Gian Khách

Chương 24: Q.1 - Chương 24: Vật đổi sao rời






- Đây là cái gì?

Tốc độ của chiếc xe quặng dần dần giảm xuống, tiếng xe coong coong như sắt mài dần chậm lại. Sự run rẩy trong giọng nói của Hứa Nhạc lộ rõ, tay của gã thiếu niên bình thường luôn vững vàng lúc này cũng đang run rẩy. Chạm nhẹ vào chiếc vòng tay sáng loáng trên cổ tay trái, mơ hồ đã đoán được điều gì, nhưng lại không dám tin.

Phong Dư cũng không có trả lời.

Bỗng nhiên, chiếc vòng tay lớn chừng 7mm khi được Hứa Nhạc chạm vào, liền trơn trượt như dòng thủy ngân đang chảy.

Trên mặt kim loại bỗng hiện lên những đường hoa văn cực nhỏ, sau đó các đường hoa văn đó nứt toác ra, lộ ra cấu tạo bên trong chiếc vòng vô cùng phức tạp và tỉ mỉ. Trong khoảng rỗng chiếc vòng, có ba sợi dây kim loại mỏng mảnh như tơ xuyên qua vô số hạt kim loại sáng nhỏ, giống như ánh sao tạo thành các đường cong trong bức tranh siêu thực, các ngôi sao chói mắt này toàn bộ được xuyên nối lại.

Nhờ vào ánh sáng yếu ớt trong hầm quặng, đôi mắt nhỏ của Hứa Nhạc mở to ra, nhìn cổ tay của mình không chớp mắt, giống như nhìn thấy thần tiên hay yêu tinh, vốn không tồn tại ở thế gian này. Những sợi dây kim loại quá nhỏ, còn chấn động của xe quặng lại rất lớn, Hứa Nhạc lo lắng những sợi tơ kim loại này sẽ bị đứt mất. Những hạt kim loại lấp lánh này cũng quá nhỏ, nhỏ đến mức cơ hồ không bằng nổi trọng lượng của một sợi tơ, lúc nào cũng có thể bị cơn gió hiu hắt trong hầm thổi bay mất mà không thể tìm lại được.

Trong mắt của người thường, những sợi dây và hạt kim loại lấp lánh này có lẽ chỉ là một đồ mỹ nghệ vô cùng tinh xảo và dễ vỡ, nhưng Hứa Nhạc đã theo học sửa máy bốn năm nay, đối với tất cả những kết tinh của văn minh máy móc nhân loại đều có một sự nhạy cảm sắc bén. Hắn vừa liếc qua đã có thể phân biệt ra bề mặt của hạt kim loại mà mắt thường không thể nhìn thấy, đó là những thứ khiến bản thân hắn phải chấn động.

Đó là những đường nét sinh động đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, đó là một hàng tinh cầu được sắp xếp theo một phương thức kỳ diệu. Tuy Hứa Nhạc không biết những thứ này sắp xếp thế nào trên một bề mặt diện tích nhỏ như vậy, lại làm thế nào để phát huy tác dụng, nhưng đơn giản lại liên quan đến bí mật mà Phong Dư nói lúc đầu.

Con chip ngụy trang? Con chip ngụy trang có thể vượt qua sự kiểm tra của tất cả máy giám sát dưới sự tra xét của Hiến Chương Thứ Nhất!

Gáy của Hứa Nhạc lại buốt lạnh, bởi vì hắn biết phía sâu trong đốt sống cổ của mình, cũng giấu một con chip tương tự như vậy, đã làm bạn với mình mười bảy năm tròn. Nói một cách chính xác hơn, trong thân thể của mỗi một công dân của Liên Bang đều có một con chip như vậy… Hơn nữa nhiều năm trở lại đây, chưa từng ai có thể thể mô phỏng chế tạo loại chip này, thậm chỉ cũng không có ai dám thử lấy con chip này ra, trừ phi hắn quyết định trốn đi nơi khác, cả đời không trở về Liên Bang nữa.

Vậy mà lúc này trên cổ tay của gã thiếu niên này… lại cất giấu một con chip ngụy trang hoàn mỹ như vậy! Điều này mang ý nghĩ thế nào? Tâm tình bị kích thích mạnh, Hứa Nhạc không thể giữ được sự tỉnh táo nữa, nhưng hắn chỉ biết một điều, con chip này đại diện cho một cuộc sống hoàn toàn mới. Hắn vẫn nhớ đến câu nói mà lúc đầu ông chủ hắn đã từng nói: Người có thể nghiên cứu ra con chip ngụy trang, đồng thời có thể sử dụng được trong thực tiễn, chắc chắn sẽ có nhận được vinh dự cao nhất của Khoa học Liên Bang, giải thưởng Tinh Vân.

Đương nhiên, nếu trong Liên Bang thật sự có nhà khoa học nào nghiên cứu ra thứ này, trước khi hắn nhận được giải thưởng Tinh Vân, chắc chắn sẽ bị chính phủ Khoa Học Liên Bang phán tù chung thân. Nhưng bất luận thế nào, Hứa Nhạc vẫn đang rất chấn động, cần có một lực lượng tri thức như thế nào, mới có thể chống lại với quang huy Hiến Chương mạnh nhất văn minh Liên Bang?

Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt già nua kiệt quệ của Phong Dư, rất lâu không khép miệng lại được, cũng không nói được lời nào. Suốt cuộc đời này của hắn có lẽ ngoài tiếng nổ vang trời mười hai năm trước, thì chưa từng bị chấn động mạnh như vậy.

Cũng chính vì sự chấn động này, khiến Hứa Nhạc bỏ sót một quy trình thủ công cũng khiến người phải bội phục. Việc lấy và nhận vân tay hoàn thành trong chớp mắt, điều này bản thân không phải là chuyện vô cùng khó khăn gì, nhưng lại nhanh chóng hoàn thành trên một chiếc vòng tay kim loại nhỏ bé, điều này nói lên được rất nhiều thứ.

- Tao đã nói, đây là quà tao tặng cho mày.

Phong Dư tựa như không biết chiếc vòng tay mà mình tiện tay ném bừa cho Hứa Nhạc, nếu xuất hiện trong xã hội Liên Bang sẽ gây ra một làn sóng chấn động thế nào, nói:

- Nếu mày không muốn vì có quan hệ với tao mà bị tống vào ngục nhốt mấy năm, tìm lúc thích hợp, tìm địa điểm thích hợp, lấy ngay con chip trên cổ mày ra, thay bằng thứ ở trong vòng tay này. Các tư liệu về thân phận và phương pháp làm, đều ở trong đó, mày tự mình học lấy… với bản lĩnh của mày, có lẽ không phải là chuyện khó.

Lúc này chiếc xe quặng đã ngừng lại ở chỗ giao nhau với một ngách khác của mỏ quặng. Ngón tay đang khẽ run rẩy của Hứa Nhạc biến vòng tay trở về hình dạng ban đầu. Trong tiềm thức hắn sợ hãi muốn ném chiếc vòng này đi, hoặc là trả lại cho Phong Dư, nhưng hắn lại phát hiện, chiếc vòng đã không vứt được nữa. Chiếc vòng đã trở thành một vòng tròn kín không tì vết, không còn tìm được bất cứ khe hở nào để kéo nó ra, giống như hắn đã đeo nó từ nhỏ đến lớn vậy.

- Ông… ông… ông tự… dùng nó, nếu không… ông sẽ… chết đấy, ông có… thể tự dùng.

Hứa Nhạc nhìn mái tóc hoa râm của ông chủ mình, hôm nay hắn mới biết ông chủ là một nhân vật thần bí cao thâm khó đoán, bất giác nói lắp bắp lại:

- Tôi… nhiều nhất bị… nhốt vài năm… nhưng ông sẽ… chết.

- Thằng ngu xuẩn này, tao đã nói nguyên nhân rồi.

Vẻ mặt Phong Dư không chút biểu tình nhìn gã thiếu niên đang ngây ngô ngờ nghệch, nói:

- Hơn nữa thứ này chỉ có thể cho một người dùng. Đừng hỏi tao nguyên nhân, tương lai mày cũng đừng thử dùng những con chip này đi cứu mạng người khác. Đi đi… đổi lấy một thân phận khác, đi Tinh Quyển thủ đô, trải qua một cuộc sống mới, dùng một cách khác thực hiện lý tưởng nhân sinh của ngươi đi.

Một thân phận khác? Một cuộc sống khác? Hứa Nhạc chợt sững người lại, lời của ông chủ, cùng sự lạnh lẽo chân thực trên cổ tay khi tiếp xúc kim loại, đã nhắc nhở hắn. Vốn cho rằng cuộc sống rơi vào tuyệt cảnh, bỗng nhiên lại mở ra một cánh cửa mới cho mình, chỉ là sau cánh cửa đó… thực sự là cuộc sống lý tưởng của mình sao? Hơn nữa, ông chủ thì sẽ thế nào đây?

- Tặng mày món quà nhỏ rồi, tao còn muốn tặng mày một câu nữa.

Khuôn mặt không có biểu tình của Phong Dư nhìn chăm chăm vào mắt Hứa Nhạc, nói:

- Tương lai sau khi mày đến Tinh Quyển thủ đô, có lẽ câu nói này sẽ có ích cho mày.

Hứa Nhạc vẫn đang ở trạng thái ngơ ngẩn, trong tiềm thức vẫn chú ý nghe.

- Hai hàng lông mày của mày sắc như dao, quá thẳng thắn, quá chân chính, như vậy không hề tốt, nó sẽ áp chế mày không thể được khai nhãn giới, sẽ làm tổn thương mày. Nếu có thể sửa, hãy sửa đi. Trên các tinh tú không có đấng sáng tạo, cũng không có vầng hào quang nào đáng phải tôn sùng. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng câu nói này chỉ được tin ba lần. Sau ngày hôm nay hãy quên tao đi, những chuyện trong bốn năm qua hãy vứt đi, chôn vùi đi, đừng hi vọng tìm được sự đối xử công bằng, càng đừng nên đi làm nhưng chuyện báo thù vô vị. Tao không phải là cha mày, tao cũng không phải lúc nào cũng đối xử tốt với mày… chỉ là chú ý cách xa một số người trong cuộc sống, những người muốn ăn thịt bọn mày nhưng lại cố tình tỏ ra mình ăn chay. Tao biết mày rất tò mò về vụ nổ trong cuộc chiến tranh năm xưa cũng như tội danh của tao. Mày nghĩ tao là kẻ vô tội, nhưng không thể nói là tao vô tội. Chỉ là tao có điều muốn nói cho mày biết, không bao lâu sau, mày có thể sẽ biết vụ nổ lần đó là thế nào. Tao đã nói xong rồi.

Mái tóc hoa râm của Phong Dư trong bóng tối bỗng trở nên chói mắt, tuổi thực của hắn cuối cùng cũng lộ ra. Rút một điếu thuốc trong túi ra, nhẹ nhàng hút một hơi thật dài, rồi nhả khói vào mặt Hứa Nhạc, tiếp tục nói:

- Thời gian sắp đến rồi, bọn chúng cũng sắp tới rồi, mày cũng có thể cút đi.

Hứa Nhạc vẫn đang ngây ngô lắng nghe, luôn cảm thấy từ góc sâu tâm hồn có một cảm giác bi thương đang trỗi dậy, đâm thẳng vào đại não mình, vô cùng đau đớn. Giọng nói hắn khàn đặc đi, giống như đang cầu khẩn:

- Ông phải tiếp tục sống...

- Tao đương nhiên là sống, lão tử mãi mãi sẽ sống tiếp.

Khuôn mặt của Phong Dư chợt hiện ra một nét dữ tợn, nhìn chiếc vòng trên tay Hứa Nhạc, nói:

- Còn cần mày nói sao?

Nói xong câu đó, kẻ phản quốc hàng đầu Liên Bang, Cơ Giáp Sư bình thường của khu Đông Lâm, Phong Dư đá một cái vào người Hứa Nhạc, khiến gã thiếu niên ngây ngô rơi tõm vào cống thoát nước bên cạnh đường hầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.