Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Mộ lâu chủ nhíu mày nói: “Có thể lắm.”
Hắc y nhân đã ra tay từ khi Quốc sư đại nhân còn bé, vậy thì không phải ả ta hận hắn, hắn chỉ là người bị liên luỵ mà thôi.
Hắn chỉ bị liên luỵ mà ả ta tỉ mỉ thiết kế bẫy rập đã có thể chứng minh rằng người ả hận thấu xương có liên quan mật thiết đến Quốc sư đại nhân, khả năng lớn nhất chính là phụ mẫu của hắn.
Theo lời hắn nói, từ khi hắn nhớ được, gia đình họ đã ẩn cư nơi núi rừng đến tận khi mẫu thân Vân Y qua đời. Sau khi phụ thân Văn Nhân Hoằng gửi gắm hắn cho bằng hữu thì hắn mới biết phụ thân mình đã từng là Đại tướng quân trong truyền thuyết kia.
Từ đó có thể suy ra, thù hận giữa hắc y nhân và Văn Nhân Hoằng đã có trước khi họ ẩn cư. Sau khi Quốc sư đại nhân điều tra toàn bộ chuyện của phụ thân nhưng vẫn không phát hiện ra ai ôm mối hận sâu đậm với ông đến cỡ này cả.
Trái lại, hắn cảm thấy mẫu thân không có khả năng đắc tội ai, dù có thì cũng không đến mức phải đối phó với nhi tử của bà sau khi bà đã chết. Huống chi hắc y nhân không chỉ đơn giản muốn mạng của hắn thôi.
Hắc y nhân không chỉ đối phó toàn bộ gia đình họ mà còn cả trọng thần trong triều, thậm chí là hoàng thất. Không lý nào trọng thần và hoàng gia đều bị Văn Nhân Hoằng và Vân Y liên luỵ hết luôn chứ?
Đến cả Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đều không đoán được ý định của hắc y nhân.
Hắn đăm chiêu nói: “Có lẽ mẫu thân của ta cũng không phải là nữ tử bình thường.”
Đến nay thì Quốc sư đại nhân vẫn không phát hiện Vân Y có thân phận gì đặc biệt nhưng giờ xem ra, Y Vân mới là tên thật của bà.
Nếu đúng như hắn nghĩ thì sau khi điều tra được thân phận của Vân Y, họ sẽ hiểu được một số chuyện.
Nàng gật đầu đồng ý: “Cũng không loại trừ khả năng này, trước giờ chàng chưa bao giờ hoài nghi à?”
“Không phải là không hoài nghi nhưng trong trí nhớ của ta, dù mẫu thân rất giỏi nhưng cũng không có mảng nào đặc biệt xuất sắc nên ta nghĩ cùng lắm bà là tiểu thư khuê các vì một số lý do mà phải bỏ trốn với phụ thân thôi.” Giờ nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, nếu vậy thì sao bà lại không dám dùng tên thật ngay cả khi ẩn cư nơi núi rừng chứ?
“Ừ, giả thiết này cũng rất hợp lý nhưng vì sao bà lại đưa ngọc bội có khả năng sẽ tiết lộ thân phận thật của mình cho Tô Cửu Nương chứ?”
“Ta nhớ khi còn bé nương đã từng nói mình có hai tỷ muội tốt - một người là dì Tình rất thân với bà, người còn lại chỉ mới gặp một lần nhưng cũng rất thân. Ta vốn không biết người kia là ai nhưng giờ xem ra, có lẽ là Tô Cửu Nương rồi!”
Nàng chợt cảm thấy không biết nên nói gì: “Mẫu thân của chàng tuỳ hứng thật đấy.” Nếu thân phận của nàng quan trọng như vậy thì dù thân đến cỡ nào cũng không nên tuỳ ý đưa đồ vật quan trọng như vậy cho người mới gặp lần đầu. Suy cho cùng, nếu bị lộ thì không phải chỉ mình nàng gặp nguy hiểm.
Hắn vuốt ve tóc nàng, bất đắc dĩ cười đáp: “Biết sao được, phụ thân ta chiều mẫu thân quá mà. Thật ra bà ấy có nhiều tật xấu lắm, ta cũng từng góp ý nhưng vì khi đó còn quá nhỏ, phụ thân lại bất công nên chỉ cần bà vui vẻ thì ông luôn sẵn sàng chiều theo, hoàn toàn xem lời ta nói như gió thoảng bên tai.”
Nghe qua thì có vẻ như hắn đang thầm trách họ nhưng từ cách nói của hắn đã có thể đoán được, trước kia gia đình họ đã khiến người ngoài hâm mộ đến nhường nào.
Nàng vòng tay ôm cổ hắn, an ủi hôn lên khoé môi hắn, hắn cũng thuận thế giữ chặt gáy nàng. Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, hắn mới cười nói: “Ta không sao.”
Chuyện đã qua lâu như vậy, giờ hắn chỉ hơi cảm khái khi nghĩ đến mà thôi. Nếu trước đây hắn đã có thể vượt qua thì bây giờ nhất định sẽ không bị hồi ức đánh bại. Huống chi giờ bên cạnh hắn đã có nàng, tốt hơn phải cô đơn như trước kia nhiều lắm.
“Như giờ cũng tốt, ít nhất chúng ta cũng đã có manh mối để điều tra.”
Nàng gật đầu, sau đó đánh giá hắn thật kỹ, khó hiểu hỏi: “Chàng nói xem vì sao mình lại có ngoại hình như này chứ?”
Quốc sư đại nhân sống hơn hai mươi năm, hết mười mấy năm đã ẩn cư, về lý thì phải có dáng vẻ như thần tiên mới đúng chứ? Sao lại thành yêu nghiệt rồi?
Hắn nhướng mày nói: “Phu nhân mong ta có ngoại hình như thế nào?”
Nàng duỗi tay ôm lấy mặt hắn, tưởng tượng ra khuôn mặt này biến thành dáng vẻ như thần tiên, xong lại cảm thấy vậy nhìn rất quái dị. Nàng nhướng mày nói: “Như bây giờ vẫn thích hợp với chàng nhất.”
“Rất vui vì phu nhân hài lòng về ta đến vậy.”
Hắn vừa dứt lời, nàng chợt kêu lên: “Văn Nhân Dịch, chàng làm gì vậy?”
Hắn hài hước nhìn nàng, khẽ khàng cười hỏi: “Phu nhân không biết ta đang làm gì sao?”
Nàng tức giận nói: “Không phải chàng hết sức rồi sao?” Còn dám đánh lén nàng nữa cơ đấy!
“Ta vừa thấy phu nhân là có sức ngay ấy mà.”
Đêm nay là đêm động phòng chúc của người ta, vậy mà nàng và hắn lại hăng say hơn cả họ nữa.
Hôm sau, Quốc sư đại nhân nhiệt tình chúc mừng Ngọc công tử ưu thương: “Chúc Ngọc công tử tân hôn vui vẻ.”
Quân Như Ngọc cười khổ, xem ra Văn Nhân Dịch ngứa mắt với y lắm.
Quốc sư đại nhân lười nhác tựa vào cột, vừa cười vừa nhìn y đứng trong vọng lâu: “Sao Ngọc công tử lại không đi bầu bạn với phu nhân mới cưới? Không lý nào hôm qua mới thành thân mà hôm nay đã ghét bỏ chứ?” Hắn liên tục xát muối vào vết thương của y.
Y bất đắc dĩ nói: “Văn Nhân Dịch, ta sẽ không tranh giành với ngươi, mà dù có thì cũng không thắng nổi, ngươi không cần thù hằn ta như vậy.”
Hắn cười xấu xa đáp: “Ngươi biết thì tốt. Nhưng Bổn toạ không thù hằn gì ngươi, nhiều nhất là chướng mắt thôi.”
Y nhìn phong cảnh nơi xa, nở một nụ cười đau buồn: “Ta thấy lạ khi hôm qua ngươi không vui sướng khi ta gặp hoạ đấy.”
Hắn lắc một ngón tay, nở một nụ cười rực rỡ: “Sai, không phải ta không vui sướng khi ngươi gặp hoạ mà chỉ âm thầm nghĩ thôi. Hôm qua ngươi đã bị đả kích khá lớn, lỡ ta khích ngươi nữa khiến ngươi đổi ý thì sao? Đến lúc đó, chẳng phải là mất nhiều hơn được?”
Vậy mới nói, hôm qua hắn không khích y không phải là vì lương tâm trỗi dậy mà vì sợ y không thành thân nữa thôi. Vì giờ gạo đã nấu thành cơm nên hắn muốn đả kích y gấp bội.
Y giật mình, quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Văn Nhân Dịch, ngươi thay đổi rồi.”
Dù không kết bạn với nhau nhưng y cũng biết, Văn Nhân Dịch trong quá khứ vốn cao thâm khó đoán chứ không ấu trĩ như bây giờ.
Hắn cười nhạo đáp: “Vậy thì đã sao? Dù sao Ly nhi cũng không ghét bỏ ta.”
Ngọc công tử thở dài nói: “Lưu ly xinh đẹp dễ vỡ, chỉ có người nào thật sự trân trọng nó mới xứng đáng có được.”
Nói cứ như thể ngươi rất hiểu nàng ấy! Hắn không vui mím môi, không tán thành với suy nghĩ này của y: “Nếu tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều mỏng manh thì mọi nữ nhân đều cực kỳ hoàn mỹ rồi!” Lời này nhất định sẽ chôn xuống mầm móng nghi ngờ trong lòng ai kia.
Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy nàng là một tai hoạ, không những gây hoạ hắn mà còn tai hoạ những người khác, điều này khiến hắn không vừa lòng chút nào.
Y cũng không để tâm đến oán khí trong lời của hắn mà chỉ nói: “Hãy quý trọng nàng.”
Nghe vậy, hắn cười lạnh nói: “Ta tuyệt đối sẽ không nói những lời này với người khác, vì trên đời này không có ai yêu nàng hơn ta cả.”
Y nhìn theo bóng dáng của hắn, lẩm bẩm nói: “Phải không? Có lẽ vì vậy nên nàng mới chọn ngươi đấy!”
Mộ lâu chủ lười biếng nằm trên giường, chống đầu nhìn Quốc sư đại nhân nghịch với bông hoa súng hắn mới hái về, bất chợt cảm khái nói: “Người ta nói, khi ngươi thích hoa thì sẽ hái nó. Nếu ngươi thích nó, ngươi sẽ tưới nước cho cây.”
Hắn nhướng mày nói: “Cùng lắm thì ta chỉ cho phép nàng thích nó mà thôi.”
Nàng cười cười, xuống giường, sau đó đi đến ôm eo hắn từ phía sau, hỏi: “Ai chọc chàng vậy?” Rõ ràng hồi nãy còn vui tươi, thậm chí còn xung phong đi hái hoa cho nàng, tự nhiên trở về đã không vui.
Tâm trạng buồn bực của hắn chợt chuyển biến tốt, xoay người ôm lấy nàng, cười nói: “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy giống như ta sinh ra vì nàng vậy.”
Nàng nhướng mày, sau đó duỗi tay sờ trán hắn: “Không bị sốt mà, chàng bị cái gì kích thích rồi?”
Đáp lại nàng là nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Thật ra hắn đã bị Quân Như Ngọc đả kích.
Tuy Quân Như Ngọc đã được định sẵn là sẽ không chiếm được tình cảm của Mộ lâu chủ nhưng Quốc sư đại nhân không tán đồng với việc y dễ dàng cưới người khác. Cảm xúc này vốn không rõ ràng nhưng nó chợt bộc phát khi y nói hắn phải quý trọng nàng.
Hắn vốn xem y là tình địch nguy hiểm nhất nhưng giờ hắn lại chợt cảm thấy, y không xứng để được hắn căm thù, ngay cả sự vui sướng khi người gặp hoạ cũng tiêu tan, chỉ còn lại vô nghĩa.
Không phải hắn tự ngược bằng cách tự tìm tình địch để khiến mình khó chịu mà là vì hắn không hài lòng khi y dễ dàng từ bỏ như vậy.
Có lẽ hắn đã quá nghiêm khắc chăng? Nếu nàng đã không thích y thì y cũng không sai khi theo đuổi hạnh phúc của bản thân.
Nhưng hắn cảm thấy nàng nên được tình yêu thuần khiết nhất. Nếu đã yêu thì dù lý do gì cũng không nên phản bội đối phương.
Cảm giác rối rắm này giống như hắn không vui vì có người coi rẻ bảo bối hắn quý trọng nhất, dù rằng hắn ước mình có thể giấu nó đi, không cho phép ai nhìn trộm hoặc cướp lấy nó.
Hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu trên đời này không có hắn thì liệu nàng có chọn Quân Như Ngọc hay không? Nếu có thì nàng có bị tổn thương không?
Cuối cùng hắn phát hiện, trên đời này phải có Văn Nhân Dịch, không thì hắn không thể yên tâm được.
Tuy hôn lễ của Quân Như Ngọc và Tô Hân đã kết thúc nhưng tạm thời Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vẫn chưa định rời khỏi. Có lẽ là vì Quốc sư đại nhân cảm thấy y đã không có tính uy hiếp nên không gấp gáp rời khỏi, cuộc sống hằng ngày còn nhàn nhã hơn khi ở phủ Quốc sư nữa. Hắn rảnh đến cỡ nào ấy hả? Khi nào rảnh thì sẽ đi dạo với Mộ lâu chủ, buổi sáng sẽ hái mấy đoá hoa súng cho nàng rồi cắm hoa vào bình.
Thanh Long thì cả ngày đều quấn lấy Bích Lạc, muốn bắt người về nhà, ai dè lại bị một câu: “Sinh là người của Lâu chủ, chết cũng là quỷ của người!” đả kích đến rơi nước mắt. Hắn ta còn suy xét có nên vì hạnh phúc sau này của mình mà phản bội Chủ thượng, gia nhập vào dưới trướng Chủ mẫu không nữa đấy.
Chỗ Minh Y cũng có thu hoạch nho nhỏ: Sau khi con mồi quan sát một khoảng thời gian, cuối cùng nó đã nhích một bước về phía y.