Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 72: Chương 72: Mở họp chợ






Bà xã Hoắc Phù nghĩ hay quá ha!

Ông xã Xuyên Xuyên bên ngoài cực kỳ tức giận – bên trong tâm tình nở hoa, lúc thay quần áo cố tình chụp lại một tấm gái-xinh-xinh-có-đinh-đinh, muốn gửi cho bà xã chiêm ngưỡng, nhưng chợt nhớ ra hiện tại đang là ban đêm, dựa theo nề nếp sinh hoạt thì giờ này Hoắc Phù đã ngủ, cậu không muốn đánh thức hắn, tạm tha, để dành sáng mai thức dậy rồi gửi.

Lúc quay về khách sạn đã là 2h sáng, vừa bước vào đại sảnh thì có 5-6 cô gái trẻ chạy ùa tới, Tiểu Quang và hai trợ lý khác phản xạ có điều kiện, muốn che chắn cho Giản Ninh Xuyên, nhưng cậu bảo: “Không sao, không sao đâu, là fan của em đó.”

Tiểu Quang nhìn thấy bọn họ chỉ toàn mấy cô gái choai choai, bấy giờ mới thôi sốt sắng.

Nhóm bọn họ có một người ôm bó hoa tươi rất to, còn những người khác ai cũng xách theo vài túi quà đẹp đẽ, cô bé ôm hoa tiến lên phía trước, nói: “Tiểu Giản, tuy rằng đã muộn mất hai tiếng, nhưng bọn em vẫn muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Giản Ninh Xuyên xúc động lắm, liên tục nói lời cảm ơn, Tiểu Quang và hai trợ lý cũng hỗ trợ công tác nhận quà. Trong nhóm có một cô gái dáng người cao cao đang giơ điện thoại lên quay, Giản Ninh Xuyên hiểu rằng bọn họ muốn chia sẻ cho các fan khác, cậu vẫy tay về phía màn hình, nói: “Cảm ơn mọi người nhé, mọi người vất vả rồi.”

Mấy cô gái trẻ đều rất hưng phấn, ríu ra ríu rít nói: “Không vất vả, happy birthday cục cưng!” “Ngày nào cũng phải vui vẻ nhé!”

Giản Ninh Xuyên lại nói cảm ơn, rồi dặn mọi người: “Trời đã khuya lắm rồi, các bạn mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Một cô gái đáp: “Không sao đâu, bọn em đã thuê phòng ở trên tầng rồi, nếu không khách sạn đâu để tụi em đứng đây chờ anh.”

Một cô khác nói tiếp: “Bọn em tới đây từ tối hôm qua, nhưng lúc đấy đoàn phim đi nghỉ rồi, cũng không thấy anh đâu.”

Giản Ninh Xuyên không có kinh nghiệm giao lưu với người hâm mộ, nhóm fangirl lại nhiệt tình quá, cậu ngại ngùng không biết nên rời đi kiểu gì. Cuối cùng vẫn là Tiểu Quang không đành lòng nhìn nữa, xông lên diễn vai phản diện, “cưỡng chế” mang cậu đi.

Dưới sự vây quanh của nhóm trợ lý, Giản Ninh Xuyên chào tạm biệt các cô gái, ôm bó hoa tiến vào bên trong thang máy, cảm giác sao mà kỳ diệu thế, cậu từng nhìn thấy fan của Chu Phóng và Uông Diệu Nhiên bám theo hành trình đóng phim, nhưng không ngờ rằng bản thân mình cũng có fan tiền tuyến.

(fan tiền tuyến: fan tới tham dự các hoạt động công khai của idol như đưa-đón máy bay, buổi giới thiệu sản phẩm của nhãn hàng…)

Trở về phòng, Tiểu Quang kiểm tra trong ngoài một lượt, xác nhận không có chuyện gì bất thường mới đi tới nói: “Tiểu Giản, anh vừa chia sẻ cho em một đoạn video đấy, Hoắc tổng dặn em xem đi nhé.”

Lúc đánh răng Giản Ninh Xuyên tiện tay click vào xem.

Ngày mùng 1 tháng 6 hằng năm, weibo chính thức của Quỹ Nhi Đồng Liên Hiệp Quốc sẽ đăng tải một đoạn video công ích, nội dung bao gồm: phỏng vấn các ngôi sao màn ảnh người Hoa có sức ảnh hưởng quốc tế, phổ cập nguồn gốc và ý nghĩa của ngày quốc tế thiếu nhi, vụ thảm sát làng Lidice ngày mùng 10 tháng 6 năm 1942, cuối cùng là những chia sẻ và cảm nhận cá nhân về ngày lễ này.

Giản Ninh Xuyên trước đây chưa từng tìm hiểu vấn đề này, mới xem được vài giây đã bị thu hút, vừa đánh răng vừa nước mắt lưng tròng.

Khách mời đầu tiên xuất hiện là một siêu sao võ thuật có sức ảnh hưởng lớn cả trong và ngoài nước, khách mời thứ hai là một nữ diễn viên người Hoa từng giữ vị trí chủ tịch hội đồng ban giám khảo tại liên hoan phim quốc tế. Ngoài việc truyền tải những tri thức được ít người biết đến, họ còn kể vài mẩu chuyện thú vị mà mình hoặc người thân đã từng trải qua vào ngày quốc tế thiếu nhi.

Khách mời thứ ba là người có quan hệ “cha con tiền nong” với Giản Ninh Xuyên – đại thần Giản Hoa.

Giản Ninh Xuyên: “…”

Sau khi phổ biến tri thức và tuyên tuyền công ích, Giản Hoa dường như không định nói thêm điều gì, là MC chủ động đặt câu hỏi: “Con trai đầu của anh sinh nhật vào đúng dịp quốc tế thiếu nhi, anh có lời chúc mừng nào muốn gửi tới cậu ấy không?”

Giản Hoa đáp: “Hi vọng nó luôn vui vẻ.”

MC đợi một lúc rồi cười: “Vâng, còn gì nữa không ạ?”

Giản Hoa nói: “Chẳng còn gì nữa cả, chỉ cần nó sống vui vẻ là tốt rồi.”

Giản Ninh Xuyên tắt video, trong lòng cậu có một cảm giác rất khó nói lên lời, lại dường như chẳng có cảm giác gì… cũng không phải, cậu không biết nữa.

Ban sáng Giản Hoa có gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật, nhưng cậu coi như chưa từng nhìn thấy, không thèm trả lời lại. Giản Hoa cũng chẳng hề gọi điện thoại tới.

Tính từ cái đợt quay chụp ≺Loạn Giang Nam≻, hai cha con cãi nhau ở Đôn Hoàng cho tới nay đã là chín tháng trời. Trong chín tháng đấy Giản Hoa chỉ liên lạc với cậu đúng hai lần, một là vào dịp tết âm lịch, gã bình tĩnh chúc cậu vài lời an bình may mắn; lần thứ hai chính là hôm nay, chỉ vỏn vẹn một tin nhắn chúc mừng sinh nhật ngắn ngủi.

Những điều cậu đã nói ở Đôn Hoàng, thật sự đã làm tổn thương Giản Hoa ư?

Giản Ninh Xuyên cho rằng từ lâu mình đã không còn yêu ba nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bản thân đã làm tổn thương gã, trong lòng cậu lại cảm thấy rất khổ sở. Sự mâu thuẫn này như một nút thắt, đeo bám cậu từ lúc mới sinh ra, không cách nào hóa giải được. Đột nhiên cậu muốn mắng Hoắc Phù ghê gớm, sao lại bảo cậu xem cái video chết tiệt này? Rồi đột nhiên lại nghĩ, cho dù Hoắc Phù không nhắc, nhưng với lượt chia sẻ chóng mặt của đoạn video này, cộng thêm người này người kia tag tên cậu, trừ khi bỏ dùng weibo, nếu không sớm muộn gì cậu cũng nhìn thấy nó.



Mấy ngày liên tiếp Giản Ninh Xuyên đều quay chụp tạo hình cú-có-gai, cậu ở trước máy quay là Thường Tiếu Tiếu đáng yêu moa moa moa, nhưng chỉ cần đạo diễn hô “Cắt” một tiếng, Giản Ninh Xuyên sẽ “nhân danh ánh trăng” biến thành Như Hoa ngoáy mũi lắc mông mặt ngáo ộp.

Hoắc Phù đợt này có chút bận, quả thực phải bay vài chuyến tới Thượng Hải công tác, không có thời gian đến phim trường thăm Giản Ninh Xuyên. Mấy lần gọi videocall cho nhau, Giản Ninh Xuyên đều cố tình lộ chân, thậm chí là lộ pantsu, sau đó đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Bà xã, anh thấy của em có to không?”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên bật cười ha hả.

[1] Như Hoa [2] Lưu bà bà: bà già nhà quê lên tỉnh [3] Quay ghép cảnh phông nền xanh



Tần Trận đã xong việc ở Hoành Điếm, hôm nay anh với Vương Tử Diệp kéo nhau đi thăm ban Giản Ninh Xuyên, tiếc là hai người tới quá muộn, Giản Ninh Xuyên đã hoàn tất các cảnh quay giả gái, hiện tại cậu đang hóa thân thành hotboy Vệ Tri trong ≺Tên Hàng Xóm Kia≻, mặc đồng phục đi giày thể thao, kiểu tóc phiêu dật, đeo kính giãn tròng, trông như một hoa mỹ nam từ trong truyện bước ra.

Hai người họ vẫn chưa biết thiết lập của kịch bản là Giản Ninh Xuyên giả gái x Giản Ninh Xuyên hotboy, cho nên khi thấy cậu “thả thính” cái phông nền xanh, cả Tần Trận và Vương Tử Diệp đều “không, Khang không hiểu”.

Vương Tử Diệp đoán rằng do Uông Diệu Nhiên chạy sô, đoàn phim thiếu nữ chính nên Tiểu Giản mới phải diễn kiểu này, ghé vào tai Tần Trận thì thầm to nhỏ.

Tần Trận gật gù đồng ý, thì thầm lại vào tai Vương Tử Diệp, nói rằng đoàn phim cố trang bên tao cũng có người diễn kiểu này!

Đợi đến khi đoàn làm phim nghỉ ăn trưa, Giản Ninh Xuyên được phép ngừng diễn, thì chẳng còn “trái dưa lưu lượng” “trái dưa bát quái” nào mà hai tên này chưa buôn.

Giản Ninh Xuyên dẫn hai thằng bạn đến chỗ xe dã ngoại, khiến cả hai phát sốc trước sự phô trương sa đọa của chủ nghĩa tư bản. Tần Trận còn đỡ, anh tương đối bình tĩnh, nhưng Vương Tử Diệp thì không, giống hệt Lưu bà bà nhà quê lên tỉnh, lượn một vòng từ trong ra đến ngoài, chỉ vì muốn dùng thử WC mà cậu ta còn cố rặn cho bằng được nước tiểu, ghi dấu tích Vương Tử Diệp đã từng đến đây du lịch.

Ba người ngồi túm tụm lại một chỗ, mở họp chợ!

Tần Trận cùng Vương Tử Diệp nhao nhao phỉ nhổ: Uông Diệu Nhiên đúng là không ra thể thống cống rãnh gì! Sao lại chạy sô cái kiểu đó! Xuyên Xuyên phải diễn ghép cảnh với phông nền xanh kia kìa!

Giản Ninh Xuyên: “… Hể?”

Cậu kể sơ qua nội dung kịch bản, tẩy trắng một cơn sóng dữ giúp Uông Diệu Nhiên, mặc dù chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng đấy không phải là vấn đề! Giản Ninh Xuyên vui vẻ lôi ảnh mình giả gái ra khoe với hai thằng bạn.

Tần Trận như một bà mẹ già bị kinh diễm: “Con gái cưng của má! Té ra con xinh đẹp nhường này ư?”

Vương Tử Diệp ôm khư khư điện thoại, vẻ mặt dại gái, hét lên: “Tiểu Giản! Bây mặc lại lần nữa cho tao ngắm đi, cú có gai là moe nhất đấy!”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chỉ mặc váy thôi thì trông tởm lắm, như thằng biến thái ấy, chủ yếu là nhờ vào tay nghề trang điểm của Makeup Artist, tao chịu thôi.”

Vương Tử Diệp kích động nói: “Tao biết!”

Giản Ninh Xuyên và Tần Trận đồng thanh hét toáng lên: “Sao mày lại biết?!”

Vương Tử Diệp nói: “Tao hay đi lễ hội truyện tranh, hỗ trợ hóa trang nhiều nên biết.”

Vẻ mặt của Giản Ninh Xuyên và Tần Trận đầy hoài nghi.

Vương Tử Diệp chột dạ, vội vàng lấy ra một hộp quà nhỏ nhét vào tay Giản Ninh Xuyên, nói: “Nè, chú Vương tặng bây quà sinh nhật.”

Vương Tử Diệp đã mua quà cho cậu từ hôm mùng 1 tháng 6, nhưng không định đi thăm ban một mình, muốn chờ Tần Trận trở về.

Giản Ninh Xuyên mở ra nhìn thử, là Durex Love Box, hộp đựng quà chẳng biết vớ được ở đâu, trên bề mặt còn có vết băng dính chưa xé sạch.

Vương Tử Diệp kén cá chọn canh trong tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng Waiwera, vừa uống vừa mặt dày nói: “Quà tuy nhỏ nhưng cốt ở tấm lòng!” Thế là bị Giản Ninh Xuyên đè xuống đấm không hụt phát nào.

Tần Trận tặng Giản Ninh Xuyên một cái mũ lưỡi chai bản số lượng có hạn, do Li Ning tung ra từ đợt CBA Liêu Ninh đoạt giải quán quân. Giản Ninh Xuyên vẫn luôn ao ước có được nó, nhưng không tranh mua được, giá tiền cũng chẳng đắt lắm.

“Đây mới là quà tuy nhỏ nhưng cốt ở tấm lòng!” Giản Ninh Xuyên lại đấm Vương Tử Diệp thêm trận nữa.

Vương Tử Diệp cười phớ lớ chẳng để tâm, bới mấy viên sô cô la trong hộp quà ăn vặt của Giản Ninh Xuyên ra chén.

Giản Ninh Xuyên hỏi Tần Trận: “Văn Oánh đâu? Sao không dẫn nhỏ tới đây chơi luôn?”

Tần Trận đáp: “Nhỏ có tiết.”

Vậy là chưa chia tay. Giản Ninh Xuyên không biết liệu Vương Tử Diệp đã rõ ràng vụ việc này chưa, nên không hỏi kỹ.

Vương Tử Diệp ngồi bên cạnh bỗng nhiên xen mỏ: “Xuyên Xuyên à, bây mau an ủi má bây đi, nó với Tiểu Văn cứ chia chia hợp hợp miết, Tiểu Văn động tí là đòi sống đòi chết, tao nhìn mà mắc mệt dùm má bây luôn.”

Giản Ninh Xuyên:???

Tần Trận lúng túng nói: “Không có việc gì đâu, tại tao đi Hoành Điếm đóng phim mấy tháng trời, địa lý cách trở thành ra phải yêu xa, tâm tư đám con gái lại hay nhạy cảm, kiếm chuyện để được quan tâm ấy mà.”

Giản Ninh Xuyên hoài nghi chuyện này không giống như lời anh kể.

Tần Trận mất tự nhiên gãi gãi đầu, anh đi quay phim ở Hoành Điếm hơn bốn tháng, vừa đen vừa gầy, chẳng biết có phải do vừa đóng võ tướng Thường Ngộ Xuân hay không, mặt mũi thoạt nhìn trông chính trực hơn trước đây vài phần, khí chất trai thẳng cũng càng thêm mãnh liệt.

Ăng-ten bắt sóng gay của Giản Ninh Xuyên trước giờ không nhạy, nhìn anh như vậy thì chẳng phán đoán ra được cái gì.

Vương Tử Diệp hết nhìn Giản Ninh Xuyên, rồi lại nhìn Tần Trận, hỏi: “Hai má con bây giấu tao chuyện gì à?”

Má con hai người chẳng biết nên trả lời thế nào.

Chú Vương hàng xóm lấy cái tai chụp không dây ở trên xe ra, đeo vào, vui rạo rực nói: “Vừa hay tao muốn thử cái nầy một chút, hai đứa bây cứ bàn chuyện bí mật đi, tao không thèm nghe đâu, tao muốn nghe nhạc cơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.