Phía sau một gã chủ nhân thành công, sẽ có bóng dáng của một gã thư ký phi thường vĩ đại.
Cái gọi là nếu như anh đi trên biển, biển tôi đi chính là biển lửa. Nếu anh đi lên núi, vậy núi mà tôi đi chính là núi đao. Anh cao cao tại thượng, đẹp đẽ sáng láng, trách nhiệm sẽ là do tôi gánh, chuyện tình âm độc do tôi làm. Những chuyện gì anh thấy không vừa mắt, những người anh chán ghét, chuyện tôi sẽ làm, người tôi sẽ giết, nhưng vẫn không thể để cho anh biết rằng tôi đã làm... Được như vậy mới tính là thư ký dùng được.
Hứa Nhạc hôm nay cách cái mức tính là thành công còn khoảng mười vạn tám ngàn năm ánh sáng nữa, thế nhưng bên cạnh hắn đã có thêm một người thư ký tên Bạch Ngọc Lan, một gã thư ký vĩ đại biết vâng lời lại vô cùng hữu dụng.
Giống như vị Tổng Giám đốc của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, Lợi Đại thiếu gia Lợi Tu Trúc vậy. Hắn là một kẻ tạm gọi là thành công, tự nhiên bên cạnh có rất nhiều thư ký trung thành. Lữ thư ký lại là người có cấp bậc cao nhất, là thư ký được hắn tín nhiệm nhất.
Lữ thư ký trước khi trở thành người bên cạnh Lợi Tu Trúc, cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng của giới tài chính Liên Bang, là một nhân viên cao cấp trong Ngân hành Liên hợp Tam Lâm, cũng có được một cuộc sống biết bao nhiêu người hâm mộ. Hôm nay trong những ngày nghỉ phép lễ Thử Hỏa, hắn cùng với người vợ xinh đẹp cùng đứa con gái ngoan ngoãn của mình, tranh thủ mấy ngày nghỉ này đi picnic tại khu ngoại thành Đặc khu Thủ Đô.
Bên cạnh hồ nước trong xanh mát rượu, để mặc cho vợ con chơi đùa trong công viên phía sau, Lữ thư ký tranh thủ nửa ngày thanh nhàn, đặt một cái mũ rơm lên trên mặt của mình, ngăn cản ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt, nằm nghỉ thảnh thơi trên ghế dựa bên hồ. Trước mặt hắn là một thanh cần câu thả xuống nước, để mặc cho cá ăn sạch mồi câu, hắn cũng căn bản không hề để ý sảng khoái nằm đó hưởng thụ sự thanh nhàn.
Thanh âm điện thoại di động vang lên quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn. Lữ thư ký gỡ chiếc mũ rơm xuống, im lặng nghe phía bên kia báo cáo tình hình, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Cái gã Chủ quản Kỹ thuật tên Hứa Nhạc kia đã chạy đi Cảng Đô, hai gã thuộc hạ mình phái đi giám sát hắn lại đột nhiên mất hẳn liên lạc. Cũng không biết cái gã gia hỏa kia hiện đã chạy đi nơi nào rồi.
Lữ thư ký trầm mặc một chút, lại mở điện thoại, gọi liền mấy cú, an bày một ít công việc. Phong ba trong phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu Quả Xác, cũng đã trôi qua rất nhiều ngày, tất cả mọi người đều đã tin chắc rằng, những số liệu trong phòng thí nghiệm kia cũng không còn ai chú ý đến nữa. Lợi Đại thiếu gia thậm chí cũng đã quên mất gã thanh niên tên Hứa Nhạc này rồi. Thế nhưng Lữ thư ký cũng không có quên hắn... bởi vì hắn phát hiện ra, cái gã thanh niên Hứa Nhạc kia dạo này qua lại khá thân mật với Lợi Thất thiếu gia.
Nghe nói Bộ Công Trình Công ty Quả Xác cũng không có từ bỏ quá trình nghiên cứu về con robot thế hệ mới kia, lúc này Hứa Nhạc lại chạy đến Cảng Đô, đến tột cùng là vì cái gì? Vẻ mặt Lữ thư ký có chút ngưng trọng, nhưng trong nội tâm cũng không có quá mức nghiêm trọng như biểu hiện bên ngoài. Trong lòng của hắn, Hứa Nhạc đi theo Giáo sư Trầm Lão, có lẽ cũng có chút thành tựu đối với phương diện nghiên cứu động thái nguyên tử, cho nên mới được Bộ Công Trình Quả Xác tôn trọng, nhưng điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến đại cục cả.
Hai gã thủ hạ mất đi liên lạc kia, chỉ là hai gã thuộc cấp thấp nhất, khoảng cách đối với giai tầng của Lữ thư ký quá xa, hắn cũng không hề có chút lo lắng hay thương tiếc gì. Trong lòng hắn chỉ suy nghĩ, đến tột cùng là Thai Gia, hay Bộ Quốc Phòng hay là Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác đã tiến hành ra tay cảnh cáo mình đây?
Suy nghĩ một lát, Lữ thư ký quyết định tự mình đích thân đi xử lý chuyện này. Hắn cũng không phải là một vị thư ký bình thường, bất cứ chuyện gì có nghi hoặc đều phải do đích thân Lợi Tu Trúc đi xử lý. Hắn cũng có được quyền hạn của chính mình. Điều quan trọng nhất chính là, hắn biết lúc này Lợi Đại thiếu gia đã cưỡi phi thuyền tư nhân của gia tộc, chạy về phía Đại khu Hoàn Sơn Tứ Châu, muốn đích thân tận mặt an ủi vị cô gái thần tượng Liên Bang vừa trải qua vụ khủng bố tập kích hôm trước. Lữ thư ký biết Lợi Đại thiếu gia rất tôn trọng vị tiểu thư thần tượng kia, nhưng mà vị tiểu thư kia cũng không hề có ý đáp lại. Cho nên hắn cũng không muốn để những tin tức bất hảo này, làm quấy rầy đối phương, tâm tình vốn đã âm trầm bất định kia.
Cầm lấy điện thoại, tiến hành giao phó một số công việc quan trọng cho thuộc hạ tại Cảng Đô bên kia, sau đó Lữ thư ký tiếp tục nằm dài xuống cái ghế dựa thoải mái của mình, đậy cái mũ rơm lại, lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ của người nhà, nghe tiếng cá ăn mồi lỏm bỏm nhẹ nhàng dưới hồ nước, khóe môi nổi lên một nụ cười mỉm thỏa mãn, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
o0o
Cảng Đô ngoài là thành phố lớn nhất Liên Bang, còn là thành phố công nghiệp phồn thịnh nhất nữa. Nền công nghiệp nơi này phát triển vô cùng phát đạt. Nhất là tại một bình nguyên lớn tại phía Nam thành phố Cảng Đô, có vô số nhà xưởng được xây dựng trên đó. Những nhà xưởng này được phân bố trên những khu vực cực kỳ hợp quy tắc, chiếm diện tích thật lớn. Tuy rằng ngành công nghiệp chế tạo lớn của Liên Bang, từ rất nhiều năm trở về trước đã dần dần đem hệ thống cơ sở hạ tầng này chuyển dần dần về phía Đại khu Kinh Châu, nhưng mà căn cơ chế tạo công nghiệp hạng nặng, vẫn như trước còn ở đây, còn ở Cảng Đô.
Một chiếc xe vận tải không có biển hiệu gì, nhanh chóng tách rời khỏi đường cao tốc, trực tiếp hướng về phía một khuôn viên công nghiệp xa xa. Khu công nghiệp này cũng không có cổng lớn sâm nghiêm, cũng không có bảng tên bắt mắt nào, chỉ có một tòa nhà màu xanh trên khu vực đồi núi xa xa, trên đó có một loạt chữ khá to.
Trên đồi núi xa xa kia, là một tòa nhà cao hai mươi tầng, toàn bộ đều do hợp kim cường độ cao xây dựng thành. Trong quang mang sáng bóng của kim loại lạnh như băng kia, lộ ra một cỗ khí phách choáng ngợp cả người.
Nơi nào có kim loại, nơi đó có Quả Xác.
Chiếc xe vận tải chạy dọc theo lối thông đạo, chạy với tốc độ cao trên con đường bên trong khuôn viên khu công nghiệp. Xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy phi cơ hạ cánh xuống. Nơi đó chính là sân bay công nghiệp của Công ty Cơ khí Quả Xác. Từ một sân bay nối liền giữa sân bay cảng vũ trụ lớn nhất Liên Bang, nối với sân bay hàng không Cảng Đô, lại thêm một con đường quốc lộ chuyên dụng, và đường sắt cao tốc hai chiều, hợp thành một hệ thống giao thông quốc tế hoàn bị.
Vô số nhân viên Khoa học Kỹ thuật cùng với những tài nguyên cao cấp của Liên Bang, thông qua những hệ thống giao thông lớn này, hội tụ lại khu vực phía Nam của Cảng Đô, trong những khu công nghiệp cực lớn này.
Hứa Nhạc đang ngồi trong thùng xe phía sau của xe vận tải này. Hắn xốc lên lớp cửa kính chống bụi tại cửa sổ xe, trầm mặt nhìn những khu nhà xưởng khổng lồ thỉnh thoảng lại xẹt qua trước mắt mình cùng với những máy móc thiết bị khổng lồ mà nặng nề, không khỏi có chút xuất thần. Hắn là một trong những nhân viên của Công ty Cơ khí Quả Xác. Chỉ là trước đây hắn chỉ tiến hành giao tiếp với những số liệu cùng với những mô hình lý thuyết tại Sở Nghiên Cứu, về sau lại ảm đạm qua ngày tại Công ty Bảo an Tịnh Thủy... Hôm nay chính là lần đầu tiên hắn chân chính tiến vào khu vực chế tạo máy chủ chốt của Công ty Cơ khí Quả Xác. Cũng chỉ khi nào tận mắt chứng kiến hệ thống khu công nghiệp này, mới có thể rõ ràng cảm nhận được vị trí chính xác của Công ty Cơ khí Quả Xác tại Liên Bang, cùng với năng lực khổng lồ mà cái công ty này đang nắm trong tay.
- Ngành chế tạo ô tô của công ty, vào năm 13 của Hiến Lịch 37 đã toàn bộ chuyển dời dần về Đại khu, nhưng về sau bởi vì việc di chuyển giữa các Tinh Hệ hao tổn quá nhiều năng lượng, cho nên một bộ phận ngành chế tạo ô tô được dời trở lại đây.
- Khu vực Tây Nam là tập đoàn chuyên chế tạo dụng cụ hàng không của Quả Xác, được xưng tụng là thiên đường phi hành của Liên Bang, chủ yếu dùng để chế tạo những thiết bị hàng không di chuyển bên trong tầng khí quyển.
- Phân xưởng chế tạo phi thuyền vũ trụ của Quả Xác không đặt tại Cảng Đô, mà đặt tại Nạp Đạt Châu. Nếu tính thêm phân xưởng lắp ráp chuyên dụng tại căn cứ Mặt Trăng I nữa, tổng diện tích so với khu công nghiệp tại Cảng Đô này còn lớn hơn một chút.
- Phân xưởng chế tạo hàng dân dụng, chính là bộ phận gọi là phần mềm của Quả Xác, tập trung chủ yếu ở Nam Khoa Châu. Tại khu công nghiệp Cảng Đô bên này, chủ yếu là lắp ráp ô tô, phi cơ... Khoảng hơn 30% các thiết bị tự động sử dụng trong khắp Liên Bang, chính là do các phân xưởng tại khu công nghiệp này lắp ráp.
- Tổng sản phẩm quốc dân của Kinh Châu năm trước, giá trị khoảng hơn 58,1 tỷ đồng Liên Bang, là khu hành chính có thu nhập đứng đầu tất cả các châu trong Liên Bang. Mà Cảng Đô đã chiếm định mức 3,41 tỷ trong số đó. Công ty Cơ khí Quả Xác đã cung cấp tổng số 37% con số. Mà nơi cung cấp chủ yếu, chính là khu công nghiệp mà anh đang nhìn trước mặt này.
Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng sắm vai trò của một thư ký tận tụy mà giải thích. Nói đúng ra, hắn chính là thư ký của Hứa Nhạc.
- Ngành chế tạo robot là ngành tuyệt mật của Liên bang. Cũng không ai biết được nó lại nằm trong khu công nghiệp này...
Bạch Ngọc Lan hạ giọng nói:
- Nhưng trên thực tế, những bí mật mà Liên Bang đang cố giữ kia, từ trước đến nay vẫn là tự lừa mình dối người. Một khi Bộ Công Trình của Quả Xác đã ở trong này, thì robot cũng tự nhiên là ở trong này.
- Hiểu rồi.
Hứa Nhạc gật gật đầu, đối với những lời giải thích của Bạch Ngọc Lan tỏ ý cảm tạ.
Chiếc xe vận tải chở hai người khách lữ hành bên trong kia, nhanh chóng rời khỏi khu vực chủ chốt của khu công nghiệp, chạy tới một cái kho hàng nhìn qua cực kỳ bình thường, không khiến người ta chú ý. Khi chiếc xe vận tải chạy thẳng vào bên trong kho hàng, cánh cửa loang lỗ vết rỉ sét của kho hàng lập tức đóng chặt lại, sau đó cái sàn kho lại tự động bật lên.
Một kiến trúc giống như là một bãi đậu xe ngầm dưới đất hiện ra trước mặt của mọi người. Nhưng mà càng chạy xuống phía dưới, cảm giác lại càng không phải bãi đậu xe bình thường. Bởi vì tại cái bãi đậu xe ngầm này, cũng không có quá nhiều xe đậu ở đó. Nó quá sâu, mà xe đậu ở đó cũng quá ít.
Chiếc xe vận tải dừng lại, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan kéo theo cái thùng đen nặng nề kia từ phía sau thùng xe bước xuống. Người lái chiếc xe vận tải này lại chính là Tiết Là Ấn, hắn mở cửa xe, đi xuống, nói với hai người:
- Tôi chỉ có thể đưa hai người đến đây. Trong kia là khu vực tuyệt mật của Liên Bang, tôi cũng không có quyền đi vào đó.
Hứa Nhạc gật gật đầu, sau đó lẳng lặng nhìn Tiết Là Ấn lái chiếc xe vận tải rời đi. Từ Cảng Đô đi vào khu công nghiệp, lại đi vào bên ngoài Bộ Công Trình Quả Xác, nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng nếu không có sự an bày của Tiết Là Ấn, bằng vào hai người Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan, chỉ sợ là vừa mới tiến vào khu công nghiệp đã bị chặn lại rồi, còn không thì đã bị hệ thống súng tự động bắn chết trước khi đi vào cái nhà kho này.
Bên trong bãi đậu xe âm u lúc này không có một bóng người. Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan giống như là hai gã lữ khách bị bỏ lại giữa sa mạc mênh mông vậy. Giữa cái không gian trống trải im lìm mà tăm tối kia, nhìn qua có chút cô đơn và bất lực.
Đúng lúc này, bên người bọn họ vang lên một trận thanh âm của thang máy. Một cái thang máy ngầm chợt trồi lên tại một khoảng gần đó. Cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người.
Hứa Nhạc bước vào trong thang máy, đưa tay bắt tay với Chu Ngọc, sau đó mới chú ý đến gã nam nhân dáng vẻ quan chức đứng phía sau Chu Ngọc. Nhìn ông ta có chút quen mắt, nhưng chỉ cần cũng không phải là gã Chủ nhiệm Hác chẳng hề có chút thành ý mà lại kiêu ngạo kia là tốt rồi.
- Tôi là Jose. Tại kỳ thi tuyển dụng mùa xuân chúng ta đã gặp qua rồi.
Cái thang máy ngầm bắt đầu di chuyển xuống dưới với tốc độ cao. Vị quan chức bên trong thang máy kia trầm mặc một lúc thật lâu mới mở miệng nói:
- Mấy tháng không gặp, không ngờ là chúng ta lại gặp nhau trong tình huống như thế này. Hơn nữa tình hình lại như thế này nữa. Quyền hạn của cậu tại Sở Nghiên Cứu đã bị cắt mất rồi. Với quyền hạn an toàn của cấp bậc Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 tại công ty Tịnh Thủy hiện tại của anh, không đủ để đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình Quả Xác. Yêu cầu này của anh, không chỉ xúc phạm đến những quy tắc điều lên của Công ty Cơ khí Quả Xác, mà quan trọng hơn là đã vi phạm pháp luật nữa.
Hứa Nhạc nhận ra vị Chủ quản Cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác. Tại cuộc thi tuyển sinh mùa xuân lần trước, chính là do vị quan chức này tiến hành phỏng vấn hắn. Lúc ấy mặc dù hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng Hứa Nhạc biết rõ ràng, đối phương hình như có chút thiện ý đối với mình. Cho nên hắn cũng không cảm thấy khó chịu đối với ngữ khí nói chuyện lúc này của ông ta. Nhưng hắn cũng không muốn đối phương nói quá nhiều lời nữa.
- Tôi không muốn quyền hạn an toàn lâm thời, tôi muốn quyền hạn lâu dài.
Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Chủ nhiệm Jose, nói một cách nghiêm túc.
- Không có khả năng. Mặc dù cậu có thể cung cấp những số liệu quan trọng cho Trung tâm, nhưng cũng không đủ để Bộ Công Trình cho phép cậu thoải mái đi vào trong khu vực trọng yếu này.
Chủ nhiệm Jose nói.
- Cũng không ai biết, bên phía Đế Quốc đã nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới kia đến tột cùng là ở mức độ nào rồi, cho nên Liên Bang cần phải tranh thủ thời gian.
Hứa Nhạc cúi đầu bình tĩnh nói.
- Viện Khoa Học Liên Bang đã đi trước Bộ Công Trình một khoảng xa rồi, cho nên các ông cũng cần tranh thủ thời gian... Tôi có thể đảm bảo với các ông rằng, Viện Khoa Học Liên Bang bên kia căn bản không có khả năng giải quyết được vấn đề hệ thống phun lưu khí điện tử kia... Tôi có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất, trợ giúp các ông giải quyết hoàn toàn vấn đề này... Cho nên, Liên Bang cần tôi... Mà cả các ông nữa... cũng càng cần tôi hơn.
Cái thang máy này di chuyển với tốc độ khá cao, những người lần đầu tiên đi trên đó đều có cảm giác đầu váng mắt hoa, thế nhưng Hứa Nhạc lại dùng tốc đội nói chuyện nhẹ nhàng mà nói ra câu đó, lại vô cùng rõ ràng, rành mạch, vô cùng trực tiếp nữa. Những lời nói đó của hắn, lại càng khiến cho Chủ nhiệm Jose, vị Chủ quản Bộ Nhân Sự của Bộ Công Trình này cùng với Chu Ngọc cảm thấy có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.
Cuối cùng, Hứa Nhạc nói một cách dứt khoát:
- Điều kiện của tôi vẫn như trước không hề thay đổi, ngoại trừ những điều kiện trước đây, tôi còn muốn một quyền hạn lâu dài đi vào Bộ Công Trình cùng với một không gian độc lập, có thể toàn quyền thao tác robot.