Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 17: Chương 17: Sự tin tưởng




Bị phát hiện, Giản Ninh Xuyên ngại không dám tiếp tục nhìn lén, trở về ngồi lại bên cạnh bàn, sau đó mới kịp phản ứng, vừa nãy Hoắc Phù làm mặt quỷ với cậu à?

… CMN, Hoắc Phù không thể đáng yêu thế được.

Bố nuôi Lý Tranh, tuy rằng trong mối quan hệ căng thẳng giữa cậu và Giản Hoa, y luôn thiên vị mà giúp gã, nhưng Lý Tranh tuyệt đối không phải loại người thích gây xích mích chọc gậy bánh xe, mà hoàn toàn ngược lại, y là một người hiền lành có hơi ba phải.

Vậy những chuyện Lý Tranh nói về Hoắc Phù, loại trừ yếu tố tình cảm chủ quan, có ít nhất tám phần tin được. Mấy năm trước thật sự có hai người phụ nữ vì tranh giành Hoắc Phù, một ngồi tù một hủy dung. Nghe có vẻ hơi giống phi vụ cấu xé lẫn nhau đang diễn ra ngoài kia nhỉ?

Chờ bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, cho đến khi không còn tiếng ồn ào, đợi giây lát, Giản Ninh Xuyên mới đi tới vạch lá mành cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Đám người ở đó đã tản đi, ai nấy lại bận rộn quay về bàn công tác, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì —— chẳng nhẽ cái công ty này quen nhìn đám hoa đào của ông chủ rồi?

Cậu vừa thả tay ra, Điền Na La liền đẩy cửa đi vào, cười gọi cậu: “Tiểu Giản, thầy Hoắc hết bận rồi, gọi em qua đấy.”

Cậu hỏi: “Vừa nãy bên ngoài sao thế ạ? Ồn ào quá.”

Điền Na La do dự một chút mới nói: “Sau này rảnh sẽ kể em nghe sau, đừng để thầy Hoắc chờ, đi thôi.”

Cô chỉ dẫn Giản Ninh Xuyên tới trước cửa văn phòng của Hoắc Phù, giúp cậu gõ cửa, rồi vẫy tay đi mất.

Cậu tự mình đi vào.

Hoắc Phù ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc, mặt mũi không có nét cười thường thấy, nghiêng đầu nhìn cậu đi vào, nói: “Tới rồi à? Ngồi đi.”

Giản Ninh Xuyên ngồi đối diện bàn làm việc của hắn, nói: “Tôi tìm anh có việc.”

Hoắc Phù gật đầu, nói: “Đoán được, cậu nói đi.”

Giản Ninh Xuyên: “Bố nuôi biết tôi ký với anh rồi, hiện tại rất có khả năng đã nói cho ba tôi biết.”

Hoắc Phù nói: “Bố nuôi của cậu cũng là người trong nghề à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Biên kịch Lý Tranh.”

Hoắc Phù bừng tỉnh: “A, ra là anh ta.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Hai người biết nhau à?”

Hoắc Phù nói: “Không tính là quen biết, có gặp mấy lần, nhưng tôi biết anh ta không thích tôi lắm.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù: “Lúc ký hợp đồng, cậu đã nói ba cậu có thể tìm tôi gây phiền toái, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, hợp đồng trên phương diện pháp luật không có vấn đề, cậu cũng không phải trẻ vị thành niên, chuyện này chẳng sao hết. Trừ phi cậu không muốn làm người của tôi nữa, ý cậu thế nào?”

Giản Ninh Xuyên: “… Tôi không biết.”

Hoắc Phù: “Sao lại không biết? Đoàn phim ≺Thành Phố Tội Ác≻ đang chờ cậu đấy.”

Giản Ninh Xuyên: “Ba tôi bắt tôi đi đóng phim của Đường Tâm Mai.”

“…” Hoắc Phù hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, dựa vào lưng ghế phía sau, khoanh tay lại, nói: “Thì ra ba cậu muốn cậu đi theo con đường này nha, phim của Đường Tâm Mai thì phục rồi, rất có sức ảnh hưởng quốc tế. Quá tốt luôn.”

Giản Ninh Xuyên cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy: “Anh là đang khuyên tôi nghe theo lời ba mình, thất hứa, sau đó tham gia đoàn phim của Đường Tâm Mai à?”

Hoắc Phù nói: “Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ làm như thế. ≺Thành Phố Tội Ác≻ so với Đường Tâm Mai, căn bản không cùng một cấp bậc. Về kế hoạch nuôi sao, Studio Hoắc Phù so với đoàn đội của đại thần Giản Hoa, cũng không cùng đẳng cấp.”

Gian Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù cười lên, nói: “Không phải chứ, muốn khóc rồi à? Đừng như thế thầy Hoắc buồn lắm, phí bồi thường vi phạm hợp đồng, thầy Hoắc nhất định sẽ đòi ba cậu một khoản kếch xù.”

Giản Ninh Xuyên thật ra không muốn khóc, nhưng cũng có điểm cảm động thật sự.

Trước khi bước chân vào căn phòng này, có một việc mà cậu vẫn chưa quyết định được, không muốn nhận cơ hội mà Giản Hoa ban cho là điều hiển nhiên, thế còn chuyện mỗi người một ngả với Hoắc Phù thì sao? Cậu vẫn chưa nghĩ ra. Mãi tới tận giây phút này, nội tâm cậu đột nhiên sáng tỏ, mặc kệ Lý Tranh có nói gì, mặc kệ Dương Song Song và nữ nghệ sĩ kia vì sao tranh chấp, tất thảy đều không phá hủy được sự tin tưởng của cậu với Hoắc Phù. Niềm tin này không liên quan gì đến chút tình cảm đang nảy sinh trong lòng cậu, tuy nó chỉ là lòng tin giữa đồng nghiệp với nhau, nhưng cũng không hề thua kém bất kỳ sự tin tưởng nào, nó vô cùng đáng quý.

“Thầy Hoắc à, chỉ sợ là anh không đòi được khoản tiền kếch xù này rồi.” Giản Ninh Xuyên nói: “Tôi từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nghe lời ba.”

Hoắc Phù lộ vẻ kinh ngạc, thả tay xuống, cơ thể chậm rãi nghiêng về phía trước, nói: “Tiểu Giản, cậu hãy nghĩ cho kỹ, phản nghịch thì cũng phải đúng lúc đúng chỗ.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Anh cứ nhất nhất cho rằng tôi đang phản nghịch cũng được, tôi cũng đâu cần hắn cho tôi mấy thứ này.”

Hoắc Phù nhìn cậu chăm chú, dần dà chuyển thành bất đắc dĩ, nói: “Hắn nhất định sẽ rất tức giận.”

Giản Ninh Xuyên không quan tâm: “Vậy tôi càng vui.”

Hoắc Phù: “… Được rồi, tôi mất đi khoản bồi thường hợp đồng kếch xù.” Giọng điệu như đang tức giận, nhưng vẻ mặt lại là vui sướng.

Bàn xong chuyện công việc, Giản Ninh Xuyên làm bộ vô tình hỏi: “Người vừa nãy cãi nhau với đàn chị Dương là ai thế?”

Hoắc Phù nói: “Ngô An Địch, luận về vai vế thì coi như là tiểu sư tỷ của cậu, là nghệ sĩ tôi mới ký đầu năm.”

Giản Ninh Xuyên làm trò bây giờ mới nhớ: “Là người thứ ba mà đàn chị Dương nhắc đến kia?”

Vẻ mặt Hoắc Phù như thấy chuyện hoang đường: “Thứ ba cái gì? Sao có khả năng, cô bé mới 19 tuổi thôi.”

Mười chín thì hơi nhỏ, Giản Ninh Xuyên hai mươi thầm nghĩ.

Hoắc Phù nói: “Chắc vì tôi vẫn còn độc thân, cộng với trước đây xảy ra vài chuyện không hay, nên Song Song mới có chút hiểu lầm với tôi.”

Giản Ninh Xuyên giả đò: “Chuyện không hay gì?”

Hoắc Phù cười một lúc, có chút chế nhạo nói: “Đừng giả vờ nữa, bố nuôi cậu kể những gì rồi? Anh ta ở trước mặt mọi người động thủ với tôi không chỉ một lần.”

Giản Ninh Xuyên giật mình: “Hắn không kể chuyện động thủ.”

Hoắc Phù nói: “Ồ, vậy anh ta kể cái gì?”

Giản Ninh Xuyên: “… Tôi muốn nghe anh tự kể.”

Hoắc Phù chống khuỷu tay lên bàn, nâng quai hàm, dáng vẻ có chút khổ não, nói: “Nói ra thật sự mất mặt, cậu chắc chắn muốn nghe à?”

Giản Ninh Xuyên ra sức gật đầu, hoàn toàn không giấu được khát vọng muốn nghe.

Hoắc Phù nói: “Tôi đột nhiên đói quá.”

Giản Ninh Xuyên: “… Uống sữa đi!”

Hoắc Phù nói: “Nhưng tôi muốn ăn mì nha.”

Giản Ninh Xuyên nghi ngờ nói: “Anh ăn được mì à?”

Hoắc Phù đáp: “Được chứ, trước đấy tiêm một liều insulin là oke.”

Giản Ninh Xuyên: “…” Khủng bố cỡ đó sao?!

Hoắc Phù vặn vẹo đầu, nói: “Tiểu Giản đi với tôi nào.”

Hắn hoàn toàn không giống đã 37 tuổi, càng không giống dáng vẻ người bị tiểu đường, màu da khỏe mạnh, trên mặt không có sẹo thủy đậu, cũng không thấy vết chân chim, thanh tuyến trẻ trung, khi nói chuyện thi thoảng sẽ dùng trợ từ ‘nha’ ở cuối câu.

Tim của Giản Ninh Xuyên đập như bị điện giật, trời ạ rốt cuộc thầy Hoắc có phải thằng đàn ông cặn bã không? Có phải trai cong không? Má ơi thầy Hoắc đáng yêu muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.