“Yến Kinh Thiên, Bổn toạ nhớ rõ có người từng thề sẽ không trộm đồ trong cung nữa, ngay cả trộm cũng biết Kinh Thiên đạo tặc rất tuân thủ chữ tín. Thì ra, Kinh Thiên đạo tặc cũng chỉ là tên trộm nhỏ nhoi thích nuốt lời sao?”
Tiếng nói trầm thấp pha chút lười biếng truyền đến, Yến Kinh Thiên cả kinh, hai mắt trừng lớn. Sau khi phục hồi tinh thần, rụt cổ trốn phía sau Bích Tiêu.
Mộ Lưu Ly không khỏi nhíu mày, sự uy hiếp của Quốc sư đại nhân quả nhiên rất cao. Chỉ cần nghe âm thanh của hắn, một khắc trước Kinh Thiên đạo tặc còn kiên cường vạn phần liền biến thành tiểu bạch thỏ vì sợ hãi mà run rẩy.
Một cơn gió thổi qua, hai hắc y nhân nhẹ nhàng nâng một cái kiệu lại đây. Sa mành (mành bằng vải mỏng) màu tím lay động, thấp thoáng bóng người lộ ra hơi thở tôn quý ở bên trong, làm cho người ta nhịn không được muốn tìm tòi đến cùng.
Mộ Lưu Ly trong lòng khinh bỉ, lần này lại đổi kiệu nữa. Nàng thật muốn biết, Quốc sư đại nhân đang che dấu công lực của bản thân hay căn bản là đồ lười biếng?
Xuyên qua sa mành, thấy được thần sắc không cho là đúng của Mộ Lưu Ly, Văn Nhân Dịch ngoéo môi một cái, vẫn lười biếng dựa vào thành kiệu, hiển nhiên không tính lộ diện.
Mộ Lưu Ly nghĩ đến tin tức đưa cho Quốc sư đại nhân buổi sáng, hẳn là đã đưa đến nơi rồi đi, không khỏi câu môi cười cười, đi đến kiệu đó.
Vừa mới đi được hai bước, lại xuất hiện thêm ba người. Người đi đầu đúng là Thái tử điện hạ - Mặc Diễm.
Cước bộ của Mộ Lưu Ly ngừng một chút, nhìn về phía ba người mới xuất hiện, Mặc Diễm cũng đang đánh giá Mộ Lưu Ly. Thực đáng tiếc, Mộ lâu chủ vẫn che kín mặt như trước, chỉ để lộ ra chân mày thanh tú và đôi mắt trong suốt. Khí chất đạm mạc quanh thân lại mơ hồ làm cho người khác bị hấp dẫn.
Đây là Lâu chủ của Lạc Tiên lâu? Tầm mắt Mặc Diễm dừng lại trên cái khăn che mặt trong chốc lát., nghĩ đến vị Mộ lâu chủ này đã từng là tuyệt sắc mỹ nhân, bị huỷ đi dung mạo thực đúng là đáng tiếc.
Nhìn ra tiếc nuối nơi đáy mắt của Mặc Diễm, Mộ Lưu Ly không hề thay đổi ấn tượng đầu tiên với người này. Người này tuỳ thời (lúc nào cũng có thể) đều lộ ra móng vuốt của mãnh thú đả thương người, không phải là người nhân từ gì cả.
Mộ lâu chủ luôn luôn thích nhìn bản chất chứ không phải dung mạo, cho nên dung mạo xuất chúng của Mặc Diễm hoàn toàn bị nàng xem nhẹ. Ở trong lòng nàng, Mặc Diễm xếp sau Quốc sư đại nhân, đương nhiên không phải là tầm quan trọng mà là hệ số nguy hiểm. Về mặt này, Quốc sư đại nhân có thể dẫn đầu rất xa.
Đây cũng xem như là Mộ lâu chủ coi trọng Quốc sư đại nhân đi!
“Thái tử điện hạ cũng có hứng thú với Kinh Thiên đạo tặc?” Văn Nhân Dịch vừa mở miệng đã “nhân tiện” tiết lộ thân phận của Mặc Diễm, cũng không quản Mặc Diễm có muốn hay không.
Mặc Diễm gật gật đầu với Mộ Lưu Ly xem như chào hỏi, thái độ cũng coi như hữu hảo (bằng hữu), mới mở miệng nói, “Bản thái tử còn tưởng Quốc sư đại nhân có việc gì rất trọng yếu đâu? Thì ra là vì Huyết tơ phỉ thuý vòng tay. Xem ra, chuyện của Vân quý phi rất quan trọng với Quốc sư đại nhân.”
Đối với việc hắn ta thử, Văn Nhân Dịch cứ theo bình thường không nhạt không mặn đối đáp, “Chuyện của Quý phi nương nương dĩ nhiên trọng yếu.”
Mặc Diễm từ chối cho ý kiến. Sau khi hắn ta đánh giá một phen, cảm thấy vẫn không hiểu nguyên nhân mà Văn Nhân Dịch làm như vậy. Nếu nói vì Huyết tơ phỉ thuý vòng tay cũng không cần đến bây giờ mới sốt ruột a.
Như vậy, sẽ không phải là vì Kinh Thiên đạo tặc đi?
Ngẫm lại cũng chỉ có khả năng này là lớn nhất, Mặc Diễm mới trả lời vấn đề Văn Nhân Dịch đưa ra phía trước, “Bản thái tử quả thật có chút hứng thú đối với Kinh Thiên đạo tặc.” Đảo mắt nhìn về phía Mộ Lưu Ly nói, “Không biết Mộ lâu chủ có thể giao tên trộm này cho Bản thái tử được không?”
Lấy thân phận của Mặc Diễm, không trực tiếp động thủ mà còn hỏi như thế đã là rất tôn trọng Mộ Lưu Ly rồi.
Không đợi Mộ Lưu Ly mở miệng, Quốc sư đại nhân đã lên tiếng trước, “Thái tử điện hạ muốn cướp người của Bổn toạ?” Ngữ điệu vẫn lười biếng như trước lại mang theo sự cường thế.
Chuyện của Huyết tơ phỉ thuý vòng tay rất phức tạp, hắn cũng không huy vọng Mặc Diễm nhúng tay vào. Lúc trước, hắn nói muốn đem chuyện này giao cho Mặc Diễm cũng bởi vì biết Mặc Diễm nhất định sẽ không chịu tiếp nhận.
Hơn nữa, hắn cũng không hy vọng Mộ Lưu Ly sẽ chống lại Mặc Diễm. Hắn biết từ khi Lạc Tiên lâu thành lập tới nay chưa bao giờ dính dáng gì đến triều đình. Chuyện lần này, đều do hắn cưỡng chế nàng làm, nên không muốn nàng đối đầu với Mặc Diễm.
Hắn biết, Mộ Lưu Ly dám đánh chủ ý với Huyết tơ phỉ thuý vòng tay, khẳng định sẽ không đem Yến Kinh Thiên giao cho Mặc Diễm. Với tính cách của Mặc Diễm, sẽ đối đầu với nàng.
“Mộ lâu chủ, đừng quên ngươi đã thu vạn lượng hoàng kim của Bổn toạ.” Ngữ khí lúc này của Văn Nhân Dịch có vài phần lãnh đạm hơn so với lúc ở Lạc Tiên lâu.
Mặc Diễm cảm thấy hứng thú đối với Yến Kinh Thiên có lẽ vì Quốc sư đại nhân coi trọng tên trộm này. Mà Quốc sư đại nhân lãnh đạm với Mộ lâu chủ như thế, không cần nói cũng biết là vì không muốn Mặc Diễm chú ý tới nàng.
Đây cũng là lí do hắn đối với việc Mặc Diễm muốn đi theo lại hờn giận như vậy.
Đáng tiếc, Mộ lâu chủ chưa từng sợ ai. Hiện tại, đã chống lại Quốc sư đại nhân, nàng cũng không cần lảng tránh người trong triều đình nữa. Hảo ý của Quốc sư đại nhân, Mộ Lưu Ly cũng không hề cảm kích. Đối với Mộ Lưu Ly, mặc kệ là giao Yến Kinh Thiên cho ai, cũng không nằm trong tay nàng, căn bản không hề khác nhau.
“Giao dịch của Bản lâu chủ với Quốc sư đại nhân hình như là giúp ngươi tìm về Huyết tơ phỉ thuý vòng tay, cũng không bao gồm bắt Kinh Thiên đạo tặc giúp ngươi. Hiện tại, Kinh Thiên đạo tặc ở trong tay Lạc Tiên lâu, nên xử trí như thế nào dĩ nhiên là do Bản lâu chủ định đoạt.”
Văn Nhân Dịch tức cũng không xong mà cười cũng không được, nữ nhân này thật là! Vì Huyết tơ phỉ thuý vòng tay mà muốn đắc tội với cả Thái tử? Rốt cuộc là nàng coi trọng vòng tay đó hay là muốn cùng hắn đối nghịch đến cùng?
Mặc Diễm ha ha cười, mở miệng nói, “Quốc sư đại nhân, ngươi đã sớm có hiệp nghị với Mộ lâu chủ, nên tuân theo hiệp nghị mới phải. Không nên lấy quyền áp nhân.”
Văn Nhân Dịch không thèm để ý đến hắn ta, Mộ Lưu Ly hờ hững mở miệng, “Thái tử điện hạ nói phải, việc lấy quyền áp nhân này thật sự làm cho người khác khinh thường.”
Những lời này giống như khen tặng Mặc Diễm nhưng Mộ Lưu Ly lại nói sang chuyện khác, “Thái tử điện hạ muốn Yến Kinh Thiên cũng không phải không được. Thù lao Quốc sư đại nhân cho Bản lâu chủ tìm kiếm vòng tay Huyết tơ phỉ thuý là vạn lượng hoàng kim. Nếu bây giờ đem người giao cho Thái tử điện hạ, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay dĩ nhiên không thể tìm được, Bản lâu chủ cũng không có cách nào thu thù lao được. Với tính cách của Quốc sư đại nhân, còn có thể bắt Bản lâu chủ bồi thường tổn thất. Hơn nữa, Thái tử điện hạ nhớ trả thù lao bắt được Yến Kinh Thiên. Tổng cộng là ba vạn lượng hoàng kim.”
Tươi cười nơi khoé miệng Mặc Diễm cứng đờ, ba vạn lượng hoàng kim? Mộ lâu chủ thật đúng là biết nói giỡn nhưng bây giờ hắn ta lại không thể lấy quyền áp nhân, nếu không chính là tự tát một bạt tai vào mặt mình.
Tiếng cười của Văn Nhân Dịch nghẹn lại trong cổ họng. Hắn sai lầm rồi, kỳ thật nữ nhân này chính là một người tư lợi cho bản thân lại âm hiểm giả dối. Bộ dáng hờ hững đó căn bản chỉ là gạt người, hắn vốn không cần lo lắng cho nàng.
Nói không có biện pháp thu thù lao? Nếu hắn nhớ không nhầm thì hắn đã nói là nàng đã thu thù lao rồi đi? Còn dám nói với tính cách của hắn thì sẽ bắt nàng bồi thường. Cho dù hắn bắt nàng bồi thường, nàng sẽ chịu bồi thường sao?