Giản Ninh Xuyên có chút tức giận. Không nói một tiếng đã tới, đúng là tác phong trước sau như một của Giản Hoa, ba cậu xưa nay vẫn cứ thích làm theo ý mình, căn bản không coi trọng chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác, đặc biệt là thằng con trai này, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, muốn quấy nhiễu là quấy nhiễu, muốn mặc kệ là mặc kệ luôn.
Cậu trực tiếp vác mặt nạ gấu trúc đi ra cửa, ở hành lang gặp được Giang Bạch Dạ và trợ lý nhà hắn từ bên ngoài trở về. Giản Ninh Xuyên chào hỏi: “Giang đại ca.”
Giang Bạch Dạ nhận ra giọng cậu, buồn cười nói: “Mao Mao hả? Ban ngày cos mèo con, ban đêm lại cos gấu trúc à? Đi đâu thế này?”
Giản Ninh Xuyên không thể nói thật được, đành phải đáp: “Đi tìm trợ lý lấy ít đồ ạ.”
Giang Bạch Dạ cười gật gật đầu, hai người liền nói tạm biệt. Giản Ninh Xuyên phiền muộn bước vào thang máy đi lên tầng.
Đến phòng 888, nhấn chuông, người mở cửa là một gã da trắng tóc vàng cơ bắp cuồn cuộn, thân cao hai mét, mặc áo phông đen và quần đen, mặt không cảm xúc. Là bảo tiêu của Giản Hoa.
Giản Ninh Xuyên: “Tôi tới tìm ông chủ của anh.”
Người kia nghe không hiểu tiếng Trung, nghi ngờ nhìn chằm chằm cái mặt nạ của Giản Ninh Xuyên, ánh mắt có chút mới mẻ, hình như là bị moe quật. Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, quốc bảo cục cưng quả nhiên là đáng yêu vô địch, đô con cơ bắp cỡ nào cũng bị mê hoặc ha ha ha ha ha ha.
Giản Hoa ở trong phòng nói: “Let him in!”
Bảo tiêu liền nghiêng người cho Giản Ninh Xuyên tiến vào, còn bản thân thì đi ra ngoài canh gác, đóng cửa lại.
Hai người đang ngồi trên sô pha không ngờ rằng Giản Ninh Xuyên lại đắp mặt nạ tới, vẻ mặt Giản Hoa đầy ghét bỏ, Lý Tranh thì vô cùng bất đắc dĩ.
Giản Ninh Xuyên đứng ở cửa, không đi vào, hai tay cắm trong túi quần ngủ, nói: “Ai kêu hai người tới đây?” Kết hợp với gương mặt gấu trúc kia, lực trào phúng max level.
Giản Hoa chỉ phòng vệ sinh, nói: “Đi mau đi mau, con rửa sạch sẽ mặt mũi rồi ra đây nói chuyện với ba.”
Giản Ninh Xuyên: “Tôi làm gì có tư cách dùng nước phòng 888, có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
(888: ‘bát’ đồng âm với ‘phát’ nên phòng 888 thường là phòng VIP)
Giản Hoa mặt lạnh lùng nói: “Đây là thái độ con dùng để nói chuyện với ba đấy hả?”
Giản Ninh Xuyên đốp chát lại: “Vậy thì đừng nói nữa, có phải tôi mời ngài đến đây đâu?”
Tên ba phải Lý Tranh lại giải hòa: “Hai người nói chuyện tử tế không được à? Xuyên Xuyên quay phim cả ngày chắc cũng mệt lắm, lại đây ngồi đi, lâu rồi bố con mình không gặp nhau, để bố xem xem giờ con mập ốm thế nào.”
“Khỏi cần nhìn, gầy!” Giản Ninh Xuyên không nhúc nhích, nói: “Không có chuyện khác thì con đi đây, muốn gặp thì xuống dưới mà tìm, đang bận đắp mặt nạ.”
Giản Hoa tức lắm, Giản Ninh Xuyên đắp mặt nạ gấu trúc càng tôn lên đôi mắt to tròn, hai ba con giương cung bạt kiếm, chuẩn bị lại cãi nhau to.
Lý Tranh vội vàng đứng dậy, nói: “Cả hai đứng yên! Nghe tôi nói!”
Giản Ninh Xuyên lấy kinh nghiệm xương máu để nhận định, có ngu mới nghe theo y, cứ cãi nhau là nhanh nhất, dẫu sao một năm cũng cãi nhau mấy chục lần, ai thèm quan tâm.
Vậy mà lần này Giản Hoa phá lệ nghe theo, thu lại sự tức giận trên mặt, ngả lưng về phía sau sô pha, nói: “Con trước hết đi rửa mặt đi, ra rồi nói tiếp.”
Cứ làm ầm ĩ lên thì Giản Ninh Xuyên chẳng xi nhê, nhưng Giản Hoa không muốn cãi nhau, cậu lại cảm thấy không quen. Cái gì đây, từ xa chạy tới Đôn Hoàng mà không cãi nhau thì tới làm gì, diễn cha hiền con thảo à, ai thèm diễn với lão?
“Xuyên Xuyên, con đi rửa mặt đi.” Lý Tranh nói: “Giản Hoa không đến để cãi nhau với con đâu. Bọn bố đã gặp người đại diện của con rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “!!!”
Cậu lập tức vào nhà vệ sinh để tháo mặt nạ, nghe loáng thoáng ở bên ngoài, Lý Tranh to nhỏ gì đấy với Giản Hoa, tiếng nước ào ào, cũng không nghe rõ lắm. Cậu vừa rửa mặt vừa nghĩ, ba cậu có bắt nạt Hoắc Phù không? Đóng phim từ chiều tới giờ cậu chưa có thời gian để liên lạc với Hoắc Phù, Hoắc Phù cũng không chủ động gọi điện thoại tìm cậu. Có điều với tính cách của thầy Hoắc, cho dù bị ba cậu xỉa xói ác độc, hắn cũng không để mình chịu thiệt thòi ngay lúc ấy. Hoắc Phù khéo mồm khéo miệng, câu chữ thốt ra vô cùng lợi hại, nhưng chỉ sợ bệnh thần kinh của ba cậu bộc phát, ở trong tối ngấm ngầm làm khó dễ Hoắc Phù, mấy việc kiểu này ba cậu giỏi lắm. Giản Hoa tuy không hoạt động ở trong nước, nhưng vì một số nguyên nhân nên có địa vị rất đặc thù, nhóm cá sấu tai to mặt lớn trong Cbiz đều muốn bán mặt mũi cho lão, tuy không hô mưa gọi gió được, nhưng muốn loại trừ một người đại diện thì vẫn dư sức.
Giản Ninh Xuyên rửa sạch mặt rồi đi ra, Giản Hoa nhìn cậu, lại nở nụ cười, trông có chút từ ái.
Giản Ninh Xuyên lạnh lùng nghĩ, gừ gừ, bệnh thần kinh, lại sắp diễn à.
Lý Tranh gọi cậu qua đó ngồi, Giản Ninh Xuyên liền qua đó ngồi, ngồi cách xa hai ông bô kia một khoảng, ba người hình thành nên tam giác nhọn, Giản Ninh Xuyên chính là đỉnh cao nhất kia.
Cậu ôm cánh tay, nói: “Hai người rốt cuộc tới làm gì? Đừng bảo tới để khuyên con phá hợp đồng nhé, ngồi đấy mà mơ.”
Lý Tranh nói: “Người đại diện của con…”
“Hắn không giống như bố đã nghĩ đâu.” Giản Ninh Xuyên ngắt lời y, nói: “Hoắc Phù tốt lắm, đối xử với con càng tốt hơn, chúng con rất ăn nhịp.”
Lời này của cậu rất lấp lửng, ăn nhịp, có thể là yêu đương ăn nhịp, cũng có thể là hợp tác ăn nhịp.
Lý Tranh giật mình nói: “Xuyên Xuyên, con đang ám chỉ bố vu khống hắn à?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Ý con không phải thế.”
Lý Tranh có chút bi thương, nói: “Bố chỉ sợ con bị lừa… mà thôi, hắn có ra sao bố không quan tâm, dù gì cũng là chuyện nam nữ riêng tư, không ảnh hưởng đến công việc là được rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Lý Tranh nói: “Bọn bố biết chuyện con đóng phim của Trần Kỳ Phong rồi, cũng biết người đại diện đẩy con lên thành nhân vật chính, phim hiện tại đang quay cũng không có vấn đề gì, cho tới bây giờ thì Hoắc Phù giúp con xử lý chuyện công việc vẫn khá ổn thỏa. Xét về tổng thể, nếu con nhất định muốn phát triến ở trong nước, thì như hiện tại cũng tạm chấp nhận được.”
Chuyện này không giống với suy tính của Giản Ninh Xuyên, cậu ngạc nhiên hỏi: “Nói vậy là hai người sẽ không tọc mạch vào chuyện của con nữa ạ?”
Giản Hoa lại lên cơn khó ở, nói với Giản Ninh Xuyên: “Con ăn nói kiểu gì đấy? Quan tâm đến con mà gọi là tọc mạch à? Con nghĩ ba ăn no rửng mỡ chắc? Ba bỏ cả cát xê hàng nghìn USD chạy tới đây chỉ để tọc mạch chuyện vớ vẩn của con thôi ư? Thế sao ba lại không đi tọc mạch chuyện của ai khác?”
Giản Ninh Xuyên cũng ức chế, nói: “Muốn tọc mạch chuyện của ai khác quá đơn giản luôn! Ông tòi thêm thằng nữa là ngon ngay, nhân lúc còn chưa tới 50 thì tranh thủ mà sinh đi nhé, cẩn thận muộn quá không kịp, đống cát xê hàng nghìn USD kia của ông tương lai chẳng có ma nào thừa kế đâu.”
Giản Hoa điên tiết, hỏi Lý Tranh: “Lý Tranh, nó đang trù ẻo tôi đấy à?”
Lý Tranh: “Không phải không phải đâu, Xuyên Xuyên nó giận lẫy ấy mà.”
Giản Hoa nói: “Đủ rồi! Cậu cho rằng tôi dốt tiếng Trung nên nghe không hiểu chứ gì?”
Gã giơ tay chỉ vào Giản Ninh Xuyên, giọng nói giận đến phát run: “Con cút ngay lập tức cho ba!”
Giản Ninh Xuyên đứng dậy đi thẳng, Lý Tranh vội vàng chạy tới kéo cậu, cậu cũng mặc kệ, chẳng thèm quay đầu mở cửa bước ra ngoài, trước khi cửa đóng lại, còn nghe thấy Giản Hoa dùng tiếng Anh chửi vài câu thô tục.
Cảnh cửa khép lại phía sau lưng cậu, Giản Ninh Xuyên đứng đó, tự dưng bật khóc. Cậu cũng không hiểu nổi vì sao mình lại khóc, từ lâu đã chẳng còn trông mong vào người ba này nữa, có gì hay để mà khóc chứ? CMN đều tại cậu mau nước mắt thôi.
Từ bên cạnh có người đưa tới một tờ giấy, trên giấy còn in logo của khách sạn.
Cậu quay đầu sang, là vị bảo tiêu tóc vàng của Giản Hoa, vừa nghi hoặc vừa đồng cảm nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Panda? Are you ok?”
Giản Ninh Xuyên nhận lấy giấy ăn, lau nước mắt, nói: “Ok, rất ok, cảm ơn… san kiu, bái bai.”
Cậu đi xuống lầu, trở về phòng của mình, nằm lỳ ở trên giường khóc lớn một hồi, sau khi bình tĩnh lại mới gọi điện thoại cho Hoắc Phù.
Bên phía Hoắc Phù rất ồn, tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc.
Cậu hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Đi chơi với thằng bạn, em chờ chút.” Hoắc Phù rất nhanh đã tới một nơi yên tĩnh, hỏi: “Về khách sạn chưa?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Đang ở trong phòng. Hôm nay anh gặp ba em phải không?”
Hoắc Phù nói: “Đúng đó, hồi trước hắn bảo muốn gặp anh, anh ngày nào cũng mất công chuẩn bị thơm tho sạch sẽ, vậy mà hắn cứ mất hút, hôm nay chẳng kịp phòng bị thì hắn lại đột nhiên bổ tới, dọa anh sợ hết cả hồn, lúc đấy đường huyết suýt nữa tăng vọt.”
Giản Ninh Xuyên cười rất miễn cưỡng: “Ha ha.”
Hoắc Phù nói: “Sao đấy? Nghe thấy ba em tới gặp anh nên lo lắng cho anh à? Yên tâm đi, anh không xung đột gì với hắn đâu. Trước khi đi hắn còn dặn anh sau này phải trông chừng em thật tốt.”
Giản Ninh Xuyên trầm mặc trong chốc lát, nói: “Lão tới Đôn Hoàng rồi, bọn em vừa gặp nhau xong, lại cãi lộn.”
“…” Hoắc Phù nói: “Muốn anh đến đó không? Từ Bắc Kinh tới Đôn Hoàng chỉ có một chuyến bay vào buổi sáng, hoặc là anh tới Lan Châu trước, rồi đổi sang ngồi ô tô. Em ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh dậy là sẽ thấy anh ngay.”
Giản Ninh Xuyên vội nói: “Không cần đâu! Em không sao hết, ngày mai chắc lão cũng đi rồi, chuyên môn chạy tới chỉ để cãi nhau với em thôi, cãi cũng cãi xong rồi, còn ở lại ngắm sa mạc chắc?”
Hoắc Phù nói: “Anh không tới vì hắn, anh tới là để ở bên cạnh em nha.”
Giản Ninh Xuyên thở phào, nói: “Em muốn khóc quá, thầy Hoắc ngọt ghê cơ.”
Hoắc Phù nói: “Đường huyết cao như thế, không ngọt thì biết làm sao.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Bạn bè cái kiểu bỏ đi gì mà giờ này còn gọi anh ra ngoài chơi? Anh không được thức đêm.”
Hoắc Phù nói: “Chính xác, là bạn bè kiểu bỏ đi đấy, chờ em về sẽ giới thiệu sau.”
Giản Ninh Xuyên cảnh giác: “Nam hay nữ? Anh là đồ đũy giả nai! Đừng có bệnh cũ tái phát mà chạy đi dụ dỗ người khác đấy!”
Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha, là nam, kết hôn từ lâu rồi, con cũng đã học tới cấp hai.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy còn được. Anh nhớ về nhà ngủ sớm một chút nhé, bà xã ngoan.”
Hoắc Phù cười nói: “Tuân lệnh, ông xã Xuyên Xuyên.”
Sau khi cúp điện thoại, Giản Ninh Xuyên vui vẻ hẳn, nằm ở trên giường suy tư một lúc, cảm thấy hiện giờ đã không sao nữa rồi, sau này cứ mặc kệ Giản Hoa, cậu có thèm khát gì người ba này đâu cơ chứ.
Chuông cửa reng reng vang lên, không cần đoán cũng biết là ông bố nuôi ba phải.
Cậu đứng dậy mở cửa, không cho Lý Tranh đi vào, nhỏ giọng nói: “Con biết bố muốn nói gì, con không muốn nghe, ngày mai con còn phải dậy sớm đi đóng phim, chẳng có thời gian để dây dưa lằng nhằng với hai người đâu.”
Lý Tranh nói: “Con để bố vào trước đã, bố hứa không nhắc đến ba con, được chưa?”
Giản Ninh Xuyên không muốn nói chuyện với y: “Con muốn ngủ.”
Lý Tranh nói: “Sáng sớm ngày mai bọn bố phải đi rồi. Xuyên Xuyên, bố nuôi nhớ con lắm.”
Giản Ninh Xuyên nhìn y, trên khuôn mặt đó vẫn là sự yêu thương ấm áp mà bao năm nay cậu hằng quen thuộc.
Khi cậu còn bé, Giản Hoa rất ít khi về nước, mấy năm mới gặp một lần là chuyện bình thường. Lý Tranh thì ngược lại, y xuất hiện tương đối nhiều, cách một khoảng thời gian y sẽ tới ngôi nhà rộng khủng khiếp kia của Giản Hoa, ở bên cạnh chơi với Giản Ninh Xuyên bé bỏng mấy ngày, đặc biệt là dịp tết đến xuân về và lễ thiếu nhi hằng năm, Lý Tranh chưa bao giờ vắng mặt. Trước khi lên đại học, mỗi một đêm giao thừa, cậu đều trải qua bên cạnh y, mỗi một ngày sinh nhật, đều có y thổi nến cùng mình.
Không bàn đến chuyện huyết thống, nếu như nói Lý Tranh và Giản Hoa ai mới giống ba của cậu, đáp án không thể nghi ngờ chính là Lý Tranh.
Cậu rốt cuộc vẫn để Lý Tranh đi vào.