Gian Khách

Chương 9: Q.4 - Chương 9: Vị đại nhân trốn chết (Thượng)




Có phải là nếu vừa ngẩng đầu lên vừa nheo mắt lại thì sẽ liền gặp phải điềm xấu gì đó hay không?

Hứa Nhạc trợn trừng cặp mắt của mình lên, giương mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc phi cơ trong không trung ở bên ngoài tòa kiến trúc đang dùng tốc độ cao phóng thẳng về phía nơi này, ngoài ra còn có thêm bốn bốn khỏa đạn đạo phun ra những dòng khí cực lớn, đang vẽ thành những đường cong chói mắt tuyệt mỹ trên bầu trời, thế nhưng khiến bất cứ người nào chứng kiến, trong mắt cũng lộ ra một vẻ tử vong tịch mịch.

Trong nhận thức từ trước đến nay của những người Liên Bang, Hoàng thất Đế Quốc ở trong cái Tinh vực của bọn họ tuyệt đối là những nhân vật cao cao tại thượng, không có người nào dám can đảm khinh thường bọn họ cả. Nhưng mà như thế nào cư nhiên lại có người dám ra tay ám sát gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia chứ? Thậm chí lại còn sử dụng đến cả phi cơ tiêm kích chiến đấu nữa?

Khoảnh khắc tử vong nói như vậy ngay sau đó sẽ liền tới ngay, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ không cam lòng mãnh liệt. Hắn dồn dập hít thở từng luồng không khí tràn ngập bụi mù trong căn nhà ăn, cố gắng hướng về phía góc tường mà chạy tới vài bước. Ở nơi này dựa vào kết cấu hình trụ của tòa kiến trúc, cho nên sau khi tòa nhà này có bị đánh sập đi chăng nữa, thì vẫn có thể cung cấp thêm cho những người nấp ở nơi đó có thêm được một chút cơ hội sinh tồn. Cho dù có là từ tỷ lệ sống sót một phần vạn tăng lên thành một phần ngàn đi chăng nữa, chung quy cũng là có thể lớn hơn được một chút.

Phốc phốc phốc!

Đột nhiên có vô số thanh âm dày đặc vang lên. Hơn một trăm dòng khí màu trắng tinh đột nhiên xuất hiện, từ phía bên dưới của tòa kiến trúc nhà ăn cao tầng này chợt phóng thẳng lên không trung, rất nhanh xẹt qua khỏi khu cửa sổ thủy tinh hình vòm của gian nhà ăn, sau đó đột nhiên quay ngược trở lại, hướng về phía bố khỏa tên lửa đạn đạo kia mà nghênh đón.

Hệ thống phòng ngự tên lửa đạn đạo địa đối không của Đế Quốc?

Ngay tại một thời khắc trước khi nổ mạnh xảy ra, Hứa Nhạc nhất thời nhận ra được lai lịch của mấy thứ này là cái gì. Trong thời khắc điện quang lửa thạch đó, đột nhiên có một cái ý niệm kỳ quái sinh ra trong đầu của hắn.

Có đủ tư cách để cho loại vũ khí chỉ có thể xuất hiện trên chiến trường này đi theo tiến hành bảo hộ bất cứ lúc nào, như vậy thân phận của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia, hẳn cũng không sai biệt lắm với sự phán đoán của chính mình.

Tên lửa đạn đạo phòng ngự địa đối không dày đặc cấp tốc bay lên không trung, ở trong khoảng thời gian ngắn nhất, đã thành công chặn lại được ba khỏa tên lửa đạn đạo uy lực cực lớn, thế nhưng lại bỏ sót mất quả tên lửa đạn đạo cuối cùng.

Những tiếng nổ mạnh kịch liệt, ánh lửa phát ra cực kỳ chói mắt, những mảnh đạn vỡ tung bay tán loạn, mùi thuốc súng bốc lên cực kỳ gay mũi, toàn bộ trong khoảnh khắc chiếm cứ toàn bộ gian nhà ăn. Vách tường bên phải ở phía trước đã bị tạc nổ ra thành một cái lỗ thủng khổng lồ, những luồng gió mạnh bên ngoài gào thét tiến thẳng vào bên trong, những luồng hỏa miêu lại một lần nữa bùng nổ, phát ra từng luồng khí cực kỳ nóng bỏng.

Tòa kiến trúc cao tầng vốn dĩ cao lớn, xinh đẹp tuyệt trần, lúc này giống hệt như là một cô thiếu nữ xinh xắn bị một gã nam đồng học xấu xa từ phía sau vỗ mạnh ót một cái vậy, thân thể thoáng lay động nghiêng ngả một chút, thế nhưng mà đối với những người bên trong gian kiến trúc đó mà nói, lại giống như là trải qua một hồi động đất cực kỳ đáng sợ vậy. Những chấn động kịch liệt không ngừng từ dưới sàn nhà truyền lên, khiến cho mọi người căn bản không thể nào đứng vững nổi, nặng nề mà té rạp xuống mặt đất.

Về phần mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngay sát khu vực nổ mạnh kia, rất nhiều người ngay cả một chút thanh âm cũng không kịp phát ra, đã bị những luồng khí lãng khủng bố thổi văng ra khỏi gian kiến trúc, biến thành những cái điểm đen tung bay ở trong không trung. Có một số gã thì bị khí lãng hất văng đụng thẳng vào trong vách tường đối diện, phun máu mà chết. Lại còn có một số kẻ trực tiếp toàn thân bốc lửa, biến thành một hỏa nhân, thê lương kêu thảm thiết lên mấy tiếng, sau đó ngã xuống đất không ngừng run rẩy, cuối cùng rốt cuộc cũng khó có thể bò lên được nữa.

Hứa Nhạc quả thật may mắn, địa điểm nổ mạnh của khỏa tên lửa đạn đạo cuối cùng còn sót lại kia, cách thân thể hắn rất xa. Ngoại trừ bị những mảnh đạn văng tung tóe cắt cho bộ quần áo trên người rách vài chỗ, cộng thêm mấy chỗ trầy xước nhẹ, thân thể hắn có thể nói là hoàn hảo không tổn hao quá nhiều.

Tại góc tường cách chỗ hắn tránh nạn khoảng vài bước, Hoài Thảo Thi được một đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc cùng với mớ thuẫn hợp kim trong tay bọn chúng mạnh mẽ quây lại giống hệt như một cái kén tằm vậy, tự nhiên là cũng không có chết.

Đám quân nhân sĩ quan đang vây quanh góc tường rất nhanh tản ra, Hoài Thảo Thi mang theo vẻ mặt lạnh lùng băng lãnh đứng thẳng người lên. Phần trên thân thể của hắn đã bị máu tươi nhiễm thành một mảnh đỏ bừng, phối hợp với vẻ ngoan lệ phẫn nộ không ngừng lóe lên trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khiến cho kẻ khác cũng phải có cảm giác không lạnh mà run.

Chỉ trong giây lát, tình tự trên mặt của hắn đột nhiên trở nên trầm trọng dị thường hơn rất nhiều, cũng không biết là do nghĩ đến chuyện tình gì, mà lại có thể khiến cho cái gã cường giả Đế Quốc trẻ tuổi này, lúc đối diện với nguy hiểm ám sát suýt bỏ mạng lại vẫn như trước trấn tĩnh, phẫn nộ nhưng tuyệt không sợ hãi, lúc này lại cũng cảm thấy có chút thất thố ngơ ngẩn như thế.

Chẳng qua mấy cái cảm xúc này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hoài Thảo Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng cách đó không xa, mạnh mẽ bước qua, giơ tay chụp lấy phần cổ sau gáy của hắn, dùng sức một chút hất nhẹ về phía sau, sau đó phất tay một cái ra hiệu cho đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ đứng phía sau, cuối cùng dẫn theo mọi người rất nhanh rời đi.

Đây là một loại đãi ngộ cực kỳ đáng hổ thẹn, giống hệt như là giơ tay bắt lấy một con gà con vậy, chỉ là bản thân Hứa Nhạc cũng biết rất rõ ràng, bản thân mình là một gã tù nhân Liên Bang, cũng không thể nào hy vọng xa vời có thể tìm được sự tôn trọng chân chính của đối phương. Cái gọi là dẫn đi ngắm cảnh, dẫn đi thưởng thức các mỹ thực của Đế Quốc, cũng chính là bởi vì đối phương có chuyện cần mình mà thôi. Giờ phút này lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, đối phương làm thế nào còn có tâm trí mà lo lắng đế chuyện lấy lòng mình đây?

Cái gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi thân phận đặc thù kia sau khi đã bị trọng thương, thế nhưng động tác xuất ra một trảo của hắn vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ. Cái bàn tay nhìn qua có chút gầy yếu kia không ngờ so với sắt thép lại còn cứng rắn hơn rất nhiều. Những dòng máu tươi từ trên cánh tay của người này vẫn không ngừng chảy xuống, rơi trên bộ quần áo trên vai của hắn, biến thành một mảnh ẩm ướt, dính lại vô cùng khó chịu.

Một đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc bằng tốc độ nhanh nhất bảo hộ Hoài Thảo Thi rời đi, một đám đi ở phía sau không ngừng xô đẩy, thậm chí còn giơ chân đá cho Hứa Nhạc mấy cái nữa. Rất nhanh đám người đã đi xuống đến bên dưới tòa kiến trúc. Ở bên đường đã có hơn mười chiếc xe quân dụng chống đạn cao cấp đang trong tình trạng sẵn sàng xuất phát.

Nhưng mà cái đám người đã dám can đảm tiến hành một hồi ám sát điên cuồng mạnh mẽ lần này, cũng không có nguyện ý để mặc cho đám người vừa mới thoát chết này có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy.

Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc phụ trách công tác theo dõi bảo an, biểu tình lúc này cực kỳ khó coi chậm rãi tiến hành quan sát. Ở bên ngoài ba cái quãng trường xa xa, đang có một chi bộ đội cơ giới hóa toàn vẹn đang dùng tốc độ cao tiếp cận nơi này.

Vào giờ phút như thế này, một chi bộ đội toàn bộ cơ giới hóa lại không có bất cứ tín hiệu điện tử nào chứng thực thân phận, chính là đại biểu cho sự nguy hiểm tuyệt đối. Mà theo như bên tiến hành theo dõi xác nhận lại, thì trang bị chiến lực của chi bộ đội cơ giới hóa này, ít nhất đã vượt qua một Doanh đoàn tăng cường của Quân đội Đế Quốc. Chỉ hơn một trăm gã quân nhân sĩ quan bọn họ, tuyệt đối không có khả năng chống lại được.

- Đại nhân, xin mời ngài hãy mau chóng rời đi trước.

Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc phụ trách công tác bảo an lần này biểu tình đỏ bừng, hướng về phía Hoài Thảo Thi tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Hoàng gia Đế Quốc, sau đó mới hướng về phía đám quân nhân sĩ quan đang đứng ở bốn phía lớn tiếng nói:

- Tiến hành phòng thủ ngay tại chỗ, lập tức xây dựng công sự lâm thời!

Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc nhất thời đồng thanh đáp ứng một tiếng, sau đó rất nhanh đầu nhập vào công tác của chính mình.

Bọn họ lớn tiếng quát kêu, đem tất cả những bảng hiệu điện tử to lớn ở hai bên đường toàn bộ gỡ xuống hết, cùng với bất cứ chướng ngại vật nào có thể kiếm ra được, toàn bộ đem ngăn lại ở trên con đường chính, làm thành những công sự thô sơ nhằm để ngăn chặn những chiến xa cơ giới hóa của đối phương tiến đến. Đồng thời bọn họ cũng một phen quyết định lưu lại những chiếc xe quân dụng, lái chúng đi tới, đồng dạng chắn ngang ở giữa con đường chính tiến vào nơi này.

Biết rõ ràng đây là một nghiệm vụ cản hậu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này lại cũng không có bất cứ sự do dự nào cả. Trên mặt của bọn họ cũng không có bất cứ sự khiếp sợ nào, ngược lại còn tràn đầy ý chí chiến đấu vô cùng cường hãn. Vì để bảo hộ vị đại nhân cấp trên là niềm kiêu ngạo của toàn thể Đế Quốc, là nhân vật mà bọn họ sùng bái nhất, bọn họ đã chân chính làm được câu nói: Thề chết không buông!

Hoài Thảo Thi liếc nhìn đám thuộc cấp một cái, gật gật đầu, sau đó xoay người lại ngồi lên một chiếc xe chống đạn quân dụng. Trong toàn bộ quá trình này, vẻ mặt hắn vẫn như cũ là một mảnh lạnh lùng, không phát ra bất cứ một lời nào cả. Thân là một gã quân nhân, ở trong giờ phút này, bất cứ cái gì gọi là thương cảm ly biệt, đều chỉ là những loại tình cảm lãng phí thời gian cùng với dối trá mà thôi.

Trong thanh âm ma sát chói tai của những bánh xe miết trên mặt đường, mấy chiếc xe quân dụng rất nhanh phóng chạy đi.

Hứa Nhạc nhìn về phía gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi ngồi trước mặt kia, kẻ có thể khiến cho vô số quân nhân sĩ quan Đế Quốc có thể cam tâm tình nguyện vì hắn mà chịu chết, cặp mày hơi nhíu lại, khẽ ho khan lên hai tiếng. Hắn cũng không rõ ràng lắm vẻ sầu lo ngưng trọng ở trên mặt đối phương vì sao mà đến. Một gã cường giả quái thai ngay khi toàn bộ nửa người đều bị thương cũng không thèm nhíu mày lấy một cái, lúc này lại đang lo lắng cái gì cơ chứ? Hẳn không phải là đang lo lắng sự truy kích ở phía sau lưng mình, cũng không phải lo lắng đến sự sinh tử của đám thuộc hạ ở lại cản hậu. Những loại người giống như bọn họ vậy, hẳn cũng đã sớm một phen đem những chuyện tình này không đặt vào trong mắt mới phải chứ?

Trên con đường phía sau đột nhiên vang lên một loạt các thanh âm pháo nổ, súng bắn dày đặc, cộng với tiếng oanh tạc dữ đội. Hứa Nhạc nhất thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở nơi đó tràn ngập một mảnh khói lửa bốc lên, những luồng khói xám đen bay lên đến tận trời.

Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc bởi vì muốn yểm trợ cho Hoài Thảo Thi rời đi, cho nên đã ở trên một con phố hạng trung của Tang Thực Châu cùng với địch nhân triển khai một hồi chiến đấu kịch liệt, thậm chí còn có thể gọi là chiến đấu tự sát cũng được. Hơn một trăm gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc dần dần trầm mặc mà chết đi. Trong số mấy chiếc xe chống đạn quân dụng của đoàn xe đã chạy đi kia, cuối cùng thậm chí còn để lại thêm hai chiếc xe quân dụng nữa, ở lại tiến hành một trận chiến đấu tự sát để ngăn chặn.

Đoàn người Hoài Thảo Thi rốt cuộc cũng đã mạo hiểm mà tạm thời thoát ly khỏi sự truy kích mãnh liệt của bộ đội địch quân phía sau, đi tới một khu vực biệt thực dân dụng im lặng tĩnh mặc nào đó. Một cánh cửa của gian ga-ra ngầm dưới lòng đất chậm rãi mở ra. Ba chiếc xe chống đạn quân dụng cuối cùng còn sót lại nối đuôi nhau mà chạy vào. Sau khi cánh cửa của gian ga-ra kia đóng lại, từ bên ngoài cũng không có bất cứ người nào còn có thể phát hiện ra sự bất thường của nơi này nữa.

Bên trong gian ga-ra ngầm dưới lòng đất hơi có chút tối tăm, biểu tình của Hoài Thảo Thi vẫn như cũ vô cùng trầm trọng. Hắn mở ra tấm bản đồ điện tử, mở miệng đưa ra mệnh lệnh:

- Cắt đứt toàn bộ những liên hệ cùng với bên ngoài. Ở tại nơi này dừng lại hai mươi phút đồng hồ, chú ý theo dõi tình huống bên ngoài.

- Vâng, đại nhân!

Một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc rất nhanh mở miệng đáp:

- Nơi này chính là cứ điểm lên hệ mới nhất mà nên trong Bộ vừa mới bố trí xong. Chỉ cần đám phản đồ này còn chưa thể chiếm cứ được Hoàng cung, hẳn là sẽ không thể nào tìm được nơi này.

Đối với cái thế lực gan to bằng trời dám tổ chức tiến hành ám sát vị ‘đại nhân’ này, bọn họ mặc dù trong lòng có thể đoán ra được là ai, nhưng mà mặc kệ đối phương là kẻ nào đi chăng nữa, dám ra tay ám sát ‘đại nhân’, tự nhiên không hề nghi vấn đó chính là phản đồ.

Hoài Thảo Thi ừm nhẹ một tiếng. Đối với hắn mà nói, lựa chọn khu cứ điểm liên hệ này để ẩn nấp, nguyên nhân quan trọng nhất cũng không phải là bởi vì nơi này đủ bí ẩn, mà là bởi vì ở tại nơi này có ẩn chứa thứ có thể khiến cho hắn đủ tự tin tung hoành khắp cõi vũ trụ này.

Dòng lịch sử của Đế Quốc vốn dĩ được viết lên từ máu tươi, ngay từ lúc hắn còn nhỏ đã liền rất rõ ràng điểm này rồi. Nhưng mà từ khi Hoàng đế Bệ hạ đương kim lên kế vị cho đến nay, bên trong Đế Quốc, hoặc nói chính xác hơn là trong tầng lớp quý tộc của Đế Quốc đã trở nên đoàn kết từ trước đến giờ chưa từng có. Ít nhất là biểu hiện bề ngoài là một mảnh đoàn kết, không có bất luận kẻ nào dám can đảm ra tay khiêu chiến sự tôn nghiêm của Hoàng thất Đế Quốc cả, càng không thể nói đến việc tiến hành loại hành động ám sát điên cuồng mất trí như thế này được.

- Đến tột cùng là kẻ nào dám ra tay ám sát chính mình chứ?

Biểu tình của Hoài Thảo Thi trầm trọng dị thường. Đúng như những gì mà Hứa Nhạc đã phân tích vậy, hắn cũng không phải là đang lo lắng cho sự an toàn của chính mình, mà là trong lòng đang nghĩ đến, cái người này cư nhiên dám tiến hành ám sát chính mình, tất nhiên là sẽ hiểu rất rõ ràng sẽ đối diện với lửa giận khủng bố như thế nào của Hoàng đế Bệ hạ… Nói như vậy, hiện tại sự an toàn của Hoàng đế Bệ hạ, giờ phút này có thể nào đang gặp phải uy hiếp gì hay không?

Đột nhiên đúng lúc này, trên thiết bị tiến hành theo dõi tình huống bên ngoài chợt vang lên thanh âm báo động ầm vang. Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc phụ trách công tác theo dõi mang theo biểu tình khiếp sợ nhìn chằm chằm vào những số liệu truyền về thể hiện trên màn hình thiết bị cầm tay, áy náy đến cực điểm, hạ giọng báo cáo:

- Trạm canh gác ngầm còn lưu lại ở bên ngoài truyền đến tin tức, chi phản quân kia đột nhiên thay đổi phương hướng tấn công, hiện tại đang hướng thẳng về phía này. Đại nhân, trong này chắc chắn có nội gian!

Đồng thời với lúc tiến hành báo cáo, tay phải của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này mãi vẫn luôn đặt ở trên khẩu bội súng nằm tại thắt lưng của mình, ánh mắt rét lạnh đảo qua trên mặt tất cả mọi người ở trong gian ga-ra ngầm, muốn tìm cho ra được cái tên phản đồ đang ẩn nấp trong số những người ở trong này.

- Tất cả đứng yên! Không được cử động!

Ở phía trước mặt, bên tay phải của hắn, một gã quân nhân sĩ quan đột nhiên từ phía sau chụp lấy một khẩu súng trường vằng kim chúc, hướng về phía mọi người mà rống lớn lên:

- Bằng không tao sẽ lập tức giết chết đại nhân ngay!

Cái nòng súng đen ngòm lạnh như băng khẽ run rẩy chĩa thẳng về phía Hoài Thảo Thi. Thanh âm của gã quân nhân sĩ quan kia cũng có chút run rẩy, có thể tưởng tượng ra được giờ phút này hắn đang thừa nhận bao nhiêu áp lực.

- La Tây, không ngờ mày chính là phản đồ! Mau buông súng xuống mau! Bằng không lão tử sẽ giết mày!

Gã quân nhân sĩ quan báo cáo tình hình lúc trước phẫn nộ gầm rú lên. Hắn muốn xong đến dùng nắm tay bóp chặt cổ họng của cái gã phản bội đáng nguyền rủa này, nhưng mà lại bởi vì sợ hãi viên đạn của đối phương sẽ làm tổn hại đến đại nhân, cho nên cũng không dám có bất cứ động tác đột ngột nào.

- Những người của chúng ta sẽ ngay lập tức đến đây thôi…

Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc tên gọi La Tây kia có chút điên cuồng cười lên một tràng, thanh âm khàn khàn nói:

- Đến lúc đó sẽ đem toàn bộ đám người bọn mày giết sạch hết!

- La Tây, vì sao mày lại làm như thế? Chẳng lẽ mày đã quên hết những ân đức của đại nhân đối với mày rồi hay sao?

Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào gã quân nhân sĩ quan thuộc cấp phản bội này. Hắn cũng không thể nhớ rõ cái gã quân nhân sĩ quan này tiến vào công tác bên trong Bộ từ lúc nào, cũng chẳng nhớ rõ ràng khi nào hắn bắt đầu trở thành thuộc hạ trực tiếp của chính mình. Hắn cũng chẳng có nghe những lời chất vẫn phẫn nộ của gã quân nhân sĩ quan trung thành của chính mình hỏi đối phương, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía cái nòng súng tối om lạnh như băng đang không ngừng run rẩy nữa.

Mà hắn chỉ là trực tiếp bước nhanh về phía trước mấy bước, không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước cảm chỉ là tiến nhanh về phía trước mấy bước mà thôi.

Toàn thân hắn nửa người đẫm đầy máu, bước lên những bước nhanh như một làn gió, trong khoảnh khắc liền tiến thẳng về phía trước hơn hai thước, tay phải chụp về phía trước, bóp mạnh một cái đã uốn cong được cái nòng súng đang run rẩy kia, đồng thời tay trái thì lại rất nhanh chặt mạnh xuống cần cổ của tên quân nhân sĩ quan phản đồ kia.

Rắc một tiếng vang lên, gã quân nhân sĩ quan tên La Tây kia đã ngã sụp xuống mặt đất, phần đầu không ngờ đã khủng bố xoay ngược về phía sau lưng.

Hứa Nhạc lúc này đang đứng ở sau lưng mọi người, đồng tử bất chợt co rút lại mãnh liệt, trong lòng cảm thấy cực kỳ rung động. Cái vị ‘đại nhân’ kia giờ phút này đã bị thương nặng đến như vậy, không ngờ lại còn có thể cường hãn đến như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.