Gian Khách

Chương 105: Q.3 - Chương 105: Trên đường đi






Giản Thủy Nhi tựa hồ cũng không có cảm giác đối với những cái vấn đề nhạy cảm như thế này, cô nàng đang dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình quạt quạt cho máy, có vẻ ngẫm nghĩ nói:

- Tôi trước kia cũng đã từng ngồi trên Robot rồi. Đó là chuyện của mấy năm trước đây, khi mà Lý Phong lần đầu tiên được phép điều khiển Robot, cũng đã lôi tôi theo lên ngồi chơi trên con Robot của hắn một lần.

Cô nàng thoáng liếc mắt nhìn qua cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc ngay bên cạnh mình, trong cặp mắt sáng ngời trong suốt như thu thủy, lộ ra một tia mỉm cười vô cùng ấm áp:

- Chẳng qua là, nó điều khiển Robot thật ra là rất lóng ngóng, không có được thoải mái nhẹ nhàng như anh đâu.

- Những tính năng của con Robot MX này tốt hơn Robot M52 rất nhiều….

Hứa Nhạc thoáng im lặng không nói gì, sau đó lại tiếp tục:

- Hơn nữa lần này cũng không phải là đang đua xe.

Con Robot màu đen vẫn dùng tốc độ cao không ngừng phóng đi trên con đường quốc lộ trầm mặc.

Cô thiếu nữ xinh đẹp thoáng nhu thuận dựa nhẹ vào cánh tay chắc chắn bên cạnh mình. Những cơn chấn động nhẹ của con Robot MX va chạm với mặt đường rõ ràng truyền thẳng lên trên óc của cô nàng. Trên con đường quốc lộ thẳng tắp không ngừng phóng nhanh về phía trước, chỉ tiếc là hai bên đường cũng không có những ngọn đèn đường, bên cạnh cũng không có những chiếc xe đua đông lực tổng hợp cực nhanh, chỉ có một con Robot màu đen cô đơn không ngừng lướt đi.

Cho nên hiện tại cũng không phải là đang đua xe.

Bên trong khoang điều khiển trầm mặc của con Robot cũng không hề phát ra những bản tin tức âm nhạc. Nhưng mà chỉ có những tiếng vù vù của hệ thống động cơ, thanh âm nhẹ nhàng của hệ thống dịch áp, thanh âm chấn động trầm thấp mà rõ ràng của các cấu kiện kim loại va chạm lẫn nhau, giống hệt như là một bản ca khúc có phong cách rock metal cực kỳ mãnh liệt, không ngừng lượn lờ hai bên tai của cặp thanh niên nam nữ trẻ tuổi này.

Hứa Nhạc thoáng liếc mắt nhìn sang một bên, nhìn thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Giản Thủy Nhi thoáng hiện lên một tia cảm xúc mất mát nhàn nhạt, theo bản năng hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng mà nói một câu:

- Đây là một cái nhiệm vụ của Quân đội Liên Bang, còn cô lại là một người bình dân bình thường, lại đồng ý chạy đi mạo hiểm làm một cái mồi câu như vậy, đúng là vô cùng dũng cảm đó.

Giản Thủy Nhi khẽ điều chỉnh tư thế lại một chút, thoáng có chút xấu hổ thoáng tựa vào một bên vai mạnh mẽ của Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc sau, mới nhẹ giọng nói:

- Tôi… cũng có chức vụ quân nhân mà. Tôi cũng đã từng học tập Khoa Điều Khiển Chiến hạm tại Học viện Quân sự I một thời gian.

Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình một cái, trong lòng chợt nhớ đến cái buổi chiều yên lặng trong căn phòng bệnh viện hồi năm trước, vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này tựa hồ như đang làm một cái bài thi tràn ngập các hình ảnh cùng với đồ án kết cấu gì đó, chẳng lẽ cái đó lại là cuộc thi nhập học vào Học viện Quân sự I sao?

Thân là cháu gái ruột của Quân Thần Lý Thất Phu, đi đến Học viện Quân sự I tiến hành học tập, đạt được một cái thân phận quân nhân sĩ quan, quả thật cũng không khiến cho kẻ khác cảm thấy quá mức ngạc nhiên. Một khi đã là như vậy, phối hợp với hành động của Quân đội Liên Bang cũng là chuyện theo lẽ thường phải làm. Chỉ là vẫn còn có một cái vấn đề, mà mãi cho đến bây giờ vẫn khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu một cách mãnh liệt.

- Vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại đem cô ra làm mồi câu chứ? Vì nguyên nhân gì mà đám người Đế Quốc nhìn thấy cô xuất hiện ở trên cái khỏa tinh cầu này, lại giống như là phát điên lên vậy, không ngừng phát động công kích mãnh liệt về phía Nam bán cầu như vậy? Tôi cũng đã từng suy nghĩ cặn kẽ qua về vấn đề này. Có thể nào là bởi vì vị lão gia tử kia đã từng giết chết Hoàng đế tiền nhiệm của Đế Quốc bên kia, đám người bên kia mãi vẫn luôn muốn báo thù, nhưng không tìm ra được bất cứ cơ hội nào, cho nên mới một phen đem sự phẫn nộ của mình trút xuống trên đầu của cô… Nhưng mà ngay cả trong Liên Bang cũng không có được bao nhiêu người có thể biết được mối quan hệ giữ cô cùng với bên phía Phí Thành. Hơn nữa chuyện này nói thế nào thì cũng không chút hợp lý.

Ngón tay của Hứa Nhạc thoáng xoay nhẹ mấy cái nút điều khiển gì đó, bên trong khoang điều khiển đột nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy. Bất luận là lúc còn học tập trong Đại học Lê Hoa, hay là làm chuyện gì đó trong Sở Nghiên Cứu hoặc Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, hắn vẫn luôn có thói quen trầm mặc, nhìn chăm chú mà suy nghĩ, giải quyết vấn đề, rất ít khi nào giống như lúc này vậy, không ngừng đặt ra vô số câu hỏi.

Cặp lông mày của Giản Thủy Nhi thoáng có chút khẽ nhíu chặt lại, vô cùng chật vật khẽ xoay chuyển tư thế một chút, trên mặt cũng toát ra một sự nghi hoặc vô cùng:

- Tôi cũng không biết là nguyên nhân gì. Thế nhưng Bộ Quốc Phòng một khi đã định ra cái kế hoạch này, như vậy khẳng định là có nguyên nhân riêng của bọn họ.

Cô ta quay đầy lại, im lặng nhìn sang một bên mặt của Hứa Nhạc, trầm ngâm hỏi:

- Lúc trước khi bắt đầu lên đường, tôi cũng không có hỏi qua anh, thế nhưng kỳ thật tôi cũng vô cùng nghi hoặc về vấn đề này. Trong kế hoạch của đám người Bộ Quốc Phòng kia, chúng ta nên là cùng với chỉnh biên doanh xe thiết giáp kia cùng nhau xuất phát. Có lẽ làm như vậy sẽ khiến cho tốc độ chậm lại một chút, nhưng nếu đám người Đế Quốc thật sự có thể phá vỡ tầng phòng ngự của Quân đội Liên Bang… Cái doanh chỉnh biên thiết giáp kia cùng với đám người của Tiểu đội 7 của anh, ít nhất có thể yểm trợ cho anh một khoảng thời gian mà. Mãi cho đến khi không thể nào chống đỡ nổi nữa, lúc đó anh hãy điều khiển con Robot mà đưa tôi đi đến Không cảng Lạc Khâu. Vì cái gì mà anh lại dám vi phạm quân lệnh của Bộ Quốc Phòng, một mình mang theo tôi mà rời đi như vậy?

- Cả tôi và cô cũng đều không biết rõ ràng sự tin tưởng của cái kế hoạch này của Quân đội Liên Bang là xuất hiện từ nơi nào. Nhưng mà nếu như đám đại lão kia đã có thể hành động một cách tự tin như thế, như vậy khẳng định đám Quân viễn chinh Đế Quốc cho dù có khám phá ra được cái này có thể nào là một cái bẫy hay không, cũng phải dốc hết toàn lực mà bắt cô.

Hứa Nhạc trầm mặc nói:

- Một khi đã là như vậy, tôi đương nhiên cũng sẽ không mang theo toàn bộ doanh đội cùng đi rồi. Mặc dù là đang đánh giặc, thế nhưng nếu số người chết có thể ít hơn một chút, thì sẽ càng tốt hơn một chút.

Cặp lông mi thật dài của Giản Thủy Nhi thoáng khẽ chớp động mấy cái, thế nhưng cũng không có mở miệng nói gì. Trong lòng cô ta xác nhận cái quyết định lần này của Hứa Nhạc quả thật vô cùng quang minh chính đại. Sau khi nghe rõ ràng được nguyên nhân, trong lòng cô thiếu nữ này chợt sinh ra một tia cảm giác nể phục nhàn nhạt, đối với cái vấn đề suy nghĩ logic mà Hứa Nhạc nói ra vô cùng đơn giản kia, đối với rất nhiều người mà nói, kỳ thật bình thường nghe qua cũng đều có vẻ không thể nào tin tưởng nổi.

- Chiếc chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang vừa rồi yểm trợ chúng ta rời đi kia, đã bị đám người của Đế Quốc đánh trúng, cũng không biết là cái vị phi công kia có cơ hội nhảy dù thoát ra hay không… Tôi nghĩ có lẽ là anh ta đã chết rồi.

Hứa Nhạc thoáng nheo chặt cặp mắt, nhìn về phía tấm bản đồ điện tử đã được phóng đại trên màn hình trước mặt, hạ giọng nói:

- Tôi đại biểu cho Công ty Tịnh Thủy tiến hành ký hợp đồng bảo vệ với cô. Tôi đã từng thiếu cô một cái mạng, cô lại là con gái ruột của đại thúc… Bất luận là xét trên góc độ nào đi chăng nữa, thì tôi cũng đều có nghĩa vụ phải bảo vệ tính mạng cho cô. Nhưng mà những gã quân nhân sĩ quan trong Quân đội Liên Bang kia cũng không biết rõ ràng nội tình trong đó, cho nên bọn họ cũng không có cái loại nghĩa vụ này.

- Hiểu rồi!

Giản Thủy Nhi thoáng đưa tay vuốt vuốt nhẹ cặp má có chút ửng đỏ của mình, ánh mắt khẽ tỏa sáng lên một chút, nhìn về một bên mặt của Hứa Nhạc, cất giọng người ngọt ngào nói:

- Sự an toàn của tôi, liền xin nhờ cả vào anh vậy.

- Đừng khách sáo.

Trên mặt của Hứa Nhạc thoáng nổi lên một tia mỉm cười chân thành vô cùng tha thiết, nhẹ nhàng nói:

- Quân Thần đại nhân một khi đã yên tâm một phen đem cái nhiệm vụ này giao phó cho tôi, tự nhiên là có lòng tin tưởng, buổi tối ngày hôm nay ở trên cái Tinh cầu 5460 này, cũng chỉ có một mình tôi có thể tuyệt đối bảo hộ sự an toàn của cô.

- Bình thường quả thật cũng không nhìn ra được anh là người có lòng tự tin đến như vậy.

Giản Thủy Nhi nhìn hắn, trong lòng có chút suy nghĩ, nhẹ giọng thì thào nói.

- Mỗi người đều có lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất. Đối với tôi mà nói, con Robot MX này chính là thế giới của tôi. Chỉ cần tôi ngồi vào con Robot này, không biết vì nguyên nhân gì, lòng tự tin của tôi sẽ lớn lên nhiều, thậm chí là còn có chút tự đại nữa.

Hứa Nhạc theo dõi hệ thống định vị thông qua phát ra sóng âm phản hồi mà xác định phương hướng phía trước, hướng về phía cô thiếu nữ bên cạnh mà nói.

Đây là lần đầu tiên hắn chân chính gia nhập lên chiến trường, nhưng mà bất luận là những hình ảnh chiến trường lẫy lừng mà tàn khốc ở chiến trường phía Bắc do lão già kia truyền đến, hay là cái chuyến hành trình lâu dài mà không biết hung hiểm này, cũng đều không thể quấy nhiễu đến sự bình tĩnh của hắn. Trong lòng hắn cũng không có chút phấn kích hay là kinh hoảng nào cả, chỉ là có một loại cảm giác trời sinh quen thuộc với những cuộc chiến đấu.

- Lý Phong cũng đã từng nói qua những lời giống hệt như anh vậy. Xem ra hai người các anh mặc dù tính cách hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, thế nhưng ở một số phương diện nào đó cũng là vô cùng giống nhau.

Giản Thủy Nhi thản nhiên cười một cái, cặp mắt nheo lại cực kỳ đáng yêu, xinh đẹp động lòng người, nói:

- Tôi biết con Robot MX này là do anh thiết kế ra, cho nên tôi rất là ngạc nhiên, trên cái tờ giấy kia là viết cái gì vậy?

- Trên tờ giấy kia là một số các tham số đã điều chỉnh của con Robot. Tuy rằng trong các tài liệu hướng dẫn điện tử của hệ thống cũng có ghi rõ, nhưng mà cái vị Công Trình Sư tiến hành điều chỉnh tham số này, vẫn là hay có thói quen dùng những mảnh giấy nhỏ mà thông báo cho tôi biết những cái vấn đề này.

Hứa Nhạc lúc này chợt nhớ đến cái vị Công Trình Sư thiên tài có bộ ngực đồ sộ kia ở Thủ Đô Tinh Quyển xa xôi, chậm rãi nói:

- Con Robot MX mà chúng ta đang ngồi đây, đã được tháo dỡ tuyệt đại bộ phận các hệ thống hỏa lực bên trong. Tốc độ phù hợp bên trong hệ thống khống chế của nó cũng đã được điều chỉnh lại. Thiết kế như vậy tương đối thích hợp với khả năng phát huy của tôi.

- Là anh ta hay là cô ta?

- Cô ta tên là Thương Thu, là Chủ quản Kỹ thuật bậc một của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác. Là một trong những người thiết kế quan trọng nhất của con Robot MX.

Giản Thủy Nhi thoáng dùng ngón tay tinh tế của mình khẽ hất nhẹ mấy sợi tóc màu tím rơi lòa xòa xuống mặt của mình, nhìn về phía Hứa Nhạc, mỉm cười hắc hắc, mang theo một tia ngây thơ nhàn nhạt, nhỏ nhẹ hỏi:

- Cái vị Thương Thu này… có quan hệ gì với anh vậy?

- Ách, chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết nhất mà thôi.

Hứa Nhạc cũng đồng dạng thoáng nheo mắt lại một chút, mỉm cười trả lời. Có lẽ là do cái cảm giác mùi vị khói lửa trên khỏa hành tinh này, hoặc là do cái cảm giác khô nóng bên trong khoang điều khiển Robot này, hay cũng có thể là do lúc trước dọc theo con đường quốc lộ đã chứng kiến những cảnh chiến hỏa, những cảnh tử vong cùng với trốn chạy, khiến cho cái gã tảng đá Đông Lâm này đột nhiên quay trở về cái cảm giác chua ngoa láu cá của một gã thiếu niên, ở ngay trước mặt của cô tình nhân trong mộng suốt thời niên thiếu của mình, cũng dám tiến hành loại trêu đùa như thế này.

Thế nhưng cái loại vui đùa này cũng không phải là rất thú vị, ít nhất là Giản Thủy Nhi cũng không cảm thấy có chút thú vị nào. Cô thiếu nữ thoáng nheo lại cái mũi của mình một chút, ngay sau đó đột nhiên cái bánh xích của của con Robot đột nhiên va chạm với một tảng đá nổi lên ngay giữa đường quốc lộ, đột nhiên xốc nhanh lên một cái, cô ta theo bản năng hét nhẹ lên một tiếng, mạnh mẽ ôm chặt lấy cánh tay của Hứa Nhạc.

Con Robot MX màu đen vẫn trầm mặc không ngừng lướt đi trong đêm tối, chạy như điên trong tiếng rít gào của gió lốc lướt nhanh bên cạnh. Suốt cả con đường đi đều là vô cùng an bình, thế nhưng mà ở trên khỏa tinh cầu này hiện tại cũng đều trản ngập một cỗ tử vong bi thương thiết huyết. Hai gã thanh niên nam nữ trẻ tuổi ngồi trong khoang điều khiển của con Robot, có gắng không nghĩ đến chiếc chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang lúc trước đã rơi thẳng xuống mặt đất xa xa, cố gắng không nghĩ đến chuyện hiện tại đã có bao nhiêu người đang không ngừng ngã xuống, vì để mạnh mẽ trấn an tâm tình của mình, lại kiếm chuyện phiếm để mà nói. Nhưng mà cảm giác tử vong bi thương chung quy cũng là rất đáng sợ, mà một nữ nhân đang khiếp sợ, lại chính là suối nguồn sự thương tiếc của những nam nhân bình thường.

- Không cần phải sợ!

Ngừng lại một chút, hắn lại mạnh mẽ lặp lại một lần nữa:

- Thật sự không cần phải sợ, tất cả đã có tôi!

Hứa Nhạc cảm nhận được cảm giác mát lạnh của da thịt tinh tế cùng với thân hình mềm mại của cô thiếu nữ ngồi ngay bên cạnh mình, trong lòng cũng không có bất cứ cảm giác dục vọng nào cả. Cũng giống như những lời mà đại thúc năm đó đã từng giáo dục hắn vậy, trong trường hợp bình thường, những gã thanh niên trong tuổi thanh xuân tràn ngập nhiệt huyết, thế nhưng khi gặp phải cô thiếu nữ mà mình chân chính thích thật sự, rất khó có thể tùy thời tùy chỗ mà động dục.

Con Robot MX màu đen không ngừng hướng về phía Đông Bắc tinh cầu mà trầm mặc phóng như điên đi. Trong lúc sắp sửa tiến vào khu vực vùng núi ở phía Tây của Không cảng Lạc Khâu, đột nhiên bàn tay đang nắm chặt thanh điều khiển của hắn thoáng cứng ngắc lại một chút.

Nhìn trong cặp mắt bên phải đột nhiên truyền đến tình hình chiến đấu mới nhất trên chiến trường cùng với kết quả dò xét tình hình trong phiến rừng núi phía trước do hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang truyền đến, cặp mày rậm rạp như cái phi đao của Hứa Nhạc đột nhiên đồng thời co rút lại một trận, quay sang nói với Giản Thủy Nhi ở bên cạnh mình:

- Buộc chặt thân thể của mình lại đi.

Giản Thủy Nhi thoáng có chút khẽ rùng mình một cái, đưa cái mu bàn tay lau nhẹ mớ mồ hôi đẫm ra trên cái trán của mình, sau đó còn nghiêm túc làm theo lời nhắc nhở của Hứa Nhạc, đem hệ thống dây ràng bảo hiểm bó lại lên trên người. Lúc buộc dây bảo hiểm, cô ta còn cố ý dùng sức kéo mạnh thêm một cái. Cái sợi dây đeo bảo hiểm cường độ cao này buộc chặt lên trên bộ váy quân trang sẫm màu ngắn cũn cỡn kia, có chút bó sát chặt lên trên thân hình mềm nhũn của cô thiếu nữ kia. Lúc này đang lâm vào thời khắc nguy hiểm vô cùng khẩn trương, thế nhưng cái khí tức quyến rũ gợi cảm ở bên trong cái khoang điều khiển kia lại càng phát ra nồng đậm hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc rất nhanh chóng cởi đi bộ quần áo hiện tại trên người của mình, lộ ra cái thân thể trần trụi, mặc dù không quá mức tráng kiện thế nhưng lại đặc biệt cân xứng có lực. Hắn cũng mạnh mẽ không hề nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Giản Thủy Nhi đang ngồi ngay bên cạnh nhìn mình, khẽ cong người xuống một chút, vươn tay về phía cái hòm da kia lấy ra hệ thống cả ứng ý nghĩ, im lặng trầm mặc mà bắt đầu mặc lên trên người.

Tuy rằng vô cùng tin tưởng rằng gã nam nhân bên cạnh mình không có khả năng là một tên biến thái thừa dịp nguy hiểm mà làm chuyện xằng bậy, thế nhưng đột nhiên thấy hắn cởi hết quần áo trên thân thể mình xuống, Giản Thủy Nhi vẫn như cũ nhịn không được hét nhỏ lên một tiếng, dùng hai bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ bịt chặt hai con mắt của mình lại. Cặp má của cô ta vì quá mức nóng nực mà trở nên có chút hồng hồng, lúc này lại càng giống như một cây táo mùa thu vậy, đỏ tươi mà vô cùng ướt át.

Trên hai bàn tay trắng muốt đưa lên che mắt lại, không biết từ lúc nào, đã lộ ra một cái khe hở nho nhỏ, phía sau cái khe hở kia chính là lộ ra một tia ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò cùng với hiếu kỳ.

Hứa Nhạc quả thật cũng không biết cô thiếu nữ thần tượng quốc dân lúc này đang rình nhìn mình. Đột nhiên phát sinh ra tình huống bất ngờ, lúc này trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng mặc vào hệ thống cảm ứng ý nghĩ, cũng không có thời gian để ý đến những chuyện khác, chỉ là hắn vẫn có chút cảm giác xấu hổ, căn bản cũng không dám quay đầu nhìn lại.

- Chuẩn bị cho tốt một chút.

Hắn hạ giọng nói.

- Sắp sửa gia tăng tốc độ lên cao!

Giản Thủy Nhi giật mình nhìn chằm chằm về phía bộ hệ thống đang mặc trên người của Hứa Nhạc kia, mang theo cảm giác không thể nào tin nổi giơ tay lên che miệng mình lại. Chỉ là thanh âm kinh ngạc của cô nàng rất nhỏ, Hứa Nhạc lúc này đang chuẩn bị những thao tác cuối cùng để con Robot tiến vào trạng thái chiến đấu, cho nên cũng không có nghe rõ ràng.

- Nếu không thể nào chịu đựng nổi, cũng đừng có mang vào cái mũ duy trì hệ thống sinh thái…

Hứa Nhạc nheo mắt nhìn những số liệu hiện ra trên màn hình, nghĩ khí trầm trọng nói:

- Một lát nữa con Robot sẽ va đập vô cùng hỗn loạn, có lẽ là cô sẽ bị say mà phát nôn, nếu như đội mũ giáp sẽ bị ngộp đó.

Giản Thủy Nhi buông hai bàn tay đang che miệng mình lại, thoáng kinh ngạc gật gật đầu một chút.

Mãi cho đến lúc này, đột nhiên mệnh lệnh mới của Bộ Chỉ Huy Liên Bang thông qua hệ thống liên lạc của con Robot vang lên trong khoang điều khiển:

- Kế hoạch có thay đổi!

- Trung Tá Hứa Nhạc! Hiến Chương vừa mới xác nhận, Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc đã đột phá được phòng tuyến, thành công phóng thẳng đến Độc Cô Lĩnh! Bộ Chỉ Huy hạ mệnh lệnh cho anh dẫn theo Giản Thủy Nhi tiểu thư lập tức hướng về phía Tây Nam mà lui lại!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc, lại vô cùng dị thường, đưa tay tắt đi hệ thống thông tin liên lạc. Trong ánh mắt giật mình của Giản Thủy Nhi, hắn mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, sắc mặt thoáng có chút trắng bệch, đưa tay đội lên cái mũ điều khiển.

Hình ảnh hiện lên bên trong cái mũ điều khiển chính là cái sơn cốc ở phía sau sườn núi. Cái khe núi bên trong bóng đen lúc này có vẻ im lặng một cách dị thường. Nhưng mà, ở phía sau sơn cốc đột nhiên mơ hồ như có tiếng trống truyền đến!

Tiếng trống trận?

Cũng không phải là thanh âm của tiếng trống trận. Mà đó chính là thanh âm của những con Robot nặng nề đang dùng tốc độ cao mà phóng tới, thanh âm va chạm với mặt đất, cộng hưởng với những dư chấn phát ra tiếng cộng minh nặng nề.

Thùng thùng thùng thùng!

Từng thanh âm nặng nề vang lên, tựa hồ như gõ thẳng lên trên trái tim của cặp thanh niên nam nữ trẻ tuổi kia.

Một đầu Robot màu xanh đen của Quân viễn chinh Đế Quốc chợt xuất hiện ở lối vào sơn cốc.

Ngay sau đó, vô số những đầu Robot màu xanh đen của Quân viễn chinh Đế Quốc, từ phía lối vào của sơn cốc mãnh liệt phóng ra.

Loại Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc, hệ thống động cơ phun lưu đơn thể động lực phát ra, ngoại hình nhẹ nhàng, bất luận là từ chất lượng phòng ngự cho tới hệ thống hỏa lực tấn công, cũng không giống như theo tiêu chuẩn của loại Robot M52 của Quân đội Liên Bang.

Các chiến sĩ Đế Quốc vốn dũng mãnh thiện chiến, có thể chịu được môi trường cực khổ, lại có nghị lực vô cùng kinh người. Cho nên lúc tiến hành thiết kế loại Robot Nguyệt Lang kia, bên phía Đế Quốc đã tận hết khả năng loại trừ tất cả hệ thống duy trì sinh thái, mà đem đại bộ phận chức năng dồn hết vào sự phóng xuất công suất mạnh mẽ, nâng cao tính cơ động cho những con Robot này. Cho nên loại Robot Nguyệt Lang của Quân đội Đế Quốc ở trong vũ trụ này, từ trước đến nay cũng đều nổi tiếng với tốc độ nhanh, lại vô cùng nhẹ nhàng. Ngoại hình một tầng hộ giáp màu xanh đen bóng loáng cùng với trang bị loại nhẹ trên người con Robot này, nhìn qua giống hệt như một đầu mãnh thú không một tiếng động, vô thanh vô tức lướt đi trong khu rừng cây rậm rạp vậy.

Đúng là nhờ vào thiết kế độc đáo của loại Robot Nguyệt Lang này cùng với ưu thế chiến đấu trời sinh của các chiến sĩ Đế Quốc, khiến cho chi lực lượng Robot đột kích cường hãn nhất của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc này, có khả năng thừa dịp một mảnh hành tinh này tràn ngập khói lửa, chiến tuyến hai bán cầu Nam, Bắc nằm trong trạng thái giằng co thảm thiết như thế này, dựa vào sự yểm trợ thảm liệt không kể bất cứ một hậu quả nào của mười bảy sư đoàn bọc thép kia, ở trên cái tấm chắn như sắt thép kia tạo thành một cái khe hở biến hình, lặng lẽ không một tiếng động, rồi lại mạnh mẽ khủng bố, trầm mặc xâm nhập thẳng vào khu vực Nam bán cầu, thành công đi thẳng đến chỗ sơn cốc của Thành Công Lĩnh, hướng tới con Robot màu đen kia của Quân đội Liên Bang mà đuổi giết tới.

Có lẽ đây quả thật là một cái bẫy lớn của Quân đội Liên Bang, thế nhưng chi Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc lại lạnh lùng trầm mặc phóng thẳng về phía trước, mặc kệ không thèm quan tâm đến những nguy cơ có thể bị mai phục. Bởi vì đám người bọn họ tin tưởng vững chắc rằng, nếu như toàn bộ một chi lực lượng Robot đã có thể giấu diếm được ánh mắt của đám người Liên Bang, nhất định sẽ có thể mang đến cho đối phương một sự kinh hỉ thật lớn. Bọn họ vô cùng tin tưởng vào thực lực của chính bản thân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.