Cố lão chỉ dạy hơn mười ngày rồi cáo lão hồi hương, kỳ thật là làm những
sổ sách chính thế nào và dặn dò chuyện trong cửa hàng, mấy chuyện lặt
vặt từ nhỏ tới lớn.
Tô Việt nghe chưa hiểu hết nhưng Lô Uyển
Chi đã dụng tâm nhớ kỹ, cho nên sau khi tiễn bước người đi, Tô Việt ngay lập tức nhậm chức, trở thành tân chưởng quầy cửa hàng Vạn Lật.
Ngay lúc hắn mới ngồi nóng mông ở cái ghế chưởng quầy chưa tới mấy ngày,
trong một buổi sáng đầu xuân ánh sáng chiếu rọi, cửa hàng gạo và dầu Vạn Lật tuy rằng không nhộn nhịp náo nhiệt như trước nhưng vẫn có tốp năm
tốp ba nối liền không dứt.
Mà đại tẩu Triệu thị cứ như vậy nhàn nhã bước chân tiến vào.
Nàng ta tới để gây chuyện, nhớ tới lần trước Tô Việt ở bên tai mình nói đệ
đệ ruột nhà mình cái gì mà dính phải người bệnh, tiếp đó trong lòng nàng ta vẫn âm ỉ không dứt, chẳng lẽ đệ đệ nàng ta đi tầm hoa vấn liễu thật
sự đụng tới cái bệnh xấu gì.
Cho dù là có hay không đi nữa,
nàng ta nghĩ vẫn phải đảm bảo cho chắc ăn, cho nên trở về nhà mẹ đẻ một
chuyến, đem chuyện này ra nói rõ với mẹ nàng ta.
Nhìn thấy
người như cây khô của nhi tử mình, vợ chồng Triệu thị trong lòng đã tin
một nửa, tuy vậy trên miệng vẫn ra vẻ chửi mắng trách móc, nói cái tên
Tô Việt kia là người vô lương tâm, dầu gì vợ chồng già bọn họ trước đó
còn thương hắn như vậy.
Mắng đi mắng lại, cuối cùng bọn họ
vẫn chạy đường xa đến Lâm Huyện mời một vị đại phu đến xem bệnh, kết quả quả nhiên là bị Tô Việt đoán trúng, Triệu Cương thật sự là mắc phải cái bệnh mất mặt này.
Nghe thấy thế người Triệu gia sợ tới mức
không dám lên tiếng, thế này mà còn dám nhắc tới chuyện tái giá, như vậy không phải là hại người hại mình hay sao.
Tuy vậy, trong
lòng Triệu thị vẫn ghi hận chú em chồng của nàng ta, từ ngày nàng ta gả
đến cửa Tô gia, cái tên tiểu tử này chưa từng có lần nào tôn trọng nàng
ta, không châm chọc khiêu khích thì độc miệng nguyền rủa.
Nếu không phải vì Tô Việt nói đệ đệ mình bị bệnh, nhà bọn họ cũng sẽ không
phát hiện ra, bằng không thì hiện tại có thể đã cưới một nàng dâu rồi.
Huống chi mấy ngày hôm trước nghe hàng xóm nói Tô Việt vậy mà đi trấn trên
làm việc, hỏi thăm là chuyện gì xảy ra, người ta nói là dựa vào lão
trương nhân (?) giúp đỡ, nói hai năm qua Tô Việt ở bên ngoài lăn lộn,
bản thân kiếm được tiền trở về, đợi sau khi ở riêng mới lấy ra.
Nhớ tới ngày nào đó vào năm trước, cha mẹ chồng đến nhà nàng ta mượn tiền,
bọn họ khi đó với vẻ mặt 'vắt cổ chày ra nước', lại nhìn đến bộ dáng chú em phong sinh thủy khởi, trong lòng nàng ta vừa buồn bực lại căm giận
càng khó thể nào giữ bình tĩnh.
Nàng ta âm thầm cho rằng
chuyện này đối với Lô gia hẳn là không có quan hệ gì nhiều, tuy nói Lô
gia có chút của cải, thế nhưng để mở cửa hàng ở trấn trên nhất định sẽ
tiêu phí rất nhiều bạc, chuyện này chưa hẳn là nhà bọn họ có thể gánh
nổi, quan trọng hơn là Lô gia còn một nhi tử mà nàng ta chưa từng gặp
qua, làm gì có nhà nào bỏ ra số bạc lớn như vậy cho một nữ nhi.
Vì thế, đáp án rành rành trước mắt, đó chính là cha mẹ chồng nàng ta trước kia đem tất cả bạc cho nhi tử của bọn họ, nàng ta thế nhưng nghe nói
Thái gia gia của Tô Sở lúc đó có tiếng là người giàu có, trong nhà ruộng đất trăm khoảnh, trạch viện ngay cả một cái nhìn cũng không nhìn ra
ranh giới. Chẳng qua, sau này nghe nói là đắc tội với đại quan triều
đình nào đó, mới bị tịch biên nhà cửa, thế nhưng lạc đà gầy còn hơn
ngựa, vị Thái gia gia kia nhất định còn để lại không ít đồ gia truyền,
mà cùng trang lứa với ông cha chồng Tô Căn này, Tô Căn là một trong năm
nhi tử trong nhà, dĩ nhiên là cực kỳ có cơ hội nhận được đồ gia truyền
này.
Mà hiện tại, có khả năng nhất là cha mẹ chồng hết sức
bất công, nhưng nàng ta lại không muốn đi tìm cha mẹ chồng vạch mặt lý
luận, như vậy chẳng phải là để người trong thôn cười chê nàng ta xuất
thân là nữ nhi nhà giàu mà giống như một bà điên.
Vì thế,
điều kiện trước tiên mà Triệu thị phải làm trước khi muốn cùng trượng
phu thương lượng chuyện này là, đi lên trấn trên dò xét một chút.
Ra vẻ bình tĩnh giả vờ đến cửa hàng Vạn Lật, đối diện là một người làm ân cần chào đón, "Vị đại tẩu này, người muốn mua gì?"
Triệu thị kéo khóe miệng cười một chút, bộ dáng tùy tiện nói, "Ta chỉ đến xem thôi, trong nhà vẫn còn lương thực, chỉ đến xem".
Người làm vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng ta một cái, tuy vậy vẫn tiếp tục tươi cười nói, "Đại tẩu cứ từ từ xem, có chuyện gì ngài gọi ta một tiếng là
được".
Triệu thị xua tay để hắn đi, sau đó đánh giá một chút
cửa hàng này, nói thật cửa hàng này không quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, so với mấy cửa hàng trên đường Lâm Lập cũng chỉ xem nhi hạng
trung, nhưng mà buôn bán của cửa hàng bọn họ so với nhà khác náo nhiệt
hơn.
Chủng loại gạo trong tiệm này khá nhiều, từ gạo trắng
đến gạo kê, đậu đỏ, đậu xanh bài biện đầy đủ quả thật không thiếu sót
loại nào, khách hàng vừa vào cửa liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra đồ gì
cần mua được bày biện ở chỗ nào, cũng thuận tiện đến gần nhìn chất lượng của chúng.
Nàng ta làm như vô tình lả lướt đến gần một đại nương đang xem đậu đen, hỏi quanh co tại sao lại đến cửa tiệm này.
Thu được đáp án là cửa tiệm này già trẻ không gạt, không cân thiếu.
TRiệu thị thu được hai nguyên nhân này, lại đi lòng vòng một lát, cũng không thấy dù chỉ một góc áo của Tô Việt và Lô Uyển Chi.
Nàng ta không ngờ đã viện cớ muốn đến nhìn xem chú em làm chưởng quầy thế
nào nhưng không gặp được, nàng ta ngay trước cửa hàng lắc lư chờ đợi,
thầm nghĩ nàng ta không tin cả ngày hôm nay Tô Việt không lộ diện.
Quả nhiên người nàng ta chờ đợi cuối cùng cũng đến, chắc là có một khách
nhân muốn mua gạo trắng tương đối nhiều, khách hàng lớn như vậy đương
nhiên muốn vị chưởng quầy Tô Việt này xuất thân nghênh đón, vì thế Triệu thị thừa dịp này nhìn thấy Tô Việt, còn có người làm đứng bên cạnh cúi
người với hắn.
Mơ hồ nghe được người làm trong miệng còn gọi
Tô Việt là chưởng quầy, giới thiệu với người đến. Sau khi xác nhận,
Triệu thị không nói gì im lặng quay về.
Lại nói tới Tô Việt,
đây cũng là lần đầu tiên người làm gọi hắn là chưởng quầy Tô Việt, giới
thiệu với người khác, hắn vội vàng đưa khách ngồi trong nhã gian, sau đó dặn người làm Thuận Tử dâng trà.
Người đến là một nam tử
trung niên chừng bốn mươi tuổi, có hai hàng râu cá trê trông có vẻ rất
có tinh thần, hiện tại trong cái thời tiết này, lúa vừa mới được cày
cấy, chờ đến thu hoạch còn tới mấy tháng nữa, đúng là thời điểm vụ mùa
giáp vụ (hạt lúa còn xanh, có lẽ là đang trổ đồng đồng), số gạo trong
kho không còn bao nhiêu, chỉ dựa theo nhu cầu ngày thường mà chuẩn bị.
Ngoại trừ người dân sống ở trấn trên đều mua gạo bên ngoài, còn nông dân rất
ít mua gạo, nhưng mà khoảng thời gian này hằng năm cũng không bán ra
nhiều lắm. Thời điểm này lượng tiêu thụ rất ít.
Mấy hôm trước kiểm kê lại hàng trong cửa tiệm coi như không khác mấy tháng rồi, vừa
vặn số hàng tồn trong kho có thể đủ bán, ai ngờ có một khách hàng lớn
tìm đến muốn mua 10 thạch (thạch là đơn vị tính thời xưa, 1 thạch = 120
kg), tổng số hàng trong kho chỉ có khoảng chừng bốn thạch.
Lúc trước đi theo lão Cổ từng nói về việc mua bán nhưng chưa từng nhắc tới
chuyện mua bán lớn như vậy, trong lòng hắn có chút không yên, chuyện này không thể tới hậu viện hỏi nhạc phụ được, lòng tự trọng của đại nam
nhân giờ phút này bắt đầu lên men.
Sau khi khách khí chuyện
trò cùng khách, mới biết được người này họ Hồ, Tô Việt gọi hắn ta là Hồ
lão gia, mà Hồ lão gia thấy Tô Việt còn trẻ tuổi nên gọi hắn là Tô công
tử.
Tô Việt có bao giờ được người ta gọi như thế, bọn người
làm trong tiệm đều gọi hắn là chưởng quầy, vì thế hắn cảm thấy hơi lâng
lâng, tuy nhiên chuyện chính sự vẫn không dám qua loa chút nào.
Đầu tiên là hỏi rõ vị tiên sinh mặt râu này ở nơi nào, được cho biết là ở
Hoạt huyện ngay bên cạnh, là Quản gia của Hồ gia - một gia đình giàu có
số một của địa phương, Hồ gia bọn họ bởi vì cuối tháng muốn làm hai hỷ
sự lớn và dài ngày, Đại tiểu thư xuất giá và Trưởng tử thành thân, muốn
thu xếp đãi tiệc suốt trong một tháng nên muốn mua nhiều gạo để chiêu
đãi khách mời, ai ngờ mấy cửa hàng của Hoạt huyện hiện tại cũng trong
thời điểm vụ mùa giáp vụ, tổng cộng số gạo thu mua cũng chừng khoảng tám thạch, nghe nói cửa hàng Vạn Lật bên này có danh tiếng tốt nên đến xem
sao.
Tô Việt mới đến, nghe xong lời miêu tả của hắn ta cũng
không dám làm chủ, theo nguyên tắc thì bản thân hẳn là nên cự tuyệt,
nhưng nếu chuyện làm ăn này mà thành thì sẽ thu được gần trăm lượng bạc, đây chính là khoản thu vào nửa năm của Vạn Lật.
Từ Hoạt huyện đến đây đại khái cũng mất một ngày đường, mà đến Châu phủ thì mất hai ngày.
Hắn hơi động tâm, chẳng qua là hiện tại vấn đề chính là số gạo trong cửa
hàng không đủ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn chỉ hỏi Hồ lão gia này giá cả tính thế nào, dù sao cũng là cần gấp trong thời gian ngắn, không dễ
mua được ở chỗ khác.
Hỏi đại khái về giá cả, lại nhìn Hồ lão
gia khi đó ánh mắt bất chợt có chút lóe sáng, Tô Việt giật mình, viện cớ vén màn ra ngoài một chuyến, sau đó đến phòng thu chi trước hết cầm lấy mười hai lượng bạc, đến khi trở vào trên tay Tô Việt đang giữ cái bình
bằng thiết, nói thẳng là Hồ lão gia mới đến, trong nhà có lá trà coi như là lễ gặp mặt, hy vọng hắn ta không ghét bỏ rồi đưa qua cho Hồ lão gia.
Vị quản gia mặt râu cũng là một người khôn khéo từng trãi, lập tức biết
được tên tiểu tử này hiểu được ý đồ của mình, cười cười nhận lấy, vẻ cân nhắc thâm trầm trong mắt thoáng lộ ra vẻ hài lòng.
Mà Tô
Việt giờ phút này trong lòng cũng có tính toán lời lãi, hơn nữa nhìn
thấy thần sắc người đối diện, giá cả này còn có thể thương lượng lại,
liền nói thẳng với Hồ lão gia là có chuyện muốn nhờ, nếu chuyện mua bán
này mà thành thì mời Hồ lão gia đi tửu lâu lớn nhất trong trấn dùng cơm.
Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng Tô Việt bảo hắn ta ngày mai giờ này lại đến, tới lúc đó hai người nói chuyện tiếp, còn hắn sẽ trở về nghĩ
biện pháp. Việc này có thành hay không, ngày mai Tô Việt sẽ cho hắn ta
một câu trả lời chính xác. Quản gia mặt râu cảm thấy mỹ mãn rảo chân rời khỏi.
Sau khi tiễn chân khách, hắn lập tức xoay người vào nhà trong, đem chuyện vừa rồi nói lại với nhạc phụ Lô Dũng.
Lô Dũng nghe xong nhíu mày, mất một lúc lâu mới chậm rãi nói, "A Việt,
chuyện này theo ý của ta thì dựa số hàng tồn trong kho lúc này đã biết
rõ có thể bán cho hắn ta được hay không, ngươi cũng biết gạo của chúng
ta bình thường là vào thời điểm thu hoạch phải đi khắp hang cùng ngõ hẽm mới mua được, không có nguồn cung cấp cố định, cho nên theo ý của ta là số lượng gạo thu vào được bao nhiêu, nhiều ít ra sao chúng ta cũng
không biết chắc, ngươi thấy sao?"
Lô Dũng nói xong ngẩng đầu hỏi Tô Việt, ông biết đứa con rể này có chủ ý riêng.
Tô Việt đầu tiên là thuận theo nói, "Cha, ta cảm thấy người nói có chút
đạo lý, nhưng mà vừa rồi người cũng nghe rồi đó, cái giá này thật sự quá dụ hoặc, nếu chúng ta có thể làm được, vậy thì số tiền lời thu được từ
vụ buôn bán này có thể ngang bằng nửa năm bình thường. Ta cảm thấy chúng ta có thể tiếp nhận được".
Lô Dũng vẻ mặt buồn bực hỏi hắn,
"A Việt, ngươi có nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn này gom góp được
mười thạch gạo không? Số gạo còn thiếu ngươi chuẩn bị bắt tay từ chỗ
nào?"
Tô Việt mĩm cười nói, "Cha, trước đây ta luôn tò mò, vì sao chúng ta lúc nào cũng đi tới thôn của chúng ta mua gạo? Vì sao
không đi tới mấy cửa tiệm châu phủ tương đối gần để mua?"
Lô
Dũng bất chợt bị hắn hỏi thế, hơi do dự một lúc rồi mở miệng, "Mấy châu
phủ tuy rằng cách chúng ta một ngày cưỡi ngựa, thế nhưng số lượng của
chúng ta ở trấn trên so ra rất lớn, thế nhưng đối với một cửa hàng gạo
lớn mà nói, vẫn không đáng kể, tổng cộng một năm chúng ta cũng bán không đến 20 thạch gạo".
"Cha, đó là bởi vì chúng ta cứ mỗi hai
tháng mới đi lùng sục ở nông thôn, thu mua chút gạo, nếu chúng ta bất
ngờ đem số lượng cả năm đều mua hết, ta nghĩ mấy cửa hàng gạo này nhất
định sẵn lòng tiếp nhận cái khoản buôn bán này của chúng ta" Tô Việt nói ra dự tính trong lòng hắn.
Lô Dũng có chút lo lắng nói,
"Ngươi nói cái này ta cũng từng nghĩ tới, chẳng qua là chuyện này có
chút phiêu lưu, dù sao chúng ta cũng không biết tình huống một năm như
thế nào, hơn nữa nếu gạo mua tới tay, lỡ đâu bị rớt giá, chúng ta chẳng
phải sẽ bị lỗ vốn hay sao".
"Cha, người nói có lý, ta cũng
đang muốn nói với người chuyện này, vì sao chúng ta không mua nhiều hơn
một chút, mướn người của chúng ta mua ruộng làm, dù sao chúng ta cũng có cửa hàng này làm chỗ dựa, thu hoạch xong có thể trực tiếp đem đến cửa
hàng bán" Tô Việt tiếp tục buồn bực hỏi.
Lô gia có nhiều tiền, hắn cũng dần dần hiểu được một phần, không nhiều lắm chỉ một góc của tảng băng trôi.