Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 55: Chương 55: Tích Ngâm tự sát, Nhai chủ Địa Ngục nhai lên sàn




Thiên Liễm hiểu rõ tiếp lời, “Cho nên, ngươi thừa dịp Thương Dục không chú ý, liền lén bỏ đi.”

Ở Lạc Tiên lâu, ngoại trừ tả hữu hộ pháp, còn có hai vị trưởng lão. Bất quá, hai vị này có chung một đặc điểm là không thích bị ràng buộc. Thân là trưởng lão của Lạc Tiên lâu, còn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hai người rất hiếm khi về Lạc Tiên lâu. Nhưng mà, công tác của chính mình lại làm rất khá. Bởi vậy, Mộ Lưu Ly cũng lười quản bọn họ.

Thấy hai người nhàn nhã như thế, Bích Tiêu rất oán hận. Cho nên, mỗi lần hai người bọn họ về tới Lạc Tiên lâu, Bích Tiêu sẽ luôn bỏ xuống trọng trách. Dĩ nhiên, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Mộ lâu chủ cũng tuỳ bọn họ nháo, dẫu sao, bọn họ cũng tự có chừng mực. Nàng cũng không có ý kiến gì về việc này, chỉ thuận miệng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt, nếu không phải nơi này hẻo lánh, phỏng chừng (không chừng) nàng đã sớm bị đánh thức.

Nói đến việc này, Bích Tiêu rất ư là phấn khích, “Lâu chủ, sáng sớm nay, tiểu thiếp của Dạ Trạch bị bắt gian tại giường.”

Việc xảy ra ngay trước mắt của đông đảo anh hùng võ lâm, không cần nghĩ cũng biết Dạ Trạch sẽ mất mặt đến nhường nào. Cho nên, tâm tình của Bích Tiêu chỉ có thể hình dung bằng một cụm từ - vui sướng khi người gặp hoạ.

Nghe vậy, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu mi, tiểu thiếp của Dạ Trạch? Không phải là nữ nhân tối hôm qua gây phiền toái cho nàng - Tích Ngâm sao?

Khi Mộ lâu chủ xuất hiện ở đại sảnh, sự việc còn chưa lắng xuống.

Ở giữa đại sảnh, có hai người đang quỳ - một gã sai vặt, người còn lại là Tích Ngâm. Tay của ả bị thương, đã được băng bó nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, nhiễm đỏ cả mặt đất. Nửa bên mặt sưng vù như bánh bao, biểu tình có chút trì độn. Trên ghế chủ toạ, sắc mặt của Dạ Trạch rất khó coi, mọi người đều đến đông đủ để xem náo nhiệt.

Thấy Mộ lâu chủ xuất hiện, tiếng nghị luận xung quanh nhỏ dần. Trong mắt mọi người, quan hệ giữa Mộ lâu chủ và Dạ Trạch cũng không phải là đơn giản. Xuất hiện lúc này không phải là vì vui sướng khi người gặp hoạ sao? Lúc trước, Dạ Trạch đối xử như thế với nàng, bây giờ, nữ nhân của gã ta hồng hạnh vượt tường, trong lòng Mộ lâu chủ hẳn là rất hả dạ đi?

Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của mọi người mà thôi. Trên thực tế, Mộ lâu chủ của chúng ta thập phần hờ hững, sau khi nhìn thấy Tích Ngâm, nàng có chút nghi hoặc. Theo những gì hôm qua nàng quan sát, nếu nói Tích Ngâm lập tức hồng hạnh vượt tường là việc không thể nào.

Theo sự miêu tả sống động như thật của Bích Tiêu, chuyện Tích Ngâm bị bắt gian tại giường là sự thật. Như vậy, chỉ có thể nói rằng ả bị người ta hãm hại. Nhưng mà, là ai động tay động chân mới được? Không biết là người đứng sau nhắm vào Tích Ngâm hay là Dạ Trạch đây? Bây giờ, Phá Thiên đao phổ còn chưa về tay ai, mọi người dĩ nhiên không thể bình tĩnh được rồi.

Mộ lâu chủ trực tiếp đảo mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, ngồi xuống ghế gần nhất, Bích Tiêu cùng Thiên Liễm đứng phía sau nàng xem náo nhiệt!

Không ai dám lên án việc Mộ lâu chủ vô lễ. Với địa vị của Lạc Tiên lâu, toàn bộ giang hồ đều có người của nàng, tất nhiên có chỗ ngồi dành cho nàng.

Ánh mắt Dạ Trạch nhìn nàng có chút phức tạp nhưng rất nhanh đã dời đi.

Những tầm mắt xem thường Mộ lâu chủ cũng dần dời đi mục tiêu, chuyển tới hai kẻ thông dâm.

“Ồ? Sao lại náo nhiệt như vậy?” Thanh Long phe phẩy chiết phiến, nghênh ngang đi đến, ngồi xuống bên cạnh Mộ lâu chủ, hắc hắc cười với nàng, “Mộ lâu chủ, Nhai chủ bảo ta vấn an người.”

Nghe vậy, mọi người có chút kinh nghi bất định (kinh ngạc, khó hiểu). Trong quá khứ, Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai cũng không để ý đến đối phương, thậm chí, còn có một chút tranh đấu. Nhưng mà, ngay tại thời điểm mẫn cảm như vậy, vì sao lại đột nhiên trở thành bằng hữu? Sự đề phòng vẫn phải có. Hay là, Mộ Lưu Ly vì Phá Thiên đao phổ mà không tiếc khuynh tẫn mọi thứ để bắt tay với Địa Ngục nhai?

Thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, Mộ Lưu Ly cười nhạt. Xem ra, Địa Ngục nhai đúng là muốn kéo nàng xuống nước, gây hoang mang cho lòng người.

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nhịp nhịp trên tay vịn của ghế ngồi, Mộ lâu chủ cười nhạt nói, “Địa Ngục nhai muốn Phá Thiên đao phổ cũng không có gì quá đáng cả. Dù sao, Đại hội Võ lâm lần này mở ra là để quyết định xem ai là người sở hữu Phá Thiên đao phổ. Thanh Long đường chủ cần gì phải ép Bản lâu chủ giúp Địa Ngục nhai? Chính tà bất lưỡng lập (Chính và tà không ở cùng với nhau)!” Vừa dứt lời, ý vị thâm trường (thâm ý) nhìn Thanh Long cười cứng ngắc.

Đối mặt với những cái nhìn nảy lửa của đông đảo anh hùng Võ lâm, Thanh Long cảm thấy bản thân sắp bị nhìn thành tổ ong vò vẽ rồi. Điều này cũng không có gì. Người tới nơi này, có mấy ai không phải vì Phá Thiên đao phổ đâu?

Điểm mấu chốt vẫn là cái liếc mắt ban nãy của Mộ lâu chủ, ý tứ rõ ràng là đang cảnh cáo hắn ta! Chính tà bất lưỡng lập là đang nói đến Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai - cả hai không cùng tồn tại được, dĩ nhiên chỉ có một thế lực được trường tồn. Mộ lâu chủ uy hiếp hắn ta rằng nàng sẽ khai chiến.

Thanh Long rụt rụt cổ. Nếu như Nhai chủ mà biết ngay câu đầu tiên hắn ta nói với Mộ lâu chủ đã có thể khiến cho Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai cá chết lưới rách thì người có lấy đao ra chém hắn ta không? Đáp án là sẽ, nhất định sẽ!

Lập tức liền cười gượng cứu vãn tình thế, “Mộ lâu chủ nói đùa...” Bởi vì nhìn thấy người xuất hiện là y nên Thanh Long lập tức nuốt vào bụng những lời sắp thốt ra. Khi nào thì Ngọc công tử cũng đến xem náo nhiệt?

Người vào đúng là Trang chủ Phiêu Miểu Trang - Ngọc công tử. Ngọc công tử tôn tính đại danh là Quân Như Ngọc, ôn nhuận như ngọc. Y vừa vào đến, thiên địa dường như bình yên lại.

Ngọc công tử của Phiêu Miểu Trang cùng Quốc sư đại nhân - Văn Nhân Dịch được thế nhân ca ngợi là Mặc Lạc song tài. Hai người trên thông thiên văn, dưới thạo địa lý, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, cơ quan trận pháp, y độc cổ thuật cũng biết tuốt, kinh tài tuyệt diễm.

Đáng tiếc là võ công của Quốc sư đại nhân đã bị phế đi đã hoàn toàn khiến cho hắn thay đổi, trở thành gian thần. Tuy rằng mọi người không phủ nhận tài hoa của hắn nhưng vẫn xếp hắn sau Ngọc công tử.

Ngọc công tử có thể nói là thập toàn thập mỹ. Tuy rằng y được phong là “Đệ nhất công tử của Võ Lâm” nhưng tìm khắp Mặc Lạc quốc cũng chưa chắc tìm được người nào hoàn mỹ như y.

Chân mày nhu hoà lại không có vẻ nhu nhược. Đôi mắt ôn nhuận tựa suối ngọc, hoàn toàn có thể gột rửa sự mệt mỏi của người khác, có thể khiến người người trầm luân. Sóng mũi cao, đôi môi dịu dàng, tinh xảo vô cùng, không chút tỳ vết.

Khi Mộ Lưu Ly nhìn y, nàng sững sờ trong chốc lát. Nàng đột nhiên nghĩ, không biết dung mạo của Quốc sư đại nhân như thế nào, sau đó, nàng lại cảm thấy dung mạo của Quốc sư đại nhân có đẹp hay không cũng không quan trọng. Khí chất yêu nghiệt của Văn Nhân Dịch đã tồn tại trong xương tuỷ, cho dù không có khuôn mặt mị hoặc chúng sinh cũng không sao cả. Mộ lâu chủ đột nhiên tỉnh ngộ. Khó trách Quốc sư đại nhân vô lại như vậy, dù hắn có vô tình hay cố ý thì cũng có khí chất yêu nghiệt kia hỗ trợ.

Nhớ lại việc Quốc sư đại nhân luôn tìm mọi cách chiếm tiện nghi của nàng, miệng còn ra vẻ đứng đắn, Mộ lâu chủ nhếch môi, đáy mắt xẹt qua ý cười nhu hoà.

Thanh Long phát hiện nàng kì lạ, không khỏi nhíu nhíu mày. Quân Như Ngọc đúng là rất xuất sắc, nữ nhân bình thường nhất định sẽ coi trọng y. Nhưng mà, Mộ lâu chủ không phải là người bình thường, có lẽ sẽ là ngoại lệ đi?

Kỳ thật, Nhai chủ nhà hắn ta một chút cũng không thua kém Quân Như Ngọc. Thực đáng tiếc, người lại đứng đầu tà đạo. Vả lại, người cũng ít lộ diện, sát khí trên người dày đặc, thường doạ mỹ nhân bỏ chạy. Nếu không, Nhai chủ nhất định sẽ càng được hoan nghênh hơn so với vị Ngọc công tử này.

Những người khác cũng nhìn thấy bộ dạng thất thần của Mộ lâu chủ, bất quá, mọi người cũng không cảm thấy kì quái. Phàm là nữ tử nhìn thấy Ngọc công tử, có mấy ai không động tâm? Cho dù Mộ lâu chủ có tài giỏi đến cỡ nào, chung quy cũng chỉ là nữ nhân mà thôi!

Chỉ có sắc mặt của Dạ Trạch là không tốt lắm. Bất quá, có đại nhân vật như Ngọc công tử, không ai rảnh rỗi mà đi chú ý đến gã, nói chi là nhìn đến sắc mặt của gã ta.

Tầm mắt ôn nhuận của Quân Như Ngọc dừng trên người của Mộ Lưu Ly trong chốc lát, sóng mắt khẽ dao động, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, mở miệng, “Dạo này Mộ lâu chủ khoẻ không?” Thanh âm ôn hoà như dòng suối hiền lành, khiến cho người khác thoải mái.

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh khi được Ngọc công tử quan tâm. Thực đáng tiếc, Mộ lâu chủ của chúng ta hoàn toàn không có cảm giác đó, thản nhiên nói, “Tốt lắm. Đa tạ Ngọc công tử đã quan tâm.”

Tầm mắt giao nhau, nhìn thấy sự hờ hững của Mộ lâu chủ, Quân Như Ngọc hơi khựng lại, sau đó, nhẹ nhàng hạ tầm mắt, cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi xuống.

Không có ai ngắt lời nữa, dĩ nhiên nên tiếp tục thẩm vấn hai người kia. Kỳ thật, trong lòng Dạ Trạch cảm thấy rất căm tức (căm phẫn + tức giận). Gia sự (việc nhà) của gã không cần người khác nhúng tay vào, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng lại bị những người này phát hiện, tạo thành tâm điểm của sự chú ý. Hiện tại, nhiều người vây quanh như vậy, gã cũng không thể trực tiếp đuổi người được. Những người khác không có vấn đề gì nhưng người của Lạc Tiên lâu, Phiểu Miểu trang và Địa Ngục nhai cũng đã tới. Những người này tuyệt đối không phải là người gã có thể đuổi được - nhất là Ngọc công tử.

Về phần Mộ lâu chủ, “Mộ Lưu Ly” trong quá khứ có quan hệ không phải là ít với Dạ Trạch - điều này cũng nguyên nhân khiến gã không đặt Mộ lâu chủ vào mắt, mặc dù thế lực hiện nay của Mộ lâu chủ đã khiến gã cảm thấy bị uy hiếp.

Thanh Long nhìn ra được gã đang tức giận, lập tức châm dầu vào lửa, ngồi ngả ngớn, phe phẩy chiết phiến mà nói, “Dạ các chủ, tốt hơn hết là hỏi nhanh đi! Mỹ thiếp của ngươi sắp không chịu được rồi.”

Sự trêu tức trong giọng nói của Thanh Long quá mức rõ ràng, mỹ thiếp? Hai má sưng vù, tóc tai bù xù, nhưng mà, nói ả không chịu nổi không chỉ là cái cớ mà Thanh Long bịa ra. Từ ban nãy, Tích Ngâm vẫn luôn ngơ ngác, không chút chú ý đến xung quanh hệt như con búp bê bằng vải. Xem ra là bị đả kích quá lớn mà tạo thành.

Ánh mắt Dạ Trạch không khỏi lạnh lùng nhưng cũng không muốn trở mặt với Địa Ngục nhai, chỉ lạnh giọng nói, “Không cần Thanh long đường chủ nhọc lòng quan tâm!”

Thanh Long câu môi cười, xếp chiết phiến lại, không nhanh không chậm trả lời, “Dạ các chủ khách khí. Kỳ thật, Bản đường chủ chỉ muốn biết vì sao mỹ thiếp của Các chủ hồng hạnh vượt tường mà thôi. Chẳng lẽ, Dạ các chủ có bệnh gì khó nói?” Động tác tiêu sái, nhiều thêm một phần uy vũ, bớt đi một phần thư sinh, chỉ là, ý cười trong mắt không mang một chút thiện ý nào.

Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Tuy rằng có rất nhiều bang phái giao hảo với Hướng Liên Thiên các nhưng ai cũng không dám mở miệng giúp đỡ. Phải biết rằng, người của Địa Ngục nhai không chút nào để ý đến đạo lý luân thường, nếu không nói lý lẽ thì không ai có thể ngăn lại được.

Trong quá khứ, không phải là không có bang phái ỷ vào việc có núi dựa vững chắc mà đối nghịch với Địa Ngục nhai. Nhưng mà, kết cuộc cũng không tốt chút nào.

Địa Ngục nhai khiến cho những người trong chính đạo rất ư là đau đầu. Điều đáng mừng là, Địa Ngục nhai cũng không lấy việc giết người làm thú vui tiêu khiển. Nếu đã ra tay, tất có lý do. Cho nên, chỉ cần không trêu chọc Địa Ngục nhai là có thể sống an nhàn qua ngày

“Thanh Long đường chủ không cần quá phận!” Sự phẫn nộ đã hiện rõ trên mặt Dạ Trạch. Tiểu thiếp của mình bị bắt gian tại giường đã đủ mất mặt, bây giờ Thanh Long lại ám chỉ gã không được trước mặt nhiều người như vậy - đây rõ ràng là đụng chạm đến tôn nghiêm của nam nhân. Đối với vấn đề này, chỉ sợ có rất ít người không tức giận.

Bích Tiêu nhìn lướt qua Thanh Long. Tuy rằng hắn ta không thích người của Địa Ngục nhai nhưng không thể phủ nhận rằng, lời nói của Thanh Long thật sự khiến người ta mát cả ruột gan. Nhìn thấy sắc mặt xanh lè của Dạ Trạch, hắn ta liền cảm thấy vui vẻ.

Cũng không biết là Dạ Trạch đã đắc tội Địa Ngục nhai lúc nào nữa, cư nhiên lại bị Thanh Long châm chọc. Xem ra, không cần hắn ta âm thầm hạ thủ, cũng có thể nhìn Dạ Trạch không hay ho.

Thanh Long không chút để ý, cười, “Bản đường chủ chỉ đùa chút thôi, Dạ các chủ cần gì phải nghiêm túc như vậy. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Nếu Dạ các chủ không có, mọi người cũng không xem là thật.”

*Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.

Lời này rõ ràng là ám chỉ Dạ Trạch kích động như thế là vì gã có tật giật mình. Hơn nữa, ánh mắt của hắn ta còn hoài nghi nhìn Dạ Trạch từ trên xuống dưới.

Dạ Trạch đập bàn, cả giận nói, “Thanh Long, ngươi khinh người quá đáng! Địa Ngục nhai luôn luôn không coi ai ra gì như vậy sao?”

“Không phải là Địa Ngục nhai không coi ai ra gì, mà chỉ tôn trọng con người mà thôi.”

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng truyền đến, mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn. Một nam tử mặc hắc bào (áo bào màu đen) tràn đầy sát khí, lạnh lùng đứng ở nơi đó, tầm mắt sắc bén thản nhiên đảo qua Dạ Trạch, cũng không dừng lại, khiến cho người ta cảm giác rằng hắn không đặt Dạ Trạch vào trong mắt.

“Nhai chủ...” Thanh Long vốn đang lười nhác ngồi bên cạnh Mộ lâu chủ, lập tức đứng dậy, quy củ đứng phía sau ghế, nhường chỗ cho Nhai chủ đại nhân nhà hắn ta.

Thân phận của Nhai chủ Địa Ngục thập phần thần bí, thậm chí, không có ai biết tôn tính đại danh của hắn là gì, cũng rất ít người gặp qua hắn, chỉ biết hắn võ công bí ẩn, tính cách bí hiểm, lãnh khốc ít nói, giết người không chớp mắt nhưng hắn rất ít khi ra tay giết người. Một khi hắn động thủ, nhất định là máu chảy thành sông, sinh linh ai oán.

Cước bộ nhẹ nhàng, thân ảnh thon dài đi vào đại sảnh. Bộ pháp tuỳ ý lại khí thế bức người. Xem ra, Nhai chủ Địa Ngục nhai cũng không chỉ là hư danh.

Mộ Lưu Ly hí mắt đánh giá hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhai chủ thần bí của Địa Ngục nhai. Hắn một chút cũng không kém Quân Như Ngọc, mắt phượng mày ngài, diện mạo tựa yêu nghiệt, dáng người thâm thuý, anh tuấn mê người, chỉ là...

Giống như nghĩ đến cái gì, đáy mắt của Mộ lâu chủ có chút ý vị thâm trường.

Dĩ nhiên, Nhai chủ Địa Ngục nhai sẽ không xem nhẹ tầm mắt quá mức rõ ràng của nàng, giương mắt nhìn, tầm mắt lưu luyến trên người nàng một chút, gật gật đầu, sau đó, ngồi xuống.

Lúc này, mọi người mới kịp định thần lại, câu nói kia tựa hồ rất có thâm ý. Dạ Trạch chỉ trích Địa Ngục nhai không xem ai ra gì, Nhai chủ Địa Ngục nhai lại nói Địa Ngục nhai chỉ tôn trọng con người, ý tứ chẳng phải là, trong mắt Địa Ngục nhai, Dạ các chủ không phải là... người?

Người mẫn cảm đã cảm nhận được, Địa Ngục nhai cảm thấy chướng mắt với Hướng Liên Thiên các nên mới gây phiền toái tại nơi này.

Bây giờ, Dạ Trạch giận cũng không được mà không giận cũng không xong. Gã thân là Các chủ Hướng Liên Thiên các tất nhiên phải có tôn nghiêm của chính mình nhưng lại không muốn thành địch nhân của Địa Ngục nhai. Vì Thanh Long chỉ là Đường chủ của Địa Ngục nhai, gã ta có thể giáo huấn vài câu nhưng nếu chống lại Nhai chủ Địa Ngục nhai, gã cần phải cân nhắc. Nếu chỉ vì khí phách nhất thời mà tạo thành cục diện không thể vãn hồi, người khoái lạc nhất định không phải gã.

Bây giờ, mục đích của gã là Mộ Lưu Ly, dĩ nhiên nên một lòng ứng phó Lạc Tiên lâu. Nếu đối nghịch cùng Địa Ngục nhai vào lúc này quả thật là rất không sáng suốt, nhưng mà, lời nói ban nãy của Nhai chủ Địa Ngục nhai thật sự là khiến gã rất bẽ mặt.

Đúng lúc này, Mộ lâu chủ đột nhiên mở miệng, “Địa Ngục nhai đúng là không xem ai ra gì.”

Nàng vừa dứt lời, mọi người liền cảm giác được áp lực trong không khí bỗng chốc tăng lên, âm thầm căng thẳng, Nhai chủ Địa Ngục nhai tức giận!

Thân là đầu sỏ - Mộ lâu chủ lại tựa như không hề cảm giác được, đúng lúc này, Ngọc công tử lại đột nhiên mở miệng, “Dạ các chủ vẫn là nhanh giải quyết gia sự đi. Mọi người còn đang đợi tham gia Đại hội Võ lâm.”

Lời nói của y giống như một luồng gió xuân ấm áp, giảm bớt sự áp lực, mọi người âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là, hai tầm mắt đang giằng co, một ôn nhuận, một sắc bén, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Có bậc thang để xuống, Dạ Trạch dĩ nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, thâm trầm nhìn Mộ lâu chủ một cái. Bất quá, Mộ lâu chủ cũng không để ý đến gã ta.

Mộ lâu chủ mở miệng vào lúc này, dĩ nhiên không phải là vì vương vấn với người cũ - Dạ Trạch nên mới giúp gã hạ đài. Nàng chỉ là thuận miệng nói, sau đó, một cục đá bắn hạ ba con chim (kiểu như một tên trúng ba con chim).

Nàng không muốn Nhai chủ Địa Ngục nhai quá mức đắc ý, lời này cũng xem như là đối nghịch với hắn, cớ sao lại không nói. Nàng cũng không muốn Dạ Trạch dễ dàng chết trong tay Địa Ngục nhai - tà đạo, đó chẳng phải là khiến gã lưu lại tiếng thơm muôn đời sao, còn khiến thế nhân lầm tưởng rằng gã ta chết rất oanh liệt. Có lẽ còn khiến người đời cảm thấy rằng gã là anh hùng mạt lộ, nghĩa vô phản cố (vì đại nghĩa mà không chùn bước). Nếu như thế thì thật sự không ổn chút nào.

Còn về phần Tích Ngâm, Mộ lâu chủ thật sự là rất mất hứng khi bị người khác quấy rầy vào lúc nàng đang suy nghĩ, nói cho chính xác, hẳn là tưởng niệm nhưng Mộ lâu chủ rất không nguyện ý thừa nhận điều này. Hiện tại đã có người ra tay với Tích Ngâm, nàng dĩ nhiên sẽ không lãng phí. Nàng nhìn ra được, Tích Ngâm có cảm tình với Dạ Trạch, nếu Dạ Trạch chán ghét ả, vứt bỏ ả mới là điều thống khổ nhất. Để Dạ Trạch còn sống tự mình xử lý Tích Ngâm, Mộ lâu chủ cảm thấy đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Nếu Tích Ngâm đã muốn tìm chết, nàng khiến ả càng thê thảm cũng không tính là quá đáng đi? Dù sao, những điều này cũng không có liên can gì đến nàng, không phải sao?

Nàng không có hại ả, cũng không tự mình xử lý ả, nàng chỉ là một người qua đường mà thôi, hoàn toàn không nhúng tay vào.

Không đợi Dạ Trạch thẩm vấn, Nhai chủ Địa Ngục nhai lại đột nhiên mở miệng, “Nhìn bộ dáng của nữ nhân này, hỏi cũng bằng thừa. Ngọc công tử không định hỗ trợ sao?”

Y thuật của Ngọc công tử rất cao minh, nếu muốn làm người ta tỉnh táo lại, thật sự là rất đơn giản.

Quân Như Ngọc khẽ nhíu mày, y không cảm thấy ra tay giúp đỡ một việc nhỏ này có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy Nhai chủ Địa Ngục nhai tính tình hỉ nộ vô thường. Y cảm thấy mình không có địch ý gì với hắn nhưng mà, y giống như đã đắc tội hắn.

Quân Như Ngọc thầm thở dài trong lòng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Mặc dù y không sợ tranh giành nhưng lại luôn luôn không thích phân tranh. Thực đáng tiếc, cho tới bây giờ, thế gian đều luôn phân tranh không ngừng.

Chỉ thấy Quân Như Ngọc khoát tay, một đạo ngân quang (ánh sáng bạc) xuất hiện, bắn thẳng về phía Tích Ngâm đang quỳ giữa đại sảnh. Thân thể ả lập tức run lên, đột nhiên tỉnh táo lại, có chút mờ mịt nhìn người đứng trong đại sảnh, sau đó, giống như tới điều gì, trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói, “Trạch, ngươi tin tưởng ta đi. Ta thật sự không có làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi cả... Ta bị oan...” Nói xong, đã không nhịn được mà rơi lệ, ánh mắt kinh hoàng.

Nữ nhân giang hồ, yêu hận rõ ràng, nhìn như tiêu sái vô cùng, nhưng ở thế giới nam tôn nữ ti (trọng nam khinh nữ) này, không phải ai cũng làm được. Tuy rằng Tích Ngâm là nữ nhân của Các chủ Hướng Liên Thiên các, nhưng cũng chỉ là nữ nhân của Dạ Trạch mà thôi, chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống. Nữ tử nơi đây vẫn phải tuân theo tam tòng tứ đức, bây giờ xảy ra chuyện như thế, đây có thể xem như là một kích trí mạng với Tích Ngâm. Dù ả thật sự vô tội, Dạ Trạch cũng không có khả năng muốn (giống như là cần ấy) ả nữa.

Bởi vì biết được điều này nên Tích Ngâm mới sợ hãi, tuyệt vọng như thế nhưng trong lòng vẫn còn tia hy vọng. Hy vọng Dạ Trạch tin tưởng ả, sẽ thương tiếc ả.

Ả thật sự không biết tại sao lại thành như vậy? Vì sao lại phát sinh chuyện như thế?

Tối hôm qua, rõ ràng là sau khi ả về từ chỗ của Mộ Lưu Ly, liền băng bó cánh tay bị thương rồi lên giường nghỉ ngơi. Bởi vì bị Thanh Long uy hiếp nên có chút bất an nhưng ả vẫn có chút không cam lòng. Sau đó, ả liền ngủ say. Nhưng mà, ả trăm tính vạn tính cũng không thể nào đoán được rằng, sau khi tỉnh giấc lại là ác mộng mà cả đời này ả không bao giờ thoát ra được.

“Bị oan?” Sắc mặt Dạ Trạch âm trầm, lạnh lùng nói, “Nhiều người chứng kiến như vậy, ngươi lại nói là ngươi bị oan?” Tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía gã sai vặt đang nơm nớp lo sợ, cả giận nói, “Ngươi nói!”

Kỳ thật, gã cũng hy vọng là Tích Ngâm bị oan, nếu không phải là Tích Ngâm chủ động hồng hạnh vượt tường, mặt mũi của gã ta cũng không đến nỗi mất hết.

Gã sai vặt không khỏi run lên, sắc mặt không chút nào tốt hơn so với Tích Ngâm, không ngừng dập đầu, không dám giấu giếm dù chỉ một chút, “Là Tích Ngâm phu nhân câu dẫn nô tài... Nô tài biết sai rồi, Các chủ tha mạng!”

Nghe gã sai vặt nói như thế, Tích Ngâm quát lên, “Cẩu nô tài! Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Gã sai vặt bị giọng nói sắc nhọn của ả doạ cho hoảng sợ, run run nói, “Nô tài thật sự không có nói bậy. Tối hôm qua là Tích Ngâm phu nhân tự mình đi bằng cửa sau, khi nhìn thấy nô tài liền ôm lấy nô tài, người sờ loạn khiến nô tài nhất thời kiềm lòng không được mới làm ra việc vô sỉ như thế. Nô tài biết sai rồi, xin Các chủ tha mạng!”

Gã sai vặt này là thủ vệ cửa sau, bình thường đều nghỉ ngơi ở gian phòng dành cho hạ nhân, mà sáng sớm nay hai người cũng ở nơi đó. Nếu nói Tích Ngâm tự mình đi cũng rất hợp tình hợp lý.

“Ngươi nói bậy, Bản phu nhân vốn không có đi cửa sau.” Tầm mắt của Tích Ngâm khi nhìn gã sai vặt rất tức giận, trong lòng vô cùng không hiểu vì sao gã lại hại ả như thế.

Đang tức giận, khoé mắt nhìn thấy được một bộ bạch y, không khỏi giương mắt nhìn kỹ, đối diện với tầm mắt đạm mạc của Mộ Lưu Ly, liền bừng tỉnh, tức giận nói, “Mộ Lưu Ly, là ngươi. Nhất định là ngươi đã hãm hại ta!”

Mộ lâu chủ nhíu nhíu mày, bình tĩnh mở miệng, “Vì sao Bản lâu chủ phải hãm hại ngươi?”

Tích Ngâm đã nhận định là nàng làm, vô cùng khẳng định nói, “Nhất định là ngươi. Tối hôm qua, ta là từ nơi ở của ngươi trở về!”

“Ha ha...” Thanh Long không khỏi cười ra tiếng, dưới sự khó hiểu của mọi người, hắn ta mới chậm rãi mở miệng nói, “Thật sự là kỳ quái. Nếu Bản đường chủ nhớ không lầm thì tối hôm qua vị Tích Ngâm phu nhân này mới là người khi dễ Mộ lâu chủ. Nếu không phải vừa đúng lúc Bản đường chủ đi ngang qua, không biết Mộ lâu chủ sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì đâu. Bây giờ ngươi còn muốn vu khống Mộ lâu chủ, xem ra là Tích Ngâm phu nhân rất hận Mộ lâu chủ đi! Tuy rằng Mộ lâu chủ ban nãy không khách khí với Bản đường chủ nhưng ai bảo Bản đường chủ lương thiện làm chi, không chịu được nhìn kẻ yếu bị bắt nạt. Cho nên, ta đành phải nói ra những gì bản thân biết, để cho mọi người hảo hảo phán đoán một chút.”

Ách... Mộ lâu chủ sẽ bị một thiếu nữ khi dễ? Mặc dù ở trong mắt mọi người, Mộ lâu chủ cũng là một nữ tử nhu nhược nhưng nàng đường đường là Lâu chủ Lạc Tiên lâu a! Cao thủ của Lạc Tiên lâu cũng không phải là ít, làm sao có thể không ai bảo hộ nàng? So sánh với vị Tích Ngâm phu nhân này, Mộ lâu chủ cũng không thể nào được tính là kẻ yếu đi? Còn có, Thanh Long, ngươi đang tự nói mình thật sao? Thiện lương? Từ này có liên quan gì đến người của Địa Ngục nhai sao?

Nghe xong lời của Thanh Long, mọi người chỉ cảm thấy thật không thể tin nổi, ngay cả Mộ lâu chủ cũng nhìn Nhai chủ Địa Ngục nhai.

Thanh Long lắc lắc đầu, thở dài, cuối cùng còn bồi thêm một câu, “Kỳ thật, Tích Ngâm phu nhân không cần xem Mộ lâu chủ như cái gai trong mắt. Bây giờ, Mộ lâu chủ đã là Quốc sư phu nhân, dĩ nhiên sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với ngươi.”

Mọi người cẩn thận suy nghĩ. Nếu không để ý đến những lời khoa trương gì đó của Thanh Long, điều này hoàn toàn là có thể. Một khi con người bị bức đến đường cùng, hãm hại người khác để thoát tội cũng không phải là không có khả năng.

Tích Ngâm rõ ràng là bị lời nói của Thanh Long chọc giận, thập phần kích động nói, “Điều ta nói hoàn toàn là sự thật. Nếu không phải là nàng thì còn có thể là ai? Ta chính là chán ghét nàng. Là nàng không biết xấu hổ, đã lập gia đình còn đi câu dẫn nam nhân...”

Lời vừa nói ra, Tích Ngâm đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, lúc này mới nhớ rằng, tối hôm qua về tới viện của mình, ả giống như cũng chửi ầm lên. Bất quá, lúc này cũng không suy nghĩ nhiều.

Đúng lúc này, trong đám người truyền ra một giọng nói thật nhỏ, “Nếu Tích Ngâm phu nhân luôn mang thái độ này với Mộ lâu chủ, Mộ lâu chủ hãm hại người cũng là chuyện dễ hiểu.”

Khi người nọ vừa dứt lời, lập tức cảm giác được một vài tầm mắt nhìn về phía mình, trong lòng cả kinh. Lời này của gã tương đương với việc thừa nhận Mộ lâu chủ câu dẫn nam nhân. Nay xem ra, gã giống như đã làm ra một chuyện ngu xuẩn.

Quả thật, lời này của gã đã nhắc nhở Tích Ngâm, càng thêm kích động quát, “Là ngươi! Nhất định là ngươi hại ta!”

Khẳng định là tối hôm qua Mộ Lưu Ly đã theo dõi ả, nghe được ả mắng nàng câu dẫn nam nhân cho nên mới hãm hại ả, khiến cho ả phải gánh tội danh câu dẫn nam nhân trên lưng, nhất định là như vậy!

Nghĩ như vậy, Tích Ngâm nhìn về phía Dạ Trạch, vội vàng giải thích, bất quá, bởi vì quá nóng nảy, lời nói có vẻ rời rạc nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được ý của ả. Dựa theo cách nói của ả, toàn bộ sự kiện là vì Mộ lâu chủ nghe được ả mắng nàng nên Mộ lâu chủ mới trả thù ả.

Trong đầu gã sai vặt cũng chợt loé lên linh quang, mở miệng nói, “Đúng đúng đúng. Nô tài nhớ ra rồi, tối hôm qua nô tài nói chuyện phiếm với người khác, cũng có nói Mộ lâu chủ xấu vô cùng...” Nói xong, nhìn về phía Mộ Lưu Ly, hiển nhiên đã nhận định là do Mộ lâu chủ hãm hại gã. Hoàn toàn đã quên rằng là do gã không cưỡng lại được sự cám dỗ của sắc đẹp.

Vậy mới nói, xấu thì đã sao? Mỹ nhân mới có độc.

Mộ lâu chủ thở dài trong lòng, có chút bất đắc dĩ, chuyện này thực sự không có liên quan gì đến nàng mà!

Nàng chưa bao giờ có dư thừa tinh lực để làm chuyện những chuyện dư thừa. Bình thường, nàng đều tìm cơ hội giúp người khác hạ thủ thay nàng. Cho nên, nàng không chút do dự khi trả thù nhưng một khi nàng tự tay động thủ, nhất định là thần không biết, quỷ không hay.

Quả thật, Tích Ngâm đã đắc tội nàng nhưng đã trễ như thế, vì sao nàng phải lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình để đối phó nhân vật nhãi nhép cơ chứ?

Chân mày của Ngọc công tử đã nhăn lại một hồi lâu mà vẫn chưa giãn ra. Y chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, chỉ là, cảm thấy Mộ lâu chủ sẽ bị vướng vào chuyện này. Tuy rằng địa vị của Lạc Tiên lâu trong giang hồ có thể trấn áp rất nhiều người nhưng vì ích lợi, ai cũng có khả năng đâm sau lưng nàng một đao.

Đến nay, y vẫn còn nhớ như in sự việc lúc đó. Tình cảnh lúc đó cũng hệt như lúc này, nàng cũng bình tĩnh như vậy, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể khiến nàng bận tâm.

Tô Hân nói y quá mức bình tĩnh nhưng y cảm thấy Mộ lâu chủ mới là người bình tĩnh nhất.

Ngay tại thời điểm mọi người đang bàn tán, Mộ lâu chủ thờ ơ thì một tiểu nha hoàn đột nhiên đứng dậy nói, “Tích Ngâm phu nhân đúng là tự mình đi cửa sau. Phu nhân còn không cho nô tỳ đi ngủ, bắt nô tỳ giữ cửa, nếu Các chủ đột nhiên đến thì nói người không được khoẻ nên đã đi ngủ trước, phải nghĩ biện pháp để Các chủ rời đi.”

Nàng ta vừa cất tiếng, mọi nguời liền ồ lên. Tích Ngâm này đúng là hồng hạnh vượt tường thật rồi. Nhìn bộ dáng của ả ban nãy, mọi người đều có chút tin tưởng rằng ả bị người ta hãm hại nhưng hiện tại, xem ra là ả không chịu nổi tịch mịch nên mới thừa dịp Dạ Trạch bận rộn liền câu dẫn nam nhân. Chỉ là, đối tượng mà ả câu dẫn lại là một gã sai vặt khiến cho người khác cảm thấy rằng, Các chủ Hướng Liên Thiên các còn kém hơn cả một gã sai vặt.

Đối với sắc mặt xanh mét của Dạ Trạch, không phải là không có người đồng tình nhưng vẫn có người vui sướng khi thấy gã gặp hoạ.

Tích Ngâm có chút choáng váng, đợi khi ả phục hồi tinh thần lại liền nhịn không được mà giận dữ hét, “Xuân Mai, ngươi nói hươu nói vượn (nói bậy) cái gì?” Tích Ngâm vung hai tay, rõ ràng là muốn bịt miệng Xuân Mai nhưng không có khí lực để đứng lên.

Thanh Long mở miệng rất đúng lúc, thanh âm vừa vặn để mọi người chung quanh nghe thấy, “Xem ra là do miệt mài quá độ nên chân bị nhuyễn (bủn rủn).”

Dạ Trạch cắn chặt răng, hung tợn nhìn Thanh Long một cái. Thực đáng tiếc, nhân gia lại không để sự cảnh cáo của gã vào mắt.

Xuân Mai nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của Tích Ngâm như người điên, trong mắt xẹt qua một chút sợ hãi nhưng rất nhanh đã bị sự chán ghét che lấp. Tuy Tích Ngâm chỉ là tiểu thiếp của Dạ Trạch nhưng Dạ Trạch chưa thú thêm bất cứ ai khác, cho nên, ả luôn hy vọng rằng bản thân có thể trở thành chánh thê - Các chủ phu nhân.

Tuy rằng ả là nha hoàn nhưng cách xử sự vẫn luôn giống tiểu thư khuê các, mà người ả học tập lại chính là “Mộ Lưu Ly“. Tuy rằng “Mộ Lưu Ly” là Đại tiểu thư của Hướng Liên Thiên các, lại biết một chút võ công nhưng tính tình của nàng rất tốt, luôn xử sự dịu dàng, lễ phép, có thể nói là hơn cả tiểu thư nhà quyền quý.

Đáng tiếc, Tích Ngâm chỉ học tập được bộ dáng của “Mộ Lưu Ly” nhưng tính tình của ả cũng không thể nào thay đổi được. Trên thực tế, ả cũng không phải dịu dàng như biểu hiện bên ngoài nhưng vẫn luôn muốn duy trì bộ dáng dịu dàng đó. Cho nên, khi ả không vui cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có thể trở về phòng phát tiết. Thân là nha hoàn thiếp thân của ả, Xuân Mai luôn đứng mũi chịu sào (phải đứng ra gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất trong một công việc chung).

Kỳ thật, Xuân Mai rất chán ghét Tích Ngâm phu nhân này - con chim sẻ bay lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng (ý chỉ là người có thân phận thấp hèn nhưng bỗng dưng trở nên cao quý vì nguyên nhân nào đó). Lúc này, nàng ta chỉ chứng ả, một chút cũng không cảm thấy áy náy, ngược lại còn cảm thấy rất thống khoái, thở hắt ra.

“Đủ rồi!” Dạ Trạch không thể nhịn được nữa. Bởi vì quá mức tức giận nên không có khống chế sức lực cho tốt, trực tiếp đánh nát tay vịn.

Tích Ngâm sợ tới mức run rẩy, không dám kêu gào, chỉ lẩm bẩm, “Trạch... Chàng tin tưởng ta... Ta thật sự không có...”

Dạ Trạch không muốn nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của ả nữa, lạnh giọng nói, “Ngươi đi đi!” Chuyện đã thành ra như vậy, Hướng Liên Thiên các nhất định không thể dung ả được (không cho phép ở lại nữa).

Mặt mũi của Dạ Trạch đã mất hết, bây giờ lại để Tích Ngâm đi, phương thức xử trí như vậy cũng xem như là đã thủ hạ lưu tình (nương tay).

Bất quá, Dạ Trạch đường đường là Hướng Liên Thiên các, nếu như ngay trước mặt nhiều người như vậy mà khó xử một nữ tử - mặc dù là một nữ tử thuỷ tính dương hoa, đúng là có chút không được hay lắm, nhất định sẽ có ảnh hưởng đến thanh danh của gã. Cho nên, nguyên nhân mà gã lại dùng phương pháp xử trí như vậy là vì nhớ tình cũ hay là vì nguyên nhân khác, đúng là rất khó nói.

*Thuỷ tính dương hoa: lăng nhăng, không chung thuỷ.

Mộ lâu chủ hơi hơi câu môi. Kỳ thật, dựa theo trí nhớ của “Mộ Lưu Ly”, nàng cũng đã có thể đoán được Dạ Trạch là hạng người gì rồi. Gã ta ra quyết định như thế, nàng cũng đã sớm dự liệu được. Nhưng mà, phương thức xử trí nhìn như thủ hạ lưu tình này, ai có thể nói rằng không phải là tàn nhẫn đâu?

Ngọc công tử nhìn nhìn Mộ lâu chủ. Xem ra, không cần y ra tay, người thiết kế chuyện này cũng không định liên luỵ đến Mộ lâu chủ, cho nên, mới bố trí mọi thứ vừa đúng như thế.

Thanh Long nhìn Ngọc công tử, thấy y vẫn trầm mặc, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, với sự thông minh tài trí của y, không thể nào không nhìn ra được chuyện này có vấn đề nhưng y vẫn không nói gì cả. Kỳ thật, danh môn chánh phái cũng không hơn gì tà đạo, ngay cả Ngọc công tử được tôn sùng cũng không phải là người thiện lương gì cho cam.

Nghe xong ba chữ vô cùng đơn giản của Dạ Trạch, Tích Ngâm không khỏi run lên, đi? Trạch không chịu tin tưởng ả, không cần ả, ả có thể đi nơi nào? Cha mẹ của ả chết sớm, cũng không còn thân nhân, sau khi vào Hướng Liên Thiên các mới có chốn dung thân, sau này, ả còn có thể đi đâu?

Thấy Tích Ngâm không có phản ứng gì, Dạ Trạch ra hiệu bằng mắt, ý bảo hạ nhân mang nàng đi. Đúng lúc này, Tích Ngâm vốn đang ngây ngốc lại đột nhiên đứng lên, cũng không biết khí lực ở đâu ra, chạy thật nhanh, đập đầu vào cây cột trong đại sảnh.

Ai cũng không ngờ được rằng, Tích Ngâm sẽ tự sát. Vả lại, lực đập đầu cũng không phải là nhẹ, cho dù y thuật của Ngọc công tử có cao minh đến nhường nào cũng vô phương cứu chữa.

Mộ lâu chủ nhịp nhịp ngón tay trên tay vịn, nhìn về phía Tích Ngâm chết không nhắm mắt. Cái liếc mắt cuối cùng rõ ràng là nhìn về phía Dạ Trạch, oán nhưng không hối. Nàng thật không hiểu, vì sao đã biết được Dạ Trạch là người như vậy, vì sao còn rất nhiều nữ nhân liều mình hy sinh vì gã đến thế?

Có lẽ, trong mắt không ít người, Dạ Trạch tuổi trẻ tài cao, là lang quân như ý nhưng ở trong mắt Mộ lâu chủ, gã ta hoàn toàn không xứng đáng được nữ tử ái mộ. Bởi vì, gã ta nhất định sẽ không trả giá nhiều bằng ngươi.

Có lẽ, sẽ có người cảm thấy không nên so đo ai trả giá nhiều hơn, ít nhất cũng không nên giống như nàng, một chuyện tinh tế như vậy lại bị nàng xem như một cuộc giao dịch. Lúc trước, khi Mộ lâu chủ thống lĩnh toàn bộ Thánh đảo, đối mặt với rất những người lắm mưu nhiều kế, việc đầu tiên nàng làm là bảo hộ bản thân - điều đó đã trở thành bản năng của nàng rồi. Về phương diện cảm tình, yêu cầu của nàng có thể nói không cao nhưng cũng có thể nói là rất cao. Đối phương không bắt buộc phải trả giá nhiều hơn nàng nhưng ít nhất cũng không được tổn thương đến nàng. Nếu không, nàng không dám cam đoan rằng mình sẽ coi đối phương như địch nhân hay không.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, phải có người tiến vào được trong trái tim nhìn như mềm mại nhưng rất rắn chắc của nàng.

Dạ Trạch nhắm mắt lại, tựa hồ như không đành lòng nhìn thi thể của Tích Ngâm, thanh âm bi thống, “Hảo hảo an táng.” Chỉ là, sự bi thống đó không biết mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Thanh Long chậc chậc nói, “Dạ các chủ, xem ra, nón xanh này ngươi nhất định là phải đội rồi. Nay Tích Ngâm phu nhân đã chết, nói như thế nào cũng sẽ là quỷ của ngươi.”

Hắn ta thật đúng là e ngại thiên hạ chưa đủ loạn mà. Bất quá, vẻ mặt của Dạ Trạch vẫn bi thống, không hề để ý đến hắn ta. Thanh Long cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo trào phúng nhưng không nói thêm điều gì nữa.

Gã sai vặt cũng bị dẫn xuống, về phần sẽ xử trí ra sao, mọi người cũng không còn quan tâm.

Xảy ra chuyện như vậy, Đại hội Võ lâm không có khả năng sẽ cử hành đúng thời gian. Bởi vì, cảm xúc của Dạ Trạch thật sự không tốt chút nào. Mặc dù mọi người rất sốt ruột nhưng Đại hội Võ lâm vẫn bị dời lại ba ngày sau.

Dĩ nhiên, ngày là do Thương Ngao - Võ lâm Minh chủ quyết định. Khi xảy ra chuyện bắt kẻ thông dâm, từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn không xuất hiện. Hẳn là không muốn nhúng tay vào gia sự của Dạ Trạch đi.

Thời điểm trời còn tờ mờ, trên giường, hai người ôm nhau ngủ. Cánh tay của nam nhân ôm lấy eo nhỏ của nữ nhân, đặt cằm ở đỉnh đầu của nàng, tạo ra một thế giới ấm áp cho nàng. Đôi tay trắng nõn của nữ nhân đặt trên ngực của nam nhân, trán vùi vào cổ của hắn, hô hấp mềm nhẹ, không chút mộng mị. Hình ảnh như vậy khiến người ta cảm thấy thực tốt đẹp.

Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra, nhìn người trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. Sau đó, nhẹ nhàng buông nàng ra, xuống giường.

Chỉ là, phía sau lại đột nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh quấn lấy, lực đạo không được xem là ôn nhu ôm thắt lưng hắn, ngăn trở động tác của hắn.

“Quốc sư đại nhân, giường của Bản lâu chủ là nơi ngươi muốn lên là lên, muốn xuống là xuống sao?” Ngữ khí lành lạnh, Quốc sư đại nhân không cần nhìn cũng có thể đoán được biểu tình lúc này của nàng.

Đáy mắt xẹt qua ý cười, xoay người, nhìn về phía nàng, khoé miệng khẽ cong, thấp giọng cười, sóng mắt lưu chuyển, tuyệt thế vô song, câu hồn đoạt phách, âm thanh trầm thấp mà tà mỵ, “Vậy sau này Bổn toạ cũng không xuống giường của nàng nữa, được không?”

Mộ lâu chủ không khỏi bị giật mình, đập vào mắt không phải là mặt nạ tinh xảo như cũ, mà là một khuôn mặt dẫn dắt người phạm tội.

Một đôi mày kiếm lại thấp thoáng sự tà mị, đôi mắt đào hoa vẫn câu hồn đoạt phách như vậy, sóng mũi cao, bạc môi cùng với cái cằm duyên dáng. Mỗi một chỗ đều đẹp như vậy, tràn đầy mị hoặc, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Phong tình như thế, tuyệt đối sẽ điên đảo chúng sinh, khiến cho người ta không cách nào phản kháng được.

Nếu như nói Quân Như Ngọc hoàn mỹ, như vậy, Quốc sư đại nhân còn vượt qua cả sự hoàn mỹ. Ít nhất, ở trong mắt Mộ lâu chủ là vậy. Bởi vì, nàng có thể bình tĩnh đối mặt với Quân Như Ngọc nhưng nàng lại không hờ hững với Quốc sư đại nhân được. Mộ lâu chủ không khỏi cảm thán trong lòng, Quốc sư đại nhân đúng là yêu nghiệt trời sinh.

Một khuôn mặt như vậy đột nhiên đập vào mắt, dù tâm Mộ lâu chủ có kiên định nhường nào cũng bị thất thố.

Sau khi Mộ lâu chủ hồi phục tinh thần, đối diện với tầm mắt trêu tức của Quốc sư đại nhân, không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó, thản nhiên mở miệng hỏi, “Như thế nào lại lộ ra dung mạo thật?”

Quốc sư đại nhân ôm nàng, thở dài nói, “Ta đây không phải là vì sợ phu nhân ghét bỏ sao?” Quân Như Ngọc cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng, làm sao hắn có thể không lợi dụng ưu thế của bản thân? Tuy rằng Mộ lâu chủ không phải là người nông cạn nhưng hắn cũng phải phòng ngừa hậu hoạn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.