Ta nói chứ mấy chap sau này Tiểu Tứ bị hành hạ thảm luôn *cười hả hê*
“Mộ Lưu Ly” đã gặp Thương Khung. Vì vậy, Mộ lâu chủ cũng không lạ lẫm gì với vị Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm này.
Ngoại hình của Thương Khung và Thương Ngao cũng có vài phần tương tự. Nhưng mà, trên người của Thương Khung có sự uy nghiêm và trầm ổn lắng đọng theo thời gian mà Thương Ngao vẫn chưa có được.
Ấy vậy mà, khi vị Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm nhìn thấy Mộ lâu chủ ôn hoà thì lại cảm khái muôn vàn.
Mộ lâu chủ của chúng ta nhìn vị Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm gần ngũ tuần, mặt mày sáng lạn, tinh thần phấn chấn thì cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Dẫu sao thì nàng cũng không phải là “Mộ Lưu Ly“.
Nhìn Mộ lâu chủ vẻ mặt hờ hững, thong dong ngồi xuống, một chút cũng không đặt trưởng bối là lão đây vào mắt thì Thương Khung cũng không tức giận. Thấy nàng không lên tiếng thì mới thở dài nói, “Mộ nha đầu, con oán Thương thúc thúc sao?”
Nghe vậy, Mộ lâu chủ chỉ cười nhẹ đáp lời, “Thương lão nghiêm trọng.” Tuy tuổi của Thương Ngao không lớn nhưng lão là Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm, uy vọng trong chốn Võ lâm cũng rất cao. Vì vậy, mọi người mới dành tặng cho lão tôn xưng này.
Nghe nàng đáp lời, Thương Khung thở dài, “Con còn nói không oán. Sao con không gọi ta là thúc thúc?”
Mộ lâu chủ chỉ cười cười, không đáp lời. Đối với nàng, Thương Khung chỉ là một người xa lạ. Mà nàng lại không có thói quen thân thiết với người lạ. Tuy rằng nàng đã tiếp nhận thân phận của “Mộ Lưu Ly”, khó tránh khỏi có liên quan đến một vài người nhưng Mộ lâu chủ vẫn luôn tận lực né tránh những người này. Có lẽ là vì càng ít liên quan đến nhiều người thì nàng sẽ được sống càng thêm tự tại.
Tất nhiên là Thương Khung không biết người trước mặt đã không phải là “Mộ nha đầu” mà ông biết. Thấy bộ dạng lãnh đạm của Mộ lâu chủ, Thương Khung không nhịn được mà thở dài, “Mộ nha đầu, không phải là thúc thúc không muốn quản chuyện của Hướng Liên Thiên các. Con cũng biết mà, động thái của Dạ Trạch lúc đó bất ngờ đến nhường nào. Chỉ trong nháy mắt mà gã đã nắm toàn bộ Hướng Liên Thiên các trong tay. Nếu ta cứng rắn kéo gã xuống nước thì sẽ lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó, chắc chắn giang hồ sẽ không được an bình. Chỉ tại phụ thân của con khiến cho Hướng Liên Thiên các phát triển tốt quá.”
Đây cũng là nguyên nhân mà một số ít người biết được việc Dạ Trạch lấy oán báo ơn lại giả vờ hồ đồ. Lúc trước, địa vị của Hướng Liên Thiên các ngang ngửa với Lạc Tiên lâu của hiện tại. Nếu Dạ Trạch đã nắm toàn bộ Hướng Liên Thiên các trong tay thì ai dám thảo phạt gã ta chứ? Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì, những người dám dây vào Hướng Liên Thiên các đều không có kết cục tốt đẹp gì. Tuy rằng mọi người rất bội phục Mộ Nham nhưng không có ai muốn tự dồn bản thân vào con đường chết cả. Vì thế, mọi người chỉ dám im lặng đứng nhìn Dạ Trạch trở thành Các chủ Hướng Liên Thiên các mà thôi. Về phần Mộ Nham, họ đều tôn kính ông như một vị đại hiệp tài ba.
“Hơn nữa, Hướng Liên Thiên các là tâm huyết cả đời của phụ thân con, lại bị Dạ Trạch hao tổn không ít. Phụ thân của con dưới cửu tuyền nhất định sẽ không được yên lòng.” Khi nhắc đến Mộ Nham, trong mắt của Thương Khung mang theo một tia bi thương. Đó là huynh đệ tốt nhất của lão - là một vị anh hùng một đời lại có kết cục bi thảm như vậy.
Lúc trước, Thương Khung rất muốn “Mộ Lưu Ly” gả cho Thương Ngao. Phù thuỷ bất lưu ngoại nhân điền! Lão rất thích Mộ nha đầu, rất muốn nàng làm thê tử của Thương Ngao. Đáng tiếc là Mộ nha đầu đã thích Dạ Trạch.
*Phù thuỷ bất lưu ngoại nhân điền: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài (ý chỉ là không để cho người ngoài được lợi).
Kỳ thật, một nửa nguyên nhân mà Mộ Nham một lòng một dạ bồi dưỡng Dạ Trạch là vì “Mộ Lưu Ly“. Chỉ là, Mộ Nham hẳn là không ngờ bản thân đã nuôi một con bạch nhãn lang.
Mắt thấy Thương Khung sắp lâm vào hồi ức, Mộ lâu chủ chậm rãi lên tiếng, “Mấy năm nay là Thương lão đã ngăn chặn sự phát triển của Hướng Liên Thiên các.” Lời này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Dạ Trạch có thể được Mộ Nham xem trọng, tất nhiên là có năng lực xuất chúng. Nếu đã như vậy, cho dù Dạ Trạch không thể khiến Hướng Liên Thiên các phát dương quang đại nhưng cũng không thể càng ngày càng xuống dốc như bây giờ.
Thương Khung hồi phục lại tinh thần, cười nói, “Mộ nha đầu quả nhiên đã trưởng thành rồi.” Nếu là tiểu nha đầu trong quá khứ luôn được Mộ Nham cưng chiều lại hết mực bảo bọc thì làm sao có thể mẫn cảm như vậy? Sau khi cảm khái, Thương Khung mới giải thích, “Tất nhiên là không thể huỷ đi Hướng Liên Thiên các. Nếu để cho Dạ Trạch khiến cho Hướng Liên Thiên các phát dương quang đại thì sẽ không có lợi cho việc báo thù của con.”
Tuy lão không báo thù cho huynh đệ nhưng cũng tạo cơ hội để “Mộ Lưu Ly” tự mình báo thù. Lão rất hiểu Mộ nha đầu. Nếu không để cho nàng tự tay báo thù thì nàng sẽ dằn vặt bản thân suốt đời. Vì thế, dù Thương Khung biết việc nàng tự tay giết chết Dạ Trạch là một chuyện vô cùng thống khổ nhưng lão vẫn tạo cho nàng một cơ hội để động thủ.
Thương Khung và Hỉ Nhi đều giống nhau. Họ đều lo lắng cho “Mộ Lưu Ly“. Chỉ là, hai người họ lại có hai ý tưởng khác nhau.
Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nàng không muốn báo thù lại có người thời thời khắc khắc muốn thay nàng báo thù.
Như vậy cũng tốt. Bây giờ Dạ Trạch đã chết, thù này xem như là đã báo được rồi.
Nhưng mà, hiện tại Thương Khung lại tự mình gặp nàng. Chắc chắn là không phải vì mỗi chuyện báo thù.
Nhớ đến mục đích mà bản thân đến đây, sắc mặt của Thương Khung đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi, “Mộ nha đầu, Hướng Liên Thiên các là tâm huyết cả đời của phụ thân con. Sao con có thể trơ mắt nhìn nó bị chia cắt chứ?” Nhắc đến chuyện này, Thương Khung lại âm thầm đem Thương Ngao ra mắng một trăm lần.
Uy nghiêm của Thương Khung tuyệt đối không phải là hư danh. Mỗi lần lão lộ ra sắc mặt như vậy, ngay cả Thương Ngao cũng không dám làm càn. Thực đáng tiếc là Mộ lâu chủ lại không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ thản nhiên nói, “Bây giờ ta đã có Lạc Tiên lâu. Hướng Liên Thiên các đã bị Dạ Trạch làm cho chướng khí mù mịt, ta không định tiếp nhận. Nếu Thương lão có ý định giữ lại Hướng Liên Thiên các, ta cũng không có ý kiến.”
Kỳ thật, Mộ lâu chủ đã vô cùng nể mặt Thương Khung rồi. Ít nhất thì nàng đã đặt lão vào vị trí trưởng bối nên mới tự xưng là ta.
Khoé miệng của Thương Khung co rút, nếu nàng không định tiếp nhận thì lão giữ lại Hướng Liên Thiên các để làm gì? Lão phải bán đứng nhi tử mới có thể về hưu sớm như vậy. Bây giờ, nếu muốn lão tiếp nhận Hướng Liên Thiên các thì đúng là chuyện không tưởng. Hơn nữa, nếu lão muốn tiếp nhận Hướng Liên Thiên các thì phải lấy danh nghĩa gì?
Nhưng Thương Khung vẫn còn chưa định bỏ cuộc, nhỏ giọng thầm thì, “Đó là tâm huyết của phụ thân con. Nếu con trơ mắt nhìn nó bị huỷ thì chính là bất hiếu.”
Mộ lâu chủ nhìn lão một cái rồi mới thong dong đáp lời, “Phụ thân của ta dĩ nhiên là mong ta sẽ vui vẻ.” Trong mắt nàng, nếu một người đã chết mà vẫn để lại thế lực chỉ có một mục đích mà thôi. Người này ắt hẳn là muốn để lại núi dựa cho hậu nhân mà thôi. Nhưng “Mộ Lưu Ly” đã chết, vậy thì Hướng Liên Thiên các không còn cần phải tồn tại nữa.
Thương Khung ngẫm nghĩ trong chốc lát. Với trình độ sủng ái nữ nhi bảo bối của Mộ Nham, đúng là ông thà để Hướng Liên Thiên bị huỷ đi cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi không vui. Nghĩ vậy, Thương Khung thở dài thườn thượt, xua xua tay, “Quên đi. Nếu con không muốn thì phân ra cũng được!”
Nói xong chính sự, Thương Khung lại tán gẫu gia sự với Mộ lâu chủ trong chốc lát mới để nàng rời đi.
Thương Khung nhìn theo bóng lưng của nàng, không khỏi lắc lắc đầu. Mộ nha đầu đúng là không giống như dĩ vãng. Bộ dáng thong dong lại lạnh nhạt của nàng khiến người khác không tài nào đoán được suy nghĩ của nàng. Ngay cả lão cũng không nhìn thấu được nàng. Đây rốt cuộc là tốt hay không tốt?
Mộ lâu chủ vừa ra khỏi phòng thì thấy Thương Ngao hai mắt sáng rực nhìn nàng, khiến cho Mộ lâu chủ ngẩn người. Vị Minh chủ Võ lâm này sao vậy?
Không đợi nàng suy nghĩ ra đáp án thì Thương Ngao đã đến gần nàng, lên tiếng, “Mộ lâu chủ, có thể luận võ một chút hay không?”
Kỳ thật, Thương Ngao và “Mộ Lưu Ly” cũng không được xem là xa lạ gì. Bởi vì, trước đây họ đã từng gặp nhau. Chỉ là, trí nhớ của “Mộ Lưu Ly” vô cùng mơ hồ về người này. Nhưng mà, nhờ một màn này, Mộ lâu chủ cũng đã có được ký ức về lần đầu tiên Thương Ngao và “Mộ Lưu Ly” gặp mặt.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, Thương Ngao vừa đuổi theo “Mộ Lưu Ly” vừa vung đấm nắm lên, doạ “Mộ Lưu Ly” bật khóc. Vì thế, mỗi lần “Mộ Lưu Ly” nhìn thấy Thương Ngao thì đều khóc thét lên. Thấy vậy, Thương Khung cũng không dám dẫn theo Thương Ngao đến Hướng Liên Thiên các nữa. Duyên phận giữa hai tiểu bằng hữu cũng bị chặt đứt không chút lưu tình.
Mộ lâu chủ nhìn Minh chủ đại nhân đang vô cùng kích động, hoàn toàn không còn bộ dạng ổn trọng như bình thường. Nàng đột nhiên nhớ đến đánh giá của nhân sĩ Võ lâm, đôi lúc Minh chủ sẽ phát bệnh cuồng võ học!
Xem ra, Minh chủ đại nhân đang phát bệnh.
Mộ lâu chủ cũng không muốn luận võ với hắn ta. Bởi vì, Quốc sư đại nhân nhà nàng đã dặn nàng phải về sớm. Hắn không chỉ dặn nàng một lần đâu, mà là một ngàn lần đó! Nếu nàng không nghe lời thì hắn sẽ tự mình đến “bắt” người.
“Nếu Minh chủ muốn luận võ thì có thể tìm Thương lão.” Tất nhiên là võ công của Thương Khung cao hơn Thương Ngao, hắn ta có thể khiêu chiến lão.
Thương Ngao nhíu mày nói, “Đã luận võ nhiều năm như vậy rồi, cũng không còn thú vị gì nữa. Mộ lâu chủ xem như nể mặt phụ thân của ta, hãy luận võ với ta một chút đi!” Vừa dứt lời, hắn ta đã vào thế chuẩn bị.
Mộ lâu chủ có chút đau đầu với vị Minh chủ Võ lâm này. Có khi nào hắn ta không phải là con ruột của Thương Khung hay không? Bộ dạng yêu thích đánh nhau của hắn ta hoàn toàn khác xa hình tượng chính trực lại trầm ổn.
Đúng lúc này, hai nha hoàn đi ngang qua. Trong nháy mắt, Thương Ngao liền thu thế về, khôi phục bộ dạng trầm ổn như bình thường. Nếu có những người nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn ta thì sẽ trợn tròn mắt mất. Đáng tiếc là, người đang được chứng kiến là Mộ lâu chủ. Nàng thập phần bình tĩnh, chỉ âm thầm nghĩ trong lòng rằng, thì ra đương nhiệm Minh chủ Võ lâm lại là người hai mặt.
Nghĩ vậy, nàng lắc lắc đầu. Đương lúc nàng đi ngang qua Thương Ngao thì hắn ta lại ra tay. Mộ lâu chủ đành phải đánh với hắn ta.
Bên kia, Quốc sư đại nhân đợi mãi mà không thấy Mộ lâu chủ trở về liền đứng lên, chuẩn bị đi đòi người.
Thương Khung đến không đúng lúc chút nào. Hôm nay, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vốn định ra ngoài du hồ. Kết quả là hai người còn chưa xuất môn thì Mộ lâu chủ đã bị triệu đi mất tiêu rồi.
Trong quá khứ, bởi vì hai người phải ra vẻ không hoà hợp nên đành phải thu liễm hành động. Vì vậy mà có rất nhiều việc họ không thể làm. Đối với điều này, Quốc sư đại nhân cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng mà, bây giờ mọi người đều biết hai người họ vô cùng ân ái. Họ cũng không cần phải lén lén lút lút hay là thu liễm hành động. Nếu đã như vậy, Quốc sư đại nhân tất nhiên là có thể dẫn Mộ lâu chủ ra ngoài chơi.
Chỉ là, lần đầu tiên ra ngoài chơi lại bị người khác phá huỷ.
Khi Quốc sư đại nhân vừa ra đến ngoại viện thì thấy một nam một nữ cũng đang đi tới. Hắn cũng không để ý là ai nhưng lại bị người khác ngăn cản đường đi.
“Dịch...” Thanh âm ôn nhu khó nén được vui sướng.
Lúc này, Quốc sư đại nhân mới nâng mắt lên. Thì ra là Tang Nhu.
So với lúc ở phủ Quốc sư thì y phục của Tang Nhu mộc mạc hơn rất nhiều và sắc mặt cũng có chút tiều tuỵ. Nhìn qua đúng là càng thêm điềm đạm đáng yêu. Nhất là đôi mắt đang rưng rưng của nàng ta lại càng khiến người ta động lòng.
Thực đáng tiếc, Quốc sư đại nhân của chúng ta lại thờ ơ, chỉ lãnh đạm lên tiếng, “Tang Nhu cô nương vẫn là nên gọi Bổn toạ là Quốc sư đại nhân thì tốt hơn. Bổn toạ không muốn gây ra hiểu lầm không cần thiết.”
Phải biết rằng, xưng hô này chỉ là của một mình Mộ lâu chủ thôi. Quốc sư đại nhân vẫn luôn hối hận lúc trước mình đã để người khác gọi bậy. Đúng là thất sách.
Nghĩ đến ánh mắt mê ly của Mộ lâu chủ khi ôm hắn và sự mềm mại đáng yêu của nàng khi gọi tên hắn, đáy mắt của Quốc sư đại nhân dịu dàng như nước, khoé miệng cong cong. Hắn nhìn nhìn bầu trời một chút, ánh mặt trời hôm nay có vẻ hơi chói chang, không thích hợp với du hồ lắm. Hắn cảm thấy hắn và nàng ngây ngốc ở trong phòng có vẻ tốt hơn nhiều.
Tang Nhu si ngốc nhìn nam tử trước mắt, vừa nức nở vừa vội vàng nói, “Dịch, chàng vẫn còn giận ta sao? Ta biết ta không nên tham lam như vậy. Ta không nên ghen tỵ với Mộ lâu chủ. Bây giờ, ta đã biết mình sai rồi, chàng tha thứ cho ta, được không?” Tuy nàng ta rời khỏi hắn nhưng thời thời khắc khắc đều nhớ nhung hắn.
Nỗi tương tư không thể giải bày, cuối cùng nàng ta cũng được gặp lại hắn. Mà hắn vẫn khiến người khác mê muội như vậy. Nhất cử nhất động của hắn cao quý mà không mất đi sự mị hoặc.
Lúc trước, khi nàng ta muốn đi theo hắn, hắn cũng chỉ cười khẽ rồi đồng ý. Lúc nàng ta muốn rời khỏi hắn, hắn cũng cười khẽ đồng ý. Nàng ta không tài nào nhìn thấu được hắn. Thậm chí, nàng ta vẫn không biết hắn có từng thích nàng ta dù chỉ là một chút hay không.
Nhưng mà, tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi. Kiếp này, nàng ta đã trầm luân vì hắn. Dẫu cho nàng ta có giãy dụa thế nào thì vẫn không thoát ra được. Hiện tại, Tang Nhu không dám vọng tưởng rằng hắn sẽ thích nàng ta. Nàng ta chỉ cầu bản thân sẽ được ở bên hắn là tốt rồi. Nàng ta đã hạ mình đến thế, chỉ vì cầu được một chút thương tiếc từ hắn.
Đáng tiếc là nàng ta vẫn chưa rõ một điều rằng, người mà nàng ta đem lòng yêu thương lại là một người vô tình đến cực điểm. Tuy bây giờ hắn đã hữu tình nhưng chỉ hữu tình với một người mà thôi. Còn những người khác, hắn càng thêm vô tình.
Quốc sư đại nhân định thần lại, liếc Tang Nhu một cái, hờn giận nói, “Đừng để Bổn toạ phải nói lần thứ hai.”
Nghe vậy, sắc mặt của Tang Nhu trắng bệch, nước mắt lăn dài trên gò má, “Chàng... Thật sự không cần ta nữa sao?”
Ánh mắt của nam tử anh tuấn, có vài phần chính khí ở bên cạnh nàng ta đã sớm mang đầy địch ý với Quốc sư đại nhân. Khi nhìn thấy Tang Nhu khóc, gã ta không khỏi sốt ruột, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, nhưng lại không biết an ủi nàng ta như thế nào. Gã ta đành phải hung tợn trừng Quốc sư đại nhân một cái. Đáng tiếc là Quốc sư đại nhân không thèm đặt gã ta vào mắt.
Thấy vậy, nam tử càng thêm buồn bực, cả giận nói, “Văn Nhân Dịch, ngươi không cảm thấy xấu hổ khi bắt nạt một thiếu nữ yếu đuối sao?”
Đúng lúc này, Bích Tiêu lại trùng hợp đi ngang qua, ra vẻ từng trải nói, “Lục Diễn, thân là đại đệ tử của phái Vô Song, không thể trầm mê sắc đẹp, không phân biệt được thị phi a!”
Nhìn lướt qua Tang Nhu đang khóc hăng say, Bích Tiêu tiếp tục, “Thứ nhất, Quốc sư đại nhân không mắng nàng ta. Thứ hai, Quốc sư đại nhân không đánh nàng ta. Vậy thì làm sao có thể nói là Quốc sư đại nhân bắt nạt nàng ta được? Quốc sư đại nhân là phu quân của Lâu chủ nhà chúng ta, nàng ta còn không biết xấu hổ mà bám lấy Quốc sư đại nhân. Nếu nàng ta dám gây ra hiểu lầm giữa Lâu chủ nhà chúng ta và Quốc sư đại nhân thì nàng ta mới là người phải xấu hổ mới đúng!”
Lục Diễn ư? Nghe vậy, Quốc sư đại nhân liền cảm thấy không thoải mái, cười lạnh hai tiếng, “Lục thiếu hiệp đúng là phong lưu.”
Nguyên nhân mà Quốc sư đại nhân không thoải mái rất đơn giản. Bởi vì gã từng say đắm nhìn Mộ lâu chủ rồi lại gọi nàng là tiên nữ.
Tang Nhu đang nức nở vài tiếng thì đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Quốc sư đại nhân, “Dịch, Lục đại ca chỉ là dẫn ta đến Hướng Liên Thiên các mà thôi. Chúng ta không có quan hệ gì cả.”
Thực hiển nhiên, Tang Nhu cô nương đã ngửi thấy mùi dấm chua từ Quốc sư đại nhân. Chỉ là, nàng ta lại nghĩ là Quốc sư đại nhân ghen tỵ với Lục Diễn là vì nàng ta.
Vì thế, nàng ta đã không còn thương tâm nữa. Thậm chí, còn có phần vui sướng. Nàng ta cho rằng, thái độ lãnh đạm của Quốc sư đại nhân với nàng ta ban nãy cũng là vì hắn ghen với Lục Diễn.
Nghe những lời này của Tang Nhu, đáy mắt của Lục Diễn cũng ánh lên sự mất mát. Mà Quốc sư đại nhân của chúng ta cũng không vui chút nào. Nhưng hắn vẫn ôn hoà nói, “Tang Nhu, có phải ngươi cho rằng Bổn toạ sẽ không giết ngươi hay không?” Ngữ khí vẫn lười biếng như trước nhưng lại khiến lòng người rét lạnh.
Dám xem nhẹ lời nói của hắn, lá gan đúng là không nhỏ!
Thân thể Tang Nhu run rẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Ánh mắt mờ mịt nhìn Quốc sư đại nhân, vì sao hắn muốn giết nàng ta? Vì sao?
Đúng lúc này, một thân ảnh bạch y đi về phía này. Quốc sư đại nhân nâng mắt nhìn, ánh mắt dịu dàng như nước. Bích Tiêu đang vui sướng khi người gặp hoạ cũng phải líu lưỡi với tốc độ thay đổi sắc mặt của Quốc sư đại nhân. Sau đó, khinh thường nhìn Tang Nhu. Nữ nhân này dám giành nam nhân với Lâu chủ, cũng không nhìn lại bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng. Hãy chuẩn bị thương tâm đến chết đi!
Không thể trách Bích Tiêu không biết thương hoa tiếc ngọc được. Bởi vì, hắn ta cực kỳ chán ghét nữ nhân suốt ngày chỉ biết rơi lệ. Đã vậy, nàng ta còn muốn giành phu quân với Lâu chủ nhà hắn ta.
Tang Nhu cảm giác được áp lực xung quanh đã biến mất, ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của Quốc sư đại nhân. Nàng ta nhìn theo tầm mắt của hắn thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Nữ nhân kia... là Mộ Lưu Ly sao? Thì ra, những lời đồn đều là thật. Mộ Lưu Ly đẹp như vậy, khó trách hắn sẽ thích nàng.
Dù đôi môi đang rỉ máu, Tang Nhu lại không hề cảm nhận được. Nàng ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn tột cùng. Nàng ta nhìn ra được tình cảm giữa Văn Nhân Dịch và Mộ lâu chủ sâu đậm hơn rất nhiều so với lúc trước. Có phải lúc trước nàng ta không nên rời đi không?
Ánh mắt của Lục Diễn khi nhìn Tang Nhu tràn ngập lo lắng xen lẫn đau lòng. Gã cũng không thèm nhìn Mộ lâu chủ. Tuy rằng mục đích của gã khi đến Hướng Liên Thiên các chính là cầu kiến Mộ lâu chủ.
Phái Vô Song lần này phái gã đến không phải là vì tranh đoạt Phá Thiên đao phổ. Phái Vô Song cũng xem như thông minh khi làm vậy. Bọn họ dựa vào Lạc Tiên lâu để sinh tồn, tất nhiên là không thể tranh giành Phá Thiên đao phổ. Không nói đến việc họ có thể giành được Phá Thiên đao hay không, chỉ cần họ có ý đồ với Phá Thiên đao phổ cũng đã là đối nghịch với Mộ lâu chủ. Họ cũng không muốn đắc tội với núi dựa lớn như vậy đâu.
Vì vậy, họ chỉ phái một mình Lục Diễn đi xem xét tình hình thôi. Nhưng mà, vận khí của Lục Diễn quá kém, suýt nữa là đã bị Minh Nguyệt giết chết rồi. Tuy cuối cùng cũng nhặt về được cái mạng nhỏ nhưng khi gã ta đến Hướng Liên Thiên các thì mọi việc đã chấm dứt rồi.
Bích Tiêu yên lặng đứng sang một bên. Ý tứ của hắn ta chính là muốn xem kịch hay.
Mộ lâu chủ đi về phía Quốc sư đại nhân, hoàn toàn không đặt những người khác vào mắt, nhào vào lòng của ai kia, ôm thắt lưng của hắn, cọ cọ vài cái.
Thấy cảm xúc của nàng hạ thấp thì không khỏi thấp giọng hỏi, “Nàng làm sao vậy?”
Mộ lâu chủ thở dài, rầu rĩ nói, “Đau đầu.”
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân vô cùng lo lắng, đào nữ nhân trong ngực ra, nhìn sắc mặt của nàng, nhíu mày nói, “Nàng bị bệnh?” Trong giọng nói hoàn toàn không che giấu sự lo lắng. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể của Mộ lâu chủ không như người thường nhưng nàng chưa bao giờ bị bệnh. Bây giờ lại đột nhiên đau đầu, rất dễ khiến hắn suy nghĩ miên man.
Quốc sư đại nhân nắm lấy cổ tay của nàng để bắt mạch, Mộ lâu chủ cũng không ngăn cản ai kia, thở dài thườn thượt, “Ta bị Thương Ngao bám theo.”
Nghe nàng nói vậy, Quốc sư đại nhân thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là nàng bị làm phiền đến mức đau đầu. Bất quá, hắn vẫn bắt mạch cẩn thận cho nàng. Sau khi xác định nàng vẫn tốt thì mới yên tâm. Nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ của nàng, mỉm cười vuốt tóc nàng. Chỉ là, khi nhớ đến lời nói của nàng thì ý cười tắt hẳn, hờn giận nói, “Thương Ngao cũng coi trọng nàng sao?”
Mộ lâu chủ dở khóc dở cười, đạp hắn một cước, “Chàng nghĩ đi đâu vậy? Thực sự nghĩ Bản lâu chủ là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao? Thương Ngao nhìn chằm chằm ta là vì muốn luận võ với ta.”
Vừa rồi, khi giao đấu với Thương Ngao, bởi vì nghĩ hắn ta là Minh chủ Võ lâm nên nàng mới cực kỳ nể mặt mới không đánh hắn ta bầm dập. Chỉ là, hắn ta cũng bị thổ huyết.
Chỉ là, Thương Ngao lại nhìn chằm chằm vào nàng rồi thề thốt rằng hắn ta nhất định sẽ đánh bại nàng. Hắn ta còn nói ngày mai hắn ta nhất định sẽ tìm nàng để luận võ, bất chấp nội thương. Nếu nàng sớm biết Thương Ngao là người càng đánh càng hăng thì nàng nhất định sẽ không giáo huấn hắn ta chỉ vì hắn ta đánh lén nàng.
Thực đáng tiếc, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Mộ lâu chủ dựa vào lòng Quốc sư đại nhân, trong lòng đang suy nghĩ việc giết Minh chủ Võ lâm phiền toái hơn hay là bị Thương Ngao quấn quít phiền toái hơn. Cuối cùng, nàng phát hiện, cả hai đều là đại phiền toái.
Lời tác giả: Ai... Cuối cùng Ly cũng đã lấy lại được nửa cái mạng~