Gian Khách

Chương 161: Q.2 - Chương 161: Trong phòng bệnh và trên ngư trường






Trâu Úc lúc này đang nằm đưa lưng về phía hắn, cái mền mềm nhẹ khẽ khoác hờ lên trên lưng của nàng. Mái tóc nhuộm hoe vàng ngày xưa sớm đã biến trở lại thành màu đen, được tết lại cẩn thận, nằm dọc trên tấm khăn trải giường trắng muốt, trắng, đen tương phản, lộ ra một vẻ đẹp thanh tú nhẹ nhàng. Hứa Nhạc nhìn nàng, nghĩ thầm lúc này mới là hình dáng chân thật nhất của Trâu Úc, mới lộ ra độ tuổi chân thật nhất. Có điều còn trẻ như thế, đã trở thành một người mẹ, có thể mơ hồ cảm giác được tâm tình của đối phương phức tạp như thế nào.

Hắn cũng không nhìn thấy cô gái đang âm thầm khóc một mình. Hứa Nhạc sau khi trải qua cảm giác vui sướng cùng với hưng phấn, cảm thấy có chút mệt mỏi, nên nằm ngửa ra trên cái ghế con bên cạnh giường bệnh. Nhưng hắn vẫn đặt chân một cách cẩn cẩn thận thận lên phần bảo hộ của giường bệnh. Tay hắn theo bản năng gác lên phần gáy phía sau của mình. Lúc trước khi ẳm Lưu Hỏa đi đến gian phòng kia, hắn luôn luôn có chút khẩn trương. Mãi cho đến lúc này hắn cũng vẫn còn có chút cảm giác quái dị.

Hai năm trước đây lại khu rừng bên ngoài vùng ngoại thành Hà Tây Châu, dưới cơn mưa tầm tã, hắn đã tiến hành thay đổi con chip vi mạch nguyên thủy của mình. Loại đau đớn đến đau lòng đứt ruột này, cho đến bây giờ khi nhớ lại, hắn vẫn còn có chút khiếp sợ trong lòng. Vì sao lúc nãy Lưu Hỏa lại có thể vẫn như cũ bình thản mà ngủ say như vậy, chẳng lẽ cái này nguyên nhân là do điều kiện trang bị kỹ thuật hay sao?

Nghĩ đến điều này, Hứa Nhạc chợt cảm thấy trên mí mắt của mình giống như là đang đeo một khối chì nặng chịch vậy, hắn chậm rãi khép lại, thiu thiu ngủ. Chợt đúng lúc này, hắn chợt nghe Trâu Úc, vẫn nằm quay lưng ra ngoài, đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói:

- Trước đây đối với anh quả thật có chút không phải. Kỳ thật anh và tôi đều hiểu rất rõ ràng, chuyện này cùng với anh căn bản cũng không có bất cứ quan hệ gì, nhưng anh thật sự đã giúp tôi không ít.

Một mảnh sứ men xanh, rạch một đường dài lên dung nhan trắng như bạch ngọc, lộ ra một mảnh hoa hồng máu... Bà mẹ mang thai trước khi kết hôn này, đã dùng chuyện sống chết của mình để thể hiển thái độ quyết dùng tất cả mọi khả năng, không tiếc bất cứ thứ gì, để bảo vệ đứa con trong bụng của mình, thể hiện bản tính cứng cỏi của bản thân. Nhưng mà ngay từ lúc bắt đầu, nếu như nàng không gặp được Hứa Nhạc, hoặc là Hứa Nhạc không có trầm mặc mà kiên trì đem cái gánh nặng này vác lên trên vai, như vậy áp lực của gia đình đè lên người nàng có lẽ sẽ càng lớn hơn rất nhiều, thậm chí có lẽ nàng ngay từ lúc đầu tiên đã từ bỏ cái sinh mạng nhỏ bé này rồi.

- Tôi nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật từ trước đến giờ tôi vẫn thiếu anh một câu cảm ơn.

Trâu Úc im lặng tựa người vào cái gối đầu giường, giương mắt nhìn đứa con nằm bên cạnh mình, ánh mắt không hề chớp lấy một lần, tựa hồ như sợ là chỉ cần mình nhắm mắt một cái, đứa nhỏ này sẽ biến mất đi vậy. Nàng trầm mặc một lúc sau mới nói:

- Anh cũng không cần nói những lời vô nghĩa mình vì Thi Thanh Hải mới làm như vậy... Đứa bé này cùng hắn cũng không hề có quan hệ gì, tôi đã sớm quên mất luôn hình dáng của cái gã khốn kiếp đó rồi, từ nay về sau trước mặt tôi cũng đừng nhắc đến tên hắn nữa, khiến tôi phiền lòng.

Hứa Nhạc chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn về phía lưng của cô gái đang nằm đó, trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười chất phác.

- Hai ngày trước anh bận chuyện gì à? Sao điện thoại không gọi được vậy?

Vấn đề này lúc trước tại hành lang bên ngoài, Thiếu Tá Trâu Hựu cũng đã từng hỏi qua hắn, chỉ có điều là ngữ khí của hắn lúc đó giống như là chất vấn hơn. Trâu Úc lại biết chuyện này cũng không có quan hệ gì gắn bó với Hứa Nhạc lắm, cho nên nàng mới tùy tiện hỏi như vậy.

- Tôi đi Cảng Đô một chuyến, Bộ Công Trình Quả Xác có việc kiếm tôi.

Về chuyện liên quan đến con robot thế hệ mới của Liên Bang, lúc còn làm việc với Giáo sư Trầm Lão, Hứa Nhạc đã từng nói qua với Trâu Úc rồi, thậm chí là dưới sự ám chỉ của cô gái này, hắn mới lựa chọn phương thức làm việc như thế này. Hôm nay tình thế đã phát triển đến giai đoạn này, Hứa Nhạc quả thật cũng cần đến kiến thức chính trị sâu sắc của Trâu Úc, nhưng mà nghĩ lại thấy đối phương vừa mới sinh con xong, cho nên vẫn nhẫn nại không có mở miệng.

Đứa bé này đi đến thế giới này sớm hơn so với ngày sinh đã tính toán theo kế hoạch trước đây, sinh nở dễ dàng, mẹ tròn con vuông... Ngay tại thời khắc Trâu Úc vừa mới bắt đầu đau bụng, liền nhớ ngay tới cái gã thanh niên có thể mang lại cảm giác tin tưởng cho người khác kia. Ngay một khắc đó, nàng đúng là chẳng hề có chút lòng tin nào đối với người nhà... Ngay trong thời điểm quan trọng nhất, nàng lại nhớ tới Hứa Nhạc. Loại tin cậy cùng với cảm giác tin tưởng này, đại khái là trong những thời điểm mà nàng cảm thấy bất lực nhất, dần dần được thành lập nên.

Nàng biết tính cách của Hứa Nhạc, cho nên khi nào gọi điện thoại cho hắn không được, nàng biết rất rõ ràng là, trên người Hứa Nhạc nhất định đã phát sinh chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Lúc này nghe Hứa Nhạc nhắc tới Bộ Công Trình của Quả Xác, nàng liền mơ hồ dự đoán được chút gì đó. Chỉ là lúc này nàng cũng không có buồn ngủ, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên nàng mới định để chuyện này về sau hãy thương lượng tiếp.

- Có đôi khi suy nghĩ kỹ lại mới thấy, anh là một người quá tốt...

Trâu Úc hơi hơi co người lại một chút, vẫn cứ quay lưng về phía Hứa Nhạc, trào phúng nói:

- Loại nam nhân có tính tình như vậy, con gái không ai thích đâu đó...

Ở cùng với nhau một nhà khá nhiều ngày như vậy rồi, Hứa Nhạc đã sớm quen với cách nói chuyện sắc bén không chút lưu tình nể mặt như thế này của Trâu Úc. Nghe những lời này, hắn có chút mất tự nhiên, trong lòng chợt nhớ tới cô gái tên Nam Tương Mĩ mà mình đã ngẫu nhiên gặp tại Cảng Đô kia. Cái cô gái tú lệ xinh đẹp nọ, hình như... hình như có chút ấn tượng tốt với mình thì phải. Hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, tự biết cái suy nghĩ kia trong đầu mình thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi, tự giễu cười nhẹ một tiếng.

- Bên trong tiếng cười của một người bình thường có thể ẩn chứa một ít cảm giác nào đó...

Trâu Úc nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của đứa bé con, tò mò xoay người lại, khẽ cau mày nói:

- Xem ra tính cách của anh mấy ngày nay biến đổi không ít, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch thư ký thanh tú lúc trước cũng đã từng nhạy cảm nhận ra được điều này... Chẳng biết từ khi nào, tính cách của Hứa Nhạc so với lúc vừa mới tới tinh cầu Thủ Đô Tinh Quyển này quả thật là thay đổi không ít, nhưng mà chân chính lột bỏ lớp mặt nạ bên ngoài của hắn, càng ngày càng giống như gã cô nhi lúc đầu ở Đại khu Đông Lâm năm đó, cũng chỉ là chuyện mới mấy ngày hôm nay mà thôi.

Cái máy vi tính trung tâm của Cục Hiến Chương không chỗ nào không vươn tới kia, trong dĩ vãng chính là thứ mà hắn khiếp sợ nhất. Thế nhưng đến hiện tại, tựa hồ như sự tồn tại vĩ đại kia đã xâm nhập vào trong bộ não của hắn rồi, hơn nữa cũng không có thông báo Chính phủ Liên Bang đến bắt mình, cũng có thể là Đệ Nhất Hiến Chương kia vẫn như trước không nhận ra được thân phận thật sự của mình, hoặc là do có thể bên kia chợt có thiện ý gì với mình chăng? Hứa Nhạc cũng không muốn suy nghĩ về những khả năng thần thoại như thế này, nhưng hắn cũng biết mình lúc này đã như cá lọt lưới rồi, một khi đã như vậy, thì còn cần phải lo lắng cái gì nữa?

Sau đó lại xảy ra chuyện tập kích khủng bố tại buổi biểu diễn, rồi con robot bên trong Bộ Công Trình, cùng với cái gã Lâm Bán Sơn tại Thượng Lâm trên chuyến tàu lửa tốc hành, một gã kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng ngược lại có vẽ rộng rãi như hải dương bao la và chói chang như mặt trời giữa trưa kia...

Những chuyện này liên tiếp xảy ra khiến cho Hứa Nhạc không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trong lòng kiên định quyết tâm, tăng cường sự tự tin, tìm được thứ tâm tình đáng phải có của bản thân mình. Bản thân hắn chung quy cũng chỉ là một gã thanh niên mới có 20 tuổi đời, tính tình có lẽ vĩnh viễn cũng là một gã thanh niên '3 đức tính', nhưng mà hắn cũng dần dần trở nên trầm ổn, dần dần tự tin hơn, dần dần biết cách tùy thời điểm mà thể hiện sự vui sướng cùng với vẻ lông bông vốn có của một gã thanh niên mới lớn.

Chợt ngay trong lúc này, cái điện thoại di động bên trong quần áo của Hứa Nhạc đột nhiên vang lên. Là một cái tin nhắn... Số điện thoại nhắn đến cực kỳ lạ lẫm, hắn theo bản năng mở tin nhắn ra xem, lại thấy đập vào mặt hắn là một dòng ca từ bên trong bài đồng dao '27 ly rượu'.

Hắn đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhanh chóng liếc nhanh qua khuôn mặt Trâu Úc, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Trâu Úc khẽ rùng mình một chút, nghĩ rằng hắn lại có chuyện gấp gì đó, cũng không muốn quấy rầy mình nghỉ ngơi, nên nàng cũng không để ý tới.

Chỉ bước vài bước Hứa Nhạc đã đi ra khỏi phòng bệnh, trong vòng mấy bước này, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để nhắn lại một tin nhắn phản hồi. Hắn lo lắng đối phương cũng giống như mấy lần trước đây vậy, mỗi một số di động cũng chỉ sử dụng trong vài giây liền vứt đi luôn, sau đó cũng không có ai tìm ra được hắn nữa. Tin nhắn mà Hứa Nhạc nhắn lại rất đơn giản, nhưng mà hắn tin rằng đối phương nhất định sẽ tìm mọi cách để liên hệ lại với mình.

- Trâu Úc sinh con trai cho cậu.

Đứng bên ngoài hành lang trước phòng bệnh, dưới ánh đèn có chút mờ tỏ, cầm trong tay cái điện thoại di động mãi cũng không có vang lên lần nữa, Hứa Nhạc biết cái tên công tử lưu manh kia nhất định lại một lần nữa biến mất trong biển người mênh mông của Liên Bang rồi. Trong lòng hắn sinh ra một cỗ cảm giá buồn bả nhàn nhạt, nghĩ tới Trâu Úc cùng với đứa bé mới sinh đang nằm trong phòng bệnh kia, hắn lại vô tình phát ra một cỗ oán giận đối với đối phương. Chỉ là hắn đã lập tức hiểu ra rằng sự oán giận này của hắn thật sự là không chút đạo lý nào.

Chỉ cần Cục Hiến Chương không chủ động tiến hành truy quét tông tích, ai cũng không có khả năng tìm ra Thi Thanh Hải được. Cái gã mỹ nam tử lưu manh thường xuyên đặt bản thân mình vào tình huống áp lực cùng với nguy hiểm kia, lấy thành tích của mình là đệ nhất sinh viên tốt nghiệp tại Học Viện Quân Sự I, lại trải qua hai lần huấn luyện nghiệp vụ điệp viên chuyên nghiệp của Phiến Quân lẫn Cục Điều Tra Liên Bang... Người như vậy, nếu bản thân hắn muốn, liền vĩnh viễn có thể biến thành một cái bóng, mặc dù có thể mơ hồ cảm giác được, nhưng vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm ra được.

Thi Thanh Hải vì sao ngay lúc này lại chủ động liên lạc với mình? Hứa Nhạc lúc này mới nghĩ tới chuyện này. Hắn cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại di động, nhưng mà trong cái tin nhắn điện thoại kia cũng không có cái gì đặc biệt cả, chỉ là vài câu trong bài đồng dao kia mà thôi. Ngoài ra còn có đính kèm thêm một kiện tài liệu nhỏ nữa.

Hứa Nhạc cau mày nhìn vào kiện tài liệu đính, hắn biết có lẽ vấn đề chính là nằm trong kiện tài liệu này. Nhưng mà chương trình dùng để giải mã kiện tài liệu này lại nằm bên trong cái máy tính xách tay trong cái valy da màu đen để lại cho Bạch Ngọc Lan cầm về từ Cảng Đô sau rồi, hắn cũng không có thói quen để loại chương trình quan trọng này trong điện thoại di động của hắn.

Quay trở vào trong phòng bệnh, hắn kinh nhạc nhìn thấy Trâu Úc lúc này đã nhắm hai mắt lại. Nhìn thấy khuôn mặt trắng muốt khẽ tiều tụy của cô gái đang nằm trên giường kia, phân vân không biết có nên nói với cô ta, cha ruột của đứa bé lại xuất hiện hay không?



o0o

Tại một khu hải cảng lớn ở cực Nam của Nam Khoa Châu. Bởi vì nơi này gần sát với vùng xích đạo của tinh cầu, nên buổi tối mùa hè ở nơi này so với mấy thành phố lớn như Đặc khu Thủ Đô hoặc là Cảng Đô kia thì càng nóng bức hơn một chút. Nhưng cũng may là nơi này lúc nào cũng có gió biển ào ạt thổi vào, lại cũng không có những tòa kiến trúc cao lớn che chắn lại nhiệt độ từ biển tràn vào, cho nên ban đêm tại khu thành thị con này, lại có một tia cảm giác mát mẻ nhàn nhạt nhưng lại thấm mát tâm can.

Thi Thanh Hải lúc này mặc một cái áo sơ mi hoa hòe khá rộng so với thân thể của hắn, phía dưới mặc một cái quần bơi bó sát người, đang ngồi vắt vẻo trên một cái nhà bè bên bờ biển. Hai chân trần trụi của hắn thả xuống, ngâm trong làn nước biển mát lạnh, vừa phì phèo hút thuốc, vừa híp mắt lại nhìn ánh đèn của ngọn hải đăng ẩn hiện xa xa trên làn sóng biển nhấp nhô.

Hắn lây cho Hứa Nhạc thói quen hút thuốc, uống rượu và hát đồng dao, còn Hứa Nhạc lại lây cho hắn một ít thói quen khác. Giống như là cái thói quen mỗi khi suy nghĩ cái gì đó, thì ánh mắt hai người lại híp lại gần như thành một cái khe hẹp. Nhưng mà cặp mắt hoa anh đào kia của Thi Thanh Hải một khi nheo lại như vậy, càng toát ra mị lực mãnh liệt, nếu như để con gái nhìn thấy, chỉ sợ sẽ mê mệt đến ngất đi.

Cái áo sơ mi lại cũng chỉ có gài hai cái nút cuối cùng, lộ ra phần da thịt màu đồng mạnh mẽ trước ngực của Thi Thanh Hải. Cuộc sống bên bờ biển rất tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, cho nên thân thể của hắn cũng đã bị nắng vàng cát trắng cùng với gió mát của biển cả hung đúc lại toàn bộ, nhìn có vẻ thêm nhẹ nhàng, khoan khoái, mạnh mẽ hơn so với lúc trước ở Lâm Hải Châu rất nhiều, lại càng thêm mê người hơn.

Ở trên khu bè cá tại hải cảng này cũng không có thuyền bè nào cả. Trong hồ sơ của Cục Điều Tra, Thi Thanh Hải đã tìm ra được cái khu vực đã bị vứt bỏ đi từ lâu này. Hắn đã ở đây rong chơi suốt hai ngày trời rồi, cũng không có ai đến đây làm phiền hắn cả. Liên Bang vốn nghiêm cấm việc liệp sát động vật hoang dã, nhưng đối với cá tôm trong nước thì tựa hồ cũng không có quá nhiều sự nghiêm cấm bi thiết nào thì phải. Trong quá khứ Thi Thanh Hải từng dùng ngữ khí trào phúng vô cùng, phê phán công việc của vị sư phụ mình, hơn nữa lại còn oán thầm có phải lúc trước trong tiểu đội 5 người kia có lẽ có vị nào đó thật sự là sùng bái con bò hay không...

Nhớ tới vị sư phụ mập mạp đáng yêu, lại nhảy từ trên lầu xuống kia, cặp mày của Thi Thanh Hải thoáng khẽ cau lại một chút, thổi nhẹ một hơi. Luồng khói thuốc nhẹ nhàng bay múa trước mắt hắn, chậm rãi hạ xuống làn nước biển tối tăm bên dưới chân của hắn, đầu điếu thuốc trên miệng hắn thì lại sáng lên một chút.

Phốc một tiếng nhỏ vang lên, nguyên cái điện thoại di động mới tinh cũng đã bị hắn ném vào trong làn nước biển bên dưới. Làm xong hết những chuyện này, hắn cũng vẫn như trước ngồi ở đó, không có đứng dậy, tựa như một đứa bé con chơi đùa vui vẻ vậy, đem hai chân mình ngâm trong làn nước biển, trên mặt toát ra một nụ cười ngây thơ trong trẻo.

Một lúc lâu sau, khi tàn điếu thuốc đã đốt tới phần cuối cùng, Thi Thanh Hải dùng hai ngón tay, khẽ ngắt đi phần chót của đầu tàn thuốc, thật cẩn thận cất vào trong cái ba lô ở bên cạnh mình.

Về những loại chuyện chi tiết nhỏ nhặt này, loại điệp viên chuyên nghiệp như hắn tuyệt đối chưa bao giờ tùy tiện bỏ qua cả. Mua một cái di động tạm thời ở đau cũng không để lại manh mối gì, nhưng mà nước miếng lưu lại trên chót tàn thuốc lại có thể từ đó kiểm tra ra ADN di truyền, từ đó truy ra thân phận của một người, cho dù là ném xuống dưới biển cũng chưa chắc xóa hết dấu vết.

Hắn khẽ đứng dậy, men theo những lối đi nhỏ của khu bè cá mà đi lên, chỉ là động tác bước đi có vẻ hơi chút cứng ngắc. Hắn cúi đầu liếc nhìn xuống vết thương đã dần dần khép miệng lại chỗ chân trái của mình, thầm cầu nguyện trong lòng những vết máu lưu lại mấy ngày trước đã được tẩy rửa đi hết rồi.

Từng bước từng bước một đi vào trong một căn nhà bè nhỏ im lặng nằm bên mép của khu nhà bè, Thi Thanh Hải kéo một cái ghế dựa bên cạnh cái bàn ngồi xuống.

Ở dưới chân của hắn, có một gã nam nhân tay chân bị trói chặt đang nằm ngửa mặt ở đó. Trên người gã nam nhân này cũng không có vết thương trí mạng gì cả, nhưng quần áo của hắn cũng đã bị tàn phá tơi tả. Một cái khăn mặt cũng không còn nhìn ra là màu trắng đang đắp thẳng lên trên mặt của gã nam nhân kia. Làn nước biển mát lạnh được một cái ống dẫn dài rút từ dưới biển lên, đang không ngừng chảy liên tục lên trên cái khăn mặt kia...

Đây chính là một trong những loại thủ đoạn tra tấn nổi tiếng tàn ác nhất của Cục Điều Tra Liên Bang, Thủy Hình. Loại hình thức tra tấn này vừa có thể né tránh sự phê bình phẫn nộ của các gã Nghị Viên nêu cao tinh thần nhân quyền của Ủy Ban Quản Lý hoặc của Cục Hiến Chương, nhưng lại cũng có thể tạo thành thương tổn mạnh mẽ nhất đối với người chịu hình phạt này.

Thi Thanh Hải đã sớm trở thành tội phạm truy nã của Liên Bang, tự nhiên cũng sẽ không giống như đám người của Cục Điều Tra Liên Bang, để ý đến mấy gã Nghị Viên kia, hay là nhân quyền này nọ gì đó. Hắn lựa chọn phương thức bức cung này, thuần túy là bởi vì bên trong cái ngư trường bị bỏ hoang này, hắn chỉ có thể tìm thấy được mấy thứ dụng cụ đơn giản này mà thôi.

Nước biển, khăn tay... đơn giản đến cực điểm, thế nhưng cũng là xinh đẹp mà tàn khốc đến cực điểm.

Nước biển càng không ngừng chảy xuống, cái gã nam nhân bị úp khăn lên mặt kia càng không ngừng run rẩy. Hắn muốn há mồm ra hô hấp nhưng cũng không thể nào hô hấp nổi, sớm sinh ra vô số lần cảm giác nghẹt thở đến chết đi.

Thi Thanh Hải nhìn xuống gã nam nhân thống khổ nằm dưới chân của mình, biểu tình bình tĩnh, cũng không hề toát ra loại biểu tình cảm xúc hưởng thụ biến thái khi nhìn thấy người khác thống khổ, cũng không có dư thừa cảm xúc thương hại. Lần trước trong căn nhà trọ kia, bức cung cái gã trung niên nhân mặc áo sợi tổng hợp kia, hắn phát hiện ra rằng, bên phía văn phòng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm rõ ràng có sự cảnh giác, tất cả nhưng nhân vật có liên hệ với gã trung niên nhân kia, cũng đã gia tăng sự bảo vệ đối với bản thân. Cái gã nam nhân nằm dưới chân của hắn này, trên thực tế là một nhân vật quan trọng, chuyên âm thầm thay mặt Nghị Viên Mạch Đức Lâm tìm kiếm những thế lực hắc ám, thi hành những mục đích đen tối. Đương nhiên hắn cũng chưa từng trực tiếp gặp mặt Nghị Viên Mạch Đức Lâm, chỉ từng gặp qua cái gã trung niên nhân kia mà thôi.

Thi Thanh Hải vốn chuẩn bị âm thầm ẩn nấp tại Nam Khoa Châu một thời gian, tìm cơ hội động thủ một lần nữa, nhưng mà sự kiện tập kích buổi biểu diễn kia đột nhiên lại phát sinh, khiến cho cả Liên Bang cũng có chút xôn xao cùng với cảnh giác. Hắn biết Mạch Đức Lâm đã nhanh chân hơn, ra tay trước hắn. Hắn cũng không thể đợi thêm được nữa, cho nên mới mạo hiểm âm thầm bắt cóc người này, chỉ là khi đối mặt với hệ thống phòng ngự do đối phương bày ra, khiến cho hắn bị thương nhẹ.

Khẽ lấy tay gỡ cái khăn trên mặt gã nam nhân kia xuống, đá nhẹ cho ống dẫn nước nhích ra một chút... Cái gã nam nhân kia rốt cuộc cũng được tiếp xúc với không khí, há mồm to thở hào hển, tựa như là mỗi lần hắn hít thở đều là lần hít thở cuối cùng trong đời của mình vậy. Sắc mặt hắn trắng bệch, khóe môi sớm đã bị nước biển ngâm lâu ngày khiến cho nở ra, nhìn qua cực kỳ thê thảm, cũng đã không còn nhìn ra được bộ dáng vốn có của hắn nữa.

- Cái gì tao cũng đã nói hết rồi, cho tao ra đi một cách thống khoái đi.

Gã điệp viên chuyên nghiệp không may này cho đến lúc này cũng không còn trông cậy có thể được sống sót trước mặt Thi Thanh Hải nữa, khẽ thì thào nói.

Thi Thanh Hải cũng không để ý gì đến những lời hắn nói, chỉ là thu thập lại đồ đạc cá nhân của mình, bỏ vào trong một cái valy, sau đó mới lặng lẽ đi tới bên cạnh gã nam nhân, dùng sức mở nắp đậy của một khu lồng cá bỏ không, buộc vào người hắn một sợi dây dài, nối lại với cây cột lớn gần đó, sau đó mạnh mẽ đá gã nam nhân xuống nước, chừa lại nửa phần thân trên của hắn ở trên mặt nước.

Trong cặp mắt của gã nam nhân đang nằm dưới mặt biển kia toát ra một tia tuyệt vọng, nhưng cũng không hề có chút sợ hãi nào. Hắn biết Thi Thanh Hải đang muốn làm gì. Ngư trường này sớm đã bị bỏ hoang, đây cũng không phải là một bãi biển nổi tiếng nào của Liên Bang. Bên trong cái hải vực rộng lớn nhưng nghèo nàn này, trên cơ bản sẽ không có thuyền bè nào đi qua.

Sóng biển đẩy căn nhà bè nhấp nhô bập bềnh, bản thân mình sẽ bị ngâm nước thêm vài ngày nữa, phải bị nhịn đói nhịn khát thêm vài ngày nữa, mới có thể chết đi sao?

- Mày là một con quỷ!

Gã nam nhân kia đã hoàn toàn tuyệt vọng, dùng thanh âm cực kỳ khó nghe lớn tiếng mắng.

Cái khăn mặt ướt sũng kia vẫn còn nằm trong tay của Thi Thanh Hải, nhìn thấy gã nam nhân kia mở miệng ra, sắp sửa tuyệt vọng chửi ầm lên, hắn liền trực tiếp đem cái khăn mặt nhét vào. Hắn nhét vào cũng không nhẹ tay, khiến cho khóe môi của gã nam nhân kia bị rách ra, máu loãng từ trong khóe môi đã nở ra của hắn từ từ chảy ra.

Sau đó Thi Thanh Hải mới quay lại, cắt đứt sợi dây nối cái nhà bè này với khu nhà bè còn lại... Theo hướng chảy của sóng biển, căn nhà bè không còn được neo buộc gì nữa, bắt đầu dần dần trôi ra xa. Thi Thanh Hải cũng không hề để ý đến gã nam nhân đang bị trói chặt chân tay ngâm trong dòng nước biển, đang liều mạng giãy dụa kia, khoác cái valy nhỏ lên trên vai, đi ra khỏi căn nhà bè, phóng người vọt lên, dừng lại trên một căn nhà bè kế bên, chỉ là chân trái hơi co lên một chút.

Hắn xoay người lại, nhìn căn nhà bè màu đen trước mặt đang khẽ chậm rãi trôi dần ra phương xa, mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm giãy dụa nhàn nhạt bên trong căn nhà bè kia vang ra. Hắn khẽ nhún vai, giơ tay lên, vẫy vẫy từ biệt về phía căn nhà bè đó.

Sau hai lần hành động ép cung, hắn cũng hỏi ra được một ít tin tức tình báo quan trọng, mặc dù những chứng cứ này cũng không cách nào chứng nhận được chuyện Mạch Đức Lâm có nhúng tay vào những chuyện kia, nhưng mà Thi Thanh Hải biết những chuyện mình có thể làm cũng chỉ tới đây mà thôi. Hắn đem những tài liệu mà mình thu thập được, sao chép ra thành ba bản khác nhau, phân biệt gửi cho ba người. Một kiện tài liệu hắn gửi cho một tòa soạn nhật báo tại Đặc khu Thủ Đô, vốn nổi tiếng là tờ báo tôn trọng chủ nghĩa tự do nổi tiếng, một kiện tài liệu hắn gửi đến Cục Hình Sự Thủ Đô, một kiện cuối cùng hắn lại gửi cho Hứa Nhạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.