Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 91: Chương 91: Ngày nghỉ ngơi




Giản Ninh Xuyên biết Hoắc Phù có quan hệ khá tốt với nhóm phóng viên giải trí, hồi sau tết Hoắc Phù còn mừng cho các văn phòng paparazzi nổi danh mấy phong bao lì xì thật bự.

Trước đây cậu nghe Tiểu Quang nói rằng ‘đằng trước có cẩu tử đằng sau có cẩu tử bên trái có cẩu tử bên phải có cẩu tử’, trong lòng còn thầm nghĩ chắc anh Tiểu Quang mắc chứng vọng tưởng bị hại, cho nên mới trông gà hóa cuốc nhìn đâu cũng thấy paparazzi, chứ cậu thì có nổi tiếng gì cho cam. Nhưng không ngờ lần đầu tiên được tận mắt trông thấy paparazzi, bọn họ lại đang rình chụp cậu ở một khoảng cách gần như thế.

Còn cười với cậu nữa? Cười cái gì?

Đi vào trong thang máy, cậu quay về mặt có gương ngắm nghía dáng vẻ của mình, rốt cuộc cũng hiểu nhóm paparazzi cười cái gì rồi. Cậu đang đi dép lê, mặc bộ đồ ngủ gấu trúc, trên người còn khoác cái áo vest to hơn hai size của Hoắc Phù, trông như một thằng nhóc trung học mặc trộm đồ của phụ huynh vậy, có thể đoán được trong mắt nhóm paparazzi kia —— thì cậu, không hề có tôn nghiêm của một người làm công.

Hoắc Phù nghe lời bác sĩ ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, nhưng cũng không hề nhàn rỗi, chẳng khi nào rời khỏi điện thoại, bận đủ các thứ việc trên đời.

Hắn ngồi nghiêng người trên ghế sô pha nghe điện thoại, cười híp mắt nói chuyện với người ta: “35 tỷ á? Chắc là không được rồi… xin lỗi, mấy ngày nay không tiện gặp mặt đâu, tôi không có ở Bắc Kinh…”

Giản Ninh Xuyên không quấy rầy hắn, ngồi yên lặng ở cạnh bàn đọc thư điện tử.

Hoắc Phù: “Đúng vậy, 35 tỷ là giá từ đợt mùa xuân rồi, hiện tại giá điện ảnh của cậu ấy đã báo lên 70 tỷ… đúng vậy, không đóng vai phụ, phim truyền hình là 2 tỷ một tập, trọn gói một mùa gameshow là 50 tỷ.”

Giản Ninh Xuyên: Em đắt như thế sao?!!!

Hoắc Phù: “Tôi bây giờ không ở Bắc Kinh, đang ở trên sao Hỏa cơ… oke được rồi, khi nào về trái đất tôi sẽ gặp anh sau.”

Giản Ninh Xuyên: … Mồm miệng thầy Hoắc sao lại điêu toa thế nhỉ.

Hoắc Phù cúp điện thoại, Giản Ninh Xuyên hỏi: “Ai vậy anh? Người sao Hỏa à?”

Hoắc Phù nói: “Có công ty điện ảnh muốn tìm em đóng phim học đường.”

Giản Ninh Xuyên giật cả mình, cứ tưởng hắn đang nói đùa với bạn bè, ai ngờ là nói chuyện công việc, cậu hỏi: “Bàn chuyện hợp đồng thật á? Thế sao anh lại hét giá em khiếp thế!”

Hoắc Phù nói: “Không muốn nhận, hét giá trên trời dọa cho họ rút lui ấy mà.”

Giản Ninh Xuyên: “Em không nhất thiết phải đóng phim trinh thám, cũng không nhất thiết phải đối đầu với Khâu Thực.”

Tuy rằng cậu rất ghét Khâu Thực, nhưng năng lực của gã lớn hơn nhiều so với Hoắc Phù, nếu như thật sự đối đầu, nhỡ Hoắc Phù lại phải chịu thiệt giống hôm qua thì sao? Chỉ là một bộ phim thôi mà, không đáng.

Hoắc Phù nói: “Không phải anh muốn đối đầu với gã, là gã muốn đối đầu với anh… chút nữa kể với em sau, anh có điện thoại.”

Hắn lại nghe điện thoại, giọng điệu đổi sang kiểu đoan trang, xem ra lần này là một người tương đối nghiêm túc gọi điện tới.

Thầy Hoắc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tiếp chuyện với người nghiêm túc thì đàng hoàng trịnh trọng, bàn chuyện với người vui tính liền chém gió tung trời, chẳng trách cái mồm đi tới đâu cũng xài được.

Khâu Thực là du học sinh ưu tú, vốn dĩ không cùng một loại người với Hoắc Phù, nhưng sau khi về nước gã lại bước chân vào giới giải trí, trùng hợp gặp được Hoắc Phù cũng đang dốc sức lăn lộn trong nghề, hai người có rất nhiều suy nghĩ hợp cạ với nhau, chính vì thế mới quyết định bắt tay gây dựng sự nghiệp. Hoắc Phù từng là trợ thủ đáng tin cậy nhất của gã, nhưng Khâu Thực lại được chim bẻ ná, được cá quên nơm.

Giản Ninh Xuyên đang cảm khái nghĩ ngợi lung tung, điện thoại bỗng nhiên vang lên âm báo tin nhắn của wechat.

Tiết Đình Vân: “Tiểu Giản, đang bận à?”

Giản Ninh Xuyên: “Rảnh lắm, đang trong thời gian nghỉ ngơi.”

Tiết Đình Vân: “Có thể đi ra ngoài chơi không?”

Giản Ninh Xuyên: “Đi đâu thế?”

Tiết Đình Vân: “Hân hạnh được mời cậu đến thăm quan triển lãm tranh thư pháp của ba tôi.”

Giản Ninh Xuyên: “Tôi không hiểu thư pháp.”

Tiết Đình Vân: “Có người hướng dẫn.”

Giản Ninh Xuyên: “Lại là anh à?”

Tiết Đình Vân: “Ha ha ha ha ha, đúng thế.”

Trong lòng Giản Ninh Xuyên cảm thấy là lạ, lẽ nào anh Quang đoán trúng rồi? Nhà khoa học có ý đồ với cậu thật hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.