Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 82: Chương 82: Ai bắt nạt ai?




Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Tang Nhu cúi đầu im lặng, trong lòng vô cùng áy náy, không dám nhìn Lục Diễn. Nhưng Lục Diễn không phát hiện ra sự khác thường của ả bởi vì sự chú ý của gã đều tập trung vào câu nói của Mộ lâu chủ.

Lục Diễn không phải là loại người nhẫn nhịn được lâu, nghe xong lời “uy hiếp” của Mộ lâu chủ, gã ta cũng không kiêng kỵ điều gì nữa, nổi giận nói: “Nếu Mộ lâu chủ có gì bất mãn với phái Vô Song thì có thể nói thẳng ra. Tuy phái Vô Song không bì được với Lạc Tiên lâu nhưng cũng sẽ không mặt dày bám lấy Lạc Tiên lâu.”

Gã biết là phái Vô Song không thể sánh bằng Lạc Tiên lâu nhưng nếu Lạc Tiên lâu đã hợp tác với phái Vô Song thì tất nhiên là có lý do cả. Nếu không phải Lạc Tiên lâu cần phái Vô Song thì đã không hợp tác lâu dài với phái Vô Song. Vì vậy, lời này của gã cũng có ý uy hiếp Mộ lâu chủ, bảo nàng hãy suy nghĩ kỹ một chút, đừng quá kiêu ngạo.

Lúc trước đúng là Lạc Tiên lâu cần phái Vô Song cho nên mới hợp tác lâu dài với họ. Dẫu bề ngoài Lạc Tiên lâu có vẻ dễ dàng tha thứ cho phái Vô Song nhưng nàng âm thầm ghi nợ hết.

Nhưng mà không có chuyện gì là không thay đổi cả, Lục Diễn hiển nhiên là đã quên điều này, gã cũng không biết hậu quả khi chọc giận Mộ lâu chủ là gì.

Vốn dĩ Mộ lâu chủ không hề tức giận nhưng nếu phái Vô Song làm ra chuyện gì khiến Mộ lâu chủ quyết định hạ sát lệnh thì dù không có núi dựa hay phải đối địch với toàn giang hồ, Mộ lâu chủ cũng có thể nghiền họ thành tro. Lời này tuyệt đối không khoa trương chút nào, chưa có bất kỳ ai trong giang hồ chứng kiến thủ đoạn ngoan độc của Mộ lâu chủ. Vì vậy, Tần Việt là một lão hồ ly, lão kiêng kỵ Mộ lâu chủ nhưng vẫn không dám vượt qua ranh giới.

Lục Diễn lăn lộn giang hồ chưa lâu, lại còn không biết đưa đẩy, đúng là ngu ngốc!

Sau khi Lục Diễn nói xong, Mộ lâu chủ trầm ngâm trong chốc lát. Ngay khi Lục Diễn nghĩ Mộ lâu chủ kiêng kỵ gã ta thì nàng lại đột nhiên lên tiếng: “Thì ra từ lâu phái Vô Song đã có suy nghĩ này...Nếu phái Vô Song muốn tách ra khỏi Lạc Tiên lâu thì Bản lâu chủ cũng không miễn cưỡng giữ lại. Bích Lạc, thông tri cho Tần chưởng môn, nể tình giao hữu mấy năm nay giữa Lạc Tiên lâu và phái Vô Song, bất kể là vì nguyên nhân gì mà lão ta sinh ra dị tâm thì Bản lâu chủ cũng bỏ qua.”

Mộ lâu chủ hào phóng rộng lượng lại làm cho Lục Diễn thất thần. Gã tuyệt đối không ngờ rằng, chỉ một câu của mình đã làm Mộ lâu chủ nhận định là phái Vô Song đã muốn tách ra khỏi Lạc Tiên lâu từ lâu. Nhưng mà gã ta lại không muốn mở miệng tạ tội. Vì vậy phái Vô Song vô cớ phải gánh tội danh phản bội.

Lục Diễn cảm thấy chuyện này có chút không hợp lý nhưng trong nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, đành phải ngây ngốc nhìn Bích Lạc rời đi.

“Sao lại thế này?”

Một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Mộ lâu chủ ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nào đó, nhíu mày: “Sao chàng trở về sớm vậy?”

Khi nghe giọng nói này, Lục Diễn nhịn không được mà nhíu mi, Tang Nhu thì lại tiếp tục rơi lệ.

Quốc sư đại nhân vô cùng chán ghét hai người này. Nếu không phải phu nhân nhà hắn còn cần dùng đến thì họ đã không còn xuất hiện trong tầm mắt của hắn nữa.

Quốc sư đại nhân rất ít khi bộc lộ cảm xúc nên dù không mang mặt nạ thì không ai có thể đoán ra được tâm tình của hắn. Huống hồ, bây giờ hắn còn đang đeo mặt nạ thì rất khó phán đoán.

Hắn không thèm nhìn Lục Diễn và Tang Nhu, đi đến bên cạnh Mộ lâu chủ, cánh tay tuỳ ý gác sau ghế, cúi đầu nhìn nàng cười nói: “Sự việc có biến.”

Mộ lâu chủ nhìn hắn trong chốc lát, suy đoán được sự việc có biến không phải là chuyện lớn, ít nhất thì Quốc sư đại nhân sẽ không bị đau đầu vì chuyện đó.

Hắn hưởng thụ sự quan tâm của nàng, tâm tình tốt hẳn lên, cũng không mất kiên nhẫn khi nhìn hai người đáng ghét nữa, hứng thú hỏi nàng: “Sao lại thế này?”

Tất nhiên Mộ lâu chủ biết hắn muốn chia sẻ niềm vui với nàng nhưng những người khác không thể đoán được suy nghĩ của Quốc sư đại nhân. Lúc nói câu này, Quốc sư đại nhân vừa hỏi ngắn gọn vừa không cười khiến người ta cảm giác như đang khởi binh vấn tội.

Bởi vậy mới nói, cảm xúc của Quốc sư đại nhân không dễ đoán chút nào, đoán tới đoán lui lại làm bản thân kẹt luôn trong đó.

Thực hiển nhiên, hiện tại có hai người gặp xui xẻo với cảm xúc của Quốc sư đại nhân.

Nghe xong câu này của Quốc sư đại nhân, Tang Nhu cúi đầu không nói tiếng nào. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô nương nhu nhược này vừa mới bị người khác ức hiếp, rất dễ khơi gợi ham muốn bảo vệ của cánh đàn ông. Nhưng ả không dám nói những lời không hay, có lẽ là vì sau khi náo loạn một trận đã làm ả có một cái nhìn mới về Quốc sư đại nhân, hoặc có lẽ ả biết sẽ có người thay ả nói ra chăng?

Vì Tang Nhu, Lục Diễn vẫn luôn chướng mắt Quốc sư đại nhân. Bây giờ lại thấy Quốc sư đại nhân “khởi binh vấn tội” Mộ lâu chủ, gã nghĩ Quốc sư đại nhân có vài phần thương tiếc Tang Nhu. Tuy gã vô cùng đau khổ nhưng cũng vui mừng thay nàng ta. Ít ra, nàng vẫn còn cơ hội. Thực hiển nhiên, gã ta đã quên mất Quốc sư đại nhân lạnh nhạt cỡ nào với Tang Nhu.

Vì lẽ đó, Lục Diễn chủ động kể lại chuyện Tang Nhu “bị khi dễ“. Gã thêm mắm thêm muối rằng Mộ lâu chủ bắt Tang Nhu quỳ xuống, còn đổ oan cho Tang Nhu là muốn hại Mộ lâu chủ, miêu tả sinh động y như gã đã ở đó. Thật ra đây là những gì Lục Diễn nghĩ đã xảy ra.

Bây giờ Bích Lạc đi rồi, chỉ còn Mộ lâu chủ và Tang Nhu biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cả hai không nói lời nào, Mộ lâu chủ không có ý định giải thích, Tang Nhu chỉ yên lặng rơi lệ.

Tất nhiên là không ai biết ở đây có ám vệ. Trên thực tế, tuy mọi người biết bên cạnh Quốc sư đại nhân có vô số ám vệ nhưng không ai biết rằng bên cạnh Mộ lâu chủ cũng có một nhóm ám vệ của Quốc sư đại nhân.

Sau khi Quốc sư đại nhân nghe câu chuyện đặc sắc của Lục Diễn, hắn đột ngột nâng tay lên. Đương lúc Lục Diễn nghĩ Quốc sư đại nhân định đánh Mộ lâu chủ thì hắn lại kéo Mộ lâu chủ dậy, tự mình ngồi xuống rồi kéo Mộ lâu chủ ngồi lên đùi của mình, ôm nàng thật chặt, gác cằm trên vai nàng rồi cọ cọ vài cái. Hắn vẫn không đếm xỉa đến Tang Nhu đang quỳ và Lục Diễn, chỉ chăm chú nhìn vào sườn mặt xinh đẹp của Mộ lâu chủ, lười biếng hỏi: “Phu nhân, chuyện này chơi đâu có vui?”

Mộ lâu chủ thả lỏng, dựa vào trong lòng hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày nói: “Vậy theo ý Quốc sư đại nhân, chơi sao mới được tính là vui?”

Nghe nàng hỏi, cuối cùng Quốc sư đại nhân cũng chịu liếc nhìn Tang Nhu một cái, trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Chảy máu mới vui, rơi nước mắt thì có gì hay để xem đâu?”

Mộ lâu chủ cong môi: “Chàng không đau lòng sao?” Nàng liếc nhìn Tang Nhu sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên. Mộ lâu chủ đúng là không biết nói gì với Tang Nhu luôn.

Nàng không hiểu, vì sao nữ nhân này không nhìn ra được việc Quốc sư đại nhân vô tình với ả? Nàng đánh ả ngay trước mặt Quốc sư đại nhân, chàng chưa hề ngăn cản nàng, chẳng lẽ ả nghĩ rằng bây giờ Quốc sư đại nhân sẽ thương tiếc ả sao?

Quốc sư đại nhân nghiêng người, hôn Mộ lâu chủ một cái, ôn nhu đáp lời: “Nếu phu nhân vì nhàm chán mà bị bệnh thì vi phu mới đau lòng gần chết đó.”

Tuy tạm thời hắn không thể giải quyết hai người kia sạch sẽ, nhưng với những người làm phu nhân của hắn khó chịu thì hắn sẽ làm cho những người đó không thoải mái gấp bội.

Sẵn tiện, ăn đậu hũ của nàng luôn - tất nhiên là hắn không dám nói câu này cho phu nhân nhà hắn.

Sắc mặt của Tang Nhu trắng bệch, xụi lơ quỳ ở dưới đất, giống như là mất hết toàn bộ sức lực, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ. Cảm giác tuyệt vọng đột nhiên ùa về, ả không còn sức để phản kháng nữa rồi.

Có phải dù mình làm gì thì chàng cũng không nhìn mình nữa phải không? Chẳng lẽ, trong lòng hay trong mắt chàng cũng chỉ có mỗi Mộ Lưu Ly, không chứa được thêm bất kỳ ai sao?

Tang Nhu nắm chặt vạt áo, lồng ngực như muốn vỡ tung, ngay cả hô hấp cũng khó khăn vô cùng.

Mộ lâu chủ chọc chọc cánh tay của ai kia, ý bảo hắn tự có chừng mực, đừng giết chết Tang Nhu. Tuy bây giờ, mọi chuyện đã như ý nguyện nhưng giữ Tang Nhu lại cũng tốt, biết đâu còn có tiết mục thầy trò trở mặt vì một nữ nhân. Dẫu sao Tang Nhu cũng không nguy hại.

Quốc sư đại nhân hôn mặt nàng mấy cái, không sờ mó nữa nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng.

Hành vi của Quốc sư đại nhân vừa ngoài dự kiến của gã vừa giống như gã đoán, làm cho gã ta thất thần. Chờ sau khi gã hồi hồn lại thì cơn tức giận đã đạt đỉnh. Ngay từ đầu, lẽ ra gã ta không nên trông cậy vào việc Văn Nhân Dịch sẽ có tình người.

Lục Diễn nhìn Tang Nhu như người mất hồn, đau lòng ôm nàng ta vào lòng: “Tiểu Nhu...”

Gã muốn mở miệng an ủi nhưng lại không biết nói gì, đành phải trút giận lên người Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ: “Văn Nhân Dịch, ta còn tưởng ngươi khác biệt, không ngờ rằng ngươi lại là hạng người trầm mê sắc đẹp, lạnh lùng ích kỷ, không biết phân biệt trắng đen. Tiểu Nhu kém nữ nhân này chỗ nào?”

Quốc sư đại nhân miễn cưỡng nâng mí mắt, thản nhiên nhìn gã, nói một câu tức chết người ta: “Điểm nào cũng kém hơn cả.” Về phần đánh giá của Lục Diễn dành cho hắn, Quốc sư đại nhân không thèm nghe vào tai.

Lục Diễn bị một câu này của hắn làm tức đến đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, Quốc sư đại nhân lại nhíu mày, lắc đầu nói: “Không, đúng là có một điểm hơn hẳn Mộ lâu chủ.”

Những lời này thức tỉnh Tang Nhu, yên tĩnh nhìn hắn, trong lòng loé lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Mộ lâu chủ day day thái dương, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cô nương Tang Nhu này đúng là lúc nào cũng có thể tìm được hy vọng, khó trách ả vẫn chưa chịu buông tay.

Lục Diễn nhíu mày nhìn Quốc sư đại nhân, không biết hắn có âm mưu gì. Dù sao, bây giờ gã cũng không trong mong Quốc sư đại nhân sẽ nói lời hay.

Mộ lâu chủ cũng nhìn hắn, giống như tò mò hắn sẽ nói gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Quốc sư đại nhân chậm rì rì nói: “Phu nhân nhà ta cũng sẽ không gây ra lũ lụt khi hạn hán...” Quốc sư đại nhân lắc lắc đầu, giống như vô cùng tiếc nuối về khuyết điểm này của Mộ lâu chủ.

Lục Diễn hiểu được ý của hắn, sắc mặt xanh mét: “Văn Nhân Dịch, nếu không phải nữ nhân này ức hiếp Tiểu Nhu thì sao Tiểu Nhu có thể khóc được?!”

Ánh mắt Quốc sư đại nhân lạnh lẽo, ngữ khí vẫn lười biếng: “Sao Bổn toạ lại cảm thấy các người đang bắt nạt Ly nhi nhỉ?”

Lục Diễn tức đến nổ phổi, đột nhiên bình tĩnh lại, nhưng ngữ khí vẫn cay cú: “Văn Nhân Dịch, ngươi dùng đầu của ngươi suy nghĩ thử xem, Tang Nhu yếu ớt như cành liễu thì sao có thể bắt nạt Lâu chủ Lạc Tiên lâu được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.