Giản Hoa trong mắt người đời là ‘đại thần’, còn trong mắt Giản Ninh Xuyên là ‘đại thần kinh’. Không biết có phải do debut sớm thành danh nhanh, được người xung quanh tâng bốc quen rồi, mà nay gã đã hơn 40 tuổi, nhưng cách nói chuyện và hành động thường xuyên ấu trĩ đến lạ kỳ.
“Ha cái gì mà ha?” Giản Hoa nói trong điện thoại: “Thi xong chưa? Thi được không?”
Giản Ninh Xuyên bỏ dở việc thu dọn vali, đi ra ban công nghe điện thoại, nói: “Ai biết.”
Giản Hoa: “Con làm sinh viên kiểu gì thế? Thi được hay không mà cũng không biết à?”
Giản Ninh Xuyên hỏi ngược lại: “Ông năm nay có nhận được tượng vàng Oscar không?”
Giản Hoa: “Gì cơ???”
Giản Ninh Xuyên: “Ông làm diễn viên kiểu gì thế? Có nhận được tượng vàng Oscar không cũng không biết à?”
Giản Hoa: “…”
Giản Ninh Xuyên đắc ý trong lòng, giọng điệu sang chảnh: “Còn việc gì không? Tôi bận lắm.”
Giản Hoa rất bất mãn: “Con thì bận cái gì?”
Giản Ninh Xuyên chỉ chờ gã hỏi câu này, nói: “Chuẩn bị gia nhập đoàn phim.”
Giọng điệu của Giản Hoa vui lắm: “Con gặp đạo diễn rồi à? Lạ nhở, sao không ai báo cho ba biết?” Tiếp đó tiếng nói hơi xa xăm, gã dùng tiếng anh hỏi người bên cạnh: “Có đạo diễn Đường nào tìm tôi không?” Đối phương đáp gì đó, Giản Ninh Xuyên nghe không rõ, chỉ thấy Giản Hoa nói: “Được rồi, cảm ơn.” Sau đó tiếng nói lại to lên: “Casting chưa? Đạo diễn Đường đánh giá con thế nào?”
Giản Ninh Xuyên: “Ai là đạo diễn Đường?”
Giản Hoa nhận ra có chỗ không đúng: “Con vào đoàn phim nào?”
Giản Ninh Xuyên ung dung thong thả trả lời: “Thành Phố Tội Ác, nội dung về đội phòng chống ma túy không ngại vào sinh ra tử để giữ gìn an ninh trật tự, nêu bật giá trị của chủ nghĩa xã hội, Đảng và nhân dân cùng nhau bắt tay làm nên giấc mơ điện ảnh Trung Hoa.”
“…” Giản Hoa đại thần cúp điện thoại.
Giản Ninh Xuyên tiếp tục thu dọn đồ đạc, Tần Trận và Vương Tử Diệp đã đấu võ mồm xong, khôi phục tình anh em, chụm đầu cùng nhau tổ đội bắn PUBG.
Chưa đến năm phút sau, điện thoại của Giản Ninh Xuyên lại vang lên. Cậu không cần nhìn cũng biết là Lý Tranh gọi đến.
[1] Giải Pulitzer: một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. [2] PUBG: game bắn súng sinh tồn.
“Xuyên Xuyên.” Câu mở màn tỷ năm không đổi của Lý Tranh vang lên: “Sao con lại chọc cậu ấy nữa?”
Giản Ninh Xuyên: “Ai đấy?”
Lý Tranh: “… Không nhận ra bố nuôi thật luôn? Không thể nào.”
Giản Ninh Xuyên: “Con không có ông bố nuôi nào bắt tay với kẻ khác lừa con.”
Lý Tranh dỗ như dỗ trẻ con: “Thù dai quá cơ! Bố nuôi sai rồi, sau này không thế nữa.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Đến quà sinh nhật cũng không tặng cho con.”
“…” Đại khái Lý Tranh thấy chột dạ đuối lý, không nói tiếp vấn đề ấy nữa: “Ba con bảo rằng con muốn đi đóng phim rác rưởi, chuyện này là sao?”
Giản Ninh Xuyên cười gằn, nói: “Trong mắt ổng ngoài phim của bản thân mình, những phim khác toàn là rác rưởi.”
Lý Tranh nói: “Hai người ai cũng như ai, hắn coi phim của người ta là rác rưởi, con thì đến phim của Đường Tâm Mai cũng ngứa mắt.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Đạo diễn Đường mà Giản Hoa nói là Đường Tâm Mai?! Nữ đạo diễn người Hoa sống ở Mỹ, tác phẩm hai lần lọt giải Oscar hạng mục phim tiếng nước ngoài?
“Lần này bà ấy quay một bộ phim điện ảnh đề tài học đường, nguyên tác gốc từng đoạt giải Pulitzer, hi vọng lọt vào Oscar rất lớn, nhân vật tôm tép không lời thoại kẻ khác còn phải tranh nhau bể đầu, ba con phí bao nhiêu công sức mới nhét con vào được.” Lý Tranh nói: “Đoàn phim bên ấy muốn con vào từ tháng 6, ba con sợ ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ, kiên quyết kéo dài thời gian đến nghỉ hè, vì chuyện này còn đồng ý với bên đầu tư của họ, làm khách mời miễn phí cho một bộ phim, ai ngờ con lại làm ra chuyện này…”
Giản Ninh Xuyên nói: “Cái gì mà ‘ai ngờ con lại làm ra chuyện này’? Con nhờ ổng giúp con chắc?”
Lý Tranh: “Xuyên Xuyên, con đừng không hiểu chuyện như thế, lấy địa vị và tuổi nghề của ba con, sao lại phải làm khách mời trong phim hài kịch hạng C, con nghĩ cậu ấy là vì ai?”
Giản Ninh Xuyên: “Vì con chắc? Cảm động quá ha.”
Lý Tranh: “Thằng bé này, đừng giở giọng điệu quái gở ấy ra.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Ổng vì con sao? Không phải, ổng chỉ vì bản thân mình thôi, tự cảm động nên diễn vai người ba tốt. Trước đây lúc cần thì không diễn, hiện tại diễn làm gì, ai muốn xem? Dù sao cũng chẳng phải con.”
Lý Tranh: “…”
Giản Ninh Xuyên nói: “Còn nữa, xin ba sau này kiên trì vị trí trung lập, nếu không con thật sự không nhận ba nữa.”
Lý Tranh: “… Xuyên Xuyên, con rốt cuộc đi quay phim gì?”
Giản Ninh Xuyên: “Thành Phố Tội Ác.”
Lý Tranh nghĩ một hồi, nói: “Của Trần Kỳ Phong? Vậy cũng được lắm… Nhưng phim này không phải khởi quay lâu rồi à? Sao lần trước không nghe con nhắc đến?”
Giản Ninh Xuyên: “Mới nhận vai không lâu, có diễn viên xảy ra chuyện, con gánh thay.”
Lý Tranh: “Tự mình đi casting à?”
Giản Ninh Xuyên: “Người đại diện đưa đi.”
Lý Tranh kinh hãi lắm: “Con ký hợp đồng quản lý rồi á?”
Giản Ninh Xuyên: “Ký rồi, Hoắc Phù.”
“Ai cơ? Hoắc…” Giọng điệu của Lý Tranh thay đổi hẳn, trầm trọng nói: “Con ký hợp đồng độc quyền à?”
Giản Ninh Xuyên: “Đúng, giấy trắng mực đen.”
Lý Tranh muốn hộc máu: “Con muốn tìm công ty quản lý sao không hỏi ý kiến bố? Tùy tiện ký với một kẻ như thế à?”
Giản Ninh Xuyên mờ mịt nói: “… Kẻ như thế?”
Lý Tranh bên kia điện thoại bùng nổ: “Việc này con không cần lo, bố và ba con sẽ thương lượng cùng nhau giải quyết chuyện này.”
Giản Ninh Xuyên: “Giải quyết cái gì? Con sắp gia nhập đoàn phim rồi, hợp đồng cũng đã ký!”
Lý Tranh càng thêm tức giận: “Thằng bé này bị sao thế? Làm chuyện gì cũng không tìm người lớn hỏi ý kiến? Hợp đồng là thứ tùy tiện thích ký là ký được à?”
Giản Ninh Xuyên: “… Thế rốt cuộc Hoắc Phù làm sao? Có vấn đề gì ạ?”
Lý Tranh nói: “Con không đọc hóng hớt showbiz à? Chuyện tình tay ba rùm beng với hai nghệ sĩ nữ, con không thấy sao?”
Giản Ninh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Còn tưởng bố nói chuyện gì, sự việc ấy không phải lội ngược dòng rồi à.”
Lý Tranh: “Lội ngược cái gì, làm gì có nhiều chuyện lội ngược như thế? Người khác thì bố không nói, nhưng bố biết rất rõ hắn là loại người ra sao. Mấy năm trước khi hắn còn chưa có tiếng tăm, toàn dựa vào mã ngoài đi khắp nơi thả thính người ta, chỉ vì tranh giành tài nguyên, nhét người vào đoàn phim, nuôi một đám thủy quân, PR bẩn không có điểm dừng… bằng không chỉ dựa vào một tay ngang không bằng không cấp không quyền không thế như hắn, làm sao lăn lộn được tới bước này?”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Lý Tranh: “Mùa thu 14 năm trước, một nữ đại diện thuộc Hoa Nghệ Ent tạt axit chính nghệ sĩ mà mình quản lý, thẳng tay phá nát nửa khuôn mặt của người ta, ả kia hiện tại còn đang ở trong tù chưa ra đâu, con cứ lên mạng tìm thử sẽ thấy tin tức này, lúc đầu khai là vì tiền, sau mới lòi ra hai người họ tranh giành tình nhân, chỉ vì một Hoắc Phù mà cuộc đời của hai người phụ nữ bị hủy hoại, nhìn thành tựu mấy năm nay của hắn coi, hắn có thấy hổ thẹn chút nào không?”
Nội tâm của Giản Ninh Xuyên chấn động, không dám tin mà nói: “Bố cũng chỉ nghe người ta kể lại, sự tình chưa chắc đã là như vậy, đây không biết chừng cũng là tin đồn nhảm.”
Lý Tranh: “Nữ diễn viên bị tạt axit kia tên Lý Dục, là em họ xa của bố.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Cậu từ sân thượng trở về, cũng quên đóng cửa, ngồi thừ người bên cạnh bàn.
Vương Tử Diệp đang chơi game: “Tiểu Giản! Đóng cửa vào! Chặn hơi lạnh điều hòa lại!”
Giản Ninh Xuyên tai thì nghe thấy, nhưng đầu óc không hoạt động được, ngồi đờ người ở đó, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Tần Trận nhìn cậu, hỏi: “Sao vậy? Đứng trên sân thượng nghe điện thoại lâu quá, bị hun phát sốt à?”
Vương Tử Diệp nói: “Cảm Xuyên Hương dạng nước Cảm Xuyên Hương dạng viên Cảm Xuyên Hương bao con nhộng, muốn gì nào?”
Tần Trận cạn lời: “Mày có đủ hết à?”
Vương Tử Diệp dương dương tự đắc nói: “Đối diện có, tao đi mượn.”
Tần Trận: “Mày chuyển hẳn sang phòng đối diện luôn đi.”
Giản Ninh Xuyên đột ngột đứng bật dậy.
Vương Tử Diệp và Tần Trận: “???”
Giản Ninh Xuyên nói: “Má, cho tao mượn xe một lúc.”
Tần Trận chỉ chỉ: “Chìa khóa trên bàn đó. Mày muốn đi đâu?”
Giản Ninh Xuyên cầm khóa, từ trong tủ lấy cái áo phông khác ra thay, nói: “Tao… đi tìm Hoắc Phù.”
Tú bà Vương Tử Diệp nói: “Chao ôi ——”
Tần Trận nhìn ra Giản Ninh Xuyên đang không vui, khẽ quát: “Câm mõm.”
Vương Tử Diệp lập tức ngậm mồm.
Chờ Giản Ninh Xuyên đi khỏi, Vương Tử Diệp nói: “Trận ca, tình huống gì đây?”
Tần Trận nói: “Tao không biết.”
Hố trong não Vương Tử Diệp mở ra: “Tiểu Giản không phải chạy đi hiến thân đấy chứ?”
Tần Trận: “Không thể nào?!”
Anh tưởng tượng một hồi, nói: “Hoắc Phù trông cũng tử tế mà, chắc không ‘hành’ Tiểu Giản quá đâu.”
Vương Tử Diệp cũng tưởng tượng một hồi, nói: “Biết đâu Tiểu Giản mới là công, nó mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh đấy, mày thấy cơ bụng của nó chưa? Rắn chắc ra phết!”
Tần Trận: “Hay là… hỗ công?”
Vương Tử Diệp: “Có khi thế thật.”