Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Dưới bầu không khí đầy áp lực này, một cái bóng đen chợt xẹt qua, quỳ xuống trước mặt Quốc sư đại nhân, trầm giọng nói: “Chủ thượng, người đã chạy thoát.”
Quốc sư đại nhân nheo mắt, nở nụ cười lạnh lẽo. Chiêu điệu hổ ly sơn này hay lắm!
Minh Y nhíu mày nhìn Quốc sư đại nhân đang cực kỳ nguy hiểm, xua tay bảo ám vệ lui xuống rồi nói: “Chủ thượng, nếu Chủ mẫu đã tự rời đi thì tạm thời người sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Vì Minh Y đã đi theo Mộ lâu chủ một thời gian nên y biết người bình thường khó sánh bằng nàng. Dù đến tận bây giờ y cũng chưa biết nàng mạnh đến cỡ nào nhưng y vẫn luôn cảm thấy nàng mạnh hơn họ nghĩ nhiều.
Tuy Quốc sư đại nhân biết nàng rất mạnh nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Chuyện lần này rõ ràng là nhằm vào nàng nên hắn rất phẫn nộ khi đối phương dám xuống tay với nàng.
“Nhất định là đối phương có ưu thế gì đó hấp dẫn Ly nhi nên nàng mới đột nhiên rời khỏi. Minh Y, ngươi mau đi hỏi Bích Tiêu xem gần đây Lạc Tiên lâu có xảy ra chuyện gì không.”
Hắn vừa dứt lời, Yến Kinh Thiên liền xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Đệ đã hỏi hắn ta, tuy Lạc Tiên lâu không xảy ra chuyện gì nhưng không thấy Bích Lạc đâu cả.”
Gã thấy ánh mắt của Minh Y dừng trên người mình thì trợn mắt phùng mang, hừ lạnh nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nam bao giờ à!”
Chỉ trong một khoảnh khắc, hình tượng công tử tao nhã của gã đã bay theo gió. Vậy mới nói, thói quen đúng là đáng sợ, Yến Kinh Tiên giả ngây giả dại lâu quá nên đã không còn thông minh như ban đầu nữa.
Minh Y không để ý đến mấy lời tự luyến của gã, giả vờ như chưa nghe thấy gì cả.
Quốc sư đại nhân trầm ngâm khi nghe lời nói của Yến Kinh Thiên. Có khi nào việc Thanh Long mất tích có liên quan đến việc Bích Lạc cũng đồng thời mất tích không?
Hắn chọn lọc lại những người khả nghi, cuối cùng vẫn cảm thấy hắc y nhân có hiềm nghi lớn nhất. Có lẽ hắc y nhân đã bị hắn chọc giận nên mới xuống tay với nàng, đồng thời chọc giận hắn.
Quốc sư đại nhân lạnh lẽo nhìn bầu trời đen như mực, trầm giọng nói: “Minh Y, ngươi dẫn người tìm kiếm dọc theo phương hướng Ly nhi rời khỏi. Đồng thời, phải nhanh chóng tìm được Thanh Long. Còn nữa, khi nào Lạc Tiên lâu nhận được tin tức của nàng thì báo ngay cho ta.”
Nàng không phải là người lỗ mãng, một khi phát hiện ám vệ đã bị mất dấu thì nhất định sẽ để lại dấu hiệu để hắn tìm nàng.
***
Mộ lâu chủ đứng trong rừng cây tràn ngập sương mù. Khi nàng đang đặt một đoá hoa sen ở nơi hẻo lánh thì chợt cảm giác được một luồng sát khí đánh tới, nàng nghiêng người, giơ hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm rồi ngước lên nhìn chủ nhân của nó.
“Lâu chủ...”
Khi đối phương thấy nàng thì cả người thả lỏng, lảo đảo hai bước, cắm trường kiếm xuống đất, nương theo nó để đứng vững.
Mặt nàng trầm xuống khi nhìn cả người Vũ Sát đầy máu, cực kỳ chật vật, “Vũ Sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nàng biết rõ bản lĩnh của Vũ Sát nhưng giờ hắn ta lại rất chật vật, thần kinh căng chặt như đang bị đuổi giết. Nếu không phải nàng đuổi tới kịp lúc thì chỉ e là hắn ta sẽ bị người khác tìm được rồi. Với tình trạng bây giờ của hắn ta, chỉ sợ sẽ không trụ được bao lâu.
Thân phận của Vũ Sát rất bí ẩn, chắc đây không phải là hành động của kẻ thù của Lạc Tiên lâu.
“Khụ khụ...” Vũ Sát tựa vào thân cây bên cạnh. Vì trốn khỏi đuổi giết mà hắn ta đã chọn trốn trong rừng, cuối cùng lại tiến vào khu rừng Sương Mù mà toàn bộ giang hồ đều kiêng dè này.
“Thuộc hạ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi thuộc hạ vô tình gặp được Bích Lạc đang bị thương nặng bị một hắc y nam nhân đuổi giết thì thuộc hạ mới bảo nàng ấy đi trước. Thuộc hạ không biết tên kia là ai, cũng không biết vì sao hắn ta lại đuổi giết Bích Lạc. Thuộc hạ chỉ biết võ công của hắn ta rất cao, có thể biến sát khí thành thực thể.” Hắn ta là sát thủ nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới này, từ đó có thể thấy được, tên kia giết người như ngoé.
Nói đến đây, Vũ Sát ngừng lại. Vì hắn ta vội vàng nói chuyện nên giờ ho liên tục. Mộ lâu chủ nhíu mày, nàng vội vã đuổi theo nên đã quên mang theo thuốc trị thương, đảo mắt nhìn qua rừng cây trong khu rừng, quyết định sẽ lấy nguyên liệu tại chỗ này luôn.
Cuối cùng nàng chỉ tìm được hai loại thảo dược bình thường trị thương, sau đó liền băng bó cho Vũ Sát. Sắc mặt của nàng trầm trọng, chẳng trách Vũ Sát chỉ cầu cứu mỗi nàng. Nếu đúng như lời hắn ta thì những người khác không những không cứu được hắn ta mà còn oan uổng mất mạng nữa.
Vũ Sát còn nói, đến bây giờ vẫn chưa thấy hắc y nam nhân kia đuổi theo khiến Mộ lâu chủ rất lo lắng cho Bích Lạc. Bích Lạc vốn đang điều tra tung tích của Tô Cửu Nương, sao khi không lại chọc phải một hắc y nam nhân thế này?
Lẽ nào hắc y nam nhân kia có liên quan đến việc Tô Cửu Nương đột nhiên mất tích?
Trạng thái bây giờ của Vũ Sát không thích hợp để lên đường, nàng cũng không yên tâm bỏ lại hắn ta nên chỉ đành tiếp tục liên lạc với Bích Lạc. Theo lời của Vũ Sát, nàng ấy cách rừng Sương Mù không xa nhưng vì Mộ lâu chủ không biết vết thương của Bích Lạc nghiêm trọng đến cỡ nào nên cũng không chắc chắn mình có thể liên lạc được với Bích Lạc. Huống chi, nơi này còn là rừng Sương Mù.
Sở dĩ rừng Sương Mù có tên này là vì ngươi sẽ bị mất phương hướng khi đi vào, đồng thời cũng khó mà liên hệ được với bên ngoài, cuối cùng sẽ bị lạc trong khu rừng này.
Rừng rậm được thiên nhiên tạo nên, mà ai cũng biết thiên nhiên vừa rộng lớn vừa thần kỳ, làm gì có ai đoán được bên trong có nguy hiểm gì đang rình rập chứ.
Đồng thời, rừng Sương Mù còn là dải ngăn giữa hai thế lực, một chính một tà - Phiêu Miểu trang và Địa Ngục nhai. Vì nàng chưa biết thân phận thật của hắc y nam nhân nên chưa đến vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không để lộ Địa Ngục nhai hay liên lạc với người của họ. Vả lại, nàng tin Quốc sư đại nhân sẽ tìm được mình nên nàng chỉ liên hệ với Lạc Tiên lâu xa tận chân trời.
Theo lý thì Lạc Tiên lâu đã nhận được tin Bích Lạc mất tích, chắc hẳn bây giờ họ đang tìm kiếm nàng ấy.
Năng lực khôi phục của Vũ Sát rất mạnh, nghỉ ngơi hai canh giờ* đã có thể lên đường. Lúc này trời cũng đã sáng nhưng xung quanh vẫn chỉ có sương mù.
*1 Canh: bằng 2 tiếng.
Dù y phục đã ướt đẫm vì hơi nước, hô hấp cũng khó nhọc nhưng Mộ lâu chủ vẫn thản nhiên, giống như quần áo bị ướt không ảnh hưởng đến nàng vậy.
Nàng biết đây là chuyện khó tránh khỏi khi đi trong khu rừng này nhưng vì nàng có thói quen tiết kiệm nội lực của mình trong hoàn cảnh nguy hiểm nên không dùng nội lực hong khô quần áo. Có đôi khi, dù chỉ là một chút xíu sức mạnh cũng có thể trở thành lá bùa cứu mệnh trong lúc nguy cấp.
Họ đã đi được một lúc nhưng xung quanh vẫn như cũ. Tuy mọi ngóc ngách của rừng Sương Mù nhìn rất giống nhau nhưng nàng vẫn phát hiện ra họ đang giậm chân tại chỗ.
“Lâu chủ...”
Trực giác của Vũ Sát luôn rất chuẩn, nhất là khi gặp nguy hiểm. Dù bây giờ hắn ta đang bị thương nặng nhưng vẫn nhạy bén nhận ra có chỗ không đúng.
Mộ lâu chủ bảo hắn ta tạm thời đừng vội, rồi lẳng lặng đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn xung quanh, trong đầu hiện lên những nơi nàng đã thấy, tính toán đủ thứ. Cuối cùng, nàng nhìn mấy chỗ, sau đó ngắt xuống vài chiếc lá, chuẩn bị phá trận pháp thiên nhiên này thì đã bị người khác giành trước.
Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra hoàn cảnh xung quanh đã hơi thay đổi nhưng họ không thể không thấy mấy người trước mặt được.
“Lâu chủ...”
Tuy sắc mặt của Bích Lạc hơi tái nhợt nhưng vẫn tốt hơn Vũ Sát nhiều.
Mộ lâu chủ nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới, sau đó nhìn về phía Quân Như Ngọc, ôn hoà cười nói: “Đa tạ Ngọc công tử.” Rất hiển nhiên, Bích Lạc được đoàn người Quân Như Ngọc cứu.
Dù dưới tình huống như thế, nàng vẫn không chút hoảng loạn, thong dong như cũ, như thể nàng không phải đi vào rừng Sương Mù mà đi đạp thanh* vậy. Tuy vẻ ngoài của nàng hơi chật vật nhưng cũng không thể che giấu khí chất lạnh lùng của nàng.
*Đạp thanh: Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng. (Nguồn: Wiktionary).
Quân Như Ngọc nhìn nàng một hồi lâu mới nói: “Mộ lâu chủ không cần khách khí.” Y không thích nàng lịch sự nhưng rất xa cách thế này, cuối cùng chỉ đành bất lực.
Quốc sư đại nhân không thể ngờ rằng mình ngạn phòng vạn phòng vẫn không thể ngăn được Quân Như Ngọc và Mộ lâu chủ gặp nhau, nhất là trong tình huống không có hắn thế này.
“Bích Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng rõ ràng thấy được sự gấp gáp và nóng nảy trong mắt Bích Lạc, hiển nhiên là có chuyện gì đó khiến nàng ấy không yên lòng, thậm chí là bất an. Tính Bích Lạc vốn lạnh nhạt, dù gặp chuyện lớn vẫn ung dung, đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dạng này của nàng ấy.
Bích Lạc vội vã nói: “Lâu chủ, thuộc hạ đang điều tra tung tích của Tô Cửu Nương thì Thanh Long cứ nhất định đòi theo thuộc hạ, thuộc hạ cũng không cắt đuôi hắn được nên sau khi tra được Tô Cửu Nương đã viếng mộ của phụ thân của Liễu Vân Sương thì chúng thuộc hạ đến nơi đó xem xét. Sau đó, bất chợt có một hắc y nam nhân xuất hiện muốn giết chúng thuộc hạ. Chúng thuộc hạ đều không phải là đối thủ của gã nên bị trọng thương. Thanh Long cản gã, bảo thuộc hạ đi tìm cứu viện nhưng chưa đi được xa thì người nọ đã đuổi theo, sau đó thì thuộc hạ gặp Vũ Sát. Sau khi bọn thuộc hạ tách ra thì thuộc hạ quay lại tìm nhưng ngoại trừ vết máu thì không thấy gì cả, Thanh Long cũng biệt tăm vô tích.” Thậm chí, nàng ấy còn không biết hắn ta còn sống hay đã chết.
Lúc này Bích Lạc cũng không màng đến việc Ngọc công tử còn ở đây hoặc mình có thể làm lộ quan hệ giữa Địa Ngục nhai hay không. Bây giờ nàng thật sự rất lo tên Thanh Long kia sẽ biến thành rồng chết. Biết vậy thì lúc trước nàng ấy đã không nên đồng ý với gã.
Bích Lạc chợt cảm thấy mình rất vô dụng, lúc nào cũng cần người bảo vệ, đầu tiên là Thanh Long, kế tiếp lại là Vũ Sát.
Không phải nàng ấy sợ chết nên mới chạy trốn, mà nàng ấy biết rất rõ, mình giỏi nhất là dùng độc chứ không phải võ công. Tên kia vốn không sợ độc của nàng ấy, võ công lại cao cường, nếu nàng ấy ở lại thì sẽ trở thành gánh nặng của Thanh Long và Vũ Sát. Chuyện duy nhất nàng ấy có thể làm là bảo vệ bản thân, đừng khiến bọn họ phân tâm.
Mộ lâu chủ nhíu mày hỏi: “Ngươi nói Thanh Long cũng bị thương rồi mất tích?” Nàng chợt nhớ tới việc Chu Tước đột nhiên đến, lẽ nào là vì chuyện Thanh Long mất tích?
Xem ra, lần này họ đã liên luỵ đến Địa Ngục nhai rồi.
Dựa theo tình hình hiện tại, tên hắc y nhân kia không đơn giản chút nào, ngay cả Vũ Sát và Thanh Long đều không phải đối thủ của gã, đã vậy, độc của Bích Lạc cũng không có tác dụng với gã luôn.