Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Mình quyết định sẽ để chữ thẳng nên từ chương này sẽ là chữ thẳng nhé, còn những chương trước sẽ được sửa lại sau khi mình đã beta nhé.
Vân quý phi giơ tay lên, chộp về phía Kinh Thiên, trong mắt tràn ngập vẻ độc ác.
Kinh Thiên tiểu tặc cũng không phải là hư danh, tuy gã đôi khi hơi ngu ngơ nhưng kỹ năng trộm đồ tuyệt đối là số một. Nếu không phải Vân quý phi về tẩm cung của ả kịp thời thì chiếc vòng cẩm thạch rêu đã vào tay gã từ lâu rồi.
Bây giờ lại có quân cứu viện, tự tin của Kinh Thiên tăng lên rất nhiều, gã cũng không sợ Vân quý phi nữa. Vì vậy, phản ứng của Kinh Thiên cũng linh hoạt hơn, xoay người tránh thoát một vuốt kia của ả rồi nhanh chóng lùi về vị trí an toàn.
Vân quý phi muốn đuổi sát theo nhưng lại bị Thanh Long ngăn lại. Kinh Thiên một tay ôm hộp, tay còn lại vẫy chào đám người Thanh Long, cười nói: “Bổn thiếu gia về phục mệnh trước đây, các người cứ tiếp tục bận rộn đi nhé. Tạm biệt!” Nói xong, gã liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Thật ra, gã rất tin tưởng khinh công của bản thân. Ban nãy gã không chạy không phải vì sợ Vân quý phi mà là vì muốn bốn người này hiện thân rồi để ả quấn lấy bọn họ, xong gã chuồn êm. Nguyên nhân gã làm vậy là vì đề phòng bốn người kia lại làm ra chuyện gì khó hiểu mà thôi. Thủ hạ của Diêm Vương đúng là quá khó chơi, người của Lạc Tiên lâu vẫn tốt hơn!
Vân quý phi rất tức giận khi thấy Kinh Thiên đã chuồn mất. Tuy không phải ai cũng có thể mở cái hộp đó ra nhưng nếu đồ đã bị lấy mất, tìm về cũng rất tốn công. Ả hừ lạnh một tiếng, ngón tay cong lại, dùng sức đánh về phía Thanh Long.
Nếu không phải vì Thanh Long ngăn cản thì sao Yến Kinh Thiên có thể chạy thoát ngay dưới mí mắt của ả được chứ! Ả phải thừa nhận là ả đã xem thường vị Thanh Long đường chủ này rồi.
Dễ dàng ngăn ả như vậy, xem ra hôm nay sẽ có một hồi ác chiến rồi.
Vẻ mặt của Vân quý phi lạnh lẽo, dù ả biết thực lực của mình kém xa bọn họ nhưng quyết không chịu khoanh tay chịu trói.
Móng tay sắc bén xẹt qua chiếc quạt, tạo ra một âm thanh khiến người ta đau đầu, nụ cười trên mặt Thanh Long vẫn thân thiện như cũ nhưng xuống tay không chút lưu tình. “Phạch” - chiếc quạt xếp lại, sau đó liền bay về phía vai của Vân quý phi, đẩy ả lùi về phía sau tận hai bước. Đúng lúc này, thanh đao lớn của Bạch Hổ liền xuất hiện trước mặt của ả, ả vội vàng đánh bay nó. Không đợi ả kịp thở, chiếc roi mềm mại linh hoạt đã quấn lấy phía sau của ả.
Tuy Vân quý phi đã thoát khỏi cái roi nhưng Huyền Vũ đã nhân lúc này mà đến cạnh ả rồi dùng chuỷ thủ đâm vào vai của ả. Chỉ trong chốc lát, máu tươi đã chảy ròng ròng.
Đồng thời, Thanh Long cũng nhạy bén phát hiện làn sương đen đang tụ lại nơi tay của ả. Hắn ta liền lấy quạt ra, quạt một cái thật mạnh, khiến toàn bộ làn sương đen bay đến trên người của Vân quý phi. Chỉ là, hình như làn sương đen này không có lực sát thương quá lớn với Vân quý phi, sắc mặt của ả chỉ khó coi hơn một tẹo mà thôi.
Chu Tước cũng không nản chí khi vồ hụt. Nhân cơ hội này, nàng lại thả ra roi mềm, nhanh nhẹn như một con rắn, lập tức quấn lấy Vân quý phi.
Duỗi tay vuốt lại mái tóc, Chu Tước cười quyến rũ rồi thở dài nói: “Còn tưởng loại người gì ghê gớm lắm chứ? Thì ra cũng chỉ bắt nạt được Kinh Thiên mà thôi.” Bốn người bọn họ vây đánh Vân quý phi đúng là chuyện bé xé ra to.
Bốn vị Đường chủ của Địa Ngục nhai có thể ngồi vững trên vị trí này thì tuyệt đối phải có thực lực. Tuy võ công của họ không bằng Minh Y nhưng xuất sắc hơn cao thủ bình thường như Kinh Thiên đó, nhất là Thanh Long. Đừng nhìn hắn ta yếu ớt như thư sinh mà lầm, trên thực tế, trong bốn người, công lực của hắn ta thâm hậu nhất, thủ đoạn cũng tàn nhất luôn. Chẳng qua mỗi lần hắn ta thấy Chu Tước thì cứ như chuột thấy mèo, khiến cho người khác dở khóc dở cười.
Khuôn mặt của Vân quý phi ngập vẻ tức giận, sắc mặt vặn vẹo, đôi mắt càng ngày càng thẫm lại, vào lúc ả sắp bứt được cái roi thì sau gáy đau nhức, liền hôn mê.
Thanh Long thu tay về, mở quạt ra phe phẩy rồi mở miệng nói: “Bạch Hổ, vác về!”
Xem ra, họ đã lo nghĩ quá nhiều rồi. Vân quý phi không mấy quan trọng nên hắc y nhân cũng không phái người bảo vệ ả ta, cũng không xuất hiện vào thời điểm này, vừa hay khiến họ bớt việc.
Về phần người của Vân quý phi thì đã bị họ giải quyết từ sớm rồi.
Bạch Hổ đã quen phải làm việc nặng, ai bảo hắn ta khoẻ như trâu làm chi? Nghe Thanh Long nói, hắn ta liền vác Vân quý phi lên vai như một bao gạo rồi đi ra ngoài, Huyền Vũ đi theo sau.
Chu Tước tiến lên vài bước rồi duỗi tay nhéo lỗ tai của Thanh Long, hừ lạnh: “Tiểu tử, đệ khinh thường công phu trói người của tỷ hay đệ nghĩ roi của ta không trói được nữ nhân kia hả?”
Thanh Long hít hà vì đau, nở nụ cười nịnh nọt: “Không phải, tuyệt đối không phải. Còn không phải vì đệ sợ ả ta quá ầm ỹ, làm ảnh hưởng đến tâm tình của tỷ thôi sao?”
Chu Tước hừ lạnh một tiếng, túm lỗ tai của hắn ta rồi đi ra ngoài, Thanh Long vội vàng đuổi kịp, luôn miệng cầu xin tha thứ: “Đệ sai rồi, đệ biết sai rồi. Tỷ nương tay đi mà, đệ là đệ đệ ruột của tỷ đó!”
Đi được một quãng đường khá xa thì Chu Tước mới thương tình buông tay, lỗ tai của Thanh Long đã đỏ như tôm luộc. Nàng chống nạnh, dùng sức dí sát vào trán của hắn ta rồi nói: “Đệ đừng tưởng mình đứng nhất là giỏi nhé! Đời này, đệ vĩnh viễn nhỏ hơn lão nương rồi, dù hoá thành tro cũng không lớn hơn được ta đâu!”
Thanh Long xoa lỗ tai, khóc không ra nước mắt: “Tỷ tỷ của đệ ơi, đó là Chủ thượng sắp xếp mà, có liên quan gì đến đệ đâu chứ? Huống hồ, chuyện đó đã qua lâu như vậy, tỷ có thể đừng so đo nữa không?”
Vì sao hắn ta lại có một tỷ tỷ hẹp hòi như vậy chứ? Đã vậy còn đanh đá nữa, hở tý là động tay động chân. Nhất định là do kiếp trước hắn ta đã tạo không ít nghiệp nên kiếp này mới bị như này.
Hắn ta vừa mới lên tiếng thì lỗ tai lại rơi vào tay của Chu Tước, nàng hầm hừ nói: “Đệ còn dám nhắc đến chuyện này nữa hả? Nếu không phải tiểu tử đệ lục thân không nhận, đánh luôn cả tỷ tỷ thì đệ sẽ đứng nhất sao hả? Hả??”
“Huhu... Đau đau đau! Tỷ, do Chủ thượng không cho phép nương tay mà!”
Bạch Hổ và Huyền Vũ đã quá quen với một màn này nên cũng không quay đầu lại nhìn. Bọn họ không nhìn bộ dạng xui xẻo của Thanh Long thì tốt hơn, nếu không thì sẽ bị tên hẹp hòi y chang như tỷ tỷ của hắn ta trả đũa cho xem.
Vân Thiên cung rất im ắng, giống như ngoại trừ họ ra thì không còn ai cả. Bốn người quen lối dẫn Vân quý phi rời khỏi Hoàng cung.
Lúc Vân quý phi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong mật thất. Vì mới tỉnh nên hai mắt của ả hơi mờ, chỉ thấy một nhuyễn tháp ở nơi xa, trên đấy có một người đang lười biếng nằm nghiêng, ngón tay thon dài cầm một chén rượu bạch ngọc, lắc qua lắc lại nhưng lại không uống.
Dẫu thân hình của người ấy mơ hồ nhưng ả vẫn biết người ấy là ai.
Ngoại trừ Văn Nhân Dịch ra thì không có ai sở hữu phong thái tuỳ ý lười biếng nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt được cả.
Sẽ không có người thứ hai khiến ả đau khổ vẫy vùng giữa yêu và hận như hắn.
Cũng khó trách, trong cung có động tĩnh lớn như vậy mà không có thị vệ xuất hiện. Dù toàn bộ người bên cạnh ả đã bị giải quyết hết thì mang ả ra ngoài cung cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tuy Mặc Thiên vô dụng nhưng vì có một Quốc sư đại nhân tài năng nên thủ vệ trong cung còn chưa đến nỗi vô dụng như vậy.
Trái lại, nếu Quốc sư đại nhân muốn bắt người nào ra khỏi cung thì chuyện đó dễ như trở lòng bàn tay, ai cũng không ngăn được.
Liễu Vân Sương lắc lắc đầu để thanh tỉnh hơn, lúc này ả mới cảm giác được tình trạng của mình. Hai tay bị trói chặt bằng xích sắt, mũi chân chỉ vừa chạm được mặt đất, gót chân lại không chạm đất. Tình huống này tuyệt đối không dễ chịu chút nào, nhất là khi người trói ả lại là cái dằm trong tim của ả.
“Văn Nhân Dịch, ngươi có ý gì?”
Ả muốn giữ vững tư thái cao sang như trước đây nhưng sự thật đã chứng minh, dù bây giờ ả làm gì thì cũng chỉ là trò hề mà thôi, nhất là giọng nói khàn khàn không mang chút uy hiếp nào. Suy đoán khó tin trong lòng càng khiến ả hoảng loạn hơn, bây giờ ả duy trì bình tĩnh thôi cũng rất khó khăn rồi.
Quốc sư đại nhân bỏ chén rượu trong tay xuống, lười biếng duỗi tay chân rồi nói: “Bổn toạ không định chơi với ngươi nữa mà thôi.”
Hắn khẽ nâng mắt, đôi mắt đào hoa hút hồn đảo qua mặt Vân quý phi, nở một nụ cười ôn hoà: “Liễu Vân Sương, tuy Bổn toạ nợ Liễu gia một ân tình nhưng ta chưa từng nợ ngươi bất kỳ thứ gì.”
Khi xưa, hắn có lòng tốt đến cứu ả thì lại bị ả đâm một nhát bằng chuỷ thủ có độc. Tuy hắn biết đó là kế hoạch của hắc y nhân nhưng dựa theo tính tình của hắn, dù hắn không giết Liễu Vân Sương đi nữa thì cũng còn cả ngàn cách để trả thù ả. Chỉ là, hắn vẫn không ra tay vì nợ ân tình của Liễu gia mà thôi. Đến bây giờ, xem như nợ nần giữa hắn và Liễu gia đã trả hết.
Liễu Vân Sương vẫn nghĩ rằng, vì áy náy nên hắn cứ âm thầm bảo vệ ả nhưng thật ra, hắn không cảm thấy áy náy chút nào nên hắn nhớ rất rõ những gì ả nợ hắn.
Nhất là những chuyện Liễu Vân Sương đã làm ra với Mộ lâu chủ tuyệt đối không thể tha thứ!
Biểu cảm trên mặt ả biến hoá không ngừng, từ không thể tin chuyển sang thống khổ, phẫn nộ, cuối cùng là vặn vẹo quát lên: “Ngươi không nợ ta? Là ngươi hại ta nhà tan cửa nát! Vậy mà ngươi còn dám nói là ngươi không nợ ta?”
Vân quý phi không buông bỏ được thù hận là vì ả không thể nào quên được nỗi sợ hãi khi chỉ còn một mình ả trong vòng một đêm, đồng thời cũng không thể chấp nhận được sự thật người ả yêu đã hại chết người thân của mình. Từ một tiểu cô nương được mọi người cưng chiều trở thành một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa, sự hồn nhiên ngây thơ đã biến mất, ả dần dần học được hận thù lẫn tính kế, chỉ mình ả biết sự cực khổ của những năm qua.
Bây giờ, người ả hận lại nhẹ nhàng nói hắn không nợ ả gì hết? Đúng là nực cười!
“Ha ha...” Vân quý phi bật cười thành tiếng, cười như điên dại: “Ngươi lừa ta!” Ả vốn nghĩ rằng, hắn áy náy và hối hận nên mới không thể buông tay mình nhưng hoá ra mọi thứ chỉ là âm mưu của hắn. Thì ra, cuộc đời thăng trầm của ả chỉ là một vở kịch hay!
“Chậc chậc... Nữ nhân này chịu kích thích kém thế, đừng nói là ả sắp điên rồi nhé? Vậy thì không thú vị chút nào, phải không, Băng mỹ nhân?” Thanh Long nhìn về phía Bích Lạc nhưng tiếc thay, người ta không thèm để ý đến hắn ta.
Hiện tại Bích Lạc đang bận suy nghĩ nên tra tấn nữ nhân có ý định Lâu chủ nhà nàng ấy như thế nào thôi.
Tuy nàng ấy không có thú vui tra tấn người khác nhưng lòng trung thành với Mộ lâu chủ cộng với tài năng tinh thông dược lý, chắc chắn Vân quý phi sẽ không có kết cục tốt lành khi rơi vào tay nàng ấy. Đã vậy, còn có một Thanh Long thủ đoạn tàn nhẫn vào góp vui nữa chứ.
Thanh Long cũng không mất mặt khi bị ngó lơ, tính cách của cô nàng Bích Lạc này vốn là vậy mà! Hắn ta lắc đầu khi nhìn Vân quý phi đang lên cơn, nữ nhân này liên tục nhằm vào Chủ mẫu, bây giờ rơi vào tay Chủ thượng thì sao có thể có được một kết cục tốt đẹp được chứ?
Muốn trách thì chỉ có thể trách ả quá ngu ngốc, không phát hiện ra sự thật thì đã đành, cứ chạm vào nghịch lân của Chủ thượng là tội đáng muôn chết đó.