Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Nếu chuyện này là thật thì chỉ e Lạc Tiên lâu sẽ gặp phiền phức vì đã tham dự vào. Tính đi tính lại thì số bạc này không đủ rồi.
Quốc sư đại nhân vẫn chưa phát hiện ra mình đã vô thức bị Mộ lâu chủ lây thói hám tiền rồi.
Mặt Quốc sư đại nhân chợt đen như đáy nồi khi nghĩ đến chuyện gì đấy. Có khi nào Quân Như Ngọc cố tình để Tô Hân tìm tới Lạc Tiên lâu rồi nhân cơ hội này ở cạnh phu nhân của hắn không?
Hắn thề là hắn không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đâu. Thử nghĩ mà xem, tuy có khả năng Quân Như Ngọc vì an nguy của Tô Cửu Nương nhưng chắc chắn chính y cũng có ý này. Nghĩ đến đây, Quốc sư đại nhân càng giữ vững ý nghĩ của mình hơn, nhất quyết không thể để Mộ lâu chủ tự “nộp mạng” được.
Cơ mà không phải Tô Cửu Nương là sư phụ của Quân Như Ngọc sao?
Mọi người trong giang hồ đều biết Tô Cửu Nương và Quân Như Ngọc là thầy trò. Nói cách khác, y càng xuất sắc thì càng tôn lên sự tài giỏi của bà.
Quốc sư đại nhân lười nhác tựa lưng vào ghế, ngón tay nhịp trên bàn, khoé môi cong cong.
Mộ lâu chủ vừa nhìn là đã biết hắn đang có âm mưu gì rồi. Nàng nhướng mày, tiến lên để xem kỹ nét mặt của hắn, bức cung: “Chàng mau thành thật khai báo âm mưu quỷ kế chàng đang nghĩ cho ta.”
Hắn kéo nàng vào lòng, cười nói: “Ta chợt nghĩ ra cách để giúp nàng trả món nợ ân tình thôi mà.”
Nàng khinh thường nhìn hắn: “Giờ chàng mới nghĩ ra hả? Chàng thật cho rằng trong mắt Bổn lâu chủ chỉ có tiền thôi hử?”
Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào hắn đã nhìn nhầm khi mắt nàng toả sáng thấy thù lao ư?
Quốc sư đại nhân không cãi lại mà chỉ nói: “Vậy là ta sẽ trả món nợ ân tình cho nàng, nên nàng đừng bận tâm đến nó nữa.” Hắn sẽ không cho Quân Như Ngọc cơ hội để quấn lấy nàng.
Mộ lâu chủ nhướng mày nói: “Chàng chắc không? Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản nên chuẩn bị đi xem thử. Nếu chàng nằng nặc đòi Bổn lâu chủ không cần quan tâm đến chuyện này thì ta sẽ ở lại phủ Quốc sư vậy.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng bóp nhẹ eo nàng rồi bất đắc dĩ nói: “Nàng có thể đừng đối nghịch với ta mãi không?”
“Ta không hề đối nghịch với chàng hoài nhé, chỉ lâu lâu thôi.” Nàng tinh nghịch ngẩng lên nhìn hắn, thản nhiên hỏi: “Chàng nghĩ kỹ chưa? Có muốn ta đi không?”
Hắn đáp không chút do dự: “Tất nhiên nàng phải đi chung với ta rồi!” Tuy khi nàng đi sẽ gặp Quân Như Ngọc nhưng đặt người trong tầm mắt vẫn an tâm hơn nhiều. Huống chi, hắn cũng sẽ không vì một Quân Như Ngọc mà quên đi những người khác đã hoặc sẽ mơ tưởng về nàng.
Vả lại, hắn cũng không muốn rời khỏi nàng lâu như vậy.
Hắn buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của nàng: “Theo ta thấy, là nàng muốn đi theo ta thì có. Không biết ai không ngủ ngon khi không có ta ở bên cạnh ấy nhỉ?”
Nụ cười trên mặt tắt ngúm, nàng nheo mắt nói: “Có vẻ như Quốc sư đại nhân thấy ta nên bỏ tật xấu này?”
“Không cần không cần, đây không phải là tật xấu gì cả, tuyệt đối là thói quen tốt!” Nếu nàng bỏ thói quen này thì hắn sẽ phải ngủ trong thư phòng mỗi lần nàng giận rồi.
Yến Kinh Thiên thấy hai người chuẩn bị tán tỉnh nhau tiếp thì đành phải ho khan hai tiếng để nhắc nhở họ về sự tồn tại của mình.
Yến Kinh Thiên uể oải nói: “Sư huynh, qua mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của sư phụ rồi.” Thuật nhiếp hồn của Minh Y vô tình tái hiện những chuyện gã chôn sâu nơi đáy lòng, đồng thời cũng không muốn nhớ lại trong quá khứ thành ác mộng. Vả lại, sắp đến ngày giỗ của sư phụ nên dù gã kiềm chế đến cỡ nào thì tâm trạng vẫn không tốt nổi.
Quốc sư đại nhân nhìn gã, kỳ lạ là lần này hắn không bảo Minh Y ném gã ra ngoài vì tội dám quấy rầy phu thê họ âu yếm mà chỉ hỏi: “Lần này đệ vẫn không định về sao?”
Kinh Thiên trầm mặc nhìn mũi chân của mình.
Thấy vậy, Quốc sư đại nhân nhíu nhíu mày, nhức đầu nói: “Yến Kinh Thiên...”
Kinh Thiên ngắt lời hắn: “Sư huynh, đệ biết huynh định nói gì mà.”
Quốc sư đại nhân thở dài nói: “Có một số việc đã qua thì cho nó qua luôn đi!” Tuy hắn biết chuyện này nói dễ hơn làm nhưng vẫn không nhịn được. Hắn có thể hiểu được nguyên nhân Yến Kinh Thiên tự trách, hối hận và áy náy. Thật ra, hắn không những áy náy với sư phụ mà còn với vị sư đệ này, suy cho cùng, vì hắn mà chuyện đó mới xảy ra.
Cũng có thể nói rằng, hắn đã huỷ hoại hai người cực kỳ tài giỏi.
Hắn biết áy náy không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra, chuyện duy nhất hắn có thể làm là lấy lại công bằng cho họ mà thôi. Đây cũng là lý do sáu năm trước hắn đột nhiên xuống núi.
Kinh Thiên chợt ngẩng phắt lên, hốc mắt đỏ bừng, nhìn qua có vẻ như cảm xúc đang không được ổn định: “Có một số việc quên đi không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Dù huynh và sư phụ không trách đệ nhưng đệ biết đây là lỗi của mình. Nếu không vì đệ thì sư phụ sẽ không chết. Là đệ đã tự tay giết chết người, đệ vĩnh viễn cũng không rửa sạch được máu của người trên tay mình...”
Mộ lâu chủ thấy gã càng nói càng kích động, đôi mắt đỏ như máu, sắc mặt trắng bệch, nội lực không khống chế được khuếch tán ra ngoài thì chợt cảm thấy không ổn, Quốc sư đại nhân đột nhiên đứng phắt lên, lạnh lùng nói: “Yến Kinh Thiên, đệ muốn tẩu hoả nhập ma nữa sao?”
Mộ lâu chủ đang giơ tay định đánh ngất Yến Kinh Thiên thì bị Quốc sư đại nhân giữ chặt: “Nàng đừng làm vậy, Yến Kinh Thiên đã điên lên thì sẽ lấy cứng đối cứng đấy. Hồi đó, suýt nữa là ta đã đồng quy vu tận với đệ ấy rồi.”
Đừng nhìn ngày thường Yến Kinh Thiên hành xử dở hơi mà lầm, một khi gã tàn nhẫn lên thì lực sát thương cực kỳ lớn, hoàn toàn vượt xa dự kiến của mọi người. Huống chi, giờ gã đã điên cuồng, không màng đến tính mạng giống như thuốc nổ vậy. Hắn vẫn còn nhớ như in chuyện mình suýt thành vong hồn dưới tay tên nhóc này đấy!
Dù bây giờ công lực của Yến Kinh Thiên đã không bằng lúc trước nhưng Quốc sư đại nhân không dám chắc gã có bất chợt bộc phát tiềm lực khủng bố không.
Vậy mới nói, những ai bị Thiên Huyền lão nhân nhìn trúng đều không phải là người thường.
“Minh Y!” Nếu không thể dùng biện pháp mạnh với kẻ điên thì hắn đành phải dùng thuật nhiếp hồn vậy.
Con ngươi đỏ ngầu của Yến Kinh Thiên co lại khi nhìn vào đôi mắt sâu như lốc xoáy của Minh Y. Gã dần bình tĩnh rồi nhắm mắt lại, cơ thể trở nên mềm nhũn suýt ngã xuống đất, may là gã được Minh Y đỡ lấy.
“Chủ thượng...” Thấy vậy, Minh Y mặt than cũng phải nhíu mày.
Giờ y đã biết vì sao Chủ thượng không cho mình dùng thuật nhiếp hồn lên Yến Kinh Thiên rồi. Y cứ tưởng đây chỉ là một lần dạy dỗ khiến Yến Kinh Thiên gặp ác mộng mấy bận rồi thôi, nhưng y không ngờ được một Yến Kinh Thiên không tim không phổi cũng có nỗi khổ chôn sâu dưới đáy lòng.
Y vừa nhìn là đã biết thuật nhiếp hồn của mình đã tổn thương đến Yến Kinh Thiên, không thì gã sẽ không mất khống chế như vậy. Một khi cảm xúc tiêu cực bị phóng đại thì dù vấn đề lớn hay nhỏ, chỉ cần bị kích thích thì sẽ có thể khiến người ta sụp đổ bất cứ lúc nào.
Minh Y thở dài trong lòng khi nhìn Yến Kinh Thiên đã ngất đi. Xem ra, y phải tự trả nghiệp mình đã tạo ra rồi. Y khiến Kinh Thiên xảy ra vấn đề nên phải phụ trách việc chữa khỏi cho gã.
Quốc sư đại nhân chỉ hỏi đúng một câu: “Cần bao lâu?”
Hắn đã quyết định nhúng tay vào chuyện của Tô Cửu Nương nên sẽ không lề mề. Suy cho cùng, nếu hắn giải quyết được chuyện này thì bản thân cũng được lợi mà. Nhưng bây giờ hắn không yên tâm về Yến Kinh Thiên lắm.
“Một đêm.”
Quốc sư đại nhân xuống núi chưa được bao lâu thì Minh Y đã đi theo hắn nên y cũng có thể hiểu được tâm tư của người khoảng tám chín phần, giờ hắn không nói rõ thì y cũng có thể hiểu ý hắn.
Quốc sư đại nhân gật gật đầu, Minh Y liền kéo người đi.
Mộ lâu chủ nhíu mày nói: “Hay một mình ta đi giải quyết chuyện của Tô Cửu Nương vậy?”
Tuy nàng không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì nhưng trạng thái bây giờ của Yến Kinh Thiên không mấy khả quan. Khoan nói đến việc gã là sư đệ của Quốc sư đại nhân, chỉ mỗi việc gã là thủ hạ của mình thôi cũng đủ khiến nàng không muốn thấy gã phát điên.
“Không có việc gì đâu, nàng đừng xem thường gã. Lúc trước gã có thể vượt qua thì bây giờ cũng sẽ được thôi. Vả lại, không phải còn có Minh Y ở bên gã sao?”
Vì chuyện này mà hắn chợt nhớ tới những chuyện không vui khi xưa nên tâm trạng của Quốc sư đại nhân cũng không được tốt lắm. Từ khi hắn lên năm, từng người thân cận với hắn liên tục xảy ra chuyện. Dù hắn vô tình thì cũng khó mà thờ ơ được. Huống chi, hắn vốn không phải sinh ra đã vô tình. Cũng may là ý chí của hắn kiên cường nên không bị gục ngã trước muôn vàn đả kích.
Hắn duỗi tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, giờ ta mang nàng đi gặp sư phụ trước nhé.” Lão nhân kiến thức uyên bác, không gì không biết đã dạy hắn rất nhiều điều, cuối cùng lại chết vì hắn. Thật ra, hắn mới người nên tự trách chứ không phải là Yến Kinh Thiên.
Hắn rũ mắt xuống, che giấu sát ý chợt lóe lên trong mắt, cong môi cười cười trở thành Quốc sư đại nhân yêu nghiệt kia, “Phu nhân, vi phu yêu cầu được an ủi.”
Mộ lâu chủ ngước lên hôn môi hắn một cái rồi vội vàng lùi lại, bàn tay để lên trán hắn để phòng ngừa ai kia đột nhiên tới gần, lên tiếng cảnh cáo: “Không được phép được voi đòi tiên.”
Nàng biết rất rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, nếu để cho hắn thừa thắng xông lên thì chắc chắn họ sẽ lăn lên giường cho xem.
Dù mị lực của Quốc sư đại nhân rất lớn nhưng định lực của Mộ lâu chủ cũng không kém, chẳng qua là nàng tự nguyện bị hắn mê hoặc mà thôi. Vì vậy, một khi nàng đã kiên quyết không cho hắn thành công sử dụng mỹ nam kế thì hắn cũng không làm gì được, ai oán nhìn mình bị nàng đuổi vào cung.
Nếu hắn không muốn Mặc Lạc quốc diệt vong thì phải sắp xếp mọi chuyện trước khi đi điều tra sự việc của Tô Cửu Nương. Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ triều đình bình yên hơn xưa nhiều, hắn cũng có thể an tâm đi rồi.
***
Trong Ngự thư phòng.
Quốc sư đại nhân nhìn lướt qua các vị đại thần, lười biếng nói: “Mấy ngày này phải phiền chư vị nhọc lòng rồi.” Ánh mắt của hắn dừng tại vị đại thần lớn tuổi nhất rồi tiếp tục nói: “Giờ Hoàng thượng còn nhỏ, sau này có thể trở thành minh quân hay không thì phải xem cách Vu đại nhân dạy dỗ rồi.”
Nghe vậy, khoé môi của ông lão tóc hoa râm run lên, cúi đầu nói: “Lão thần sẽ tận lực.”
“Nếu vậy thì Bổn toạ cũng yên tâm rồi.” Quốc sư đại nhân chậm chạp đứng dậy, không bận tâm đến các vị đại thần ở đây nữa. Giờ hắn phải đi tìm người nào đó đã bị hắn kéo vào cung nhưng nhất quyết không chịu gặp mấy lão già này.
“Vu đại nhân đang nhìn gì vậy?”
Vu đại nhân đã trầm tư nhìn về phía cửa kể từ khi Quốc sư rời khỏi nên khó tránh khỏi việc sẽ bị người khác chú ý.
Ông hồi hồn lại, nhìn về phía đồng liêu mới lên tiếng, do dự đáp: “Lão phu cảm thấy Quốc sư đại nhân rất giống một người.”