Chương này là về quá khứ của thân thể mà tỷ ấy sẽ trọng sinh vào @@
Tiếng chiêng trống vọng lại nơi không trung, pháo đỏ nhất tề (cùng) nổ, những hồng trù (dải lụa đỏ) bay đầy trời, nơi nơi đều ngập tràn không khí vui sướng.
Nhắc đến Hướng Liên Thiên các, trong chốn võ lâm, không người nào không biết về vị Các chủ - Mộ Nham đã nhận được thanh Phá thiên đao danh dự trên giang hồ. Trong chốn giang hồ, ngoại trừ vị Võ Lâm Minh Chủ từ nhậm (từ chối nhậm chức) kia, chỉ sợ uy phong của hắn là cao nhất.
Mà hôm nay lại vừa vặn là ngày đại tiểu thư của Hướng Liên Thiên các xuất giá (đi lấy chồng), ai cũng có thể nghĩ ra ngày hôm nay nhất định náo nhiệt đến nhường nào.
Những tiếng chúc mừng không ngừng truyền đến, trên mặt của Mộ Nham tràn đầy ý cười. Trong không khí tràn ngập tiếng cười, ai cũng đều nói hắn có một nữ nhi (con gái) như bảo bối. Hôm nay, người mà bảo bối nữ nhi (con gái bảo bối) của ông gả cho chính là Phó các chủ của Hướng Liên Thiên các. Hắn rất xem trọng người trẻ tuổi lại có tài, bây giờ Hướng Liên Thiên các của hắn cũng coi như là có người kế nghiệp.
Mặt trời lặn xuống núi. Màn đêm buông xuống, mọi người nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng (ý chỉ đêm động phòng vô cùng đáng giá). Nhưng mà tân nương tử hôm nay lại ngồi một mình ở trên giường, đợi lâu như vậy thuỷ chung (vẫn) không thấy tân lang vào phòng, mà tiếng động bên ngoài đã sớm tĩnh lặng lại.
Mặc dù có chút lo lắng đã có chuyện xảy ra, nhưng mà hiện tại nàng cũng không thể đi ra. Nghĩ đến phụ thân (cha) còn ở ngoài, hẳn là (chắc là) không có việc gì to tát đâu, liền quyết tâm an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, một tiếng “loảng xoảng”, cửa phòng bị người có khí lực lớn đá văng. Tân nương run một chút, rõ ràng là đã bị doạ.
Mộ Lưu Ly nhỏ giọng hỏi, “Trạch...Là ngươi sao?” Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt, sớm biết thế thì nàng sẽ không để Hỉ Nhi lui ra ngoài rồi.
Dưới khăn voan chỉ có thể nhìn thấy hai đôi chân của nam tử hán, khoan đã... Hai đôi chân??? Mộ Lưu Ly trong lòng cả kinh, bất chấp tất cả, giương tay lấy khăn voan xuống mới nhìn rõ trước mặt nàng là hai đại hảo hán không có hảo ý (không có ý tốt).
“Tiểu thư cũng thật là đẹp! Những sủng phi của lão hoàng đế đó căn bản không thể so với tiểu thư được.” Nói xong, tầm mắt mang đầy lửa nóng còn nhìn quét qua Mộ Lưu Ly. Hắn ta càng nhìn càng cảm thấy nàng vừa mắt, lòng bàn tay còn vung lên về phía nàng.
Ai ngờ một đại hán khác lại bước về phía nàng, lòng bàn tay đánh úp về phía vai của nàng, đánh cho nàng lảo đảo một cái làm nàng cư nhiên (đột nhiên) bổ nhào vào trong lòng hắn ta. Đại hán kia tuy rằng tức giận Mộ Lưu Ly ra tay với hắn, nhưng là giờ phút này có mỹ nhân ở trong ngực làm cho hắn ta tiêu khí (tiêu tan tức giận), tay liền sờ soạng trên người Mộ Lưu Ly một phen, cười đến rất là đáng khinh.
Đại hán còn lại lạnh giọng, nhắc nhở hắn ta, “Ngươi muốn làm hỏng chuyện của Phó các chủ sao?”
Nghe vậy, người nọ vội vàng thu liễm (thu lại tính tình đáng khinh ấy mà) lại một ít, cười mỉa nói, “Ta nào dám a? Chúng ta đem người đi đi.”
Bị hai người đại hán chế trụ (không cho chạy thoát) lôi kéo đi, đáy lòng Mộ Lưu Ly thập phần bất an (đáy lòng vô cùng bất an). Vừa rồi, người nọ nói Phó các chủ, Phó các chủ không phải là Trạch sao? Bọn họ là người của Trạch, nhưng vì sao lại đối với nàng bất kính như vậy?
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, không suy nghĩ rõ ràng được, lại ảo não vì võ công của bản thân mình không cao, ngay cả hai người này nàng đều đánh không lại.
Lúc này đại sảnh đã không còn náo nhiệt như ban ngày nữa. Sự tĩnh lặng quá mức ở đây cất dấu một cỗ áp lực không nói nên lời.
Đến đại sảnh, hai đại hán liền buông Mộ Lưu Ly ra. Mộ Lưu Ly giương mắt nhìn, chỉ thấy Dạ Trạch đứng giữa đại sảnh, mà Mộ Nham đang ngồi ở phía trên chủ vị, tinh thần nếu so sánh với ban ngày thì hiện tại bộ dạng hắn uể oải không chút nào phấn chấn, sắc mặt tái nhợt. Song (Nhưng) tay lại gắt gao cầm lấy tay vịn của ghế, hai mắt trừng Dạ Trạch, đáy mắt bình thường có vui mừng, nay chỉ còn thất vọng cùng thống hận.
“Phụ thân... Người làm sao vậy?” Mộ Lưu Ly cảm thấy cả kinh, vội vàng đi qua đỡ lấy Mộ Nham, bất an trong lòng càng ngày càng nhiều, giương mắt nhìn Dạ Trạch, chỉ thấy vẻ mặt hắn có lãnh ý (thờ ơ), không còn ôn nhu ngày xưa.
“Trạch...” Vì sao nàng cảm giác rằng hắn giống như thay đổi thành một người khác?
Mộ Nham rốt cục đem tầm mắt tới mặt của Mộ Lưu Ly, đáy mắt lộ ra vẻ thương tiếc, đảo mắt nhìn về phía Dạ Trạch, trầm giọng nói, “Ngươi nếu muốn Hướng Liên Trời các, ta có thể cho ngươi, nhưng mà Ly nhi... Ngươi hãy thả cho nàng đi đi, tính tình của nàng như thế nào, ngươi rất rõ ràng, nàng sẽ không cùng tranh!” Kỳ thật, đến bây giờ đáy lòng hắn còn có chút không rõ, Dạ Trạch rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?
Hiện tại, toàn bộ người trong giang hồ sợ là đều rõ tâm tư của hắn đi. Hắn chỉ có một người nữ nhi (con gái), Ly nhi tính tình lại quá mức ôn hoà, căn bản không thể tiếp nhận Hướng Liên Thiên các. Hắn đem Ly nhi gả cho Dạ Trạch, chẳng khác nào là đem Hướng Liên Thiên các giao cho hắn ta (Dạ Trạch), vì sao hắn lại muốn làm ra loại sự tình như thế này ngay ngày đại hôn?
Mộ Lưu Ly cho dù không hiểu thế sự (chuyện đời), hiện tại trong lòng cũng hiểu được vài phần. Nhưng mà nàng vẫn không thể hiểu được - hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Dạ Trạch, vì sao hắn phải hại phụ thân? Vì sao?
Trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc thương tâm, nàng nghĩ là do hắn đau thương mà có, nhưng mà Dạ Trạch lại thờ ơ, cười lạnh nói, “Thả nàng rời đi? Mộ Nham, thù diệt môn của Diệp gia ta, ngươi cho là mệnh của một mình ngươi đủ đền sao?”
Mộ Nham cả người chấn động, sắc mặt khẽ biến, “Ngươi là người của Diệp gia?”
“Đúng, ta họ Diệp, là người của Diệp gia, là Diệp gia bị ngươi dẫn người đi diệt môn!”
Tay Mộ Nham đang nắm lấy tay vịn của toạ ỷ (ghế ngồi) đột nhiên nắm chặt, trầm giọng nói, “Diệp Hải Thiên giết người như ngoé, thủ đoạn thập phần tàn ác. Ta giết hắn là thay giang hồ trừ hại!”
Lúc trước, chỉ trong một đêm Mộ Nham thành danh là vì hắn giết Đại ma đầu Diệp Hải Thiên tu luyện tà công. Đối với điều này, Mộ Nham không nghĩ là mình làm sai, điều duy nhất làm trong lòng hắn áy náy là...
“Ha ha... “ Dạ Trạch ngửa mặt lên trời cười to, “Hảo, quả không hổ danh là Các chủ của Hướng Liên Trời các, quả nhiên đủ chính nghĩa nghiêm nghị, phụ thân (cha) ta là tà ma ngoại đạo. Như vậy, nương (mẹ) ta thì sao?”
Mộ Nham sắc mặt càng thêm tái nhợt, Dạ Trạch nhìn chăm chú vào hắn, thần sắc quỷ dị hỏi, “Ngươi có biết nàng chết như thế nào không?”
Đôi môi Mộ Nham run rẩy, không nói nên lời. Đời này, hắn chưa bao giờ
giết qua một người nào không nên giết, chỉ trừ nữ tử vô tội kia. Nàng là vì hắn mà chết, hắn không thể nào thoát khỏi sự khiển trách của lương tâm.
Thấy Mộ Nham không còn lời nào để nói, khoé miệng của Dạ Trạch cong lên sung sướng, thong thả nói, “Nàng là bị người của Mộ đại Các chủ ngươi mang theo đùa bỡn bức chết.”
Hai tay Mộ Nham càng thu càng chặt, đầu ngón tay cơ hồ (đã) muốn đâm vào ghế, trước mắt hiện ra thảm trạng lúc trước của nàng kia, chỉ có thể lẩm bẩm, “Ta đã muốn giết mấy người kia...” Lời vừa nói ra, bản thân hắn cũng không có cách nào tin được. Dù sao cũng là do hắn không can thiệp. Nàng kia là vô tội, bất quá nàng chỉ bị Diệp Hải Thiên cướp đi, cũng chưa làm bất kỳ chuyện xấu gì, lại bởi vì hắn thúc thủ vô sách (không có cách nào) mà chết thảm, đó là người duy nhất mà hắn nợ.
Lãnh ý trong đáy mắt của Dạ Trạch càng sâu. Đối với phụ thân, cho dù người có chết, hắn cũng không có cảm giác, bởi vì phụ thân rất biến thái. Nhưng mà mẫu thân của hắn cũng là nỗi đau của hắn, tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị tra tấn đến chết, lúc ấy hắn liền thề, nhất định phải làm cho người hại mẫu thân hắn nhà tan cửa nát!
Vẻ mặt của Mộ Lưu Ly sớm đã đầy nước mắt, chịu đựng đau lòng, mở miệng hỏi, “Ngươi đã một lòng muốn báo thù, vì sao còn muốn cưới ta? Ngươi... Ngươi rốt cuộc có từng yêu ta không?” Đáy mắt mang theo một tia chờ đợi thật cẩn thận.
Ngay sau đó liền bị lời nói người nam tử trước mặt không chút nào lưu tình, hung hăng đánh nàng vào địa ngục, “Cưới ngươi là vì chỉ có như vậy mọi người mới có thể thả lỏng cảnh giác trong ngày hôm nay, nhất là phụ thân của ngươi.” Lời nói lạnh nhạt như thể đang trần thuật một câu chuyện có thực.
Sắc mặt của Mộ Lưu Ly tái nhợt, hai mắt đẫm lệ sương mù nhìn hắn, đây thật là Dạ Trạch mà nàng biết sao?
“Tốt lắm!” Dạ Trạch xoay chiếc nhẫn màu đen bằng ngọc trên cự chỉ (ngón tay cái), cười nói, “Mộ Các chủ, đều đã nói xong rồi, màn diễn cũng nên lên sân khấu.”
Dứt lời, không đợi Mộ Nham phản ứng, Dạ Trạch liền quăng Lưu Ly xuống nền.
Mộ Lưu Ly phun ra một ngụm máu tươi, nhuyễn người, ngã xuống đất. Mộ Nham kích động đứng dậy, lại chỉ di chuyển được nửa thân mình, liền ngã về phía ghế ngồi, há miệng thở dốc.
Hiện tại hắn chỉ tương đương với phế nhân, Dạ Trạch hoàn toàn không để hắn vào mắt, nhìn về Mộ Lưu Ly mặc hỉ phục (áo cưới), hướng về phía hắn, hảo tâm (có ý tốt) giải thích, “Tuy rằng nữ nhi của ngươi chỉ có công phu mèo quào (võ công kém), nhưng là cũng có thể có phiền toái, phế đi nàng thì có vẻ bớt việc!”
Sau đó, đảo mắt nhìn về hai đại hán đang đứng ở phía cửa, mở miệng nói, “Mộ đại tiểu thư liền thưởng cho các ngươi, biểu diễn cho tốt vào, đừng để cho Mộ Các chủ thất vọng.”
Mộ Lưu Ly đang nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích, giống như nàng chỉ đang choáng váng mà thôi. Mộ Nham kích động phun ra một ngụm máu đen, hai mắt đỏ bừng, gắt gao trừng mắt với Dạ Trạch.
Dạ Trạch mắt lạnh nhìn hai tên đại hán đang xé rách y phục của Mộ Lưu Ly, xem nhẹ đau lòng trong lòng, cười lạnh nói, “Mộ Lưu Ly, muốn trách thì ngươi hãy trách phụ thân tốt của ngươi, đây là món nợ mà ngươi phải trả thay cho hắn!”
Biểu tình lạnh nhạt trên mặt của hắn đâm vào ngực của Mộ Lưu Ly từng trận đau đớn. Nàng đột nhiên cười ra tiếng, nước mắt theo khoé mắt lướt qua thái dương, trên người có những bàn tay sờ soạng làm cho nàng cảm thấy ghê tởm, nàng lại không giãy dụa chút nào, chỉ trợn to mắt, nhìn xuyên qua nước mắt, mơ hồ nhìn nóc nhà, mở miệng nói, “Phụ thân, là do nữ nhi sai, là do nữ nhi có mắt như mù, đã dẫn sói vào nhà, làm hại người.” Nàng là nữ nhi của phụ thân, là Đại tiểu thư của Hướng Liên Thiên các, không ai có thể vũ nhục nàng, nàng sẽ không làm cho phụ thân mất mặt!
Dạ Trạch chợt ý thức được không tốt, bước nhanh lên phía trước, lại như chậm hơn một bước. Máu tươi theo khoé miệng của Mộ Lưu Ly không ngừng chảy xuống, làm nổi bật lên da thịt như ngọc, muôn phần xinh đẹp, vô vàn thê lương.
Hắn không nghĩ tới nữ tử như Mộ Lưu Ly sẽ có thuốc độc trong miệng, hơn nữa còn là kịch độc (độc không có thuốc giải).
“Ly nhi...” Mộ Nham thương tâm nữ nhi muốn chết, kích động kêu lên, nhưng là thanh âm cũng rất suy yếu.
Chất lỏng tinh ngọt từng đợt trào ra khỏi cổ họng, Mộ Lưu Ly lại giống như không hề phát giác (phát hiện ra), chỉ tiếp tục nhìn nóc nhà, nói, “ Dạ Trạch, ta thật sự rất hối hận... Năm đó, ta không nên xuất môn (ra khỏi nhà), không nên gặp ngươi... Không nên đem ngươi về Hướng Liên Thiên các, không nên cầu (cầu xin) phụ thân giữ ngươi lại, không nên nghĩ đến... Ngươi là người có thể đi cùng ta suốt cuộc đời.”
Dứt lời, Mộ Lưu Ly rốt cuộc chuyển động con ngươi nhìn về phía Dạ Trạch, đáy mắt rốt cục cũng không phải một mảnh trong suốt, trong đôi mắt đó là vô vàn hận ý, tầm mắt gắt gao nhìn Dạ Trạch. Mộ Lưu Ly gằn từng tiếng, “Dạ Trạch, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!”
Kỳ thật, thế này không tính là nguyền rủa âm độc gì, nhưng nhìn Mộ Lưu Ly trên mặt tái nhợt mang theo tươi cười, trong lòng Dạ Trạch lại run lên, thật giống như hắn sẽ không được chết tử tế.