Có thể ở trên thương trường cùng với chính trường giành được những thành công trầm ổn, có thể tiếp xúc được với nhân vật thuộc giai tầng của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như thế này, những khách khứa bên trong gian đại sảnh này ai mà không phải là những nhân vật gần như tu luyện thành tinh cơ chứ? Đột nhiên nghe thấy trong gian phòng ăn chợt truyền đến thanh âm gọi ‘Lợi Hiếu Thông’, mọi người đều nhất thời quay đầu nhìn lại, biểu tình trên mặt mọi người đồng thời bất đồng nhau cả. Có người thì chấn động ngạc nhiên, có người thì kinh ngạc nhíu mày, có người trầm ngâm suy nghĩ...
Thế nhưng cho dù trên mặt mọi người dù là có biểu tình như thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng ai ai cũng đồng thời có tâm tư bi ai và vô cùng đáng tiếc. Những kẻ dám thẳng thừng kêu tên Lợi Thất Thiếu gia trên đời này có được mấy người cơ chứ? Mọi người lúc này mới nhận ra được rằng lúc trước mình đã quá mức xem thường cái gã quân nhân trẻ tuổi ngồi ăn cùng với mình trên bàn ăn kia rồi.
Lợi Hiếu Thông thoáng có chút khẽ cau mày lại. Hắn bước ra khỏi phòng, đi xuống phần sân mà ánh mặt trời không hoàn toàn chiếu rọi xuống, loang lỗ không rõ ràng. Hắn nhìn thấy bên cạnh Hứa Nhạc lúc này có một gã trung niên nhân thân hình hơi béo, trò chuyện thân mật, thầm nghĩ trong lòng hình như là mình cũng không biết gã này là ai.
Một gã thuộc hạ thoáng tiến tới bên cạnh hắn, hạ giọng nói mấy câu gì đó, lúc này hắn mới lộ ra thần sắc thấu hiểu. Bởi vì hắn lúc trước lo lắng cái gã Hứa Nhạc giống như tảng đá này rất khó có thể thích ứng với loại không khí tiệc tùng sang quý hôm nay, cho nên hắn đã đặc biệt chú ý bảo đám thuộc hạ kiếm ở đây đó vài gã nhân viên nghiên cứu đang tìm kiếm người tiến hành đầu tư cho công trình nghiên cứu của mình. Hắn nghĩ rằng Hứa Nhạc vốn là một gã Công Trình Sư thiên tài, tự nhiên sẽ đối với những người đồng đạo kia có cách nhìn tâm đầu ý hợp... Lợi Thất Thiếu Gia đối với phương diện đầu tư tiền tài thì rất xuất sắc, thế nhưng lại không ngờ đến một chuyện là, phương diện công trình máy móc thật sự là chia ra rất nhiều loại khác nhau.
Hắn nhìn thấy Hứa Nhạc đang đứng bên cạnh gã trung niên nhân kia, ngắm nhìn mớ tài liệu kỹ thuật một cách say mê, Lợi Hiếu Thông cũng không khỏi cảm thấy một tia hứng thú nhàn nhạt, chẳng lẽ gã trung niên nhân này đã thành công thuyết phục được gã tảng đá kia rồi sao?
- Có chuyện gì?
Lợi Hiếu Thông bước tới nói.
- Tôi thấy có cái hạng mục này có chút thú vị, cần ném vào đây một ít tiền.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Cậu xem thử mấy cái thiết kế của anh ta đi, chỉ có điều mấy phần chú thích viết có chút hỗn loạn...
- Về phương diện này tôi sao dám không tin vào ánh mắt của cậu chứ...
Lợi Hiếu Thông nói:
- Cho dù có đưa tôi xem, tôi cũng chẳng hiểu gì cả. Một khi anh đã nói nó là thú vị, vậy thì nó nhất định sẽ rất thú vị, cần phải ném bao nhiêu đây?
Hứa Nhạc cười cười, quay đầu lại nhìn Trình Phong Thực, hỏi:
- Dự toán đầu tư nghiên cứu của anh cần bao nhiêu tiền?
Trình Phong Thực có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Lợi Hiếu Thông, mang theo vẻ mặt thập phần khẩn trương cùng với áy náy, giơ ra hai ngón tay, nhỏ giọng nói:
- Giai đoạn đầu tiên... cần hai triệu Liên Bang Tệ.
Lợi Hiếu Thông thoáng có chút khẽ rùng mình. Hắn không ngờ nổi một chút đầu tư này cư nhiên ngay từ đầu liền phải tốn nhiều đến mức như vậy. Phải biết rằng hiện tại trong tay hắn có khả năng hoàn toàn điều động tiền đầu tư cũng không đến được mười triệu Liên Bang Tệ. Hắn không khỏi đem ánh mắt dò hỏi liếc mắt nhìn sang phía Hứa Nhạc.
Nhìn thấy ánh mắt điều tra của Lợi Hiếu Thông, một ít tia tin tưởng không có nguyên nhân vừa mới sinh ra trong lòng của Trình Phong Thực... nhất thời hoàn toàn tan biến đi mất. Trong thời gian mấy năm gần đây, khi hắn đưa đề án nghiên cứu này cho những người đầu tư, luôn luôn là những người đầu tư liền có thể nhìn ra được điều kiện cần thiết để tiến hành đầu tư vào dự án là một lượng tiền cực lớn, nhưng đồng thời cũng có thể nhìn ra phương diện buôn bán về sau nhất định cũng sẽ không thể nào thu hồi về được, cho nên đều lạnh lùng mà tỏ ý cự tuyệt. Chẳng lẽ hôm nay cũng lại là như vậy sao?
Vượt ra ngoài sự dự kiến của hắn, sau khi hắn thập phần khó khăn khai báo ra con số dự toán hai triệu đồng, Hứa Nhạc đứng bên cạnh cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói:
- Hai triệu đồng không đủ, ít nhất cũng cần phải có ba triệu mới được.
Hứa Nhạc ở trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác đã cùng Giáo sư Trầm lão tiến hành nghiên cứu không ít thứ, những hệ thống số liệu nghiên cứu tra xét cùng với các hệ thống vật liệu này nọ, hắn cũng đã từng đọc qua không ít rồi. Hơn nữa năm trước đã từng làm việc trong Khu Công Nghiệp Cảng Đô một thời gian, Hứa Nhạc đối với việc tiến hành nghiên cứu phát triển các hạng mục này cùng với dự toán đầu tư đại khái cũng có chút hiểu biết. Đối với loại hạng mục hệ thống tăng áp bằng lò xo thu nhỏ như thế này, nhìn bên ngoài cũng không phải là hao tốn quá nhiều, thế nhưng muốn phá vỡ được cánh cửa khó khăn về mặt vật liệu, tiền nhất định là không có khả năng ít cho được.
Từ hai triệu ngược lại tăng lên đến ba triệu, Lợi Hiếu Thông vốn là đang có chút do dự, đến lúc này ngược lại liền không có chút do dự, ít nhất cũng là trên mặt của hắn cũng không toát ra chút vẻ do dự nào, chỉ mất thời gian suy nghĩ khoảng hai giây đồng hồ, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu nói:
- Được.
Chỉ một chữ ‘được’ độc nhất mà đơn giản này, lại khiến cho nội tâm của đám khách quan, đang đứng ở trên cánh cửa bên ngoài lặng lẽ quan sát một màn này, trở nên vô cùng phức tạp. Bọn họ cứ đứng ở đó trầm ổn mà bình tĩnh nhìn một cuộc đầu tư chớp nhoáng này, cũng không thể hiện ra bất cứ vẻ kinh ngạc hoặc là ngạc nhiên gì cả, cũng không ai lên tiếng nghị luận chuyện gì. Bọn họ chỉ âm thầm quan sát, sau đó lại âm thầm quyết định những chuyện sẽ làm về sau. Ví dụ như là làm thế nào để bù lại những thiếu sót lúc trước, như thế nào có thế mỉm cười yên nhiên, như thế nào có thể không một tiếng động tiến hành kết giao với đối phương.
Có thể một phen gọi thẳng ra tên họ của Lợi Thất Thiếu gia, thuận miệng nói một câu liền có thể khiến cho Lợi Thất Thiếu gia ném ra ba triệu đồng đầu tư... Đối với bọn họ mà nói, ba triệu thật sự cũng không nhiều nhặt chút nào, càng không thể khiến cho mọi người cảm thấy đáng sợ. Điều đáng sợ nhất chính là thái độ mà Lợi Thất Thiếu gia thông qua việc này mà biểu hiện ra.
Ba người sau đó nhẹ giọng trao đổi sơ một chút về phương diện đầu tư, liên lạc về sau. Trình Phong Thực mang theo vẻ mặt hưng phấn cùng với kích động vô cùng, đang nghĩ đến sau này mình cần phải làm gì cho tốt. Đem theo mớ quỹ đầu tư cá nhân này quay về Học Viện Cơ Giới Đạt Tây Châu, yêu cầu tiến hành định hướng đầu tư, hay là thành lập nên một Hội nghiên cứu Chuyên môn, tự nhiên sẽ có những nhân vật chuyên nghiệp hơn cùng với hắn tiến hành nghiên cứu chuyên sâu.
Chương 061: Trong rừng có giai nhân (2)
- Về phương diện kỹ thuật nếu có vấn đề gì khó khăn, tôi giới thiệu cho anh một người, tôi tin rằng người này ở phương diện này có rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn thích hợp, đối với anh cũng sẽ có rất nhiều hướng dẫn thỏa đáng.
Hứa Nhạc ngẫm nghĩ một chút, sau đó một phen đem phương thức liên hệ của Thương Thu viết lên trên tờ giấy, đưa qua cho Trình Phong Thực, đang chuẩn bị tiếp tục giảng giải thêm vài vấn đề này nọ gì đó, đột nhiên chiếc điện thoại di động bên trong chiếc quân trang chợt vang lên ầm ĩ.
Lấy ra điện thoại di động, nhìn lên chuỗi số trên màn hình, biểu tình của hắn nhất thời trở nên có chút quái dị. Ngón tay bấm lên nút ấn trò chyện cũng có chút cứng ngắc, nghe thanh âm truyền đến từ trong chiếc điện thoại, sau đó lại liền lập tức gật gật đầu.
Bên trong mảnh sân thanh u quý lệ tràn ngập một mảnh im lặng.
Cặp lông mi của Lợi Hiếu Thông thoáng cau mày lại một chút. Hắn phi thường rõ ràng nhất cái tên gia hỏa Hứa Nhạc này tuy rằng là một kẻ tinh khiết lương thiện, nhưng mà tuyệt đối không quá mức ngoan ngoãn đến mức như thế. Bên kia đầu dây điện thoại không biết là ai, mà có thể một phen biến hắn thành một kẻ chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn như thế.
Nhìn thấy Hứa Nhạc cầm theo chiếc điện thoại di động hướng về phía bên ngoài chầm chậm đi đến, các quan khách bên trong đại sảnh đều âm thầm dự đoán thân phận của gã quân nhân trẻ tuổi này. Ngẫu nhiên thỉnh thoảng có người nào đó liên tưởng đến một nhân vật nào đó mà thời gian gần đây Quân đội Liên Bang đang cố tình tiến hành đặc biệt bồi dưỡng. Nhưng mà bởi vì cho đến bây giờ cũng không nghe được chút tin đồn nào về việc người này có qua lại với Lợi Gia, cho nên mọi người cũng tuyệt đối không dám khẳng định.
Cũng chỉ có một mình Trình Phong Thực toàn bộ đem sự chú ý lên trên cái tờ giấy mà hắn vừa mới được Hứa Nhạc đích thân đưa qua, cho nên cũng không để ý đến chuyện Hứa Nhạc đã bỏ đi. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm hai chữ Thương Thu trên tờ giấy, cùng với phương pháp liên hệ cá nhân cực kỳ cụ thể cùng với chi tiết. Hắn có chút không dám tin tưởng vào cặp mắt hiện tại của mình lúc này. Thương Thu? Chủ quản Kỹ thuật Cấp I của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác? Thiên tài thiết kế ra con robot MX? Gã quân nhân trẻ tuổi này chẳng lẻ chính là gã thiên tài còn lại sao? Suy nghĩ đến điểm này, hắn đã bị khiếp sợ đến mức nói không nên lời, chỉ sừng sững đứng ở nơi đó.
Không khí bên trong gian đại sảnh lúc này đã tràn ngập sự suy đoán cùng với luồng sóng ngầm khiếp sợ mãnh liệt. Lợi Thất Thiếu gia thoáng có chút khẽ mỉm cười, khí tức âm u trên người của hắn thoáng phai nhạt đi mấy phần, quay đầu lại nhìn đám khách khứa nói:
- Không cần tò mò vì nguyên nhân gì mà ta xem trong ý kiến của hắn đến như vậy. Tiêu chuẩn thế hệ mới của con robot MX hắn cũng có thể xác định được, ở trong Liên Bang này, đại khái cũng không có mấy người không tin tưởng vào ánh mắt của hắn.
- Nếu như không tin, các ngươi có thể hỏi Lý Duy là biết. Bọn họ chính là một đôi bằng hữu thân thiết.
Lợi Hiếu Thông cuối cùng còn nhàn nhạt nói thêm một câu nữa.
Lời nói vừa rồi của hắn chính là chứng thực lại sự khiếp sợ của Trình Phong Thực, sự không dám tin cùng với phán đoán của mọi người. Còn Lý Duy từ đầu đến giờ vẫn mãi trầm mặc đứng ở bên ngoài gian đại sảnh, có chút không biết xấu hổ mỉm cười liếc mắt nhìn về phía Lợi Hiếu Thông. Hắn biết đối phương chính là đang muốn trợ giúp cho mình. Chỉ là mãi cho đến lúc này, hắn cũng còn chưa thích ứng với chuyện Hứa Nhạc cư nhiên cũng có thể trở thành một người có thể để cho người khác mượn thế...
0O0
Bên ngoài sân.
- Có một số sự tình luôn cần phải làm một cách chuyên nghiệp hơn chút nữa. Anh là một người luôn hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn... Anh muốn đem lời hứa hẹn này chấp hành cho đến cuối cùng... Càng cần phải cẩn cẩn thận thận cùng với... kiên trì thêm một chút nữa.
Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Liên Bang, Trâu Ứng Tinh... Trong thanh âm cũng không có cố ý phát ra cái gọi là uy thế gì cả, mà chỉ là giống như một người trưởng bối đang tâm sự khuyên bảo này nọ mà thôi.
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu trả lời, tuy rằng mối quan hệ giữ hắn cùng với Trâu Gia cũng đã trở nên cực kỳ thân mật, thế nhưng bình thường cũng rất ít khi nào nhận được điện thoại trực tiếp của vị Trâu Bộ Trưởng này.
Trâu Bộ Trưởng ở bên trong điện thoại nói chuyện quả thật vô cùng lạnh nhạt, mờ mịt, thế nhưng hắn cũng có thể hiểu được, cái gọi là chuyên tâm, cẩn cẩn thận thận, thì chính là... có liên quan đến tất cả những thứ có liên quan đến việc gánh vác trách nhiệm.
Bởi vì bên trong cái nghĩa địa công cộng Ngân Hà, bên trong mưa, hai người đã đạt thành một sự ăn ý nào đó, cho nên vị Đại lão Quân Đội lử Đại viện Tây Sơn về sau đã vì Hứa Nhạc mà đưa lưng ra gánh vác không ít chuyện.
Một màn gây chuyện tại buổi tiệc rượu chào mừng Đại hòa bình Hoàn Sơn Tứ Châu diễn ra tại Hội sở Lưu Phong Pha kia, thể hiện trên cái ban công mặc dù chỉ là người yêu cũ mà thôi, nhưng mà Hứa Nhạc một khi trên lưng đã gánh vác một khối trách nhiệm lớn như thế, ra mặt tranh cãi như vậy, luôn khiến cho gia đình của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng mất mặt rất nhiều... Trên danh nghĩa, hắn chính là cha ruột của Trâu Lưu Hỏa...
Lúc này mặt trời đang dần dần chuyển về hướng Tây, cho dù là cũng chưa phải lúc hoàng hôn. Trong cú điện thoại này, Trâu Ứng Tinh cũng không hề có ý tứ khởi binh vấn tội, nhưng mà đối với Hứa Nhạc mà nói cũng chỉ là một việc nghiêm túc nhắc nhở. Ở dưới tình huống đặc biệt như thế này, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý cùng với chút xấu hổ.
Dựa vào khẩu khí thể hiện ra bên trong cú điện thoại kia, hắn đột nhiên nhớ đến lời gọi của hắn trong đại sảnh lúc trước, hắn nhất thời trầm mặc, chầm chậm tiến vào trong rừng. Một câu gọi lúc trước của hắn vốn là theo bản năng, cố nhiên chính là muốn giúp đỡ Lợi Hiếu Thông một phen đem cây cờ lớn kia phất lên cao. Nhưng mà nói thế nào chẳng phải chính là dựa theo cảm giác đem chính mình cùng với chút cảm giác say mê, cuối cùng dựa vào Lý Gia mà trở thành một đại nhân vật hay sao? Hôm trước ở trên buổi tiệc rượu cũng như vật, mà hôm nay ở tại Mộc Cốc cũng là như vậy mà thôi. Mà chuyện này tựa hồ như là một loại khuynh hướng phi thường không tốt thì phải.
Ngay trong lúc Hứa Nhạc còn đang trầm mặc suy nghĩ, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bên trong cánh rừng thu lặng lẽ không một tiếng động đột nhiên xuất hiện một cô con gái. Cô con gái này có một đầu tóc đen có chút rậm rạp, nhưng lại cắt ngắn đến ngang bên tai, theo bước chân nhẹ nhàng của cô ta mà thoáng cất lên một chút, tô vẽ cho cặp mắt ôn nhu yên lặng kia thêm phần tú lệ hơn nhiều.
Chương 061: Trong rừng có giai nhân (3)
Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình một cái, thoáng cúi đầu thăm hỏi chào đối phương một cái. Từ trước đến nay đám con cháu Thất Đại Gia Tộc Liên Bang luôn luôn là thần bí vô cùng, tựa hồ thường xuyên mà lại dễ dàng xuất hiện trước mặt hắn đến như thế... Hắn thoáng nghĩ lại một chút, Nam Thương Gia cùng với Lâm Gia quan hệ đúng là cũng khá thân thiết, mà cái trang viên Mộc Cốc này bản thân chính là nơi mà các đệ tử thế gia ngàn đời này tiến hành giao tế các nơi... Cho nên hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nam Tương Mỹ nhìn Hứa Nhạc mỉm cười ôn nhu, cố gắng che dấu đi một tia kinh hỉ cùng với ngượng ngùng trong cặp mắt thanh tú kia. Cô bước đến trước mặt hắn, sau đó im lặng an tĩnh nói:
- Chào anh. Tôi nên gọi anh như thế nào đây? Hứa Công tử, hay là Hứa Trung Tá?
Hứa Nhạc mỉm cười đáp:
- Cứ gọi tôi là Hứa Nhạc được rồi.
Trên chiếc tàu lửa cao tốc Cao Thiết lên đường đi Cảng Đô ngẫu nhiên gặp gỡ một lần, sau đó lại ngẫu nhiên gặp lại tại buổi tiệc rượu nào đó, trao đổi mấy câu, hắn đối với cô gái tú lệ này vẫn như cũ vừa thân thiết lại vừa lạ lẫm. Nhưng sâu bên trong nội tâm của hắn đã có một chút hảo cảm đối với một tia thanh thuần cực độ của cô thiếu nữ ôn nhu này. Thậm chí thỉnh thoảng trong vài giấc mộng nào đó hắn cũng mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt với một tia tú lệ kia nữa...
Hứa Nhạc vốn đang chuẩn bị hỏi xem nàng có phải là đến cùng với Lâm Đấu Hải hay không, đột nhiên phía sau khu rừng chợt truyền đến một trận thanh âm kêu gọi dồn dập một chút, tựa hồ như là tiếng một thiếu phụ trung niên nào đó. Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình. Nam Tương Mỹ mang theo một tia có lỗi nhàn nhạt nói:
- Mẹ ta đã gọi có việc, có thể là các vị trưởng bối trong nhà có chút nào đó nhàm chán, cho nên mới muốn gọi tôi cùng đi ra ngoài nói chuyện...
Đại thiên kim của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, hướng về phía một người khác phái vừa mới hơi quen biết, đi nói ra những lời nói như vậy, có vẻ như là quá mức thân mật một chút rồi. Hứa Nhạc thoáng khẽ rùng mình một chút, nói:
- Như vậy tôi cũng không quấy rầy cô nữa.
Đang lúc Nam Tương Mỹ đang chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên thân thể nàng hơi khẽ chấn động một chút, hai bàn tay bên ngoài bộ quần áo màu lam nhạt chợt nắm nhẹ lại, cúi đầu run giọng hỏi:
- Nghe nói bên phía Quân đội đang điều thêm binh lính ra tiền tuyến Tây Lâm, có phải là anh cũng sắp đi rồi không?
- Có lẽ sẽ đi, nhưng tôi cũng không chưa xác định được, bên phía Bộ Quốc Phòng đến tột cùng là có ý tứ gì...
Hứa Nhạc cũng không có giải thích quá mức rõ ràng, bởi vì hắn có chút ngoài ý muốn, cái vị tiểu thư này vì cái gì mà lại quan tâm đến chuyện tình của mình như vậy.
Trong cặp mắt điềm tĩnh thanh tú của Nam Tương Mỹ toát ra một tia bối rối cùng với một tia tình tự vô cùng phức tạp. Đột nhiên cô hạ thấp thanh âm nói:
- Tiền tuyến Tây Lâm rất nguy hiểm, anh phải... bảo trọng...
- Cảm ơn...
Hứa Nhạc vẫn như cũ có chút không hiểu, nhưng trong lòng cũng cảm thấy một trận ấm áp, nhưng cũng nghiêm túc trả lời.
Nam Tương Mỹ mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thu hết can đảm mà nhìn hắn, tận hết khả năng bình tĩnh, cố tình mỉm cười, nói:
- Có lẽ anh sẽ cảm thấy có chút hoang đường, nhưng mà có một câu mà tôi cần phải nói với anh.
- Cái gì?
- Em thích anh.
Nhẹ nhàng mà lưu loát nói xong những lời này, Nam Tương Mỹ mang theo hai gò má đỏ ửng, cúi đầu giống hệt như là một con nai con đang xấu hổ mà kinh ngạc, đi gần như chạy, để lại một mình Hứa Nhạc đứng sững sờ trong rừng, khiếp sợ không biết phải nói cái gì cho phải vào lúc này.
0O0
Không chỉ là vô cùng hoang đường, không chỉ là rất vớ vẩn, mà quả thật giống hệt như là một đạo sấm sét đánh thẳng xuống giữa trời nắng sáng. Mặc dù đạo sấm sét này thật sự cũng không có khả năng đánh chết Hứa Nhạc, nhưng cũng chấn động cho hắn nói không nên lời, cũng không thể nào chống đỡ nổi, trong đầu hắn tràn ngập những vấn đề mà không hề quan hệ gì đến những vấn đề triết học như là ‘ta là ai’ chẳng hạn... Bởi vì cái năng lực ngẫm nghĩ logic của hắn, đủ để khiến cho hắn kiên định không thể tin tưởng rằng, ba chữ kia chính là đang nói với mình.
Cả đời này của hắn đã từng trải qua rất nhiều sự kiện kinh tâm động phách, từ mừng rỡ biến thành bi thương, lại từ bi thương chuyển thành mừng rỡ, lại mang theo ý tang thương, tiếc nuối... Những sự kiện so với câu nói nghe được trong cánh rừng thu tại Mộc Cốc hôm nay, những lời nghe được này, càng thêm khủng bố cùng với rung động hơn rất nhiều. Thế nhưng rất khó có chuyện, hay là sự kiện nào khiến cho hắn chấn động đến mức như vậy. Bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu nổi, vị thiên kim thế gia trầm lặng, yên tĩnh, tú lệ, chỉ mới vô tình gặp gỡ có hai lần mà thôi... vì cái gì mà lại vô duyên vô cớ, không có nguyên nhân rõ ràng, ngốc nghếch như thế, lại dùng một lời nói vô cùng ngắn gọn, kinh tâm động phách, có lực sát thương mạnh mẽ như thế để hù dọa mình...
Em thích anh?
Giống như là chạy đến cửa hàng tạp hóa mua loại thịt protein tổng hợp, thế nhưng được một gã nhân viên ngoại vụ của Cục Hiến Chương thông báo cho anh biết rằng hôm nay Liên Bang cho phép buôn bán thịt trâu rừng thoải mái. Hay là chạy đến chợ đen buôn bán thịt trâu rừng, lại nhìn thấy một gã quan viên của cục HTD đang đứng kế bên, ôm vai bá cổ, bảo với hắn rằng thịt trâu rừng đã được bày bán tự do. Cũng giống như là cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên hóa thân thành một cô bé mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp, đứng ở trước mặt hắn, bắt chước những cô gái tại hộp đêm tinh cầu S3, lắc mông múa hát...
Đối với Hứa Nhạc, kẻ thường xuyên cùng với lão già kia trò chuyện phiếm này nọ, mà nói, hiện tại cho dù nhìn thấy lão già kia biến thành vũ nữ mà nói, hắn có lẽ cũng liền có đủ tâm lý để mà thừa nhận chuyện đó. Thế nhưng một câu thông báo nhàn nhạt, đột nhiên của Nam Tương Mỹ, lại vô cùng thoải mái một phen khiến cho toàn thân của hắn mềm nhũn, ngơ ngẩn khiếp sợ, phần lông gáy hoàn toàn dựng thẳng đứng lên, cả cái mũ quân đội trên đầu hắn bị gió thổi rót xuống lúc này hắn cũng không biết.
Hắn quả thật không biết rõ, Nam Tương Mỹ từ sau khi rời khỏi Cảng Đô, xóa bỏ được cái hôn ước mà cô ta hoàn toàn không muốn, khiến cho tâm lý của cô gái mới lớn này bắt đầu nở hoa trong lòng... Do đó mà cô gái trở nên khờ dại, do đó có vẻ có chút không có đạo lý, trong lòng phát sinh tình ý nhàn nhạt đối với cái gã Công Trình Sư hoàn toàn bình thường, ngẫu nhiên gặp mặt trong toa xe tàu lửa cao tốc, lại ngoài ý muốn gặp lại bên ngoài Cảng Đô...