Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Thấy Mộ lâu chủ không vui, Quốc sư đại nhân liền giải thích: “Đây vốn là ý nghĩ vô căn cứ nên ta mới không nói cho nàng nghe.” Rõ ràng hắn hiểu lầm nàng tức giận là vì hắn giấu diếm nàng.
Thật ra, hắn vốn không hề muốn giấu nàng. Đương nhiên không phải là vì lý do hắn nói với nàng. Mấy ngày nay, hắn rảnh rỗi sinh nông nỗi nên luôn tìm mọi cách để dụ Mộ lâu chủ lên giường, đồng thời cũng suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết đám tình địch một lượt nên quên luôn chuyện nhỏ nhoi này.
Kỳ thật, hắn cũng từng do dự không biết có nên đẩy Liễu Vân Yên vào hiểm cảnh hay không. Nếu ả bị kẻ chủ mưu từ bỏ thì con đường này sẽ đứt đoạn. Nhưng hắn đã đợi nhiều năm như vậy mà chưa phát hiện ra được manh mối gì. Vì vậy hắn quyết định thuận theo tự nhiên, tuỳ ý Mộ lâu chủ đùa giỡn.
Tình cảm của Tiêu Vũ dành cho Vân quý phi là một biến số nhưng đối với Quốc sư đại nhân, biến số này không mấy quan trọng, cũng chả nguy hại gì nên hắn mới dễ dàng quên đi vấn đề này.
Nhưng hắn không thể nói thật được, không thì phu nhân sẽ ghét bỏ sự sơ ý của hắn mất.
Chuyện này cũng không lớn, nhưng lỡ như nàng cực kỳ giận dữ rồi không cho hắn chạm vào nàng mười ngày nửa tháng thì sao đây? Về mặt này, Quốc sư đại nhân rất cẩn thận.
Trái lại, Mộ lâu chủ không mấy để tâm đến biến số nhỏ nhặt này. Tuy nàng đã thất bại vì sự sai sót của hắn nhưng lâu rồi nàng mới thất bại một lần, cảm giác cũng rất mới mẻ. Dẫu sao thì có hậu thuẫn là Quốc sư đại nhân kiêm tính kế thì sẽ không lo xảy ra chuyện gì lớn. Cho nên Mộ lâu chủ “rộng rãi” bỏ qua cho hắn.
Nàng nhướng mày nói: “Chàng cảm thấy rất ngạc nhiên sao?”
Thôi được rồi, nàng thừa nhận: Trong lòng nàng, việc lớn và nhỏ thường đổi tầm quan trọng cho nhau.
Một tia sáng loé lên trong đầu Quốc sư đại nhân, hắn chợt nhận ra chuyện mình để ý và nàng để ý khác nhau một trời một vực. Chỉ cần suy nghĩ một chút là hắn đã biết nàng không vui vì điều chi, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Xem ra hắn vốn không cần phải lo nàng sẽ ghét bỏ mình vì sơ suất đó, nàng chỉ luôn đợi hắn làm sai thôi.
Mộ lâu chủ cảm giác được lồng ngực của ai kia rung rung liền hung hăng thúc vào ngực hắn, sự nguy hiểm ngập tràn trong mắt nàng: “Chàng tốt nhất không nên nói cho ta rằng chàng chỉ đùa giỡn ta thôi!”
Vì Quốc sư đại nhân quá đắc ý nên đã bị Mộ lâu chủ tập kích. May là sức chịu đựng của hắn rất tốt nên nàng không phát hiện ra. Hắn xoa ngực, lắc lắc đầu cam đoan: “Sao ta dám đùa giỡn nàng chứ?”
Thấy Mộ lâu chủ nhướng mày, Quốc sư đại nhân vội vội vàng vàng khai hết: “Ta chỉ ngạc nhiên khi Cần vương chinh chiến nửa đời lại bại dưới tay một nữ nhân như vậy thôi.” Không biết nên nói là tình yêu rất vĩ đại hay trên đầu chữ sắc là một con dao đây?
Thật ra, Quốc sư đại nhân nghi ngờ rằng Tiêu Vũ nghiêm túc với Vân quý phi là vì sau khi tiếp xúc với ả, ông ta mới bắt đầu có dã tâm. Bây giờ, ả độc sủng hậu cung, nếu đổi hoàng đế thì không có lợi gì cho ả. Vì thế, chuyện này không phải do ả bày ra. Nếu đã như vậy thì chỉ có thể là do ông ta có âm mưu tạo phản thôi.
Về phần vì sao Tiêu Vũ lại có ý nghĩ như vậy, có thể là bị quyền lực lu mờ hoặc sẽ đạt được những thứ mình cầu mà không được, ví dụ như nữ nhân.
Nữ nhân như vậy? Nghe ra sự khinh thường trong lời nói của hắn, nàng liếc xuống dưới rồi cảm khái nói: “Bản lâu chủ đột nhiên rất đồng tình với Vân quý phi.”
Quốc sư đại nhân cọ qua cọ lại trên người nàng, lười biếng đáp: “Vì vi phu quá thật thà nên có sao nói vậy thôi.”
Mộ lâu chủ bĩu môi. Thật ra, Quốc sư đại nhân khinh thường Vân quý phi một phần là chướng mắt với năng lực và tác phong của ả nhưng lý do quan trọng nhất là vì ả đã từng đâm hắn một nhát.
Quốc sư đại nhân là một đại gian thần. Đại gian thần là ai? Họ hẹp hòi, có thù tất báo nhưng vì một số nguyên nhân mà Quốc sư đại nhân phải nhịn ả trong rất nhiều năm. Đã vậy, lúc nào cũng bị ả quát mắng, ngẫm lại cũng thật tội nghiệp mà.
Quốc sư đại nhân đang nhìn Cần vương bị áp giải thì đột nhiên đôi môi nóng lên, hắn liền ngẩn ra. Sau đó, đôi mắt hoa đào liền sáng rực, thuận thế hôn lên môi nàng rồi kéo nàng bỏ chạy. Về phần họ vội vã đi đâu, chuyện này còn cần phải nói ra sao?
Theo lý thuyết. chuyện Cần vương tạo phản cũng là chuyện tày trời nhưng không ai trong triều đề cập đến cả. Thái tử điện hạ không cảm thấy kiêu ngạo khi nhìn triều đình vẫn trật tự, gã chỉ cảm thấy Văn Nhân Dịch cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí, gã còn hoài nghi rằng chuyện này vốn là kế hoạch của Văn Nhân Dịch. Bây giờ ngẫm lại, người được lợi nhất từ việc này là hắn ta. Cần vương rớt đài, thế lực của hắn sẽ càng lớn mạnh, sẵn tiện còn trừ khử một gian phu bên cạnh Vân quý phi nữa.
Tuy Quốc sư đại nhân không xuất hiện trong sự kiện lần này nhưng Thái tử rất bất an khi thấy Quốc sư đại nhân không có phản ứng gì cả. Nếu không phải hắn ta đã nắm hết mọi việc trong tay thì sao lúc hắn không ra mặt khi Vân quý phi bị liên luỵ chứ? Nghĩ đến đây, trực giác của Thái tử điện hạ mách bảo rằng Quốc sư đại nhân đã giăng bẫy khắp nơi, khiến gã không thể thoát ra được.
Vì núi dựa sau lưng Vân quý phi là Quốc sư đại nhân nên gã mới không liều mạng đối phó ả. Bây giờ chưa phải lúc trở mặt với Văn Nhân Dịch.
Cùng lúc đó, trong lòng Vân quý phi cũng không dễ chịu chút nào. Tuy ả không bị liên luỵ nhưng chuyện này đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng ả - Văn Nhân Dịch thật sự muốn đối phó ả. Lần này ả qua cửa trót lọt là vì hắn không có hành động kế tiếp. Vì thế, ả tự quy chuyện này thành sự cảnh cáo hắn gửi đến mình.
Dưới tình huống như vậy, cả hai nhất định sẽ không chịu ngồi im chịu chết.
Vài ngày sau, Mộ lâu chủ lại nhận được một thiếp mời từ Thái tử điện hạ. Nhưng lần này Quốc sư đại nhân đã chuẩn bị từ trước, Mộ lâu chủ không những không trốn ra được mà còn bị hắn “giam” lại.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, nhìn nhau chằm chằm hơn nửa ngày thì Mộ lâu chủ mới chậm rãi lên tiếng: “Quốc sư đại nhân, chàng không cảm thấy ta nên đi gặp Thái tử sao?” Nếu đi thì ít ra nàng cũng có thể biết được kế hoạch của Thái tử!
Quốc sư đại nhân lơ đi việc Mộ lâu chủ cực khổ thám thính tình báo cho hắn, khuôn mặt yêu nghiệt cực độ nguy hiểm nhưng lại cười rất ôn hoà: “Mộ lâu chủ muốn làm trâu già gặm cỏ non sao?” Nàng đừng tưởng hắn không biết thám thính tình báo chỉ là mây bay, mười vạn lượng bạc kia mới là chính nhé!
Theo ý hắn, dù sao nàng cũng đã nhận bạc, mặc xác gã cho khoẻ! Chẳng qua nàng cứ khư khư phải giữ gìn hình tượng của Lạc Tiên lâu, tự lừa bản thân phải làm mấy chuyện này thì mới có thể an tâm nhận tiền được. Đã vậy, nàng còn vô tình khiến cho cục đá ven đường Mặc Diễm cảm mến nàng, luôn quấn lấy nàng.
Mộ lâu chủ giật giật khoé môi, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm nhưng miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Quốc sư đại nhân cảm thấy Bản lâu chủ già rồi ư?” Nàng nhớ thân thể này mới mười chín tuổi thôi mà?
Nghe nàng nói, sự nguy hiểm trong mắt Quốc sư đại nhân liền biến mất, nụ cười trên mặt hắn càng mê hoặc lòng người hơn, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên. Chỉ một động tác đơn giản lại không mất đi sự ưu nhã trời sinh. Nếu là người khác, chắc sẽ mềm nhũn cả người, may là định lực của Mộ lâu chủ rất tốt nên nàng chỉ mắng thầm một câu trong lòng: “Yêu nghiệt đáng ghét cứ muốn dụ dỗ nàng!” Tuy vẻ mặt của nàng vẫn không thay đổi nhưng đôi mắt cứ bám chặt lấy hắn đã bán đứng suy nghĩ của nàng.
Thấy vậy, Quốc sư đại nhân càng cười rạng rỡ hơn, cúi xuống tìm kiếm môi nàng rồi hôn lên, thốt ra những lời âu yếm: “Nếu so với Thái tử điện hạ thì có vẻ hơi già nhưng nếu so với Bổn toạ thì vừa đẹp đôi.” Ai bảo Thái tử điện hạ nhỏ hơn Mộ lâu chủ một tuổi làm chi? Chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà còn mơ tưởng cướp phu nhân của hắn sao? Đúng là hoang đường!
Mộ lâu chủ rất phối hợp với ai kia, tuỳ ý hắn hôn mình rồi khiêu khích đáp trả: “Sao Bản lâu chủ lại cảm thấy Quốc sư đại nhân hơi già nhỉ?”
Khuôn mặt của hắn cứng ngắc rồi uất ức mím môi nói: “Phu nhân thật sự thấy ta rất già ư?”
Lúc hắn đeo mặt nạ thì còn đỡ, bây giờ Mộ lâu chủ không dám nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đó lại bày ra vẻ uất ức luôn ấy chứ. Nàng thề là bản thân không bắt nạt hắn, nhưng sao Quốc sư đại nhân lại cứ ra vẻ tội nghiệp thế này chứ!!!
Trong lòng nàng như bùng lên một ngọn lửa, hắn rõ ràng đang tranh thủ sự đồng tình từ nàng, muốn lừa nàng mà!
Giờ này khắc này, nàng rất mong Quốc sư đại nhân giữ vững sự bí hiểm khó lường, chứ đừng huỷ hoại hình tượng trước mặt nàng nữa.
Tiếc thay, Quốc sư đại nhân không nghe được lời cầu nguyện từ đáy lòng của nàng, tiếp tục dính lấy nàng, thanh âm trầm bổng như một khúc ca: “Phu nhân, vi phu không lớn hơn nàng là bao, tuổi của chúng ta chỉ cách nhau trong một bàn tay.”
Đúng là chỉ cách nhau trong một bàn tay, Quốc sư đại nhân vừa hay lớn hơn Mộ lâu chủ năm tuổi.
Mộ lâu chủ chỉ hừ lạnh, chân đang giơ lên đá hắn cũng bị bắt được. Sau đấy, hắn dùng hai chân chặn lấy chân nàng, sự oan ức cũng biệt tăm vô tích, ai kia liền biến thành Quốc sư đại nhân bí ẩn.
Mộ lâu chủ cảm thán trong lòng, Quốc sư đại nhân đúng là khó lường mà! Mỗi việc thay đổi sắc mặt cũng hơn hẳn người thường.
Quốc sư đại nhân thấy dùng lời lẽ không thành nên quyết định chuyển qua bạo lực. Tất nhiên đối tượng không phải là Mộ lâu chủ, mà là vị Thái tử điện hạ xui xẻo nào kia.
“Phu nhân muốn gặp Thái tử cũng được thôi, nhưng đợi vi phu thiến gã trước rồi hẵn tính.”
Sau khi thốt ra những lời này, chính Quốc sư đại nhân cũng thấy chiêu “làm một mẻ khoẻ suốt đời” này không tệ chút nào. Không phải từ đầu hắn đã có ý định thiến Mặc Diễm ư? Sao hắn lại quên mất chuyện này nhỉ?
Mộ lâu chủ ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Chủ ý này không tồi. Nếu Thái tử điện hạ muốn Bản lâu chủ giúp gã báo thù thì ta lại có thể kiếm thêm được một khoảng tiền.”
Quốc sư đại nhân nhíu mày nói: “Phu nhân, thân là Lâu chủ của Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo, nàng không nên luôn nghĩ cách mưu sát phu quân chứ!”
Mộ lâu chủ cười nhạo hắn: “Ai rảnh mà đi nghĩ chuyện đấy chứ! Bản lâu chủ chỉ suy nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi.”
Quốc sư đại nhân bùng nổ, vì sao hắn lại không quan trọng bằng bạc chứ? Rõ ràng hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền mà!
Được rồi, hai người này rảnh rỗi sinh nông nỗi nên cứ thích tán tỉnh nhau ấy mà. Về phần Thái tử điện hạ, ai rảnh mà để ý đến gã chứ?
Tuy nói là vậy nhưng Quốc sư đại nhân vẫn ghi tạc chiêu “làm một mẻ khoẻ suốt đời” vào lòng. Chỉ là, hắn chưa kịp ra tay thì phiền phức đã tới cửa.
“Quốc sư đại nhân~”
Một đám mỹ nhân nũng nịu liếc mắt đưa tình với Quốc sư đại nhân, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mộ lâu chủ vẫn vô cảm, chính hắn cũng không biết bản thân có đang trông mong nàng nổi giận hay không.
Các mỹ nhân rất giỏi nhìn mặt đoán ý nên liền nhìn về phía Mộ lâu chủ, quy củ hành lễ nhưng vẫn có không ít người nhìn nàng với vẻ khiêu khích, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ~”