Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 138: Chương 138: Công chúa Y Vân




Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Sau yến hội, trong lòng vị Thừa tướng của Kỳ quốc cứ mãi lo sợ, tuy Quốc sư đại nhân đã xuất binh tới Kỳ quốc nhưng không có nghĩa là hắn đã nguôi giận. Cứ mỗi một giây ông ta ở lại Mặc Lạc Quốc đều tràn đầy nguy hiểm, mà cho dù bây giờ rời đi thì cũng chưa chắc sẽ được an toàn.

Vị Thừa tướng đại nhân này không phải dạng người không thèm để ý tới việc sống chết. Mặc dù có một số việc không thể không làm, nhưng mạng nhỏ thì vẫn muốn giữ.

Thế nên ông ta mới nơm nớp lo sợ phát tín hiệu cầu cứu.

Đương nhiên ông ta không biết, thật ra sự sợ hãi trong lòng ông ta đã bị phóng đại từ rất sớm rồi.

Lúc này Thừa tướng của Kỳ quốc bất chấp tất cả để cầu cứu. Dù là người sau lưng cảm thấy ông ta vô dụng nên muốn giết người diệt khẩu hoặc phát hiện có điểm kỳ lạ, muốn mang ông ta về nghiên cứu. Nói chung là ông ta vẫn có thể dụ ai đó ra.

Sự thật đã chứng minh rằng, vận may của Quốc sư đại không kém lắm, tuy ông ta không dụ được hắc y nhân ra, nhưng lại dụ được tên hắc y nam nhân kia.

Vì Minh Y Vân luôn trông chừng vị Thừa tướng Kỳ quốc kia nên hắc y nam nhân vừa xuất hiện thì hai người họ liền đấu tay đôi với nhau. Sắc mặt Minh Y hiếm khi trầm trọng vì gặp phải đối thủ xứng tầm, khó có thể nói được ai hơn ai, nên trong một khoảng thời gian ngắn, ai cũng không thắng được cả.

Vì Quốc sư đại nhân mong người tới là một cao thủ nên hắn cố ý giam Thừa tướng của Kỳ quốc trong cung, phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Vì hai người đánh nhau ngay tại trong hoàng cung nên đã bị phát hiện, có người còn nhanh trí đi thông báo cho Quốc sư đại nhân.

Vừa hay là Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đang bị Mặc Vân tìm cớ mời vào cung, tâm trạng của họ rất tốt khi nghe thấy tin tức này, liền đi tới cung điện mà Thừa tướng Kỳ quốc đang ở. Hắc y nam nhân này cũng là một nhân vật chủ chốt, cho dù không thể lấy được manh mối gì từ hắn ta, thì giết hắn ta cũng coi như trừ khử được một trợ thủ đắc lực của hắc y nhân, tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.

Mặc Vân cũng muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng dưới ánh mắt không đồng ý của Mộ lâu chủ thì cậu đành tiếp tục uể oải ôm đống tấu chương. Dĩ nhiên là bây giờ cậu chưa đủ trình độ để phê tấu chương nên cậu chỉ phải học tập một chút thôi.

Lúc hai người tới, Minh Y và nam nhân áo đen kia đang đánh nhau vô cùng kịch liệt, cả bàn tay của Minh Y được bao phủ trong một ánh sáng màu xanh lá, khi quần áo của nam nhân áo đen không cẩn thận đụng vào thì lập tức xuất hiện vài cái lỗ, nhưng vì hắn ta tránh kịp nên không bị thương gì hết.

Mà sát khí của nam nhân áo đen cũng đã chạm ngưỡng, mỗi chiêu đều cực kỳ thâm độc, nếu bị trúng thì không chết cũng mất nửa cái mạng. Cũng may là võ công của Minh Y rất tốt, không cho hắn ta cơ hội đó.

Quốc sư đại nhân nheo mắt nhìn hai người đang đấu với nhau, sau đó liền nhảy vào chiến trường như sẽ không để cho hắc y nam nhân có cơ hội rời đi.

Mộ lâu chủ nhìn Quốc sư đại nhân và Minh Y liên thủ đấu với nam nhân áo đen, cảm thấy hắc y nhân chắc chắn không thoát được nên cũng không định ra tay giúp đỡ họ. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh lẽo bay từ sau lưng tới, Mộ lâu chủ nghiêng người tránh, nó lại bay thẳng về phía Quốc sư đại nhân, nàng hoảng sợ gọi: “Dịch...”

Muốn ngăn lại cũng không kịp rồi, lúc Mộ lâu chủ còn đang lo lắng thì cơn gió kia bỗng nhiên xoay một vòng, lại bay về phía nàng. Nàng lại nghiêng người tránh, đồng tử co lại khi chợt phát hiện ra cơn gió kia là gì.

Quốc sư đại nhân thấy cơn gió kia quá kỳ lạ nên liền mặc kệ tên hắc y nhân đã bị thương kia, định tiến lên giúp đỡ nàng. Bây giờ hắn không quan tâm tên nam nhân áo đen kia có thể chạy trốn hay không nữa, nhưng vì hắn ta đã bị thương nên khó mà chạy thoát từ trong tay của Minh Y được.

Nhưng có người lại không muốn để hắn đi. Một bàn tay gầy gò tung một chưởng về phía hắn, hắn linh hoạt tránh đi, ngước lên nhìn thì cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Hắn âm thầm đấu đá với hắc y nhân lâu như vậy nhưng chưa từng đấu chính diện bao giờ, không ngờ bây giờ hắc y nhân lại đột nhiên xuất hiện. Chắc ả không phải là vì tên Thừa tướng Kỳ quốc kia đâu, hắn chợt cảm thấy lo lắng khi nghĩ tới thời gian gần đây hắc y nhân vẫn luôn nhằm vào Mộ lâu chủ.

Hắc y nhân không cho hắn cơ hội để suy nghĩ kỹ càng. Tuy mục đích cuối cùng của hắc y nhân không phải là mạng của Quốc sư đại nhân nhưng ả cũng không ngại hắn bị trọng thương, nên ả xuống rất tàn độc tay, khiến Quốc sư đại nhân phải thận trọng hơn. Sau khi đánh nhau một lúc, sắc mặt của Quốc sư đại nhân liền trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện chỉ mới trong một khoảng thời gian ngắn mà công lực của hắc y nhân đã tiến bộ vượt bậc.

Tuy lúc trước hắn chưa từng đấu với hắc y nhân, nhưng nếu lúc đó hắc y nhân mạnh như bây giờ thì chỉ e là Minh Y và Yến Kinh Thiên đã sớm đi đời nhà ma.

Dù Quốc sư đại nhân biết lúc này hắn nên dốc toàn lực để ứng phó với hắc y nhân nhưng vẫn nhịn không được mà chú ý Mộ lâu chủ, nên hắn tránh đòn hơi khó nhọc. Tất nhiên Mộ lâu chủ cũng chú ý tới tình huống của hắn, nàng biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình huống sẽ rất bất lợi với hắn.

Ánh mắt Mộ lâu chủ lạnh đi, nhìn cơn gió đang mạnh mẽ lao về phía mình, nắm chặt tay lại, ánh sáng màu đỏ lập lòe, tung ra một chưởng, cơn gió đang gào thét kia liền biến mất.

Tuy hắc y nhân rất kinh ngạc nhưng đồng thời cũng chú ý tới vòng tay trên cổ tay nàng. Dù vẻ ngoài của nó hơi khác nhưng ả ta vẫn nhận ra: “Vòng cẩm thạch rêu!”

Tuy nàng không thấy được vẻ mặt của hắc y nhân nhưng từ giọng nói cao vút của ả ta cũng có thể tưởng tượng ra được, giờ khuôn mặt lúc này của ả rất dữ tợn: “Tại sao ngươi lại có thể điều khiển được vòng cẩm thạch rêu chứ?!”

Mộ lâu chủ không quan tâm đến nàng ta, liên thủ với Quốc sư đại nhân để dồn ả vào đường cùng.

Nàng không ngờ được hắc y nhân sẽ tà môn đến thế này, nếu cứ để chuyện này tiếp diễn thì sau này ả sẽ càng khó đối phó hơn.

Dưới sự ép sát của Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, hắc y nhân ứng phó hơi khó khăn, đột nhiên trên người hắc y nhân tỏa ra một màn sương đen, nhanh chóng bao phủ cơ thể ả, không ngừng lan rộng ra xung quanh, theo sau là từng cơn gió lạnh lẽo gào thét, khiến cho cả cung điện lạnh đi vài phần.

Mộ lâu chủ vội vàng giữ Quốc sư đại nhân lại, sau đó búng tay, một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm như một cái dùi xuyên qua lớp sương đen dày đặc kia.

Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe lên, hắc y nhân đang đấu với Minh Y bỗng dưng không màng tất cả, cắm đầu đi vào màn sương đen kia.

Mộ lâu chủ nhíu mày, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, sau đó sương đen tan đi, không còn lại gì cả.

Gương mặt lạnh lùng của Minh Y căng ra, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Mộ lâu chủ, cả Quốc sư đại nhân cũng thế. Dưới ánh mắt dò hỏi của hai người, nàng nhíu mày nói: “Nam nhân áo đen kia đã chết, hắc y nhân thì bỏ chạy rồi.” Dù tiếng kêu thảm thiết kia là của hắc y nhân.

Mà nam nhân áo đen kia ngay cả hét lên cũng không được.

Thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, Quốc sư đại nhân không khỏi hỏi: “Sao thế?”

Nàng trầm giọng nói: “Cơn gió lạnh lẽo là nỗi oán hận của Tang Nhu!” Cho nên, mục tiêu của cơn gió đó mới là nàng, tất nhiên sẽ không nhắm vào Quốc sư đại nhân.

Nghe vậy, dù Quốc sư đại nhân và Minh Y là hai người có ý chí vững vàng cũng không khỏi ngẩn người. Chuyện này đúng là vượt ngoài sự nhận thức của người bình thường mà, nhưng cũng may cả hai đều không phải là người bình thường, năng lực tiếp thu cũng tương đối mạnh. Dù sao thì họ cũng từng chứng kiến cảnh một đàn bướm thuần phục Mộ lâu chủ, vả lại Quốc sư đại nhân còn biết Mộ lâu chủ mượn xác hoàn hồn đó!

Vậy nên, vật chất hóa sự oán hận thành vũ khí cũng không phải là chuyện khó chấp nhận gì.

Ánh mắt nóng bỏng của Minh Y nhìn chằm chằm Mộ lâu chủ với vẻ sùng bái. Minh Y vốn sùng bái kẻ mạnh, đây cũng là nguyên nhân mà y cam tâm tình nguyện đi theo Quốc sư đại nhân. Nhưng bây giờ y chợt phát hiện, thì ra Mộ lâu chủ còn lợi hại hơn Quốc sư đại nhân nhiều.

Có thể tưởng tượng ra được, sau này địa vị của Quốc sư đại nhân sẽ tuột dốc không phanh ở trong lòng Minh Y.

Quốc sư đại nhân khó chịu khi thấy Minh Y cứ nhìn chằm chằm Mộ lâu chủ: “Minh Y!”

Minh Y hoàn hồn, giả vờ như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, không cảm thấy chột dạ chút nào. Dù sao thì y cũng đâu làm chuyện gì trái với lương tâm phải không?

Mộ lâu chủ làm lơ đoạn đối thoại nhỏ của hai người, nói tiếp: “Vì nỗi hận của Tang Nhu quá mãnh liệt nên ta mới biết đó là nàng ta.”

Nói đến việc này, Minh Y không khỏi nhíu mày. Trước khi Tang Nhu chết, y đã phóng đại hết cỡ nỗi oán hận trong lòng nàng ta, làm nàng ta phát điên, nên nỗi hận của nàng ta mãnh liệt là chuyện đương nhiên, không ngờ lại bị người khác lợi dụng.

“Nếu hắc y nhân có thể lợi dụng sự oán hận của người khác để trục lợi cho mình, có nghĩa là người đứng sau bọn họ cũng có một nỗi hận rất lớn. Vả lại, nếu ả đã có thể lợi dụng sự hận thù của Tang Nhu thì cũng có thể lợi dụng người khác. Nếu người như thế điên cuồng lên thì thế gian sẽ máu chảy thành sông.”

Tuy sức mạnh của hận thù không bằng tình yêu, nhưng cũng khá là đáng sợ.

Minh Y đã từng đấu với hắc y nhân, bây giờ thấy cảnh hắc y nhân đấu với Quốc sư đại nhân thì y cảm thấy khá lo lắng. Hắc y nhân càng lúc càng lợi hại, nếu cứ thế này thì y sợ tới cuối cùng, ngay cả Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đều không phải là đối thủ của ả.

Tuy nam nhân áo đen kia đã chết, nhưng Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ không vui nổi, ngày nào hắc y nhân còn chưa chết thì ngày đó họ còn chưa an tâm được.

Quốc sư đại nhân đã sớm sai người điều tra Kỳ quốc, nhất là vị Thừa tướng đại nhân thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn kia.

Lúc Minh Y và nam nhân áo đen đang đánh nhau, Thừa tướng Kỳ quốc liền thừa cơ chạy trốn. Tuy cuối cùng cũng bị bắt về, nhưng vì không moi được thông tin gì từ miệng ông ta nên Quốc sư đại nhân đã giải quyết ông ta luôn rồi. Nhưng vì ông ta cứ nhằm vào Mộ lâu chủ nên tất nhiên sẽ không có được một cái chết thoải mái rồi.

Người thông minh suy nghĩ nghìn điều, thể nào cũng có sơ hở. Dù hắc y nhân cẩn thận tới cỡ nào thì cũng có lúc sơ ý.

Lúc Quốc sư đại nhân phái người đi tra Kỳ quốc thì phát hiện ra Kỳ quốc và Nguyệt quốc có một chút quan hệ. Nếu là bình thường thì không đáng chú ý lắm nhưng Quốc sư đại nhân còn nhớ rất rõ, vòng cẩm thạch rêu bỗng nhiên xuất hiện trong đồ cống phẩm của Nguyệt quốc.

Rất nhiều người không để ý mấy chuyện nhỏ không đáng kể, thậm chí không có liên quan gì hết này, nhưng Quốc sư đại nhân thì ngược lại. Dù sao thì bây giờ hắn cũng không phát hiện manh mối nào khác, nên liền tập trung điều tra về Nguyệt quốc.

Thật ra, lúc trước Quốc sư đại nhân cũng đã phái người đi tra Nguyệt quốc rồi, nhưng không tra ra được gì hữu dụng hết. Vì lúc này Quốc sư đại nhân cảm giác chuyện này có liên quan tới nước này, cho nên hắn phái người điều tra cẩn thận hơn, thậm chí còn không tiếc để lộ nội gián của mình ở đó.

Kết quả thu hoạch được rất lớn - hắn tra ra được bí mật của hoàng thất Nguyệt quốc.

Công chúa Y Vân - điều cấm kỵ của hoàng thất Nguyệt quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.