Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 53: Chương 53: Thanh Long đường chủ




Mộ lâu chủ khẽ nhíu mày nhưng vẫn không có động tác gì. Nàng biết Minh Y vẫn đi theo nàng, cho nên, nàng không tất yếu phải để lộ thực lực của bản thân.

“A...” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó lại có một tiếng “Phanh”, Tích Ngâm ngã xuống đất, cánh tay sắp đụng tới khăn che mặt của Mộ lâu chủ xuất hiện một vết thương đang rỉ máu.

Mộ lâu chủ nhìn nơi Tích Ngâm ngã xuống liền biết được một chiêu này có bao nhiêu ngoan độc. Bất quá, người ra tay không phải là Minh Y.

“Thì ra đây là đạo đãi khách của Hướng Liên Thiên các, Bản đường chủ xem như được mở mang kiến thức.”

Ngoài cửa viện, một nam tử mặt mày tuấn tú, nhu nhược tựa thư sinh, tay cầm chiết phiến, thản nhiên nở nụ cười, nhìn người trong viện. Thực hiển nhiên, người ra tay đúng là hắn ta.

Tích Ngâm đau đến mức muốn ngất xỉu, sau khi nghe được lời của hắn ta, không khỏi trừng mắt về nơi tiếng nói phát ra. Chỉ là, sau khi nhìn rõ người nói là ai, cơn giận dữ lập tức biến mất, cắn môi, cái gì cũng không dám nói.

Ả biết người này - là người mà Dạ Trạch tự mình tiếp đãi vào hai ngày trước. Tuy Dạ Trạch tiếp đãi chủ tử của hắn ta nhưng ả rất rõ ràng, người này tuyệt đối không thể trêu vào.

Thiên Liễm bưng bữa ăn khuya đi vào viện thì nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ nhíu mày, đảo mắt, cuối cùng dừng tại người bên cạnh nàng ấy, “Thanh Long.”

Thanh Long mỉm cười, hữu hảo chào hỏi, “Hữu hộ pháp, đã lâu không gặp!”

Thiên Liễm liếc hắn ta một cái, lạnh lùng hỏi, “Vì sao Thanh Long đường chủ lại ở chỗ này?” Ngữ khí cũng không tính là hữu hảo.

Tứ đại đường chủ của Địa Ngục nhai - Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, ai cũng có sở trường riêng. Đừng nhìn người này nhu nhược tựa thư sinh, mặt mày luôn tươi cười nên lầm tưởng hắn ta rất thân thiện. Trên thực tế, thủ đoạn của hắn ta là tàn nhẫn nhất trong Tứ đại đường chủ. Chiết phiến trong tay hắn ta nhìn có vẻ vô hại, nhưng lúc nào cũng có thể hoá thành hung khí giết người.

Thanh Long một chút cũng không để ý đến sự lạnh lùng của Thiên Liễm, cười nói, “Bản đường chủ cảm thấy trăng đêm nay rất đẹp, cho nên muốn thưởng nguyệt. Ai ngờ lại nhìn thấy có người khi dễ Mộ lâu chủ, hảo tâm giúp đỡ Mộ lâu chủ giáo huấn người nọ một chút.”

Thiên Liễm hừ lạnh nói, “Đa tạ Thanh Long đường chủ đã hảo tâm giúp đỡ.”

Thanh Long giống như không có nghe thấy sự châm chọc trong giọng nói của nàng ấy, xua tay nói, “Hữu hộ pháp không cần khách khí.”

Mộ lâu chủ không khỏi lắc lắc đầu, tính tình của Thiên Liễm lạnh nhạt, không giỏi đấu khẩu, căn bản không phải là đối thủ của Thanh Long.

Thanh Long dám khi dễ người của nàng trước mặt nàng, thật sự là quá lớn mật rồi.

“Thanh Long đường chủ trễ như vậy còn một mình thưởng nguyệt, chắc không phải là tưởng niệm Chu Tước đường chủ chứ?”

Một câu vô cùng thản nhiên của Mộ lâu chủ, nhìn như vui đùa lại khiến cho sắc mặt của Thanh Long đường chủ biến sắc, cười khan nói, “Mộ lâu chủ thực biết nói đùa.”

Thiên Liễm nhìn Thanh Long như vậy thì không khỏi mím môi cười. Thanh Long đường chủ của Địa Ngục nhai không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Chu Tước đường chủ - là chuyện toàn bộ võ lâm đều biết. Chỉ là, không nghĩ đến hắn ta sợ đến như vậy, quả nhiên, vẫn là Lâu chủ lợi hại, luôn có thể nói trúng nhược điểm của người khác.

Thiên Liễm rất ít cười nhưng mỗi lần nàng ấy cười nhạt đều khiến cho người khác kinh diễm. Thanh Long nhìn Thiên Liễm không chớp mắt, sờ sờ mũi, trong lòng nói thầm, hơn nửa đêm hắn ta chạy tới hảo tâm giúp đỡ lại bị người ta cười nhạo ư?

Nhai chủ, thuộc hạ thực xin lỗi người, đã khiến người bị mất mặt!

Mộ lâu chủ rũ mắt nhìn ly trà trong tay, không chút để ý nói, “Trở về nói cho Nhai chủ nhà ngươi, không muốn là địch nhân thì không cần quản nhiều chuyện như vậy.”

Nàng mới không tin Thanh Long hơn nửa đêm chạy tới đây chỉ để thưởng nguyệt. Mặc kệ mục đích của Địa Ngục nhai là gì, nàng vẫn không thích có người tính kế trên đầu nàng.

Thanh Long phe phẩy chiết phiến, trên mặt đã xuất hiện tươi cười như thường lệ, “Về điểm này, Mộ lâu chủ có thể yên tâm. Kỳ thật, Nhai chủ phái ta đến hỏi Mộ lâu chủ có cần Địa Ngục nhai hỗ trợ hay không.”

“Phải không? Vì sao Bản lâu chủ không nhớ rõ Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai có quan hệ tốt như thế?”

Nghe xong lời của nàng, Thiên Liễm dùng đôi mắt lạnh như băng của mình lăng trì Thanh Long. Tuy Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo nhưng cũng không phải ghét ác như cừu (căm thù cái ác). Cho nên, đối với việc hơn phân nửa võ lâm chính đạo cảm thấy nên diệt trừ Địa Ngục nhai, Lạc Tiên lâu hoàn toàn tỏ thái độ rằng mình không hề dính dáng gì đến việc này cả, cũng không trở mặt với Địa Ngục nhai.

Dù vậy, người trong giang hồ đều cảm thấy hai thế lực lớn này cũng không quá hoà thuận. Trên thực tế, đúng là không quá hoà thuận.

Bởi vì chuyện hai năm trước, người của Lạc Tiên lâu không thích gặp gỡ người của Địa Ngục nhai cho lắm. Mà hai năm này, tuy Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai có chút va chạm nhỏ - không đến mức sống chết không ngừng nhưng cũng không vừa mắt với đối phương.

Cho nên, Thiên Liễm hoàn toàn không tin Thanh Long có hảo tâm đến vậy.

Sở dĩ Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai đến bây giờ không có đối chọi hoàn toàn là vì thủ lĩnh của bọn họ không muốn bị tổn thất quá lớn. Hai người đều là người thông minh, cho dù thủ hạ lén lút hạ thủ cũng không làm lớn chuyện. Nếu thật muốn trở mặt với nhau, vậy đúng là thiệt nhiều hơn lợi.

Tuy rằng Mộ lâu chủ là người có thù tất báo nhưng nàng không bao giờ xử sự theo tình cảm cả. Vả lại, nàng cũng rất kiên nhẫn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn - điều này cũng áp dụng với tiểu nữ nhân.

Thanh Long trơ trẽn nói, “Kết thêm một bằng hữu chẳng phải tốt hơn việc có thêm một địch nhân, Mộ lâu chủ cảm thấy có đúng không?”

Mộ Lưu Ly thản nhiên nhìn hắn ta một cái, sau đó, cái gì cũng chưa nói liền đứng dậy trở về phòng.

Thanh Long không khỏi đảo mắt về phía Thiên Liễm, tựa hồ còn chờ nàng ấy trả lời. Đáng tiếc, Thiên Liễm cũng không để ý đến hắn ta, nhìn bữa khuya trong tay, nhíu nhíu mày, những người loạn thất bát tao (làm loạn) làm hại Lâu chủ không có khẩu vị.

Không nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Thanh Long, đặt bữa khuya xuống bàn đá, xoay người, đi vào phòng.

Thanh Long không khỏi thở dài một phen, khi hắn ta ở Địa Ngục nhai cũng chưa bao giờ bị người khác lờ đi như vậy. Vì sao hắn ta cảm thấy bản thân đến đây là tự tìm ngược?

Cảm thán một hồi, Thanh Long nhìn hai nha hoàn đang sợ hãi lại không dám bỏ đi, lại nhìn đến Tích Ngâm ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, sắp ngất xỉu, cười lạnh nói, “Nữ nhân ngu xuẩn, có biết Kiều Thuỷ Trúc chết như thế nào không?”

Kiều Thuỷ Trúc đã từng là Đệ Nhất Danh Kỹ, nghe đồn nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhận hết ân sủng, suýt chút nữa đã bị Mặc Thiên bắt về hoàng cung. Kết quả, bởi vì đắc tội quý nhân, chết không toàn thây.

Người đời nghĩ đều cho rằng nàng ta đắc tội Bạch Hổ đường chủ của Địa Ngục nhai, bởi vì Kiều Thuỷ Trúc bị Bạch Hổ chém chết trong cơn thịnh nộ. Thật ra, Kiều Thuỷ Trúc không nên đàm luận về dung mạo của Mộ lâu chủ nhiều lần như thế. Thậm chí, có một lần, nàng ta còn nói lời vũ nhục ngay trước mặt Mộ lâu chủ.

Con người a, không thể quá mức cuồng vọng. Nếu không, Kiều Thuỷ Trúc là một ví dụ vô cùng tốt, chỉ sợ nàng ta đến lúc chết còn không biết vì sao mình lại chết.

Nghĩ đến sự kiện đó, Thanh Long không khỏi thở dài. Hắn ta cũng không muốn thừa nhận Bạch Hổ là huynh đệ của mình. Bởi vì, Bạch Hổ quá ngốc, bị Mộ lâu chủ tính kế còn ngơ ngác không biết gì.

Lúc trước, bởi vì sự kiện này, bọn họ còn hùng hổ muốn thay Bạch Hổ báo thù, tuy rằng Bạch Hổ không biết người ta tính kế hắn ta.

Nhưng cuối cùng, Nhai chủ chỉ hỏi bọn họ một câu, “Các ngươi lấy lý do gì để báo thù?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.