Ba Y lão gia sau khi nghe xong hung tinh vội vội vàng vàng cưỡi phi cơ trực thăng quay về trang viên.
Lão ta căn bản vốn không thèm liếc mắt nhìn về phía hơn mười thi thể của
đám hộ vệ trang viên đang nằm xếp lớp ngay phía trước hàng rào trang
viên phụ cận, cùng với đám máu tươi hơi chút nhơm nhớp dưới chân mình,
mà hai nắm tay rất nhanh nắm chặt, cặp môi mím lại cực kỳ gắt gao, dùng
cặp mắt sớm đã phủ đầy tơ máu, trừng lớn nhìn chằm chằm về phía cỗ thi
thể đang bị những luồng gió lớn lay động không ngừng ở ngay phía trước
đại môn của trang viên.
Dưới ánh sao trời rạng rỡ, cái thân hình
tái nhợt, toàn bộ phần da bụng cùng với dương vật đã bị xẻo xuống, bộ
dáng chết cực kỳ thê thảm đang bị treo lơ lửng trên đại môn kia, chính
là đứa con trai ruột duy nhất của hắn.
Trong khoảng thời gian
ngắn nhất sau đó, vị đại lão gia quý tộc này từ chỗ quản gia của trang
viên đã đại khái hiểu được những sự tình phát sinh trong mấy ngày gần
đây. Bởi vì phẫn nộ đến mức gần như là điên cuồng, cho nên cái thân hình già nua lại bị tửu sắc hủy hoại biến thành khô quắt của lão ta bắt đầu
không thể khống chế nổi mà run rẩy lên một trận kịch liệt. Cặp mô khôn
khan đen xạm bởi vì thuốc phiện của lão ta cũng đồng dạng là như thế,
tựa hồ như là đang thốt lên những lời nguyền rủa phi thường oán độc đối
với hung thủ đã hạ sát con trai mình vậy.
Bốn mươi năm trước đây, Hoàng thất Đế Quốc đã tiến hành sửa chữa lại điều luật quản lý nô lệ
của quý tộc Đế Quốc, nghiêm cấm bất cứ quý tộc đẳng cấp nào cũng không
được tùy ý lạm sát nô lệ. Nhưng mà nô lệ dù sao cũng là tài sản tư hữu
của giai cấp quý tộc, cho dù có thật sự giết chết đi chăng nữa, thì cuối cùng đám quý tộc cũng chỉ cần phải nộp lên một khoản tiền đền bù cùng
với tiền phạt mà thôi. Nhiều lắm thì cũng chỉ là chấp nhận hình phạt dân sự rất nhẹ mà thôi. Cho nên ở trong mắt của đám quý tộc Đế Quốc, bất
luận là đám nô lệ bỏ trốn, hay là đám con cháu của dân đen kia, so với
một đầu súc sinh nuôi trong nhà căn bản cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Một nền thống trị tàn khốc tất nhiên sẽ dẫn phát nên những sự phản kháng
phi thường kịch liệt. Trong khoảng thời gian hơn mười năm gần đây, đã có không biết bao nhiêu những cuộc khởi nghĩa của dân đen cùng với nô lệ
thi nhau diễn ra. Cho đến mấy năm trước đây, tất cả những dũng khí của
các dân đen nô lệ trên các Tinh cầu trong Đế Quốc, rốt cuộc cũng do Quận vương Đồ Tể Tạp Đốn tự mình suất lĩnh một lực lượng quân đội tinh nhuệ, chém xuống hơn mười vạn cái đầu của các dân đen nô lệ dám có gan nổi
loạn, khiến cho biến mất hầu như không còn chút nào nữa.
Tuy rằng sau đó Quận vương Tạp Đốn sau khi đột kích qua bên Liên Bang trở về gặp nạn thân tử, Thiên Kinh Tinh lại một lần nữa xuất hiện thêm một hồi
phản loạn trong nội bộ Hoàng tộc, nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào
dám một lần nữa đứng lên phản kháng lại cái chế độ thống trị dị hình dị
dạng này nữa. Tình huống một vị thiếu gia quý tộc rơi vào kết cuộc thê
thảm như thế này, thật sự là chuyện khó có thể tưởng tượng ra nổi.
- Mau mau truy tìm hung thủ, một phen đem hắn bầm thây vạn đoạn ra cho ta!
- Nhưng mà trước khi làm điều đó, ta muốn để cho toàn bộ dân đen cùng với nô lệ bên trong trang viên này cũng phải chôn cùng với con trai của ta!
Sắc mặt của Ba Y lão gia đã tái nhợt đến cùng cực, đồng tử trong mắt tràn
ngập một màu đỏ rực, với vô số những tia máu hằn đỏ lên trong đó, nhìn
qua giống hệt như một gã Đại ma vương trong các câu chuyện đồng thoại
trong truyền thiết, thanh âm run rẩy có chút điên cuồng. Cái chết thê
thảm của đứa con trai duy nhất đã hoàn toàn phá hủy đi đại bộ phận lý
trí còn lại của lão ta.
Gã quản gia của trang viên, người duy
nhất còn miễn cưỡng lưu lại được vài phần bình tĩnh trước cơn phẫn nộ
của Ba Y lão gia, lúc này mới run giọng bẩm báo:
- Nghe nói hơn
một tháng trước đây, trong trường học công lập của Tang Khô Trấn bên
kia, đã xuất hiện hai người vô cùng kỳ quái. Trong đó có một người chính là một nàng thiếu nữ nhuộm mái tóc màu nâu nhàn nhạt.
- Tang Khô Trấn chẳng phải là đã sớm tàn tạ rách nát rồi sao? Còn cái trường học
công lập kia đã không còn ai theo học nữa… Ý mi muốn nói là hai cái
người tha hương kia, chính là hung thủ đã giết chết đứa con trai đáng
yêu của ta à?
Ba Y lão gia nhìn chằm chằm về phía thi thể của đứa con trai mình đang được chầm chậm gỡ xuống, khóe mắt không ngừng run
rẩy kịch liệt, hai hàm răng cắn chặt lại, rít ra từng chữ một:
- Vậy mi còn chờ cái gì nữa? Lập tức phái người một phen bắt hai người kia lại cho ta! Ta muốn còn sống!
Gã quản gia khom người cẩn cẩn thận thận nói:
- Bởi vì nguyên nhân muốn mở lại trường học công lập sớm đã đóng cửa từ
lâu, hai cái người tha hương kia đã cùng với đám tiểu địa chủ ở Tang Khô Trấn phát sinh một vài xung đột, thế nhưng kết quả cuối cùng bọn họ
cũng không có bị đuổi đi, hơn nữa lại còn thành công mở lại lớp học ở đó nữa!
- Đến tột cùng là mi muốn nói cái gì với ta?
Ba Y lão gia đột nhiên xoay người lại, hướng về phía gã quản gia gầm rú phẫn nộ hét lớn.
- Tuy rằng hai cái người tha hương kia đã cố tình che giấu cẩn thận,
nhưng mà vẫn có người nghe ra được ngữ âm quý tộc của bọn họ. Nhất là
cái ả nữ hớt tóc ở trong trấn kia đã từng có lần không cẩn thận buộc
miệng nói hớ, cái mái tóc màu nâu nhạt của cô nàng thiếu nữ trong số hai người lạ mặt kia là tóc nhuộm! Là tóc nhuộm cũng không phải là chuyện
quan trọng, mà quan trọng là, màu tóc nguyên bản của cô ta là… màu đen!
Nghe được hai chữ màu đen, thân thể của Ba Y lão gia thoáng khẽ cứng ngắt
lại một chút, cặp lông mày hoa râm nhướng lên, có chút hung tợn nhìn
chằm chằm vào gã quản gia trung thành mà rất có năng lực của mình, nhàn
nhạt nói:
- Tiếp tục nói đi!
- Một khi mái tóc màu đen
trên đầu có thể nhuộm thành mái tóc màu nâu nhạt, như vậy thì đồng tử
mắt màu xám tro cũng có thể là do đeo kính sát tròng mà tạo thành, màu
mắt nguyên bản ban đầu cũng cực kỳ có khả năng là màu đen!
Gã
quản gia có thể cảm nhận được sự phẫn nộ bi thương cùng cực trong lòng
lão gia nhà mình, cùng với sự ngơ ngẩn mà lạnh như băng của ông ta sau
khi nghe được chính mình bẩm báo sự tình, cho nên ngữ khí nói chuyện của hắn cũng càng trở nên cẩn cẩn thận thận hơn một chút, thân mình cúi
thấp xuống gần đến mức như là quỳ xuống luôn.
- Ý mi muốn nói, bọn chúng là người của Hoàng tộc à?
Bên trong cặp mắt của Ba Y lão gia nhất thời hiện lên một tia ảo não mang
theo chút bối rối nhàn nhạt. Chợt lão trầm giọng quát lên:
- Người Hoàng tộc cao quý như thế nào có thể chạy đến cái loại địa phương quỷ quái như là Tang Khô Trấn được chứ?
- Cái hồi Hoàng tộc phản loạn trên Thiên Kinh Tinh đã xảy ra khá lâu rồi…
Gã quản gia cẩn thận nhìn về phía lão gia mình đã bình tĩnh lại một chút, khẽ hạ thấp giọng nói:
- Tôi hoài nghi rằng hai cái người tha hương kia rất có thể là thuộc về cái phe phái thất bại trong tràng phản loạn năm đó!
Ba Y lão gia nhất thời hiểu được ý tứ của gã quản gia trung thành. Nếu như hai cái người tha hương đang dừng lại hơn một tháng nay ở trong trường
học công lập Tang Khô Trấn bên kia thật sự là người của Hoàng tộc, như
vậy thì mặc dù bọn họ có thật sự là dư nghiệt của tràng phản loạn kia đi chăng nữa, thì vẫn như cũ là những đại nhân vật mà chính mình chỉ có
thể nhìn chứ không thể đụng đến!
Mà nếu như quả thật đúng là bọn
họ giết chết con trai của chính mình đi chăng nữa, thì chính mình cũng
chỉ có thể mạnh mẽ âm thầm nuốt xuống cái nỗi phẫn hận này, thậm chí còn không thể nào bắt đám dân đen bên trong tòa trang viên này chôn cùng
với đứa con trai duy nhất của chính mình nữa, bởi vì nếu lão làm như
vậy, cái đám Hoàng tộc tóc đen mắt đen tính tình cổ quái kia rất có thể
sẽ cho rằng đó là một sự khiêu khích đối với quyền uy của bọn chúng!
- Thế nhưng mà đó là đứa con trai duy nhất của ta mà!
Ba Y lão gia có chút vô lực đưa hai tay lên ôm lấy đầu, nhfn về phía cái
thân thể tái nhợt lạnh như băng đã được cẩn thận đưa đến ngay dưới chân
của mình, nhìn thấy cái lỗ máu khủng bố trên phần bụng cùng với giữa hai chân của con trai mình, phẫn nộ thống khổ tru lên như sói:
- Đây là đứa con trai ngoan ngoan mà ta yêu thương nhất trên đời này. Cả đời
nó thích nhất chính là làm thơ, điêu khắc, tạo ra những tác phẩm nghệ
thuật tuyệt mỹ! Cho dù là đám người Hoàng tộc đi chăng nữa, làm sao lại
có thể nhẫn tâm đi thương tổn một cái sinh mệnh đáng yêu tinh tế mà mẫn
cảm đến như thế này cơ chứ?
Nghe thấy câu nói đó của Ba Y lão
gia, trên khuôn mặt của gã quản gia không thể khống chế nổi làm ra bộ
dáng như nôn ọe, cũng may là hắn đang cúi đầu xuống dưới, cũng không để
cho lão gia nhìn thấy. Hắn thoáng cúi đầu thấp hơn chút nữa, khiêm tốn
hạ giọng đề nghị:
- Lão gia, nếu như hai cái người tha hương kia
thật sự chính là dư nghiệt của Hoàng tộc trong lần phản loại năm đó, mặc dù chúng ta không thể nào đối phó được với bọn họ, nhưng mà có người
lại khẳng định phi thường nguyện ý ra tay tiêu diệt bọn họ. Còn về phần
đám dân đen, nô lệ trong cái trang viên này, thậm chí cả khu vực xung
quanh đây nữa, chỉ cần hai cái người tha hương kia chết đi, thì lửa giận của ngài bất cứ lúc nào cũng có thể đem bọn họ đốt cháy thành tro tàn,
để cho thiếu gia trong lòng đất có thể yên tâm an nghỉ!
- Ta hiểu rồi!
Tay phải của Ba Y lão gia có chút khẽ run rẩy lên một chút, nắm chặt lại,
nhìn xuống cái cỗ thi thể cực kỳ thê thảm ngay dưới chân mình, lớn tiếng cười lên có chút điên cuồng, gần như gào rú nói:
- Bộ Tình Báo Hoàng gia! Lập tức thông báo cho Bộ Tình Báo Hoàng gia!
o0o
Phiến hải dương dâu tằm nằm bên dưới chân núi Hoàng Thạch Sơn chính là khu
vực hẻo lánh cùng với lạc hậu nhất trên cả Tinh cầu Cách Phản Tinh này.
Mà Tang Khô Trấn thì lại là địa điểm tập trung dân cư hẻo lánh, lạc hậu
nhất của toàn bộ khu vực này. Toàn bộ đám dân đen, nô lệ bên trong các
trang trại dâu tằm cho dù có bán lưng cho trời, bán mặt cho đất cả đời,
cũng chỉ có thể đủ để phụng dưỡng một vị đại nhân vật quý tộc có chút
tước vị như là Ba Y lão gia mà thôi. Theo nền kinh tế càng ngày càng suy bại, xung quanh khu vực Tang Khô Trấn đã cực kỳ tiêu điều kia, cũng lại chỉ còn có được một vài gã tiểu địa chủ nghèo nàn mà thậm chí một chiếc phi cơ trực thăng cũng không thể nào mua nổi nữa mà thôi.
Một
phiến địa phương càng nằm ở những nơi hẻo lánh, mà sự áp bức của tầng
lớp địa chủ, quý tộc càng mạnh mẽ, nghiêm trọng, thì cuộc sống của hạ
tầng dân chúng cũng càng trở nên gian khổ hơn rất nhiều. Bất luận là tại Liên Bang hay là tại Đế Quốc, bất luận là tại Đại khu Đông Lâm hay là
trên Tinh cầu Cách Phản Tinh, thì cái xã hội nhân loại căn bản cũng
không thể nào tránh thoát nổi cái quy luật này. Xung quanh của Tang Khô
Trấn cũng đồng dạng chính là như thế.
Trước đây một đám tiểu địa
chủ ở nơi này, nắm được trong tay một vài đội ngũ tư binh nho nhỏ, sử
dụng roi da trong tay cùng với luật pháp cực kỳ khắc nghiệt, tàn khốc
của Đế Quốc mà áp mức đám nhân công làm thuê cùng với nô lệ của chính
mình, không một chút khách sáo mà đem toàn bộ hậu quả của sự suy bại nền công nghiệp tơ lụa đổ hết lên trên người những kẻ đáng thương kia.
Cho đến một ngày đầu mùa xuân nào đó, đã có hai người rõ ràng là đến từ bên ngoài Tinh cầu Cách Phản Tinh, đã đi vào cái trường hͣ công lập Tang
Khô Trấn này. Bởi vì nguyên nhân không có giáo sư, những tiền trợ cấp
cho nền giáo dục ở nơi này lại bị đám quý tộc nắm quyền diếm lại, cho
nên cái trường học công lập này sớm đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu
năm, cũng chỉ còn lại một vài phòng tàn tạ xập xệ mà thôi. Nhưng mà hai
cái người tha hương kia sau khi đến đây, không biết từ nơi nào lấy ra
được mấy trăm quyển sách giáo dục tiểu học của Đế Quốc, sau đó vào một
buổi chiều xuân tràn ngập nắng nóng, bọn họ hướng về phía mọi người ở
các thôn trấn chung quanh tuyên bố, trường học công lập lại bắt đầu tiến hành chiêu sinh.
Bắt đầu từ ngày đó trở đi, cục diện khắp nơi
chung quanh Tang Khô Trấn liền bắt đầu có những sự thay đổi mang tính cơ bản nhất. Đám tiểu địa chủ phong cách hành sự thô bạo điên cuồng đã
không bao giờ dám tùy tiện dùng roi da đánh những nô lệ cùng với nhân
công làm thuê của chính mình nữa. Ít nhất thì bọn chúng không dám đắc ý
dào dạt công khai dụng hình phạt đối với mọi người. Mà đám trẻ em lao
động nhỏ, ở trong mắt bọn tiểu địa chủ cũng giống hệt như một đám khỉ
con, trước đây bị buộc phải ra đồng dâu tằm chăm sóc cây non, bây giờ đã lần đầu tiên có đủ dũng khí mà cự tuyệt sự sai bảo của chủ nhân nhà
mình, mà cầm lấy những cái túi xách cũ nát, ngày ngày đi đến trường học.
Nguyên nhân khiến cho những sự thay đổi này phát sinh cũng có rất nhiều, ngoại trừ việc cái cô nàng thiếu nữ giáo sư có mái tóc một màu nâu nhàn nhạt
xõa dài quá lưng kia, có thể hướng về phía các lão gia tiểu địa chủ mà
trình độ học vấn chủ đủ để viết tên chính mình kia, cực kỳ mạnh mẽ mà
lưu loát đọc ra một loạt các chỉ thị tối cao trong các chính sách giáo
dục tương quan do chính Hoàng đế Bệ hạ đề ra, còn có cái ngữ khí nói
chuyện tràn ngập hơi hướng quý tộc của cô nàng. Đương nhiên quan trọng
hơn nữa chính là những chuyện phát sinh trong buổi tối đầu tiên khi mà
hai người nọ tuyên bố mở lại trường học công lập, các tiểu địa chủ liên
hợp lại, dẫn theo một đám tư binh đến đập phá trường học, kết quả lại là một tràng trải qua cực kỳ bi thảm mà đám lão gia tiểu địa chủ vĩnh viễn không bao giờ dám nghĩ lại một lần nữa.
o0o
Bên trong
cánh rừng dâu tằm bát ngát có một con đường nhỏ cực kỳ u tĩnh. Phía cuối con đường nhỏ kia là một gian trường học cũ nát, xập xệ đến mức không
chịu nổi. Nơi này chính là trường học công lập Tang Khô Trấn cực kỳ ấm
áp cùng với cực kỳ hiếm có mà đám thiếu niên thiếu nữ ngây thơ đã đặt cả hy vọng vào nơi này.
Sự ngăn cách về mặt giai tầng cực kỳ sâm
nghiêm trong suốt vô số năm trời lịch sử, đã khiến cho cái loại trường
học công lập, bởi vì hưởng ứng theo sự cải cách giáo dục của Hoàng đế Bệ hạ mà thành lập này, căn bản không hề có thân ảnh của đám con cháu quý
tộc. Càng phiền toái hơn nữa chính là, những vị giáo sư có được đầy đủ
những tri thức thường thường đều là có thân phận quý tộc tôn quý, bọn họ căn bản là không muốn để cho đám con cháu của dân đen, thậm chí là cả
của nô lệ nữa, tiếp nhận những kiến thức quý báu của bọn họ. Mà một số
cực kỳ ít những người bình dân từng được tiếp nhận qua nền giáo dục hoàn thiện, lại bởi vì chí hướng đặt ở chỗ tầng lớp quý tộc, thậm chí là
cuộc sống tuyệt vời trên Tinh cầu Thiên Kinh Tinh bên kia, khiến cho
trái tim cùng với ánh mắt tâm cao khí ngạo của bọn họ, căn bản không bao giờ đặt bên trong các trường học nằm tại vùng núi non hẻo lánh này.
Một trường học không có giáo sư căn bản giống như một tòa cung điện không
có Hoàng đến, một căn nhà không có nữ chủ nhân, cũng chỉ có thể càng
ngày càng suy bại điêu tàn hơn nhiều. Cho nên trong thời gian mấy năm
gần đây, trường học công lập Tang Khô Trấn ở bên trong cái phiến thôn
trấn này đã càng sớm hơn biến thành một mảnh phế tích điêu tàn. Mãi cho
đến khi xuất hiện một cô nàng thiếu nữ giáo sư với mái tóc màu nâu nhàn
nhạt, khuôn mặt thanh trĩ mỹ lệ vô song.
o0o
Những luồng
gió nhàn nhạt thổi quét qua cánh rừng dâu tằm dày đặc, phát ra những
thanh âm sàn sạt vui tai. Xa xa trong các nông trang nuôi tằm, thanh âm
những con tằm nho nhỏ cắn lên lá dâu, phát ra thanh âm rào rào nhẹ nhẹ.
Bên trong một gian phòng học có chút cũ nát của ngôi trường học công
lập, vang lên thanh âm bắt đầu lớp học của cô nàng thiếu nữ giáo sư,
thanh âm thanh thúy cực kỳ dễ nghe.
Đám con cháu nhà bình dân,
dân đen, cùng với nô lệ đang chơi đùa náo nhiệt trên khoảnh sân nhỏ phía trước trường học, nghe được tiếng kêu của nàng thiếu nữ, lập tức hướng
về phía gian phòng học chạy như bay tới. Sau đó bọn họ cực kỳ ngoan
ngoãn ngồi ngay ngắn phía sau bàn học của chính mình, cẩn cẩn thận thận
mở ra quyển sách giáo khoa mới tinh, được phát miễn phí cho khi đăng ký
nhập học, sau đó dùng thái độ thành kính cực kỳ như đang hành hương bái
phật ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nàng thiếu nữ giáo sư độ tuổi so với chính mình thậm chí còn nhỏ hơn một chút, đang đứng trên bục giảng
trước mặt.
- Trước khi đi học, có một câu tôi phải nói trước với
tất cả mọi người, sau này không được di đến thư viện trường, đọc mấy
quyển tiểu thuyết Khoa học viễn tưởng, sau đó chạy đến đây hỏi tôi mấy
cái câu hỏi như cái gì là quy luật vận hành không gian vũ trụ đa chiều
này nọ…
Ngày hôm nay cô nàng thiếu nữ giáo sư mặc trên người một
kiện xiêm y cực kỳ bình thường, phần tay áo khẽ xoăn lên đến gần khuỷu
tay. Cô nàng nhìn về phía đám học sinh ở bên dưới, đang dùng ánh mắt
sùng bái nhìn chính mình, có chút đáng yêu nhún nhún vai nói:
-
Tuy rằng mấy cái vấn đề đó từ khi mười ba tuổi tôi cũng đã thấu hiểu rõ
ràng hết rồi, nhưng mà nếu như các người muốn đạt đến được trình độ có
thể thấu hiểu rõ ràng được đáp án của nó, thì ít nhất cần phải đi đến
trường Đại học Quốc lập Tang Thực Châu học thêm hai năm tiến tu về vật
lý vũ trụ mới hiểu nổi được!
Đám học sinh ngồi bên dưới phòng học nghe được bốn chữ Đại học Quốc lập, trên mặt tự nhiên toát ra tình tự
ảm đạm buồn bã. Có thể có được cơ hội giống như đám con cháu quý tộc
vậy, ngồi học trong một lớp học công lập như thế này, chứ không phải mỗi ngày phải gánh nước tưới cho đám dâu tây con, đã là cuộc sống tốt đẹp
nhất mà bọn họ có khả năng tưởng tượng đến rồi. Còn chạy đến Tang Thực
Châu học Đại học Quốc lập, thì đó là chuyện tình mà bọn họ ngay cả nằm
mơ cũng không dám nghĩ tới nữa.
- Có mục tiêu, như vậy mới có hành động, có hành động, như vậy sẽ có khả năng làm được hết thảy mọi chuyện trên đời!
Cô nàng thiếu nữ giáo sư cực kỳ lưu loát đem mái tóc màu nâu nhạt của mình vén ra sau vành tai, cầm viên phấn trắng viết lên trên tấm bảng đen một hàng văn tự Đế Quốc cực kỳ duyên dáng, sau đó hai tay khoanh lại trước
ngực, bộ dáng vừa lòng xem lại một lần, sau đó mới quay đầu nhìn lại,
hướng về phía đám học sinh đang dốc lòng học tập bên dưới, nói:
- Những lời này là do một người nói ra, tuy rằng đó là cái tên gia hỏa
nam không ra nam, nữ không ra nữ mà tôi cực kỳ chán ghét, nhưng mà không thể không thừa nhận rằng, những lời nói này phi thường chính xác!
Đám học sinh ngồi bên dưới cố gắng lẩm nhẩm những từ ngữ mà đối với bọn họ
mà nói vẫn như cũ không đủ sự thân thiết. Cũng có một gã nam sinh ngồi
phía trên giành trước đọc lớn lên một phen:
- Nhân loại nếu như không có lý tưởng, như vậy cùng với một đám cá mòi có gì khác biệt đâu?