Thiên Liễm ở bên ngoài tràn đầy rối rắm, Mộ Lưu Ly trong phòng cũng tức đầy mình.
Nhưng trước khi nàng tức giận Văn Nhân Dịch lại có biện pháp làm cho nàng không giận - nói sang chuyện khác. Tuy rằng hắn thích nhìn nàng thay đổi sắc mặt nhưng lại không thích dẫn lửa thiêu thân (chắc là không muốn để tỷ ấy tức giận thật).
“Cái gì vậy?” Nhìn bình sứ nhỏ đưa tới trước mặt, thanh âm của Mộ Lưu Ly có chút lãnh, rõ ràng trong lòng đang có khí.
Văn Nhân Dịch bật nắp bình, đổ ra một dược hoàn, đưa tới bên miệng của nàng, nói, “Có thể có lợi đối với cơ thể của nàng.” Tuy rằng nhiệt độ cơ thể của nàng rất thấp nhưng lại không phát hiện trong cơ thể nàng có độc tố cho nên hắn cũng không chắc Giải Bách Độc có hữu hiệu hay không.
Mộ Lưu Ly nhìn viên thuốc trước mắt, hừ lạnh nói, “Ai biết có độc hay không?”
“Nàng thu vạn lượng hoàng kim của Bổn toạ còn chưa làm việc đâu. Nếu nàng chết, Bổn toạ chẳng phải sẽ bị thiệt lớn?” Nói xong, trực tiếp đem dược hoàn nhét vào miệng của nàng.
Dược hoàn toả ra mùi hương thơm ngát, là thứ tốt nhưng mà nàng cũng không nghĩ sẽ thiếu ân tình của hắn, cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng sẽ mềm mỏng hơn). Nhất là hạng tiểu nhân gian trá như Văn Nhân Dịch, sao khi không lại tốt với người khác?
Mắt thấy Mộ Lưu Ly muốn nghiêng đầu nhổ ra, thân thủ Văn Nhân Dịch rất nhanh nắm cằm của nàng, bạc môi đặt lên môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi tham nhập, làm cho nàng nuốt dược vào.
Mộ Lưu Ly híp mắt lại, trong mắt tất cả đều là quang mang. Văn Nhân Dịch nhẹ ôm, bàn tay vỗ về trên lưng nàng, trấn an tức giận của nàng, trong lòng lại không nhịn được mà thở dài. Dược này không chỉ có thể giải bách độc mà còn có thể phạt gân tẩy tuỷ, thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt, thay đổi xương cốt), trên đời cũng chỉ có hai viên, cho dù là xuất ra vạn lượng hoàng kim cũng không mua được. Chính hắn đã dùng một viên, hiện tại chỉ còn một viên này.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại tốt với nữ nhân này như vậy, mà nàng còn không thèm cảm kích!
Mộ Lưu Ly đẩy Văn Nhân Dịch ra, lên tiếng đuổi người, “Quốc sư đại nhân có phải nên trở về hay không? Tang Nhu cô nương còn đang đợi ngươi an ủi!” Sắc trời đã sáng dần, rõ ràng đã qua thời gian lâm triều. Thật không biết Văn Nhân Dịch chạy đến Lạc Tiên lâu để làm gì, lưu lại lâu như vậy cũng không thấy hắn nói chính sự.
Mộ lâu chủ một chút cũng không có tự giác của “Cắn người miệng mềm”, Văn Nhân Dịch cũng không kỳ vọng nàng sẽ vì “Ơn huệ nhỏ” này mà đối với hắn khách khách khí khí, lắc lắc đầu, lười biếng nói, “Sủng vật không ngoan, Bổn toạ thật không thích, không phải Mộ lâu chủ đã biết sao?”
“Cẩn thận sẽ bị báo ứng!” Lời này của Mộ Lưu Ly có chút ý vị thâm trường.
Văn Nhân Dịch không khỏi nhíu mày, “Mộ lưu chủ chẳng phải nên xuất đầu vì người?”
Dù sao ôm cũng đã ôm qua, thân mật thì cũng đã thân mật rồi, Mộ Lưu Ly cũng lười so đo vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân, đi thẳng xuống giường mặc y phục, mở miệng nói, “Vấn đề của chúng ta còn chưa tính rõ đâu, Bản lâu chủ cũng không rảnh rỗi thay ngươi xuất đầu.” Muốn xuất đầu thì cũng phải là hắn thay nàng mới đúng. Nàng chịu thiệt nhiều lần trong tay Văn Nhân Dịch, làm sao có thể không báo thù cơ chứ?
Văn Nhân Dịch cảm thấy trong lời nói của Mộ Lưu Ly tựa hồ (giống như) có thâm ý nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra được kết quả, đành phải buông xuôi. Quả thật hắn còn có việc, cho nên, sau khi Mộ lâu chủ đuổi người mãi, rốt cuộc Quốc sư đại nhân mới nghênh ngang rời khỏi Lạc Tiên lâu, làm choáng váng một đám thủ vệ của Lạc Tiên lâu.
Người nọ đã đi vào từ khi nào?
Thiên Liễm cũng có chút kinh hãi, vị Quốc sư đại nhân này thật sự không hề đơn giản chút nào, cư nhiên vô thanh vô tức (không tiếng động) chạy đến phòng của Lâu chủ. Nghĩ đến sáng sớm nay, Quốc sư đại nhân là đi ra từ phòng Mộ lâu chủ, có lẽ là đêm qua đã ngủ tại phòng của Lâu chủ. Sắc mặt Thiên Liễm trở nên khó coi, Lâu chủ sẽ không bị thiệt đi?
Sau đó, nàng ấy cố ý quan sát Mộ Lưu Ly, phát hiện tâm tình của nàng giống như không tồi, không giống như là bị đau khổ mới thoáng yên lòng nhưng trong lòng lại đem Quốc sư đại nhân trở thành người nguy hiểm nhất. Sau này nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt hơn!
Sau khi Quốc sư đại nhân trở lại phủ Quốc sư, mới biết được cái gọi là báo ứng của Mộ Lưu Ly.
Vuốt cằm đầy những mụn nhọt màu hồng, Văn Nhân Dịch dở khóc dở cười. Lúc này thật sự là bị huỷ dung, còn là huỷ hoàn toàn. Trên mặt rát rát làm cho hắn khẳng định rằng khuôn mặt mình đều đầy mụn nhọt. Quả nhiên, tiện nghi của Mộ lâu chủ không phải dễ chiếm như vậy.
Bất quá, nữ nhân này thật giảo hoạt, độc bình thường đều không có tác dụng với hắn. Chắc không phải là nàng biết hắn sẽ ép nàng ăn đi?
Mụn nhọt nhìn như không sao cả nhưng mà cảm giác rát như bị bỏng cũng không phải thực thoải mái, xuống tay thực ngoan. Hắn đem dược hoàn vạn lượng khó cầu cho nàng, nàng không đối tốt với hắn còn chưa tính, cư nhiên hạ độc để trả lại hắn, hắn nên hồi báo nàng như thế nào nhỉ?
Đang suy nghĩ, hạ nhân bẩm báo, “Quốc sư đại nhân, Thái tử điện hạ đến.”
Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mày. Tuy rằng không đối đãi như khách quý quả thật có chút thất lễ nhưng hắn cũng không biết là cần lấy lễ đãi khách với Mặc Diễm.
Kết quả là, sau khi Thái tử Mặc Diễm theo gã sai vặt đi vào, liền thấy Quốc sư đại nhân mềm nhũn nằm trên nhuyễn tháp, cùng bộ dạng lười biếng bình thường cũng không khác là bao, chẳng qua cằm đã vô cùng thê thảm.
Mặc Diễm câu môi cười, mở miệng nói, “Quốc sư đại nhân đây là làm sao vậy?” Tầm mắt lợi hại nhìn chằm chằm hai mắt của Văn Nhân Dịch, giống như muốn nhìn ra cái gì.
Nguyên nhân Văn Nhân Dịch bị huỷ dung cũng giống với Mộ Lưu Ly, đều vì độc. Hiện tại đột nhiên cằm bị huỷ, trong lòng Mặc Diễm tự nhiên hoài nghi có phải độc trong cơ thể hắn đã không áp chế được, đối với hắn ta, điều này dĩ nhiên là tin tức tốt.
Mặc Diễm thân là Thái tử, dung mạo cũng xem như xuất sắc. Tổng thể khuôn mặt tuy hơi âm nhu nhưng lông mày sắc bén lại trung hoà được phần âm nhu đó. Hai mắt hẹp dài mang theo ý cười, sóng mũi thẳng, bạc môi có chút đạm, đường cong của hàm dưới bén nhọn nhưng lại không mang một chút cay nghiệt nào, dung mạo quả thật không có gì để soi mói.
Chẳng qua, ý cười trong mắt hắn ta lại không mang theo độ ấm, mơ hồ mang theo một tia lệ khí, vừa nhìn đã biết là người thủ đoạn tàn nhẫn, không dễ thân cận.
Thái tử Mặc Diễm cùng Mặc Thiên ngu ngốc háo sắc quả thật có chút khác biệt, tuy rằng có chút thủ đoạn nhưng nếu đem so sánh với Văn Nhân Dịch thì còn kém rất xa. Thủ đoạn của Văn Nhân Dịch tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém so với hắn ta nhưng Văn Nhân Dịch lại là hồ ly giảo hoạt, giỏi về che dấu, tư thái tuỳ ý đó làm cho người khác không thể đem huyết tinh liên hệ với hắn.
Văn Nhân Dịch giống như thanh kiếm sắc bén được giấu trong vỏ kiếm tinh xảo, đả thương người trong vô hình. Còn Thái tử điện hạ lại giống với thanh kiếm dính rất nhiều máu tanh, không hề che dấu sát khí.
Văn Nhân Dịch tự nhiên biết trong lòng Mặc Diễm đang suy nghĩ điều gì, không giải thích cũng không che dấu, lười biếng nói, “Dài lông ngắn bệnh mà thôi, nhọc lòng Thái tử phải quan tâm.”
Mặc Diễm trong lòng hừ lạnh, hắn ta quan tâm ai cũng không quan tâm địch nhân lớn nhất của bản thân. Bất quá, hắn ta cũng sẽ không dây dưa với chuyện này nữa, hôm nay đến là vì có chính sự.
Liếc mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch tựa như không xương, Mặc Diễm cười nói, “Quốc sư đại nhân không gì làm không được, lần này chỉ là bắt một tên trộm nhỏ nhoi mà cũng cần sự giúp đỡ của người trong giang hồ sao?”
Điều này làm cho hắn ta không thể không hoài nghi rằng, hắn đã bắt đầu đánh chủ ý với giang hồ rồi. Cảm thấy dã tâm của Văn Nhân Dịch cũng lớn lắm nhưng đồng thời, hắn ta cũng hiểu được đây là một cơ hội tốt.
Trên triều đình, Văn Nhân Dịch rất thành thạo làm cho hắn ta không thể chen vào. Nhưng nếu Văn Nhân Dịch đánh chủ ý với giang hồ, kết quả thật rất khó nói.
Trong nhận thức của Mặc Diễm, sở dĩ Văn Nhân Dịch dễ dàng khống chế toàn bộ triều đình như vậy hoàn toàn là vì Mặc Thiên ngu ngốc vô năng. Khi đó hắn ta cũng chỉ mới mười hai tuổi, chưa có nhiều quyền lực, đối với thế tới ào ạt của Văn Nhân Dịch, hắn ta cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn. Hiện tại, hắn ta đã có năng lực nhưng toàn bộ triều đình lại nằm trong lòng bàn tay của Văn Nhân Dịch, làm cho hắn ta không thể xuống tay được. Hắn ta luôn luôn chờ một cơ hội - một cơ hội để lật đổ Văn Nhân Dịch.
Nếu Văn Nhân Dịch mất quyền lực tại Mặc Lạc quốc, hắn ta liền cảm thấy chính mình là thiên hạ vô địch, hoàn toàn có thể nắm mười phần thiên hạ trong tay.
Phải biết rằng, người trong giang hồ cũng không phải dễ đối phó như vậy. Lạc Tiên lâu, Hướng Liên Thiên các, Kình Thiên điện, Phiêu Miểu trang, Địa Ngục nhai - ngũ đại thế lực không thể khinh thường, không phải dễ dàng mà nắm trong tay được.
Một khi Văn Nhân Dịch chống lại những thế lực trong giang hồ, đó là cơ hội ngàn năm có một.