Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 67: Chương 67: Ở nội trú






Giữa tháng 4, bộ phim đô thị hài hước ≺Nghề Nghiệp Của Tui Là Tác Giả Truyện Tranh Thiếu Nữ≻ được khởi quay tại Bắc Kinh, có sự tham gia đầu tư của Thành Quả Entertainment.

Nam chính Thẩm Thời là một nhân viên văn phòng 9h đi 5h về như bao người khác, trong thời gian hành chính thì mờ nhạt-bình thường-không nổi bật, sau khi tan tầm lại lắc mình biến thành một tác giả truyện tranh thiếu nữ siêu tiếng tăm ở trên mạng.

Bộ phim này được đạo diễn trẻ Phùng Nguyên tự mình biên soạn và cầm máy, đây là người đứng ở vị trí thứ 6 trong bảng xếp hạng đại đạo diễn xuất sắc nhất Trung Quốc, thế mạnh của y chính là thông qua các bộ phim hài nhẹ nhàng, phản ánh được cái nhìn của lớp trẻ đương đại đối với đời sống hiện thực. Chi phí đầu tư vào các bộ này phim không quá cao, nhưng doanh thu phòng vé đều rất đảm bảo, tác phẩm kém nhất của y trên DOUBAN cũng được đánh giá hơn 6⋆.

Lần này Giản Ninh Xuyên sẽ thủ vai nam chính Thẩm Thời, đây là một nhân vật có nét giống Mao Mao trong ≺Loạn Giang Nam≻ và Cao Triết trong ≺Thành Phố Tội Ác≻, họ đều là những thanh niên trẻ tuổi đơn thuần, tính tình tràn đầy nhiệt huyết, nhưng từ bối cảnh, cốt truyện cho đến thiết lập nhân vật của cả ba lại hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Kỳ thực phần lớn khán giả phổ thông đều không biết cách đánh giá kỹ năng diễn xuất, nhưng cứ diễn đi diễn lại một kiểu nhân vật, sẽ tạo cho người xem cái nhìn hà khắc, rằng —— “Người này không biết đóng phim, diễn vai nào cũng giống vai nào.”

Hoắc Phù lựa chọn giúp Giản Ninh Xuyên ba nhân vật này, vừa tạo được cho cậu một bước khởi điểm, vừa bộc lộ được hết ưu thế của cậu, hơn nữa còn tránh được ấn tượng “một màu” trong mắt khán giả.

Địa điểm quay chụp là ở Bắc Kinh, ngày đầu tiên gia nhập đoàn làm phim, Hoắc Phù đích thân hộ tống Giản Ninh Xuyên đến tận nơi.

Đoàn phim thuê nguyên một tầng trong tòa nhà văn phòng, dàn dựng bối cảnh thành một công ty quảng cáo, trông rất đâu ra đấy.

Giản Ninh Xuyên theo chân Hoắc Phù tiến vào, mọi người ở đây đều khách khí chào một tiếng “Hoắc tổng”, cậu như cáo mượn oai hùm đi đằng sau, nghĩ thầm, Vương Tử Diệp nói quá chuẩn! Có bà xã lợi hại thật là thích!

Đạo diễn Phùng Nguyên không lớn tuổi hơn Hoắc Phù là mấy, nhưng để râu ria xồm xoàm, đường chân tóc tụt hẳn về sau, còn có bụng bia nữa. Lúc bắt tay với y, Hoắc Phù được tôn lên hẳn, trông cứ như một cậu đẹp trai chừng hai mấy tuổi.

Trong lúc Hoắc Phù và đạo diễn trò chuyện với nhau, Giản Ninh Xuyên được mời vào trong phòng hóa trang thay quần áo.

Nam chính Thẩm Thời chỉ là anh nhân viên quèn trong một công ty quảng cáo, vì để làm ra tạo hình như mong muốn, Makeup Artist phun ẩm mái tóc mà sáng nay Giản Ninh Xuyên mới chải chuốt, duỗi cho ngay ngắn lại, cắt bớt phần mái lên một chút, khoác thêm cái áo sơ mi kẻ sọc bên ngoài T-shirt, còn đeo cho cậu một gọng kính mắt màu đen, dáng vẻ tổng thể trông vẫn đẹp trai, nhưng đã có nét nổi bật của trạch nam quê mùa.

Sau khi thay đổi xong tạo hình, Giản Ninh Xuyên trở ra thì thấy Hoắc Phù đang nói chuyện với một nhóm người, ngoại trừ đạo diễn Phùng ở đấy từ trước, nay thêm vài người khác mới đến, trong đó có vai nữ chính Uông Diệu Nhiên.

Dựa theo thiết lập của kịch bản, nam chính Thẩm Thời thầm thương cô cấp trên nhà mình, hai người này sẽ cùng nhau triển khai một mối tình chị em.

Uông Diêu Nhiên là một tiểu hoa đán lưu lượng sinh sau năm 85, danh tiếng nổi đình nổi đám nhưng diễn xuất trái lại khá tầm thường. Tuy nhiên ≺Shoujo Mangaka≻ là một bộ phim lấy nam chính làm chủ, nên Giản Ninh Xuyên ngờ rằng, yêu cầu đối với nữ chính chỉ gồm hai yếu tố, một là “bình hoa đắt tiền”, hai là “lớn hơn tuổi cậu”. Đây là lần đầu Giản Ninh Xuyên đảm nhận vai nam chính, nên doanh thu phòng vé chưa được đảm bảo, cần có một tiểu hoa đán như Uông Diệu Nhiên để thu hút người xem.

Khuyết điểm duy nhất ở đây chính là, thời gian quay của Uông Diệu Nhiên chỉ có hai tuần lễ, tổng số phân cảnh cộng lại bằng 1/6 Giản Ninh Xuyên, nhưng cát xê thì nhiều hơn hẳn một con số 0. Có điều Hoắc Phù đã nói với cậu rằng, số tiền này bỏ ra rất xứng đáng.

Uông Diệu Nhiên nổi tiếng nhờ nhan sắc, ngoài đời lại muôn phần đẹp hơn, đến cả bé gay Giản Ninh Xuyên cũng phải thừa nhận, cô nàng có sự nữ tính duyên dáng khiến cho người ta si mê.

Cảnh quay đầu tiên là một màn nhầm lẫn gây cười, công ty quảng cáo mở cuộc họp, Thẩm Thời đáng lẽ phải trình bày phương án của mình, ai ngờ đứng trước mặt crush nên thẹn thùng khẩn trương quá, bấm nhầm vào file “phác thảo tư thế người”, bị nữ chính và các đồng nghiệp hiểu lầm một phen.

Hoắc Phù và giám chế đứng cạnh nhau, quan sát bọn họ đóng phim từ phía xa.

Giản Ninh Xuyên mặc áo kẻ sọc mang kính gọng đen, hơi co vai rụt cổ, cùng các đồng nghiệp ngồi ở phía hai bên bàn hội nghị; trong khi mọi người đều đang chăm chú lắng nghe đồng nghiệp A trình bày phương án, thì cậu lại lén lút nhìn về phía Uông Diệu Nhiên, trong ánh mắt tràn ngập niềm ái mộ; Uông Diệu Nhiên vừa quay đầu một cái, cậu liền nhanh chóng giả vờ đang lắng nghe phương án, căng thẳng mím chặt môi, hoàn toàn bộc lộ được sự ngượng ngùng thầm mến.

“Cậu con trai của Giản Hoa khá phết nhỉ.” Giám chế khen ngợi một câu.

Hoắc Phù cười gật đầu: “Cậu ấy rất giỏi.”

Giám chế nói: “Anh may mắn quá cơ, sao bao nhiêu chuyện tốt đều rơi vào tay anh thế?”

Hoắc Phù hàm súc nói: “Chẳng có bản lĩnh gì ngoài việc tinh mắt ấy mà.”

Giám chế hỏi: “Bao nhiêu?”

Hoắc Phù nở nụ cười: “Ông càng lăn lộn càng thụt lùi à, không hiểu quy củ sao? Chuyện này đâu thể tùy tiện hỏi được?”

Giám chế cũng cười hùa theo, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.

Sau khi đồng nghiệp A trình bày xong phương án, Uông Diệu Nhiên đóng vai Lâm Miểu liền chỉ đích danh nam chính: “Thẩm Thời, phương án của cậu đâu?”

Thẩm Thời không ngờ mình sẽ bị điểm danh, tay chân luống cuống cầm laptop đi lên phía trước, không dám nhìn thẳng cô sếp Lâm Miểu, cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhấn chuột vào màn hình laptop đang liên kết với máy chiếu: “Đây là phương án của tôi…”

Trên màn hình máy chiếu xuất hiện “đồ họa cơ thể nữ” mang phong cách 18+.

Các đồng nghiệp cười ầm cả lên.

Thẩm Thời còn chưa nhận ra tai nạn chết người, bị đồng nghiệp cười đến ngẩn tò te.

Sắc mặt của Lâm Miểu rất khó coi, đập “bộp” tập tài liệu xuống bàn, mọi người đồng loạt yên tĩnh lại. La Chí Dương, đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Thẩm Thời, nhắc cậu nhìn lên màn hình phía sau, lúc này Thẩm Thời mới nhận ra sai lầm của mình, vội vàng tắt file, đang định giải thích: “Giám đốc Lâm, tôi…”

Thế nhưng Lâm Miểu là một người phụ nữ mạnh mẽ luôn tự lấy mình làm trung tâm, cô không buồn nghe cậu giải thích, lập tức lớn tiếng mắng mỏ phê bình, yêu cầu cậu hãy tự kiểm điểm lại bản thân, còn phải viết bản tường trình, cộng với việc xin lỗi toàn thể nữ nhân viên có mặt trong cuộc họp.

Cảnh quay này… Uông Diệu Nhiên NG mất chín lần, không phải quên chữ, đọc sai lời thoại, thì chính là tự nhiên bật cười.

Mỗi lần NG, cô nàng đều lập tức cười híp mắt, chắp hai tay hối lỗi, bày ra dáng vẻ moe: “Xin lỗi mọi người nhiều nhiều, thực tình tôi chưa mắng ai bao giờ, thông cảm xíu nha.”

Mọi người biết nói gì bây gì? Chỉ đành thông cảm hết lần này đến lần khác, cả đoàn phim thì cô nàng hot nhất, đến đạo diễn Phùng cũng không dám nói gì, chỉ biết bất lực quay đi quay lại.

Giản Ninh Xuyên mới đóng được hai bộ phim, đây là lần đầu cậu tiên đụng phải diễn viên kiểu này. So với cô nàng, thì ông anh Triệu Đạt Luân thích chơi trội, đọc thoại không rõ từ, dù rằng cũng hay NG, nhưng mỗi lần NG người ta còn biết ngại; đằng này quý cô Uông đây NG liên tục, ngoại trừ diễn kém, còn tuyên bố xanh rờn là mình chưa đọc kỹ kịch bản, hơi tí lại giả vờ cute. Con gái “không biết mắng người” quả thật rất đáng yêu, nhưng nữ diễn viên thì không, không hề đáng yêu một chút nào luôn.

Chín lần NG, rốt cuộc Uông Diệu Nhiên cũng nhớ được lời thoại, cảnh quay miễn cưỡng hoàn thành.

Giám chế đã rời đi trước, còn Hoắc Phù thì vẫn đứng đấy nhìn, Giản Ninh Xuyên chạy tới tìm hắn, trường quay có rất nhiều người nên cậu không tiện phỉ nhổ Uông Diệu Nhiên, liền bĩu môi liếc mắt khinh khỉnh nhìn trời.

Hoắc Phù cười nói: “Thôi mà, không phải đã quay xong rồi sao.”

Giản Ninh Xuyên không quen đeo kính, tháo xuống, xoa bóp sống mũi, nhỏ giọng nói: “Sao anh bảo đáng giá tiền, đáng giá chỗ nào hở?”

Hoắc Phù nói: “Cố nhịn một chút, chỉ hai tuần thôi, chẳng mấy mà sẽ qua.” Đất diễn của Uông Diệu Nhiên chỉ gói gọn trong 15 ngày.

Giản Ninh Xuyên cũng hết cách, nói: “Hôm nay anh không bận việc gì à?”

Hoắc Phù nói: “Có, anh sắp phải đi bây giờ. Đang đợi em quay xong cảnh này để nói vài câu.”

Giản Ninh Xuyên hỏi: “Nói cái gì?”

Hoắc Phù cười đáp: “Nói xong rồi.”

Tuy rằng phim này quay ở Bắc Kinh, thế nhưng có rất rất nhiều cảnh quay đêm, Giản Ninh Xuyên phải ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp, buổi tối không được về nhà. Cậu lưu luyến không rời nói: “Em không về được, anh rảnh nhớ đến thăm em nhé.”

Hoắc Phù nói: “Được.”

Hai người mặt đối mặt đứng ở trong góc trường quay, bên cạnh là người đi kẻ lại, bọn họ không thể làm gì, cũng không thể nói gì, chỉ biết đứng nhìn đối phương như thế.

Hoắc Phù nói: “Anh đi đây.”

Giản Ninh Xuyên nhớ tới hồi cấp hai phải học nội trú, bạn bè mỗi lần khai giảng luôn được phụ huynh đưa tới trường, đến khi người nhà ra về, đám nhóc ấy đều khổ sở vô cùng, bám dính vào hàng rào ở cổng, cứ như thể phạm nhân phải ngồi tù. Cậu chưa từng có cơ hội trải nghiệm cảm giác này, hôm nay đại khái chính là lần đầu tiên. Cậu được Hoắc Phù đưa đến ký túc xá trường học, phải ngồi trong nhà giam mấy ngày mới có thể gặp lại nhau.

Đang nghĩ như vậy, Giản Ninh Xuyên bỗng nghe thấy Hoắc Phù nói: “Tan ca về anh lại tới thăm em.”

“…” Giản Ninh Xuyên chớp chớp mắt, hỏi: “Ý anh là tối nay hả?”

Hoắc Phù cười nói: “Không thì sao? Em nghĩ mấy ngày nữa anh mới đến chắc? Không được, anh chờ không nổi đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.