Gian Khách

Chương 223: Q.4 - Chương 223: Thái Tử gia trong phòng giam




Kể từ những năm đầu của Hiến lịch 37 Liên Bang cho tới nay, ở trong lòng mỗi một người Liên Bang cũng đều có hình ảnh xấu xí của một người Đế Quốc. Trong suy nghĩ của bọn họ, những kẻ địch phi thường tàn nhẫn ở tại Tinh vực Tả Thiên kia, chính là những tên gã nhân hiếu sáu không có trái tim, là một chủng tộc thấp kém, vẫn còn đang ngập ngụa giãy dụa bên trong chế độ xã hội thấp kém bảo thủ cổ hủ.

Ví dụ như là Hùng Lâm Tuyền lúc trước ở trên Tinh cầu Mặc Hoa đã phẫn nộ gào thét thể hiện rõ ràng tâm tình thực tế trong lòng chính mình vậy, trong suy nghĩ của hắn, đám người Đế Quốc khốn kiếp căn bản không có khả năng có được những phẩm đức đáng để cho người ta khen ngợi. Thậm chí ngay cả Lý Phong, bắt đầu từ mười hai tuổi trở đi liền đã ở tại Tây Lâm cùng với Quân đội Đế Quốc chiến đấu không ngừng, lại theo bản năng cho rằng người Đế Quốc không ai là người tốt cả.

Lúc này Hứa Nhạc đang ở trong nhà giam nheo mắt lại, nhìn về phía phiến sao trời dày đặc bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến thân thế ly kỳ của chính bản thân mình, nhịn không được nở nụ cười tự giễu một cái. Trong thời gian mấy năm gần đây, hắn đã vì Liên Bang mà chiến đấu chém giết kịch liệt cùng với Đế Quốc, hóa ra những kẻ mà hắn giết chết kia toàn bộ cũng đều là những người đồng tộc của chính mình, hóa ra chính mình lại thuộc về cái chủng tộc mà trong lòng, trong mắt của người Liên Bang cho rằng thấp kém mông muội sao?

Trên mình khoác ánh quang huy anh hùng chiến đấu rạng ngời, trong tay nắm lực lượng mạnh mẽ, hắn mãi vẫn luôn trầm mặc mà bướng bĩnh đi trên con đường mà tự cho mình là chính xác, nhưng mà những đám mây trắng trên bầu trời còn chưa kịp biến thành mưa rơi xuống, ruộng dâu trên mặt đất vẫn còn chưa bị biểu cả thôn phệ hết, thì gã anh hùng chiến đấu Liên Bang đã biến thành một tên tù phạm, đã trở thành một mầm mống u độ mà Đế Quốc chôn sâu bên trong Liên Bang rồi. Cái loại tương phản phi thường kịch liệt như thế này, căn bản không có bất cứ kẻ nào có thể thoải mái đón nhận được cả. Bản thân Hứa Nhạc tự xưng là có được hệ thống thần kinh thô chắc nhất toàn bộ vũ trụ kia, cũng gần như chỉ có thể đủ khiến cho mình không bị phát điên mà thôi, đành mượn bầu trời sao dày đặc bên ngoài cửa sổ để mạnh mẽ khiến cho mình bình tĩnh lại.

Ngày ấy ở bên trong điện thoại, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã từng chất vấn hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ muốn để cho tất cả mọi người trên toàn thế giới cũng phải xin lỗi hắn hay sao? Vào thời khắc nào, trong lòng Hứa Nhạc thật sự sinh ra cái loại cảm thụ đúng như thế. Một đứa con Đế Quốc cô đơn bị mọi người quẳng ném vào nhà giam của Liên Bang, tựa hồ như toàn bộ vũ trụ bên ngoài kia cũng đều đang thong thả quay lưng về phía hắn, từ bỏ hắn.

Một cảm giác cô độc nồng đậm mà thâm trầm giống như một lớp sơn đen ngòm đặc sệt đang không ngừng bao phủ lấy toàn thân của hắn, hắn cứ như vậy mà im lặng trầm mặc đứng bên cạnh cửa sổ, đứng như vậy suốt cả đêm dài. Mãi cho đến khi hai vầng trăng treo cao trên đầu chậm rãi hạ xuống, phía đường chân trời xa xa đã hiện ra một màu trắng sáng chói.

Trong các tác phẩm của Tịch Lặc đã từng có một câu danh ngôn: Thời khắc khi mà một ngày mới sắp đến, so với thời gian một năm trôi qua còn lâu dài hơn. Những lời này vốn có ý tứ chính là muốn chỉ rằng cái tương lai mà chính mình chưa từng trải qua kia, so với tất cả những gì suốt một năm đã trải qua thì càng thêm xinh đẹp, càng thêm có giá trị hơn rất nhiều.

Nhưng mà đối với bản thân Hứa Nhạc vào giờ phút này mà nói, ý tứ của câu nói này chính là, cho dù là một ngày còn lại duy nhất của cuộc đời hắn, thì cũng chỉ có thể là trải qua trong sự thống khổ, phẫn nộ, dày vì, giãy dụa cùng với ngơ ngẩn chết lặng mà thôi, chắc chắn là sẽ phi thường dài lâu.

Ánh mặt trời đỏ rực của ngày mới chậm rãi mà kiên định nhảy ra khỏi đường chân trời, từ hướng chiếu rọi lên cửa sổ của gian nhà giam. Hứa Nhạc bị luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi đến khiến cho bừng tỉnh lại, theo bản năng khẽ nheo ánh mắt ti hí lại một chút. Chẳng biết vì cái gì, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới, trong thời gian vài năm trời trốn chết từ Đại khu Đông Lâm đến nay, thì cuộc sống mà chính mình chân chính sung sướng mà bình tĩnh kia, đúng là ở bên trong cái tòa tiểu viện nhỏ đơn sơ tại khu dân nghèo trên Thiên Kinh Tinh bên Tinh vực Tả Thiên bên kia.

Đám người Đế Quốc thật sự trời sinh không phải là người tốt sao? Kỳ thật mãi cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua như vậy cả. Đại thẫm Tô San cùng với Bảo La chính là người tốt, cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc chết bên dưới sông băng trên Tinh cầu 5460 kia cũng là người tốt. Như vậy thì, cho dù có là người Đế Quốc thì cũng có sao đâu? Quan trọng nhất anh là loại người như thế nào mà thôi.

Một tia suy nghĩ mơ hồ giống như một đạo ánh sáng mạnh mẽ xẹt qua, trong khoảnh khắc lóe sáng trong đầ của Hứa Nhạc, sau đó rất nhanh biến mất, thế nhưng lại cũng có thể khiến cho ý nghĩ của Hứa Nhạc vốn đang ngây ngốc thất thần cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trầm mặc suốt một khoảng thời gian dài, hắn tìm kiếm trên mặt đất một mảnh kim loại hơi sắc bén một chút, hướng về phía cửa sổ thủy tinh nhìn kỹ lại, đưa tay nắm lên mớ tóc lâu ngày không cắt có chút dài của chính mình, thong thả mà chăm chú dùng mảnh vỡ kim loại cắt xuống. Những sợi tóc đen thong thả theo những vết cắt chậm rãi rơi xuống, bay lả tả xung quanh thân thể của hắn.

Cái gương mặt nhìn qua vặn vẹo biến hình bên trên cánh cửa sổ thủy tinh kia nhìn qua vẫn là khuôn mặt quen thuộc như cũ, chỉ là mái tóc trên đầu đã bị cắt ngắn xuống gần như là kiểu tóc húi cua, nhưng lại có vẻ dài ngắn không đồng nhất, đặc biệt hơi chút hỗn độn, giống hệt như một đám cỏ dại bị thiêu đốt lởm chởm vậy.

o0o

Cánh cửa phòng giam nặng nề không một tiếng động nhẹ nhàng mở ra. Thai Chi Nguyên với gương mặt gầy yếu tái nhợt chậm rãi đi vào, dưới chân đạp phải một cái chân giường tối hôm qua đã bị Hứa Nhạc đập vỡ tan tành, hắn có chút khó khăn cùng với cẩn thận di chuyển bước chân của mình, đi đến sau lưng Hứa Nhạc. Nhìn qua cánh tưởng bừa bãi không chịu nổi bốn phía xung quanh, hắn trầm mặc một lát sau, mới kiếm một chỗ trống trải, trực tiếp ngồi bệch xuống dưới mặt đtá, cái hộp kim loại cầm trong tay hắn cũng chậm rãi đặt xuống mặt đất.

Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy là Thai Chi Nguyên, bình thản gật đầu chào hỏi một cái:

- Mới đến đó à?

- Ừm, vừa mới đến!

Thai Chi Nguyên ngẩng đầu liên nhìn thấy cái đầu tóc ngắn lởm chởm hỗn độn kia của hắn, khẽ cau mày, nhưng cũng chỉ rất đơn giản trả lời một câu.

Kỳ thật cả hai người cũng đều rất rõ ràng, dưới tình huống đã xác định rõ ràng bản thân Hứa Nhạc chính là mầm mống của Đế Quốc rồi, thế nhưng Thai Chi Nguyên vẫn còn có thể tiến vào nhà giam thăm hỏi, cần phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu hao phí không ít tài nguyên cùng với quan hệ mới có thể làm được. Hơn nữa buổi tối hôm qua không biết Thai Chi Nguyên đã trải qua sự đấu tranh tâm lý mãnh liệt đến thế nào.

- Ngồi xuống đi!

Thai Chi Nguyên ngồi bệch trên mặt đất hô một tiếng, sau đó nở nụ cười tự giễu nói:

- Một khi cái vị Thân vương Điện hạ Đế Quốc Mạch Đức Lâm kia đã là chú bác của cậu, vậy thì cậu cực kỳ có khả năng là Thái Tử gia chân chính của Đế Quốc a. Có thể do tác dụng của huyết thống ảnh hưởng, khó trách kể từ khi cậu bắt đầu quen biết tôi cho đến bây giờ, cậu cũng chưa bao giờ thật sự tôn trọng một gã Thái Tử gia giả mạo như tôi cả.

- Đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó!

Hứa Nhạc co chân đá văng đi đám rác rưởi lộn xộn bên dưới mặt đất, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Thai Chi Nguyên, nói:

- Chưa bao giờ tôi tin vào mấy cái luận điệu huyết thống khiến kẻ khác ghét cay ghét đắng kia cả. Cho dù tôi có là một gã hốt phân đi chăng nữa, thì cũng không có bất cứ lý do gì để mà dựa theo các phương thức tôn trọng mà các người muốn để tôn trọng cậu cả.

Hắn rất nhanh nói tiếp theo một câu:

- Ngoại trừ công phu trên giường mạnh hơn tôi một chút, cậu có chỗ nào so sánh được với tôi đâu chứ?

Thai Chi Nguyên ngày hôm nay cũng không có tâm tình cùng với Hứa Nhạc tranh luận đấu võ mồm với nhau, chỉ là biểu tình cực kỳ phức tạp nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Cậu thật sự khiến kẻ khác phải giật mình a! Tôi vốn tưởng rằng ngày hôm nay mình sẽ nhìn thấy một gã nam nhân điên cuồng, cặp mắt tràn ngập tơ máu phẫn nộ cơ chứ. Kết quả xuất hiện trước mặt mình, không ngờ lại hóa ra chính là cái gã tảng đá thối giống hệt như xưa.

- Không biết là tôi nên tán thưởng bản tính cậu tinh khiết thanh thuần, thần kinh thô chắc mạnh mẽ, hay là cười nhạo cậu chính là một tảng đá thối hoắc vô tri vô giác cho nên không biết sợ nữa đây. Chỉ trải qua thời gian có một đêm thôi, cậu liền có thể chấp nhận được sự thật rằng chính mình là một người Đế Quốc a!

Thai Chi Nguyên nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, nói:

- Phải biết rằng tôi mất thời gian cả đêm dài, cũng còn chưa thể nào cẩn thận suy nghĩ ra chuyện tình này a!

- Công tác đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể là do đích thân cậu chứng kiến, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu, cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia tuy rằng… cũng chỉ là một cỗ máy móc lạnh như băng mà thôi, nhưng mà tôi nghĩ rằng nó cũng sẽ không phạm phải sai lầm trong chuyện này. Như vậy thì bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, thì cái thân phận người Đế Quốc này có chạy đâu cũng không thể tránh thoát được. Như vậy thì ngoại trừ chấp nhận ra còn có thể có biện pháp gì nữa đây?

- Có đạo lý!

Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc khá lâu, mới xoay người mở ra cái hộp kim loại ở bên cạnh, cúi đầu nghiêm túc nói:

- Tôi sẽ khắc ghi trong lòng tình bằng hữu thân thiết giữa hai chúng ta. Tương lai tôi sẽ nói với con cháu chính mình, người bằng hữu tốt nhất của tôi chính là người Đế Quốc!

- Tôi nhớ không lầm thì hình như mùa thu năm nay cậu kết hôn phải không?

Hứa Nhạc đột nhiên hỏi.

Thai Chi Nguyên mỉm cười hồi đáp:

- Hoãn lại rồi!

Hứa Nhạc trầm mặc, cũng không nói gì.

Thai Chi Nguyên đem cái hộp kim loại đẩy đến trước mặt của Hứa Nhạc, nhàn nhạt nói:

- Cháo trắng ăn với bánh quai chèo chiên dầu thông. Sau khi ăn xong cậu hãy an tân ra đi, cố gắng ra đi thanh thản!

Hứa Nhạc nghe thấy câu nói kia cũng là phi thường bình tĩnh, không nói bất cứ lời nào. Trong cả Liên Bang hiện tại khẳng định sẽ không có bất luận kẻ nào giúp đỡ chính mình nữa, cho dù đó có là người bằng hữu tốt nhất của chính mình thì cũng như vậy. Cái đó hoàn toàn không quan hệ gì với sự phản bội, cũng lại càng không hề quan hệ gì với chuyện nhát gan này nọ, mà là có quan hệ đối với sự cừu hận chủng tộc kéo dài trăm năm không chết không ngừng giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc mà thôi.

Vị bằng hữu tốt nhất cuối cùng của chính mình đưa tiễn chính mình đi một con đường sau cuối, đi đến chỗ đoàn tụ với người bằng hữu thân thiết nhất đã nằm xuống dưới lòng đất kia, cái này cũng không phải là chuyện tình gì quá mức thống khổ cả. Cho nên sau khi Hứa Nhạc tiếp nhận phần cháo trắng cùng với bánh quay chèo chiên dầu thông, chỉ là đơn giản nói một tiếng cảm ơn.

Giống như một đầu cá voi hút nước, đem toàn bộ mớ cháo trắng trong hộp ăn sạch sẽ, lại ăn thêm ba cái bánh quay chèo chiên, Hứa Nhạc vỗ vỗ cái bụng no nê của chính mình, đột nhiên quay sang nhìn Thai Chi Nguyên, nói:

- Mấy ngày cuối cùng này, tôi không muốn chỉ có thể ở trong phòng giam ăn cơm, thật sự buồn chán muốn chết, cậu có thể nào hỗ trợ an bày giúp tôi một chút, để cho bọn họ cho phép tôi ra căn tin lớn ăn cơm hay không?

Thai Chi Nguyên mơ hồ từ trong những lời nói này của hắn nắm giữ được một chút tin tức nào đó, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc cũng không có lảng tránh, mà chỉ là bình tĩnh chấp nhất nhìn chằm chằm ngược lại hắn. Bên trong cặp mắt trong suốt chỉ có một khát vọng sống mãnh liệt cùng với một sự tin tưởng tuyệt đối hoàn toàn đối với bằng hữu thân thiết nhất mà thôi.

Trầm mặc trong một khoảng thời gian phi thường lâu, vẻ mặt Thai Chi Nguyên mới không một chút biểu tình, nhẹ giọng nói:

- Để tôi thử xem!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.