Quyền lực, vinh quang, tài phú... đều là những thứ mà trước đây Hứa Nhạc vô cùng yêu thích. Thế nhưng bản thân hắn cũng không hề thiếu những cái đó, mà sau khi buổi chiều ngồi trên quảng trường đầy băng tuyết tại Hội sở Lưu Phong Pha cùng với tại bãi cỏ trước của tòa nhà Nghị Viện trước đây, sự yêu thích này của hắn cũng đã theo gió mà biến mất theo. Phần còn lại của sự yêu thích của hắn rồi lại cùng ở trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội tại tinh cầu S2 cùng với nhà giam tối đen kiên cố mà được tái sinh lại.
Sự yêu thích nhất của hắn lúc này cũng không phải là thứ gì hay vật gì mà có thể bị ngoại lực mạnh mẽ cướp đi được, vì thế đối với những lời nói của Đỗ Thiếu Khanh ngày hôm nay, bản thân hắn cũng không có gì phải mất, cho nên tự nhiên cũng sẽ không hề sợ hãi chút nào. Cặp mắt hắn khẽ nheo lại, sự sâm nghiêm về giai cấp trong quân doanh, trật tự cùng với những kỷ luật không thể vượt qua nào đó trong Quân đội Liên Bang, liền bị một cái nheo nhẹ của hai mí mắt này mà hoàn toàn đập cho tan nát.
Lý Thất Phu của Phí Thành năm đó đã từng giận dữ, Hoàng Đế Bệ hạ của Đế Quốc cũng vì thế mà đổ máu ngã xuống, trong câu ngạn ngữ cổ của Liên Bang cũng có một cách nói giống như thế.
Đỗ Thiếu Khanh cũng không phải là Hoàng Đế của Đế Quốc, Hứa Nhạc cũng không phải là Lý Thất Phu của Phí Thành, thế nhưng mà Hứa Nhạc thật sự lại có một cỗ hơi thở cường đại, lại còn có năng lực có thể bạo phát ra một kích mạnh mẽ. Lúc này hắn liền đứng ở đây hiển lộ ra lực uy hiếp của hắn. Vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng kia vốn có một tôn nghiêm cấp bậc, mạnh mẽ lãnh khốc, có đại khát vọng cùng với dã tâm cực lớn, tự nhiên là không thể nào cùng với Hứa Nhạc, một gã hán tử không có bất cứ kiêng kỵ gì, cũng không thèm nói bất cứ đạo lý gì, thể hiện ra một sự uy hiếp của kẻ cùi không sợ lở, thậm chí sẵn sàng không màng tới tính mạng để bộc phát cơn nóng giận của mình nữa. Đó chính là một cỗ yếu thế cùng với không cân bằng trời sinh.
Ám sát Mạch Đức Lâm, Hứa Nhạc đã thay Liên Bang bóp chết một mầm móng ác độc mà Đế Quốc cài vào trong Liên Bang. Nhưng mà vô số vị chính trị gia cao cấp của Liên Bang, cùng với những nhân vật thượng tầng nấp sau tấm màn đen chính trị Liên Bang, cũng đối với hắn sinh ra một sự cảnh giác mãnh liệt, thậm chí là muốn hắn hoàn toàn biết mất khỏi thế gian này, cũng chính là bởi vì cái nguyên nhân này.
Loại nhân vật có loại lực lượng mạnh mẽ như thế này, hơn nữa lại còn có gan khiêu chiến với bất cứ thế lực nào, đối với một cái xã hội ổn định như Liên Bang hiện tại, cũng không phải là chuyện tốt gì cả. Xã hội nhân loại sở dĩ có thể ổn định thành một cơ cấu như hiện tại, chính là bởi vì có một loại trật tự cùng với đẳng cấp đã được phân tầng rõ ràng. Có người nào đó uy hiếp đến cái trật tự lâu đời này, đó chính là một chuyện tuyệt đối không cho phép xảy ra. Nếu không phải là có sự ra mặt của vị lão nhân gia tại Phí Thành kia, nếu không phải là vì sau lưng hắn có một vị Quân Thần đại nhân đã từng lập nên một đại chiến công không ai có thể phủ định được, nếu không phải là ở bên kia đầu vũ trụ có một đám người xâm lược Đế Quốc chân chính ác độc không ngừng uy hiếp, chỉ sợ là xã hội Liên Bang đã giống như là một cái sinh vật bình thường, đem những tế bào biến dị bên trong cơ thể hoàn toàn loại trừ ra ngoài.
Thai phu nhân biết rõ ràng sự uy hiếp của Hứa Nhạc đối với Liên Bang cũng không chỉ có mỗi cái tâm ý cứng đầu ngoan cường cùng với năng lực cường hãn của hắn mà thôi, mà còn có một mối quan hệ đáng sợ hơn nữa ở phía sau, cho nên cái ý nguyện muốn gạt bỏ Hứa Nhạc ra khỏi Liên Bang này so với bất luận kẻ nào cũng đều mãnh liệt hơn rất nhiều.
Chỉ là cho đến tận ngày hôm nay, Hứa Nhạc vẫn còn sống.
0O0
Đỗ Thiếu Khanh lần đầu tiên ở trong quân doanh nở nụ cười, bên trong nụ cười của ông ta đong đầy một loại cảm giác tự giễu nhàn nhạt, bởi vì ông ta rất rõ ràng sự uy hiếp kia của Hứa Nhạc, xác thật chính là chuyện tình mà bản thân mình kiêng kỵ nhất. Đối mặt với một gã cường giả không biết đến quy củ là gì, dùng quân hàm cùng với kỷ luật Quân đội để mà áp chế hắn, căn bản là một chuyện không thể nào làm được. Nếu cứ tiếp tục chèn ép hắn nữa, biết đâu được hắn thật sự sẽ nổi bão lên thì sao?
Nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh chung quy vẫn là Đỗ Thiếu Khanh. Vị nhất đại danh tướng này sau khi mỉm cười lại so với lúc bình tĩnh lúc trước thì càng đáng sợ hơn rất nhiều. Hắn cố tình mạnh mẽ đè nén cỗ lửa giận đang không ngừng dâng trào trong lòng của mình xuống, cũng không thể hiện ra bất cứ biểu hiện thất thố gì trước mặt với mọi người.
Ông ta chỉ là giương mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc đứng trước mặt mình, sau đó chậm rãi tháo xuống cặp kính râm trên mặt mình xuống. Từ trong hốc mắt hoẳm sâu của ông ta toát ra một cảm giác sâu xa mà lãnh lệ, nhìn qua giống như là những căn hầm mỏ sâu thẳm trên những tinh cầu tài nguyên hoang vu tại Đại khu Đông Lâm vậy. Hơn nữa trong đó lại toát ra một cảm giác băng tuyết hoa lệ, phản xạ ánh sáng vũ trụ xa xôi, có một cảm giác hàn ý vô tận khiến cho người khác không thể nào cảm thụ nỗi.
- Nghe nói con robot MX thế hệ mới của Liên Bang, chính là do cậu nghiên cứu thành công?
Đỗ Thiếu Khanh giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc. Thân là một vị nhất đại danh tướng ẩn mặt lánh đời, là một vị chỉ huy xuất sắc, có trí tuệ quân sự cùng với trí tuệ quân nhân chân chính, chẳng qua cũng chỉ dùng thời gian mấy giây thôi, ông ta liền có thể bình tĩnh mà thản nhiên đón nhận lời uy hiếp song phương không cần nổi bão tố của Hứa Nhạc.
Tất cả các quân nhân sĩ quan có mặt ở nơi này cũng đều đã biết Hứa Nhạc đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong việc nghiên cứu chế tạo con robot MX thế hệ mới, cho nên đối với câu nói kia của Đỗ Thiếu Khanh cũng không toát ra chút biểu tình khiếp sợ gì cả. Hứa Nhạc cũng khẽ buông lỏng tâm tình của mình một chút, chuẩn bị lựa lời giải thích mấy câu gì đó, thì chợt lại nghe Đỗ Thiếu Khanh tiếp tục dùng thanh âm nhàn nhạt mà nói:
- Trong trận đối chiến thí nghiệp robot MX đầu tiên trên đỉnh núi Sơn Mạch Tạp Kỳ, cậu điều khiển con robot MX hoàn toàn đánh bại Trung Tá Lý Phong. Ta nghĩ cậu chính là người có sự hiểu biết đối với con robot MX cao nhất trong toàn bộ Liên Bang này.
Chi tiết của cuộc đối chiến robot MX tại khu Căn cứ Cựu Nguyệt lúc trước, dưới sự ảnh hưởng trực tiếp của Tổng Thống Tịch Cách cùng với gián tiếp của Thai Phu nhân, mãi cho đến bây giờ vẫn còn được giữ trong vòng bí mật. Quân đội Liên Bang chỉ biết là trong lần đối chiến thí nghiệm đầu tiên đó, Bộ Công Trình của Quả Xác đã chiến thắng được tạo hình mẫu robot MX thế hệ mới của Viện Khoa Học Liên Bang, thế nhưng mà cũng không ai biết hai gã phi công lợi hại đến cực điểm điều khiển hai con robot của hai phe kia đến tột cùng là thần thánh ở phương nào.
Trong toàn khu căn cứ huấn luyện này, có Chu Ngọc là biết rõ chân tướng sự việc, các thành viên khác của Tiểu Đội 7 của Công ty Tịnh Thủy từ trong miệng của Bạch Thư ký cũng đã mơ hồ biết được chuyện đó. Nhưng mà tuyệt đại đa số mọi mọi người ở nơi này lại cũng không biết chuyện này. Lúc này mọi người nghe được vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng kia nhàn nhạt nói ra, mới hiểu được hóa ra cái vị Giáo quan môn robot trẻ tuổi kia của mình... cư nhiên có thể điều khiển robot chiến thắng được vị truyền nhân của Phí Thành Lý Gia... Cái gã tự xưng là Lý Cuồng Nhân kia chính là một nhân vật chiến đấu cường hãn thiên tài trời sinh a!
Các gã quân nhân sĩ quan học viên đang xếp hàng chỉnh tề phía sau đều nhất loạt nhìn chằm chằm một cách khiếp sợ về phía vị Hứa Giáo quan trẻ tuổi kia, có chút không dám tin tưởng về những điều mà mình vừa mới nghe được. Liên tưởng đến trong hai tháng gần đây, chính mình vẫn cứ mãi có ý tưởng muốn khiêu chiến Hứa Giáo quan dùng robot đối kháng để đánh nhau với mình, lợi dụng cơ hội mà giáo huấn một phen, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần cảm giác hỗ thẹn cùng với khiếp sợ.
Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng Đỗ Thiếu Khanh vì cái gì mà lúc này lại nói ra những thành tích trước đây của mình như thế, hắn nhìn chằm chằm về phía đối phương, cặp mày khẽ nhíu lại, nói:
- Báo cáo Sư Đoàn Trưởng, đây là cơ mật của Liên Bang.
- Chi tiết quá trình chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, hồi đầu năm cũng đã tiết lộ ra ngoài rồi.
Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn ngược lại Hứa Nhạc.
Trong lòng của Hứa Nhạc chợt dâng lên một tia cảm giác vô cùng quái dị. Hắn cũng không hiểu nổi vị nhất đại danh tướng, Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng vẻ mặt lãnh khốc đứng trước mặt mình nhắc lại những chuyện này, đến tột cùng là có dụng ý gì. Liền đúng lúc này, Đỗ Thiếu Khanh lại tiếp tục lạnh lùng nói:
- Nghe nói anh vốn là do đích thân Đại Nguyên Soái đại nhân tự mình đến hiệu triệu vào trong Quân đội Liên Bang?
Trong mấy chục năm gần đây, trong cả Liên Bang này cũng chỉ có hai vị Đại Nguyên Soái mà thôi. Một người chính là tiền nhiệm Tổng Thống tiên sinh, thế nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng có người nào trực tiếp gọi ông ta là Đại Nguyên Soái cả. Một người còn lại chính là vị Đại Nguyên Soái chân chính trong lòng tất cả mọi công dân của Liên Bang. Tuy rằng vị lão nhân gia kia từ rất nhiều năm trước cũng đã tự mình từ bỏ tất cả các quân chức, quay về bờ hồ Phí Thành, ngắm nhìn tuyết sơn, ngắm nhìn thủy mặc, ngắm nhìn tuyết, nhìn cá, nhìn ngắm thế gian... nhưng mà trong lòng mọi người trong Liên Ban, ông ta vĩnh viễn cũng là một quân nhân chân chính. Mỗi khi nhắc đến vị lão nhân gia này, ai ai cũng đều vô cùng tôn sùng và kính sợ gọi một tiếng Đại Nguyên Soái.
Những lời nói lúc này của Đỗ Thiếu Khanh, so với những lời công bố hai cái sự thật trước đây của ông ta lại càng khiến cho các quân nhân sĩ quan có mặt ở đây khiếp sợ hơn rất nhiều. Hứa Nhạc có thể cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đều đang tập trung trên người của mình, hơn nữa lại còn nghe được phía sau bắt đầu vang lên tiếng xì xào nghị luận không dứt.
Được Quân Thần đại nhân tự mình đích thân đến hiệu triệu vào Quân đội Liên Bang... chuyện này so với bất cứ những thứ gì khác còn vinh quang hơn rất nhiều. Các quân nhân sĩ quan cùng với đám người của Tiểu Đội 7 đều nhất thời nhìn về phía Hứa Giáo quan trẻ tuổi có chút khiếp sợ cùng với tò mò mãnh liệt. Không khí quân doanh trầm mặc yên tĩnh vốn luôn được bảo trì tốt từ đầu đến giờ cũng trở nên có chút tán loạn.
Đỗ Thiếu Khanh vẫn mang khuôn mặt không chút xíu biểu cảm nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Hắn bị một gã thanh niên nhìn qua vô cùng bình thường này áp bức, uy hiếp đến mức không thể nào phát tác cơn giận nổi, ngọn lửa phẫn nộ không được phát tiết ra ngoài, ở bên trong lồng ngực của ông ta dần dần biến thành một thanh đao sắc bén, suýt chút nữa là cắt đứt tâm phế của ông ta. Ông ta trực tiếp thừa nhận lời uy hiếp không được phép phát tác phẫn nộ của đối phương, sau đó đem những chuyện vinh quang trước đây của đối phương tuyên cáo ra ngoài. Kế tiếp nữa, ngữ khí nói chuyện của vị Sư Đoàn Trưởng này lại một lần nữa thay đổi, quay trở về đề tài bàn luận ban đầu:
- Cậu lúc nãy nói rằng những học viên kia chưa có kinh nghiệm thực tế trong điều khiển robot MX, mà cậu không hề nghi ngờ chính là quân nhân có kinh nghiệm nhất trong cả Liên Bang này...
Đỗ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói:
- Lý Nguyên Soái cực kỳ thưởng thức cậu, đích thân hiệu triệu cậu vào Quân đội, nếu như nói cậu không biết gì về thôi diễn chiến thuật, vậy ai có thể tin được đây? Nếu trong trận diễn tập quân sự hôm nay, đổi lại là cậu ở phe tấn công, vậy cậu sẽ tấn công như thế nào?
Câu chuyện diễn biến đến bước này, không người nào có thể ngăn cản tình huống được nữa. Đỗ Thiếu Khanh tuyệt đối là mưu lược kinh người, suy tính chi tiết có thể nói là không người nào có thể bắt bẻ được, đúng là đang đem những kỹ xảo chỉ huy trên chiến trường để áp dụng với Hứa Nhạc. Nếu như không thể dùng quân hàm để áp chế ngươi, vậy thì ta sẽ dùng đạo lý để mà áp chế ngươi.
Chỉ đơn giản nói ra ba câu, Đỗ Thiếu Khanh liền đem tất cả ánh mắt của mọi người hoàn toàn tập trung mãnh liệt lên người của Hứa Nhạc, đưa hắn lên trên đỉnh vinh quang nhất - cậu là người chủ chốt trong nghiên cứu phát minh ra con robot MX, cậu là cường giả có khả năng đánh bại được Lý Cuồng Nhân, cậu là đối tượng mà Đại Nguyên Soái đại nhân tự mình bồi dưỡng - Hứa Nhạc nếu như lúc này còn giống như lúc trước, dùng câu nói kia để mà thoái thác nữa, vậy thì ai có thể tin nổi cơ chứ?
Với tính cách của Hứa Nhạc, nếu nói không làm thì tuyệt đối là sẽ không làm. Hắn quả thật cũng không kiêng kỵ bất cứ thứ gì, thế nhưng mà lúc này Đỗ Thiếu Khanh lại một phen đem mối liên hệ giữa hắn và Phí Thành Lý Gia móc nối lại với nhau.
Hắn còn có thể sống sót, có thể rời khỏi nhà giam quân sự hắc ám tối đen kia, hoàn toàn đều là do nương dựa vào vị lão nhân gia kia. Tuy rằng từ trong đáy lòng của hắn vẫn xem vị lão nhân gia kia là một bà con thân thích xa của mình, thế nhưng hắn cũng hiểu rất rõ ràng, các tướng lĩnh cùng với thượng tầng Quân đội Liên Bang khi nhìn về phía mình, cũng liền biến mình thành một nhân vật mà vị Quân Thần đại nhân kia đặc biệt chú ý bồi dưỡng. Bằng không thì tại buổi lễ khai mạc ban sáng, vị Dịch Phó Tư Lệnh kia cùng với các nhân vật tướng lĩnh khác cũng sẽ không đặc biệt thân thiết với một tiểu nhân vật như hắn, hơn nữa lại còn thân thiết dặn dò khuyến khích nữa chứ.
Việc giữ gìn vinh dự cho Phí Thành Lý Gia cũng không quan hệ gì đến Hứa Nhạc, cái chính là hắn cũng không muốn Đỗ Thiếu Khanh đi nghi ngờ ánh mắt của vị lão nhân gia kia. Bản thân hắn lại càng không muốn chuyện sau khi nổi nóng lên thì liền biến thành một khối tảng đá Đông Lâm trầm mặc. Cho nên hắn cũng muốn tìm cách nào đó để trả lời với Đỗ Thiếu Khanh về những chiến thuật thôi diễn quân sự.
Nhưng mà đáng tiếc một điều chính là Hứa Nhạc đối với thôi diễn chiến thuật quân sự thật sự cũng chỉ là một con gà con mà thôi. Cho dù hôm nay Đỗ Thiếu Khanh cũng không có tự mình chỉ huy chiến sự, thế nhưng cho dù có là những vị tướng lãnh cao cấp của Quân đội Liên Bang cũng không dám phát ngôn bừa bãi có thể đột phá được tầng phòng ngự phối hợp của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, bản thân hắn làm sao có thể phá được cơ chứ?
Trầm mặc một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh bình thản nói:
- Tôi cũng không biết chút gì về thôi diễn chiến thuật quân sự, cho nên tôi cũng sẽ để cho Chu Ngọc tiếp tục toàn quyền chỉ huy chiến dịch... Cũng giữ nguyên tình hình phát triển của buổi thôi diễn quân sự ngày hôm nay, sau đó sẽ dùng phương thức đánh cược như ngài đã nói, cố gắng tìm ra Tổng Bộ Sư Đoàn của ngài ở nơi nào...
Lúc mới bắt đầu nói, ngữ khí nói chuyện của Hứa Nhạc đã có chút không đủ tự tin rồi, thế nhưng nói tiếp mấy câu nữa, thì nghe thế nào cũng đều là nói xằng nói bậy cả. Hứa Nhạc mang theo một cỗ kiên nghị mạnh mẽ, nhanh chóng nói tiếp một hơi:
- Doanh Robot đặc chủng của Sư Đoàn gồm toàn bộ những đầu Robot M52 để lại phòng thủ cho Bộ Chỉ Huy, tôi cũng không mang theo bọn họ. Chỉ cần Chu Ngọc có thể xác định được Tổng Bộ Sư Đoàn của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 ở nơi nào... Cho tôi tám đầu robot MX, tôi sẽ phá tan Tổng Bộ Sư Đoàn của ngài.