Gian Khách

Chương 103: Q.3 - Chương 103: Xuyên thủng tấm chắn thép






Trên cái khu vực bình nguyên vô cùng trống trải lúc này tràn ngập những thanh âm rít gào khủng bố vô cùng. Hỏa lực trên trận địa phòng ngự của Quân đội Liên Bang lúc này đã toàn lực khai hỏa. Trong bầu trời đêm lúc này tràn ngập ánh lửa cùng với khói bụi mịt mù, ngợp trời thiên địa, dần đần xuất hiện vô số những chiếc chiến xa bị công phá cùng với những thi thể của quân lính Quân viễn chinh Đế Quốc. Thế nhưng những cái xác chiến xa cùng với thi thể kia cũng không được an nhàn, liên tiếp bị những bom đạn oanh kích mãnh liệt, không ngừng bắn tung lên không trung.

Nhưng mà lẫn trong làn khói bụi mịt mù kia, lá cờ đại biểu cho Hoàng tộc Đế Quốc, một đóa hoa màu đen không ngừng tung bay phần phật. Tuy rằng trên lá cờ đã bị ám khói khá nhiều, trở nên có chút dơ bẩn, thế nhưng vẫn không ngừng đón gió tung bay, xuyên vào trong lửa đạn, trầm mặc không ngừng tiến về phía trước, không hề lùi bước.

Từng luồng từng luồng sóng xe bọc thép không ngừng dâng lên công kích. Quân đội Đế Quốc cứ từng bước không ngừng tiến lên, một mạch không hề nghỉ ngơi, căn bản không thèm nhìn đến những chiếc chiến xa không ngừng hóa thành những cỗ máy vô hồn, những cỗ sắt thép vỡ vụn, trầm mặc mà lặng lẽ tiễn đưa những đồng đội không ngừng ngã xuống trong khói lửa, trong miệng không ngừng điên cuồng gào thét, xung phong liều chết công kích về phía trận đạo phòng ngự thứ ba của Quân đội Liên Bang!

Lúc này tình huống trên chiến trường, tựa như những con sóng màu trắng khổng lồ không ngừng cuộn trào bên trên mặt biển xanh thẳm bao la. Dưới ngọn cuồng phong thổi quét trong màn đêm, những luồng sóng không ngừng đập mạnh lên trên vách đá ngầm khổng lồ trên bờ biển. Những bãi đá ngầm kia vô cùng chắc chắn, nhưng mà những con sóng khổng lồ kia lại không hề có bất cứ ý tứ nào sẽ thối lui khuất phục. Những con sóng kia cũng không thèm để ý đến những con sóng khác xung quanh mình không ngừng tan nát thành từng bọt sóng, thề quyết phải đem những tảng đá ngầm kia đánh tan thành từng mảnh vụn nhỏ bé dưới gót chân của mình.

Trên khắp toàn bộ cái đai lưng vắt ngang vòng bụng của Tinh cầu 5460 kia, cảnh tượng giống như thế này diễn ra tổng cộng hơn mười chỗ khác nhau. Tổng cộng mười bảy sư đoàn bọc thép của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc, giống như là mười bảy cái mũi hắc mâu khổng lồ quỷ mị như ma quỷ, mãnh liệt phóng lên, ý đồ muốn đâm thủng hoàn toàn đạo phòng tuyến dày đặc của trận địa phòng ngự Quân đội Liên Bang.

Một hồi chiến tranh đại quy mô diễn ra trên khỏa hành tinh tràn ngập chiến hỏa. Mười bảy cái sư đoàn bọc thép của Quân viễn chinh Đế Quốc nhìn qua giống như cách xa nhau cả ngàn dặm, thế nhưng trên thực tế trong lúc chiến đấu lại mơ hồ ẩn chứa một sự liên hệ chặt chẽ nào đó. Phương hướng tấn công chủ yếu của Quân đội Đế Quốc nhìn bề ngoài thì giống như là công kích điên cuồng vô lý không có mục tiêu nào cả, thế nhưng lại lặng lẽ không một tiếng động hướng về hai khu vực nào đó mà công kích. Mười bảy mũi trường mâu màu đen khủng bố, sắp sửa biến thành hai mũi tên phá thiên không thể nào ngăn cản nổi.

Trận địa phòng ngự của Quân đội Liên Bang chỉ vừa mới được ổn định lại một chút, thế nhưng khi đối diện với làn sóng công kích vô cùng khủng bố này, bề mặt nhất thời trở nên lay động mạnh mẽ như muốn vỡ tan. Những chiếc chiến đấu cơ cá nhân của Quân đội Đế Quốc trên bầu trời tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng lúc này lại cứ từng đợt từng đợt một không ngừng đâm đầu thẳng xuống các công sự phòng ngự bên dưới, tạo nên những tràng oanh kích vô cùng khủng bố. Còn bên phía trên đầu của Quân đội Liên Bang, thì là những chiếc máy bay tiếp tế không ngừng thả xuống từng thùng từng thùng lớn, bổ sung năng lượng cùng với đạn dược cho các chiến sĩ bên dưới. Những cái công sự vĩnh cửu bên dưới mặt đất đã có đến 23% các khẩu Chủ pháo bởi vì sử dụng quá đọ, đã phát ra thanh âm cảnh báo không thể tiếp tục hoạt động nữa. Còn ngay cả những hệ thống phóng thích tên lửa đạn đạo trận hình cũng đã bởi vì không ngừng phóng thích mà ngăn cản dòng thiết lưu của Quân đội Đế Quốc, khiến cho hao phí quá mức nghiêm trọng, năng lượng nạp vào trong các cỗ pháo này cũng đã tiến vào giai đoạn không thể nào chịu đựng nổi nữa, thậm chí còn có mấy hệ thống phóng thích tên lửa đạn đạo bắt đầu báo nguy hiểm…

Các quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang mang theo cảm giác vô cùng phẫn nộ mà không thể nào tin tưởng nổi nhìn thấy một màn đám thiết lưu Quân đội Đế Quốc gần như không muốn sống nữa không ngừng công kích. Bọn họ vô cùng khiếp sợ, lại vô cùng nghi hoặc, vì nguyên nhân gì mà Quân đội Đế Quốc lại có thể không màng đến hậu quả gì mà tiến công mãnh liệt đến như thế. Dưới sự đả kích của hệ thống phòng ngự lập thể dày đặc như thế này, nhưng bọn họ vẫn không ngừng kiên trì tiến lên, mặc dù là phải trả những cái giá vô cùng thảm thiết cũng không sờn lòng…

Bọn họ vẫn như cũ không hề chần chừ mà tiến công, vẫn không ngừng tiến công!

Loại phong cách tiến công điên cuồng khủng khiếp như thế này, tất nhiễn sẽ mang đến những tổn hại chiến lược vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia vẫn không có làm ra công tác báo cáo đánh giá về những tổn hại quân lực của Quân đội Đế Quốc, thế nhưng chỉ dựa vào mắt thường mà nhìn, đám sĩ quan chỉ huy của tiền tuyến Liên Bang cũng có thể xác nhận được, trong một hồi tiến công liên tục khủng bố trước mắt này, Quân đoàn Phong Lâm của Đế Quốc ít nhất đã có đến sáu phần chiến lực, cứ như vậy mà trong khoảnh khắc đã ngã xuống.

Dựa theo hệ thống phòng ngự cường đại mà mạnh mẽ của Quân đội Liên Bang, cùng với những bố trí hỏa lực vô cùng tiên tiến kia, lại xét đến tốc độ sụt giảm quân số nhanh vô cùng của Quân đoàn Phong Lâm hiện nay, cho dù bọn họ có thể nghịch thiên một đường tiến công, đánh thẳng đến căn cứ của Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang, bọn họ lại còn có thể sống sót được mấy người ở đó cơ chứ?

Mục tiêu của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc, quả thật chính là Bộ Chỉ Huy chiến khu của Quân đội Liên Bang trên Tinh cầu 5460 này.

Đám quân nhân Đế Quốc trong miệng không ngừng hô to ‘Hoàng đế Bệ hạ vạn tuế’, không ngừng lạnh lùng lao thẳng về phía tử vong, cuối cùng là không ngừng ngã xuống, táng thân ở trên khỏa tinh cầu xa xôi, chết tại tha hương cách cố thổ không biết bao nhiêu năm ánh sáng như thế này. Các quân nhân sĩ quan của Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không ngu ngốc đến nỗi dùng tính mạng của mình để trở thành lừng lẫy, nhưng mà vì để hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại do Hoàng đế Bệ hạ giao phó, vì để hoàn hành ý đồ chiến lược thực tiễn của Bộ Tư Lệnh, bọn họ nguyện dốc đến hơi thở cuối cùng của mình mà xông thẳng lên trên mảnh chiến trường này, nhằm thu hút tất cả ánh mắt của Quân đội Liên Bang ra khỏi Đại đội Robot Nguyệt Lang kia, không có bất cứ kẻ nào có ý nghĩ lùi bước, thậm chí bọn họ cũng không muốn mình bị chậm trễ bất cứ một giây đồng hồ nào.

Nếu nói bốn tầng trận địa phòng ngự lập thể mà Quân đội Liên Bang đã mất rất nhiều năm mới có thể hoàn thành kia, đem toàn bộ khu vực Nam bán cầu hoàn toàn bao phủ vào bên trong, biến từ dưới mặt đất đến thẳng trên bầu trời cao vút, không có bất cứ chỗ nào là không bao phủ hết, chính là một cái tấm lá chắn bằng sắt thép khổng lồ… Như vậy cái công kích điên cuồng mà bất kể hậu quả của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc kia, lúc này lại giống như hai cái nắm tay khổng lồ, hai nắm tay bao phủ một tầng đạn lửa mạnh mẽ vô song không ngừng đâm thẳng lên trên màn lá chắn kia!

Nhìn mật độ lửa đạn khủng bố không ngừng lóe lên trên khắp bầu trời kia, cùng với quyết tâm kiên cường, lì lợm mà đám thiết lưu Quân viễn chinh Đế Quốc xung phong thể hiện ra kia, không cần phải hỏi, cái vị lão Tướng quân An Bố Lý ở trong khu căn cứ chỉ huy vòm tròn ở khu vực Bắc bán cầu kia, thà rằng để cho hai cái nắm tay này hoàn toàn bị hủy diệt đi, cũng muốn đem cái tấm chắn bằng sắt thép này xé toạt ra một cái lỗ hổng!

Toàn bộ Quân đoàn Phong Lâm đang toàn diện tiến công lúc này đã thu hẹp phạm vi công kích lại. Mười bảy cái Sư đoàn bòng thép công kích, lúc này đã liên hợp lại tại thành hai cái cái nắm tay khổng lồ bằng kim loại lạnh lẽo. Hai cái nắm tay này hung hăng đâm thẳng về phía trận địa phòng ngự của Quân đội Liên Bang. Mặc dù không thể phá tan tầng phòng ngự của đối phương, thế nhưng cũng phải đánh thẳng vào chỗ yếu hại nhất của đối phương!

Mười cái chỉnh biên Sư đoàn bọc thép của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc làm thành một cái nắm tay phải, bọn họ công kích sắc bén mà mạnh mẽ phóng thẳng về phía Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang đóng ở phía Đông Bắc khu vực Tinh cầu 5460. Còn bảy cái chỉnh biên Sư đoàn còn lại, thì lại là trở thành một cái nắm tay trái, mở rộng công kích, bao vây hướng tới, hung hăng mạnh mẽ phóng thẳng về phía căn cứ quân nhu quan trọng nhất của Quân đội Liên Bang tại hướng Tây Nam bán cầu.

Đối với Quân đội Liên Bang mà nói, bất luận là Bộ Chỉ Huy, hay là khu căn cứ quân nhu kia, cũng đều là những trọng địa mà bọn hắn tuyệt đối cần phải bảo vệ. Bộ Chỉ Huy chính là đại não của Quân đội Liên Bang, mà khu căn cứ quân nhu thì lại là khỏa trái tim của Quân đội Liên Bang, cuồn cuộn không ngừng mà cung cấp chất dinh dưỡng nuôi dưỡng cho toàn bộ Quân đội Liên Bang.

Bất luận là Quân đội Liên Bang lúc ban đầu đã thiết kế kế hoạch như thế nào đi chăng nữa, bất luận là Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn có thể nhìn thấu được kế hoạch quân sự của vị lão Tướng quân Đế Quốc kia hay không, nhưng khi đối mặt với hai cái cánh tay thô bạo mà mạnh mẽ, uy lực mà thiết huyết, không hề sợ chết này, Quân đội Liên Bang cũng đều phải lập tức điều chỉnh chiến lược phòng ngự của họ, đem thế tiến công cuồn cuộn không dứt của đối phương mà hoàn toàn ngăn cản lại.

Các chiến sĩ của Quân đội Liên Bang không ngừng dẫm lên tử thi của đồng đội mình, đối diện với những cặp mắt đỏ rực như vô số khỏa tinh cầu kia, lớn tiếng hô hào cỗ vũ, tuyệt đối sẽ không để cho đám người Đế Quốc cuồng dã kia có thể đột phá qua được.

Mặc dù tấm chắn bằng sắt thép khổng lồ của Quân đội Liên Bang ở khu vực Tây Nam bán cầu vẫn có thể cố gắng gian khổ chống cự mãnh liệt, miễn cưỡng cũng có thể chống cự lại được. Nhưng mà ở khu vực gần vùng xích đạo, cái tấm chắn sắt thép khổng lồ này đã bắt đầu vặn vẹo biến hình, lộ ra địa phương yếu nhược nhất của mình.

Liền đúng trong lúc này, cái chi Quân đội cuối cùng của Quân đoàn Phong Lâm kia, một Đại đội Robot chỉnh biên cuối cùng gia nhập chiến trường, đã đột ngột xuất hiện, hướng về phía biến hình của cái tấm chắn sắt thép khổng lồ kia, hung hăng đấm thẳng lên một cái.

Toàn bộ mười Sư đoàn bọc thép phụ trách công tác cường công thảm thiết mạnh mẽ, giống như là một cái nắm tay giàn dụa máu tươi, đấm thẳng lên bề mặt tấm chắn, thì toàn bộ Đại đội chỉnh biến Robot đặc chủng với nhân số khoảng hơn ba vạn người này, lại biến thành một cái miệng sói khổng lồ, lúc này đã lộ ra hàm răng sói dữ tợn màu trắng nhỡn, hung hăng cắn mạnh một cái lên phần yếu nhược nhất của tắm chắn sắt thép kia.

Nơi mà cái hàm răng sói này cắn đến, chính là tại khu vực vùng đồi núi chập chùng ngay giữa khu vực Không cảng Trạch Khâu cùng với Không cảng Lạc Khâu.

Lão Tướng quân An Bố Lý lúc này hai tay cầm một tách trà nóng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bản báo cáo quân tình trên tấm bản đồ điện tử trước mặt, xác định là Đại đội Robot Lang Nha đã tiến được vào khu vực chỉ định trước, thật sâu thở dài một hơi. Trên khuôn mặt mỏi mệt của ông ta chợt nổi lên một tia hàn ý lạnh lẽo mà tràn ngập thiết huyết.

Những chuyện cần làm thì cũng đã làm rồi, những chuyện còn lại… thì đành phó mặc cho số mạng vậy. Vị lão Tướng quân khẽ phất phất tay, cự tuyệt hai gã quân nhân sĩ quan tiến lên dìu mình, lặng lẽ chầm chậm bước ra khỏi gian đại sảnh chỉ huy, đón cái thang máy đi thẳng đến chỗ cao nhất trong khu vực căn cứ vòm tròn, đứng trên đỉnh của khu rừng phong rậm rạp, ngước đầu nhìn về phía những vầng ánh sáng nhàn nhạt đang lóe lên trên bầu trời Nam bán cầu.

- Đám người Quân đội Liên Bang kia khẳng định là không thể nào đoán trước được là mình sẽ công kích điên cuồng đến như vậy… Các ngươi nếu như muốn câu cá, như vậy ta nhất định sẽ đem cây cần câu của bọn ngươi bẻ gãy!

Lão Tướng quân An Bố Lý trầm mặc suy nghĩ. Thế nhưng ông ta cũng biết rất rõ ràng, ở tại Đại khu Tây Lâm này, ở trên mãnh đất lãnh thổ của Liên Bang này, cho dù tối nay có thể đạt được một chút thành quả chiến thắng nho nhỏ, nhưng mà một ngày khi Quân đội Đế Quốc còn chưa có thể đột phá được Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý, con đường cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc cũng chỉ có thể là tử vong mà thôi.

Mấy tháng gần đây Quân đội Liên Bang bắt đầu không ngừng tăng binh, vị lão Tướng quân này liền đoán ra được rằng Quân đội Liên Bang, hay chính xác hơn là cái vị Quân Thần Liên Bang kia hẳn là đang chuẩn bị làm ra động tác gì đó. Đám người Liên Bang khẳng định là đang chuẩn bị phát động một hồi chiến tranh, đối tượng đầu tiên rõ ràng là muốn dẹp tan đám khách nhân không hề được hoan nghênh ở đường xa mà đến kia.

Con đường cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc rốt cuộc cũng đã đến rồi… Đã cố gắng chống đỡ được gần mười năm trời nay, chỉ có điều là bởi vì một mối cừu địch khắc cốt ghi tâm sâu sắc trong lòng của vị kia ở tại Đế Quốc xa xôi, tất cả đều đổ hết lên trên đầu của Quân viễn chinh Đế Quốc, buộc Quân viễn chinh Đế Quốc phải dùng máu mà thịt của mình mà trả hận dùm. Về điểm này, vị lão Tướng quân An Bố Lý kia thậm chí so với đám người Bộ Quốc Phòng Liên Bang còn hiểu rõ ràng hơn nhiều.

Rời xa cố thổ gần hai mươi năm, một đường quay về cũng không có, đến ngày hôm qua nhận được cái Thánh chỉ không hề suy xét cặn kẽ của Hoàng đế Bệ hạ, như vậy mình cũng chỉ có thể mạnh mẽ điên cuồng một phen, ít nhất cũng phải khiến cho đám người Liên Bang phải trả một cái giá vô cùng thảm trọng mới được.

Đúng vậy, tối hôm nay Quân đoàn Phong Lâm của Quân viễn chinh Đế Quốc tiến công hung mãnh, thiết huyết như thế kia, cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘điên cuồng’ mới có thể hình dung hết được. Tuy rằng những quân nhân binh lính của Đế Quốc dũng mãnh nổi tiếng khắp cả vũ trụ này, không ai mà không biết. Thế nhưng tối hôm nay, mọt hồi chiến tranh khủng bố thảm thiết đến như thế, vẫn là vượt ra xa khả năng có thể dự đoán của Quân đội Liên Bang. Nếu như nói khu vực Nam bán cầu là một cái bẫy, như vậy thì Quân viễn chinh Đế Quốc lại đã sử dụng phương pháp điên cuồng nhất, phương thức huyết tinh khủng bố nhất, mạnh mẽ đem cái bẫy khổng lồ đó biến thành một đống sắt thép hỗn loạn.

Quân đội Liên Bang mặc dù sớm đã dự đoán trước được, thế nhưng ngay khi bắt đầu cuộc chiến, bọn họ vẫn như cũ gặp phải những sự đả kích trầm trọng nhất. Nguyên nhân chính là bởi vì đám người bọn họ căn bản là không thể nắm giữ được tâm lý chiến thuật của vị quan chỉ huy cao nhất của chi Quân đoàn này… Thậm chí bọn họ cũng không thể nào nắm giữ được tâm cảnh cô đơn nhớ nhà của đám Quân viễn chinh cô độc, cùng với sự tang thương, nhẫn tâm, lãnh lệ của đám người này.

Hoàng đế Bệ hạ phát ra một mệnh lệnh không suy xét cẩn thận, Quân viễn chinh Đế Quốc liền tiến hành một trận chiến cuồng loạn, điên cuồng khủng bố đánh cho Quân đội Liên Bang tại khu vực Nam bán cầu giống như sét đánh chẳng kịp bưng tay, không thể nào chống cự nổi, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi ảm đạm.

Trên khuôn mặt già nua của lão Tướng quân An Bố Lý toát ra một nụ cười vô cùng chua chát, thả lỏng hai bàn tay, tùy ý để mặc cho cái tách trà, đã làm bạn với ông ta rất nhiều năm, từ cố hương xa xôi đến tận nơi này, từ trên đỉnh lầu cao cao rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới khu căn cứ…

Trong màn đêm tĩnh lặng, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe được thanh âm tách trà vỡ nát, thế nhưng ông ta vẫn cố gắng nghiêng đầu lắng nghe, tựa hồ như muốn lắng nghe những thanh âm kêu la của đám chiến sĩ trẻ tuổi trước khi chết đi tại khu vực Nam bán cầu xa xôi kia.

- Cho dù là ngọc đá cùng tan, cũng không muốn mãi mãi phải trốn tránh trong các ngọn núi băng kia…

Vị lão Tướng quân nhìn về phía Nam bán cầu, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Ta không thể mang theo các người còn sống quay trở về đến quê nhà, vậy thì đành phải mang theo linh hồn của các ngươi cùng với sự thất bại của đám người Liên Bang mà trở về…

Những chiếc chiến đấu cơ tốc độ cao không ngừng bay xẹt qua khắp nơi trong tầng trời thấp trên không trung. Những luồng pháo sáng đạp đạo không ngừng lóe lên, khiến cho toàn bộ khu vực đồi núi rực sáng, lộ ra những dấu vết đất đá lởm chởm vô cùng khủng bố.

Con Robot MX màu đen giống như là một đầu dã thú không ngừng lao đi trong đêm tối, dùng tốc độ cực cao rất nhanh lao đi trong tầng bụi mù khủng khiếp. Bảy chiếc chiến đấu cơ bay vù vù trên không gian trên đầu, không ngừng phóng ra những tia đạn đạo công kích, lại căn bản không thể nào đánh trúng được con Robot quái dị đang không ngừng lao đi ở bên dưới. Nhưng mà cũng đã có thể trì hoãn lại tốc độ tiến tới của con Robot.

Thực hiện một cái động tác quẹo trái né tránh xinh đẹp đến cực điểm, con Robot màu đen nháy mắt tránh thoát một quả tên lửa đạn đạo, ở trên vùng đồi núi mang theo một đạo tàn ảnh kéo dài, hướng về vùng núi non phía trước, dùng tốc độ cao mà chạy đi.

Quyền khống chế khu vực bầu trời bên trên Không cảng Lạc Khâu vẫn còn nằm trong giai đoạn tranh qua đoạt lại giữa hai phe, thế nhưng sau khi nhận được tín hiệu truyền đến từ phía Bộ Chỉ Huy ở Bắc bán cầu, vị quan chỉ huy tóc quăn vàng hoe trong đại sảnh chỉ huy của Hạm đội Dạ Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc, lại không một chút do dự, hạ đạt mệnh lệnh, phóng thích ra toàn bộ những chiến đấu cơ còn lại của Hạm đội Đế Quốc, hướng về phía Đông Bắc mà phóng hết tốc độ, căn bản không thèm quan tâm đến chuyện Hạm đội Đế Quốc sẽ vì sự sụt giảm lực lượng như vậy mà bị tổn thất.

Mục tiêu của các chiến đấu cơ cá nhân này chính một con Robot màu đen đang không ngừng lướt đi trên khu vực đồi núi. Con Robot màu đen này, chính là ngọn nguồn của lần hành động này của Quân đội Đế Quốc.

Bên trong khoang điều khiển Robot, ánh sáng phát ra cũng có chút tối tăm, thế nhưng những luồng không khí mát mẻ do hệ thống duy sinh của con Robot phóng xuất ra lại vô cùng đầy đủ. Tay trái của Hứa Nhạc nắm thật chặt thanh thao tác điều khiển, còn tay phải thì các ngón tay rất nhanh không ngừng đảo quét lên trên màn hình cảm ứng. Trong khoảnh khắc hắn đã đưa vào trong hệ thống điều khiển hơn mười bốn đạo chỉ lệnh, điều khiển con Robot MX màu đen kia, ở bên trong làn khói mù cùng với mưa tên lửa đạn không ngừng làm ra những động tác né tránh tiêu chuẩn vô cùng mạo hiểm thế nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.

Một chiếc chiến đấu cơ cá nhân ở trên bầu trời đêm kia không ngừng vần vũ, hình ảnh của nó thông qua hệ thống định vị vật thể của con Robot cùng với hệ thống rada đường kính nửa km vô cùng linh mẫn kia, thu lấy những hình ảnh trên đầu thu vào bên trong màn hình trong cái mũ điều khiển, truyền thẳng vào trong cặp mắt của hắn. Lúc trước sau khi hắn phóng ra khỏi khu vực quốc lộ phía Bắc Không cảng Trạch Khâu, một chiếc chiến đấu cơ phiền toái của Quân đội Đế Quốc này cũng liền đeo bám theo không ngừng, mãi cho đến bây giờ vẫn không thể nào thoát khỏi được. Chuyện này khiến cho hắn thập phần rõ ràng, hệ thống cảm biến tín hiệu vệ tinh ở bên ngoài không gian của đám người Đế Quốc kia vẫn đang giương mắt theo sát hành tung của mình.

Trong cái khoang tối lơn được cố định ngay phía sau khu vực khoang điều khiển của con Robot, Giản Thủy Nhi lúc này vẫn đang im lặng, trầm mặc ngồi ở bên cạnh. Lúc thiết kế con Robot này, cũng không phải dành cho hai người cùng sử dụng, cho nên bên trong khoang điều khiển lúc này cũng có vẻ hơi chút chật chội. Thế nhưng lúc này đang trên đường trốn tránh sự truy sát không ngừng của chiếc chiến đấu cơ Quân viễn chinh Đế Quốc, cho nên hai kẻ thanh niên nam nữ ngồi trong khoang lúc này cũng không có tâm tình gì để mà cảm nhận sự oi bức cùng với chật chội bên trong cái khoang điều khiển này.

Tâm tình của Hứa Nhạc lúc này đã vô cùng khẩn trương, cũng cảm thấy có chút phiền toái. Mặc dù chiếc chiến đấu cơ trên bầu trời này cũng không có mang theo bất cứ trái bom từ tính điện tử nào cả, nếu như muốn xúc phạm đến tính cơ động cùng với tầng phòng ngự vô cùng cường hãn của con Robot MX này cũng không có khả năng quá lớn. Nhưng mà cứ bị đối phương đeo bám không rời đến như vậy, cũng giống như có cảm giác phía sau lưng mình có người đang cầm một thanh chủy thủ lóe ra hàn quang sáng chói, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đâm cho mình một nhát vậy, vô cùng khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.