Gian Phòng Ngọt Ngào

Chương 8: Chương 8: Kích động trong quán rượu




Tìm hai vòng, Mục Dã đi tới quán bar nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, thì nhìn thấy Tùng Trạch bưng một ly rượu màu đỏ ngồi ở trên ghế sa lông, vẻ mặt dịu dàng đang cùng với mấy nam nhân khác trò chuyện.

Ở hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, anh thế nhưng lại yên lặng, ngồi đó thoải mái như đang ở nhà, chỉ có vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, biểu hiện như anh đang lắng nghe người khác nói chuyện.

Mục Dã đi lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Tiền bối.”

Tùng Trạch quay đầu lại, tựa hồ không có chút bất ngờ nào, nhưng cũng không có nhiều tâm tình. Anh cười híp mắt cùng Mục Dã chào hỏi: “Mục Dã, sao cậu còn chưa trở về?”

“Trở về?” Mục Dã ngẩn ra, “Về… Nơi nào?”

Tùng Trạch kinh ngạc: “Cậu không cần làm việc à?”

Mục Dã phản ứng lại, Tùng Trạch là khách du lịch, mà chính cậu đây… Ở trong mắt Tùng Trạch,lại bị xem giống như một fan hâm mộ vì thần tượng của mình mà không ngại đường xá xa xôi chạy tới đây để ngủ với anh một đêm chứ?

“Tiền bối, em đã xin nghỉ.” Nhìn Tùng Trạch cùng nam nhân khác nói chuyện, Mục Dã chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt phiền muộn, chỉ muốn lập tức tìm một chỗ nói rõ ràng mọi suy nghĩ trong lòng mình với anh.

“Ồ!” Tùng Trạch rõ ràng, tính thăm dò hỏi một câu, “Vậy cậu dự định là vẫn ở chỗ này với tôi?”

“Em…” Mục Dã đang muốn mở miệng, nam nhân bên cạnh Tùng Trạch tiến tới, cái động tác kia hầu như muốn đem Tùng Trạch nhốt lại vào trong ngực.

Mục Dã nhìn bọn họ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng phẫn nộ không tên.

“Hiện tại mưa không lớn, chúng ta đi du thuyền đi! Tôi đảm bảo cậu sẽ thích!” Người đàn ông kia nói.

Tùng Trạch để chén rượu xuống, cười đáp lại: “Được.”

Được nam tử đẹp đẽ đáp lại, xung quanh mấy nam nhân khác đều hài lòng không thôi. Nam nhân chủ động mời Tùng Trạch kia đứng lên, ra hiệu để Tùng Trạch đi trước, sau đó lập tức đi theo, tay phải không nhẹ không nặng đặt ở trên eo Tùng Trạch.

Mắt nhìn bọn họ muốn đi ra khỏi cửa lớn quán bar, Mục Dã không biết sức lực từ đâu tới, đột nhiên vọt tới chính giữa đoàn người, kéo lại tay Tùng Trạch, đem người giấu ra phía sau mình.

“Mục Dã?” Tùng Trạch nhất thời không phản ứng kịp, bị dọa cho hết hồn nhảy một cái.

Mục Dã ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn thẳng nam nhân cao to đứng trước mặt cậu ngữ khí bất thiện nói: “Tiền bối gần đây rất mệt, thân thể cũng không được khỏe, không thể đi dầm mưa với các người.”

“Ai?” Các nam nhân đều là ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Mục Dã cũng mặc kệ phản ứng của những người này, lôi kéo Tùng Trạch đi xuống lầu dưới.

“Mục Dã?” Tùng Trạch nhìn thấy cậu giống như là tức giận rồi, có chút không rõ vì sao.

Mục Dã cũng không quay đầu lại: “Em có chuyện muốn nói với tiền bối.”

“Nói cái gì…” Tùng Trạch thấy rất kỳ quái, anh căn bản không biết mình nơi nào chọc tức Mục Dã. Mục Dã muốn cái gì, anh liền cho cái đó, không phải sao? Bất kể là trong công việc hay là sinh hoạt đời thường, anh vẫn luôn rất phối hợp với cậu nam nhân trẻ tuổi nóng tính này. Làm sao bây giờ lại nổi giận? Thực sự là không nghĩ ra được chuyện gì mà.

Mục Dã cũng nghĩ không thông.

Cậu tận mắt thấy Tùng Trạch ở trước mặt mình bị nam nhân khác làm đều liên tục phóng túng gọi, cũng biết anh bị rất nhiều nam nhân khác giữ lấy thân thể, nhưng không biết tại sao, cậu cảm thấy lần này chính là không thể được.

Cùng nam nhân khác làm, là yêu cầu công việc của Tùng Trạch, Mục Dã tôn trọng công việc của anh. Nhưng đây là trong thực tế, cậu không muốn Tùng Trạch cùng những tên đàn ông khác làm tình ngoại trừ cậu ra.

Vậy đại khái là do ý muốn sở hữu này quấy phá mình đúng chứ? Bởi vì cảm tình cậu đối với Tùng Trạch là “Yêu thích” a.

Mục Dã mở cửa phòng, đem Tùng Trạch đẩy vào, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

Tùng Trạch mới vừa xoay người, Mục Dã liền nhào tới, chặn lại môi cậu hôn một cách nồng nhiệt.

Tùng Trạch bị làm cho đầu óc mơ hồ, thuận thế đáp lại một hai lần. Anh mệt mỏi nghĩ, hóa ra Mục Dã là muốn làm tình, cho nên mới vội vàng mang mình trở về đúng không?

Anh chưa kịp cảm thán xong Mục Dã trong chuyện giường chiếu thật mãnh liệt, thì đối phương đã ngừng lại. Mục Dã ôm anh, cái trán chống đỡ trên trán của anh, mắt cũng không chớp – nhìn chằm chằm con mắt của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Tiền bối, anh có biết yêu thích một người là cảm giác như thế nào không?”

“Biết.” Tùng Trạch nói, “Cậu đã nói, cậu yêu thích tôi.”

Mục Dã lắc lắc đầu, nói: “Nhưng em cảm thấy anh căn bản là không biết.”

Tùng Trạch ngẩn ra, dùng ánh mắt rất là tò mò nhìn cậu: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cái gì gọi là yêu thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.