Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vừa rời đi thì Thái tử điện hạ đã không còn hứng ở lại đây nữa, Vân quý phi cũng cực kỳ tức giận, ả cũng không còn lòng dạ nào để ngồi lại nữa. Vì thế, yến hội đành phải chấm dứt trước thời hạn.
Trong cung Vân Thiên.
“Tức chết bản cung!” Vân quý phi giận dữ thét lên rồi sau đó là âm thanh đồ vật bị rơi xuống đất. Thái giám và cung nữ hầu hạ trong cung đều giả vờ không nghe thấy, tiếp tục làm tròn bổn phận của mình.
Đầu têu chọc giận Vân quý phi - Quốc sư đại nhân đang cực kỳ vui vẻ, thoả mãn vô cùng. Còn Mộ lâu chủ thì chỉ có thể thầm than rằng bản thân đã bị mắc mưu của hắn.
Nếu Quốc sư đại nhân muốn giả vờ say thì nàng sẽ phối hợp hết mình. Nhưng lúc nàng đang phối hợp với hắn thì đã quên mất hắn đang động tình, kết quả là nàng tự đưa bản thân vào miệng cọp. Sau khi trở về, hắn không kiềm chế mà lăn lộn nàng trên giường không biết bao nhiêu lần.
Ánh mặt trời rực rỡ, từng làn gió nhẹ thổi qua. Dưới tàng cây, Mộ lâu chủ nằm yên trên nhuyễn tháp, Quốc sư đại nhân nằm bên cạnh xoa eo cho nàng. Hắn nở một nụ cười mê hoặc lòng người, gợi tình nhưng cũng rất ngứa đòn.
Mộ lâu chủ hình như phát giác ra, quay đầu nhìn hắn thì bắt gặp nụ cười này. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi thụi hắn một cú.
Quốc sư đại nhân ôm bụng, hít hà vài cái, ra vẻ cực kỳ đau đớn. Mộ lâu chủ nhìn hắn phối hợp như thế thì bật cười thành tiếng, nàng nghiêng người rồi gối đầu lên đùi hắn, dùng ngón tay chọt chọt cánh tay hắn: “Tiếp tục.”
Hắn vuốt vuốt tóc nàng, ôn nhu cười hỏi: “Không tức giận nữa à?”
Hai tay nàng ôm lấy thắt lưng hắn rồi áp mặt vào bụng hắn, hờn dỗi nói: “Bản lâu chủ là người hẹp hòi vậy sao?” Nàng chỉ hơi buồn bực thôi, Mộ Lưu Ly nàng công lực thâm hậu mà cũng bị ép buộc đến không còn sức để nhúc nhích, mặt mũi của Lâu chủ Lạc Tiên lâu là nàng đây cũng mất hết.
Khoé miệng Quốc sư đại nhân càng cong hơn, ý vị thâm trường nói: “Phu nhân ơi, kỳ thật không thể trách vi phu hết được nhỉ?” Hắn vốn có chừng mực, nhưng lúc hắn định buông tha cho nàng thì nàng lại chủ động bò lên người hắn. Làm một phu quân tốt, hắn phải thoả mãn phu nhân nhà mình mới phải phận chứ?
Cả người nàng cứng đờ rồi thẹn quá thành giận mà cào lưng hắn.
Quốc sư đại nhân không khách sáo mà bật cười thành tiếng trước phản ứng đáng yêu của Mộ lâu chủ, hắn cũng không quên bắt lấy hai bàn tay đang hành hung hắn.
Mộ lâu chủ nhìn hắn với vẻ xem thường, không thèm để ý đến hắn nữa. Nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn rồi nhắm mắt lại.
Nàng chỉ định nhắm mắt dưỡng thần nhưng bị hơi thở quen thuộc vây quanh, nàng liền không tự chủ mà ngủ quên. Chờ đến nàng tỉnh lại thì phát hiện hắn vẫn còn bị nàng ôm.
Thấy nàng đã tỉnh, hắn duỗi tay bế nàng dậy rồi mới giãn đầu gối bị tê rần, Mộ lâu chủ báo đáp hắn bằng cách bóp bóp chân giúp hắn, hỏi: “Không phải chàng phải cần phải ra cửa sao?”
“Không phải chuyện lớn, buổi chiều đi cũng được.” Hắn vừa nói chuyện vừa bắt lấy tay nàng. Nếu nàng còn bóp nữa thì hắn không thể đảm bảo rằng bản thân sẽ biến thành sói hay không. Thậm chí, hắn còn không dám nhìn nàng. Thực hiển nhiên, Mộ lâu chủ chỉ mới bóp vài cái mà đã làm cho ai đó hưng phấn rồi.
Nàng thấy hai mắt của hắn dừng tại một điểm nào đấy nên nàng cũng quay đầu lại xem thử thì không thấy có gì đặc biệt, không khỏi lên tiếng hỏi: “Chàng nhìn gì vậy?”
“Con bướm.”
Mộ lâu chủ nhìn kỹ con bướm nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt, nhíu mày hỏi: “Chàng thích bướm?”
Quốc sư đại nhân cười cười, dịu dàng nói: “Bướm là sinh vật mỹ lệ nhất.”
Mộ lâu chủ bĩu môi, trong lòng không được thoải mái. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn dịu dàng với sinh vật khác ngoài nàng. Thì ra đây là nguyên nhân mà mỗi lần hắn thấy con bướm dưới xương quai xanh của nàng đều sờ rồi hôn nó hơn nửa ngày.
Mộ lâu chủ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ghen với một con bướm, đồng thời nàng cũng cảm thấy giận dỗi vì một con bướm đúng là làm giảm khí chất của nàng. Bản thân nàng cũng cảm thấy bản thân cố tình gây sự nên không nói gì thêm.
Nhưng cảm xúc của nàng không thể lừa được Quốc sư đại nhân. Mắt thấy nàng trầm mặc, hắn nhíu mày rồi bế nàng đến đại sảnh, cười nói: “Đến giờ dùng cơm trưa rồi.”
Mộ lâu chủ duỗi tay ra ôm cổ hắn, tầm mắt nhìn về phía con bướm đang hấp hối đằng sau vai hắn, im lặng trong giây lát rồi nói: “Thật ra, chàng không cần phải làm vậy.” Chỉ là một con bướm thôi mà, nàng còn chưa hẹp hòi đến mức đó.
Nàng thích hoa anh đào đỏ, hắn còn trồng rất nhiều loài cây này trong phủ. Nếu hắn thích bướm thì nàng cũng phải rộng lượng một chút.
“Chỉ là một con bướm thôi, sao có thể quan trọng bằng tâm tình của phu nhân chứ?”
Dù nàng không muốn thừa nhận nhưng tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, hôn hắn một cái rồi để hắn ôm nàng vào đại sảnh.
Trong lòng nàng còn nghĩ thầm, nàng là thiếu nữ, không cần phải rộng rãi thế.
Đây vốn là bữa trưa cực kỳ bình thường nhưng vì một chuyện đặc biệt nên đã trở thành bất bình thường.
Mộ lâu chủ có thói quen húp một chén canh trước khi dùng cơm nên Quốc sư đại nhân liền múc cho nàng một chén canh như bình thường, hắn cũng tự múc cho mình một chén nhưng canh của hắn không giống canh của nàng.
Mộ lâu chủ dùng canh ngó sen còn Quốc sư đại nhân chưa bao giờ đụng đến ngó sen hay hạt sen. Vì thế, nàng từng hoài nghi rằng có phải vì hắn chán ghét mùi hoa sen trên người mình nên mới ghét hết những gì liên quan đến sen không. Nhưng sự thật đã chứng minh, Quốc sư đại nhân rất giỏi nguỵ trang nên hoàn toàn không để cho người khác biết sở thích và sở đoản của bản thân.
Trái ngược với Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ cực kỳ thích đồ ăn được chế biến từ sen.
Mộ lâu chủ bưng bát canh lên rồi ngừng lại một chút mới dùng thìa múc một muỗng. Nàng chỉ mới uống được một muỗng là đã bị Quốc sư đại nhân giật lại bát canh.
Quốc sư đại nhân không phát hiện vấn đề khi múc canh nhưng hắn quan sát từng cử chỉ của nàng nên đã nhận ra canh này có vấn đề. Tuy hắn biết thân thể của nàng còn kháng độc tốt hơn hắn nhưng hắn cũng không nguyện ý nhìn nàng uống từng muỗng độc dược như vậy.
Thực hiển nhiên, độc này là nhắm vào Mộ lâu chủ nên hắn cũng không phát hiện ra ngay, có thể thấy được người hạ độc đã tốn biết bao nhiêu công sức.
Quốc sư đại nhân quan sát bát canh đó một chút rồi lạnh lùng nói: “Tra!”
Quốc sư đại nhân tức giận là vì có người dám hạ độc Mộ lâu chủ, hắn cũng ảo não vì bản thân không cẩn thận, làm cho người ta có cơ hội hạ độc nàng ngay trong phủ của hắn. Hơn nữa, canh đó là tự tay hắn múc mà hắn lại không phát hiện ra điều bất thường.
Mộ lâu chủ nhìn hắn rồi cầm lấy đôi đũa, thản nhiên bình phẩm: “Độc này không màu không mùi, chàng không phát hiện ra cũng rất bình thường. Huống chi, Bản lâu chủ không xem chút độc ấy vào mắt.” Nói xong, nàng còn tiếc nuối nhìn bát canh, vị cũng không tồi nhưng chắc chắn hắn sẽ không cho nàng uống tiếp.
Quả thật như lời của Mộ lâu chủ, độc này không màu không mùi nên rất khó phát hiện. Nhưng với năng lực của Quốc sư đại nhân, chỉ cần hắn chú ý một chút là có thể phát hiện ra ngay.
Đã có Mộ lâu chủ hiểu biết về độc dược nên hắn cũng không xem trọng về mặt này lắm, vì vậy nên mới để cho người khác thừa cơ hội mà xuống tay.
Mặc dù Quốc sư đại nhân biết độc này không làm gì được Mộ lâu chủ nhưng hắn vẫn cực kỳ phẫn nộ.
Ám vệ trong chỗ tối phải ráng lắm mới không lui bước trước sát khí dày đặc bao quanh Quốc sư đại nhân, còn Mộ lâu chủ vẫn không bị ảnh hưởng, nàng nhét đôi đũa trong tay vào tay hắn rồi nói: “Quốc sư đại nhân, không phải buổi chiều chàng còn phải ra cửa sao? Dùng bữa trước đã.”
Đối lập với Quốc sư đại nhân đang cực kỳ phẫn nộ, Mộ lâu chủ vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như người bị hạ độc không phải là nàng vậy. Không những thế, nàng còn khuyên hắn dùng bữa trước, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Quốc sư đại nhân” để nhắc nhở rằng bây giờ hắn là Quốc sư đại nhân chứ không phải Nhai chủ Địa Ngục nhai.
Quốc sư đại nhân nhìn biểu tình hờ hững của nàng rồi mới thu hồi sát khí dày đặc. Nhưng nụ cười ôn hoà thường trực trên môi hắn cũng không còn nữa, hắn nhếch môi đầy ý vị. Hắn cũng đã đoán được ai là người hạ độc. Xem ra, phải giải quyết một số người mới được.
Tốc độ làm việc của thủ hạ của Quốc sư đại nhân cực kỳ nhanh nhẹn, khi hai người đặt đũa xuống thì người hạ độc cũng bị ném tới trước mặt họ.
Quốc sư đại nhân uống một hớp trà, rũ mắt nhìn về phía người run cầm cập đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Bổn toạ đã xem thường ngươi.” Hơi lạnh trên người của hắn đã biến mất, hoàn toàn không nhìn ra được sự tức giận ban nãy. Bây giờ, hắn chỉ mang lại cảm giác bí hiểm cho người khác.
Người quỳ trên mặt không phải ai khác mà chính là cơ sở ngầm Vân quý phi đặt ở bên cạnh Quốc sư đại nhân - tiểu Tam nhi.
Vẻ mặt tiểu Tam nhi trắng bệch, đôi mắt ngập tràn sợ hại, gã tự biết rõ lần này dữ nhiều lành ít. Sau lần trước, gã luôn né tránh Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ nhưng có một ít việc không do gã quyết định.
Bây giờ, Quốc sư đại nhân ra cửa cũng không dẫn theo gã, việc gã có thể làm càng ngày càng ít nên Vân quý phi đã rất bực bội về gã. Lần này, Vân quý phi ra lệnh cho gã phải hạ độc Mộ lâu chủ. Tuy gã biết độ nguy hiểm là rất cao nhưng vẫn phải làm vì gã biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì Vân quý phi sẽ không tha cho gã.
Dẫu sao, bây giờ một chân của gã cũng đã bước vào quỷ môn quan, chi bằng dùng toàn lực thì có lẽ còn một con đường sống. Chỉ là, ông trời cũng không giúp gã, khó khăn lắm gã mới hạ độc được vào canh thì Mộ Lưu Ly lại không uống. Hơn nữa, Quốc sư đại nhân còn tra ra gã cực kỳ nhanh chóng.
Bây giờ, nếu Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ tha mạng cho gã thì Vân quý phi sẽ không tha cho gã, tất cả đều là ngõ cụt rồi.
Dù vậy, gã vẫn cố giãy dụa, run run nói: “Quốc sư đại nhân, nô tài là người của Vân quý phi, việc nô tài làm cũng do Vân quý phi giao phó mà thôi. Nếu người trừng phạt nô tài thì Vân quý phi sẽ không vui.”
Gã đã đi theo Quốc sư đại nhân lâu như vậy, tất nhiên là gã biết thái độ của Quốc sư đại nhân dành cho Vân quý phi nên gã muốn đánh cược một lần.
Lời của tác giả: Rốt cuộc tôi cũng trở lại, những chương sau sẽ càng nhiều chữ hơn. Có lẽ viết xong truyện này tôi sẽ nghỉ hưu dài hạn.