Văn thư của huyện nha trực tiếp phát đến tận trong thôn, phạm vi trưng binh lần này tương đối rộng, phàm là trong nhà có hai nam đinh khỏe mạnh
nhất định phải xuất ra một người, mà một hộ này phải tính trước khi ở
riêng. Nếu không có người nào xuất ra cũng được, chỉ cần chi hai mươi
lượng bạc làm quân lương.
Mà, trưởng tử của Tô gia Tô Sở chưa đến ba mươi tuổi, Tô Việt thì chưa đến hai mươi, bất kể thế nào nhất
định phải có một người đi.
Sáng sớm ngày hôm nay, Tô Căn đã
nhờ người mang thư tín đưa cho hai nhi tử nhà mình ở trấn trên, bảo bọn
họ xế chiều trong ngày phải trở về một chuyến.
Lô Uyển Chi
vốn cũng muốn trở về theo, dù sao lần trở về thăm cha mẹ chồng trước đó
cách nay đã hơn nửa tháng, Tô Việt sợ không biết đại tẩu có nói gì không xuôi tai làm bẩn lỗ tai nàng dâu nhà hắn hay không, nên không để nàng
cùng về, hơn nữa lo lắng hiện tại tiên sinh phòng thu chi hoặc người làm trong cửa hàng có việc gì gấp, bảo Lô Uyển Chi ở lại phụ trách.
Trong khoảng thời gian gần đây, dưới cạm bẫy đeo bám dai dẳng với cường độ
mềm mỏng của Tô Việt, Lô Uyển Chi đã chậm rãi tiếp nhận chuyện trong cửa hàng, Lô Dũng ngẫu nhiên cũng đến chỉ điểm một hai chỗ, có điều ông
thấy trong mấy tháng Tô Việt làm chưởng quầy, thu hoạch trong cửa hàng
so với trước kia rõ ràng tốt hơn nhiều mặt, nên cũng yên tâm.
Kỳ thực, Lô Uyển Chi trong lòng rất rõ ràng, Tô Việt là lo lắng sau khi
hắn đi rồi Lô Uyển Chi không nắm được chuyện cửa hàng, tuy nói là hiện
tại bọn tiểu nhị trong cửa hàng đều thành thật an phận, thế nhưng tương
lai ai có thể nói chính xác, vạn nhất có một người bị người ngoài lừa
gạt làm chuyện gì tổn hại đến chuyện cửa hàng, không có lòng hại người
nhưng không thể không có lòng phòng bị người khác. Đây là nguyên tắc
trước sau như một của Tô Việt.
Vì thế, Tô Việt leo lên xe
ngựa, đi gọi đại ca rồi cả hai cùng nhau lên xe trở về, thuận tiện mua
chút quà vặt ở trấn trên cho Tô Đại Hà, Lô Uyển Chi đối với đứa chất tử
duy nhất này rất ư là yêu chiều, không hề bởi vì Triệu thị mà có chút
khó chịu nào.
Tô Việt đối với điểm này cũng rất vui mừng, gần đây hắn lúc nào cũng tính toán một mình Lô Uyển Chi ở trong trấn này, ở thôn xóm thế nào cũng được, không lo mấy chuyện nàng thiếu ngân lượng
linh tinh gì đó, nhưng mà có quan hệ vẫn có chỗ tốt.
Cho nên
lần này trở về hắn có suy nghĩ muốn nói rõ, chính là nhất định không thể để tranh chấp cùng đại tẩu, còn phải làm dịu đi chút hòa khí với đại
tẩu, vì Lô Uyển Chi mà lót đường. Nhiều hơn một bằng hữu còn tốt hơn
nhiều kẻ địch.
Hiện tại thời tiết tốt, Tô Căn ngẫu nhiên sẽ
đi xây nhà, đa số thời gian thì xuống ruộng làm cỏ bắt sâu, năm nay nước mưa dồi dào, ruộng lúa mọc tươi tốt, làm cho hai vợ chồng già Tô Căn
đối với vụ mùa này ngập tràn hy vọng, nghĩ tới bán xong mà tiểu nhi tử
không cần, vậy có thể trợ cấp một phần cho nữ nhi Tô Lan.
Tô
Lan từ sau khi trở về nhà mẹ đẻ đợt Năm mới xong, mãi cho đến tiết Đoan
Ngọ mới trở về nhà lần nữa. Trong lời nói của con đều cho thấy cuộc sống nghèo khó hiện tại, đã vậy còn bất mãn với mẹ chồng.
Chuyện
nhà chồng của nữ nhi, bên mẹ đẻ Tô gia không tiện nhúng tay vào, vợ
chồng già chỉ nghĩ, chỉ cần bọn họ cố gắng hết sức có thể trợ cấp cho nữ nhi duy nhất này, nói cho cùng thì khi con bé xuất giá cũng không có
của hồi môn hay đồ cưới gì.
"Hôm nay gọi các ngươi trở về, vì chuyện gì thì các ngươi ở trấn trên đã nghe nói, hiện tại quốc gia gặp
nạn, văn thư trưng binh của quan phủ đến thôn, phàm là trong nhà có hai
nam đinh khỏe mạnh thì ít nhất phải cử ra một người, nhà chúng ta cũng
phải xuất ra một người, huynh đệ các ngươi thương lượng một chút xem,
hai người các ngươi ai đi?" Tô Căn đi thẳng vào vấn đề hỏi hai đứa con
đang ngồi bên cạnh.
Tô Sở năm nay gần ba mươi, hiện tại ở
trấn trên mới được làm tiên sinh phòng kế toán, trong nhà vẫn hoàn thuận vui vẻ, hắn không muốn đi tòng quân, việc này tám chín phần mười là
chuyện có đi không về.
Nhưng đệ đệ của hắn vừa mới thành
thân, vừa mới thành thân nếu như đi chiến trường, nếu cũng không về
chẳng phải là đệ muội tuổi còn trẻ khóc tang sao, huống chi hiện tại đệ
đệ ngay cả một mụm con cũng chưa có.
Suy nghĩ một lúc, Tô Sở
ngẩng đầu nhìn Tô Căn hỏi, "Cha, ta nghe nói có thể không đi, chỉ cần
đưa mấy chục lượng bạc là được, nhà chúng ta hiện thời cũng không phải
là không kiếm nổi bạc, ta thấy không bằng chúng ta cứ tổn thất một chút
tiền, mất bạc tránh được tai họa đi".
Tô Căn gật đầu, "Lão
đại nói rất đúng, ta cũng có ý này, ta không giống như những người khác
trong thôn, có bốn năm nhi tử, ta chỉ có hai người con là các ngươi, để
ai đi đều không nỡ, ta đã bàn bạc qua với nương của các ngươi, sai dịch
huyện nha nói nếu không đi thì phải đưa năm mươi lượng bạc, hai vợ chồng chúng ta gom góp hết cũng chỉ có thể ra sáu lượng bạc (六银子两), còn thiếu bốn mươi bốn lượng, hai người các ngươi chia đều phần này, các ngươi
thấy thế nào?"
Tô Sở vừa nghe muốn số chia bạc nhiều như vậy, sắc mặt nhất thời tối xuống, đối với chuyện tiền bạc trong nhà, ngay cả nửa điểm phát biểu hắn cũng không có, cho dù là hắn quyết định, muốn để bọn họ đột nhiên lấy ra hai mươi mấy lượng bạc cũng là chuyện không có
khả năng.
Tô Việt vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nghe
phụ-huynh nói chuyện, đối với đề nghị của phụ thân, hắn không tán thành
cũng không phản đối.
Hiện tại không thể đem suy tính muốn đi
tòng quân của chính mình nói ra, chủ yếu là lo lắng đến hai người đại ca và đại tẩu, đặc biệt là đại tẩu. Nếu hắn phải đi, nàng ta chắc chắn
không thể nào đối xử tử tế với Lô Uyển Chi, tuy nói là hai người không
có nhiều cơ hội tiếp xúc lắm, nhưng mà vạn nhất trong thôn Triệu thị nói mấy lời ong tiếng ve về Lô Uyển Chi, hoặc là đến cửa hàng trấn trên gây náo loạn, cũng gây ra rối loạn không đáng.
Hắn còn muốn nhìn xem, đại ca nhà hắn có thể xuất ra hai mươi mấy lượng bạc được hay
không, dù sao thì mười năm gần đây đại ca đều ở trấn trên làm việc,
ruộng đất trong nhà thu hoạch hàng năm cũng không tệ, hẳn là có dành dụm được chút bạc, nếu thiếu thì do đại tẩu đem cấp cho nhà mẹ đẻ nàng ta,
thế nhưng đại ca đối với chuyện này không hề hay biết chút nào, hắn hàng năm ở ngoài, không thường về nhà, cho dù có trở về, đa số thời gian đều vội vàng cúi lưng làm chuyện ngoài ruộng.
Hắn còn muốn thông qua chuyện này, để chuyện đại tẩu lấy bạc trợ cấp nhà mẹ đẻ bị bại lộ,
cũng để đại ca cho đòn cảnh cáo, làm cho đại tẩu thành thực một chút.
"Cha, đột nhiên muốn xuất ra nhiều bạc như vậy, ta muốn về nhà thương lượng
một chút, nhưng mà tòng quân này chúng ta có thể không theo, dựa theo
những gì người nói, chỉ có hai huynh đệ chúng ta, bất kể có cử ai đi
cũng không tốt, huống chi đệ đệ vừa mới thành thân, ngay cả một đứa con
đều chưa có" Tô Sở cúi đầu trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, lời nói cực kỳ kiên định.
Tô Việt bị lời nói của đại ca làm ấm
lòng, hắn cực lực nhịn xuống lời muốn vọt ra khỏi miệng, chỉ gật đầu,
"Cha, đại ca, ta cũng muốn trở về bàn bạc với Uyển Chi một chút, dù sao
thì số bạc hai mươi mấy lượng cũng không phải là chuyện nhỏ".
Tô Căn liếc nhìn hắn, thằng nhãi xấu xa nói láo cũng không viết nháp,
người kia còn chu đáo không biết tình huống cửa hàng của nhi tử mình
sao, cái tiệm gạo kia, tuy rằng không thể mỗi ngày kiếm lời được đấu
vàng, nhưng mà mỗi ngày bán đi mấy lượng bạc gạo hẳn là không thành vấn
đề gì.
Tô Căn ở trong thôn còn biết đến chuyện này, thì đừng
nói chi tới người mỗi ngày ở trấn trên làm việc như Tô Sở, trong lòng
hắn ta càng hiểu rõ tình huống cửa hàng kia của đệ đệ.
Hai trăm lượng bạc thì đoán chừng là phải cố gắng một phen, còn hai mươi
lượng? Đối với bọn họ hẳn là không đáng kể chứ, bất quá Tô Sở cũng biết
đệ đệ đối với đệ muội có bao nhiêu yêu chiều, cho nên hắn nói trở về bàn bạc hắn ta cũng cảm thấy rất đổi bình thường.
Tuy vậy, bàn
bạc của Tô Việt cùng với bàn bạc của Tô Sở là không giống nhau, Tô Việt
bàn bạc là thật sự bàn bạc, là hai vợ chồng tay nắm tay, mặt đối mặt ôn
hòa nhã nhặn thương nghị, mà Tô Sở bàn bạc thì là xin chỉ thị, là muốn
vắt hết óc suy nghĩ xem nói như thế nào thuyết phục được Triệu thị
nguyện ý ra hai mươi mấy lượng bạc này, nói thật những năm gần đây tổng
số bạc nộp cho nàng dâu tuyệt đối do với số này nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa tiêu phí trong nhà chẳng phải lớn lắm, ngoại trừ tiền nhi tử Tô Đại Hà học trường tư, những cái khác căn bản là không phải chi tiêu.
Nhìn người con lớn lại nhìn tiểu nhi tử, trong lòng Tô Căn thở dài, đứa con
lớn rõ ràng là bộ dáng tâm sự nặng nề, dáng vẻ lo sợ bất an, mà tiểu nhi tử còn lại thì khí định thần nhàn, nhẹ nhàng khoan thai, ông vẫy vẫy
tay bảo bọn họ có thể đi.
Rất nhanh, ngay ngày hôm đó trước
khi trời tối hẳn bọn họ đã trở lại, Tô Sở kéo theo gương mặt căng thẳng đi đến nhà chung, nếu tinh mắt chút xíu, nhìn cẩn thận chút là có thể
phát hiện phía sau cổ của hắn có dấu của năm ngón tay để lại.
Tô Việt nhìn lắc đầu, may mắn là trong lòng cha mẹ trong nhà đều chỉ nghĩ
đến chuyện trưng binh, hơn nữa trời tối nên không phát hiện vẻ khác
thường của nhi tử mình.
Tô Việt đi đến cúi đầu ủ rũ ngồi ở chỗ kia không rên một tiếng, sau khi Tô Căn hỏi mới chậm rãi trả lời, "Cha, ta đi tòng quân".
Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị trước, đứa con lớn đoán chừng là không
ra được nhiều bạc như vậy, thế nhưng thầm nghĩ vợ chồng già Tô Căn cùng
bọn họ sẽ nghĩ ra một cách, ai ngờ biện pháp mà họ nghĩ chính là cách
này.
Ngay tức thì căn phòng rơi vào yên tĩnh, Tô Căn có chút
chán nản trừng mắt Tô Sở, vừa rồi ông đã nói sẽ không để đứa con nào đi
chiến trường, ông còn chưa muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Tô Việt vừa thấy phụ thân tức giận, đại ca ủ rũ, vội vàng đứng lên nói,
"Cha, người cũng đừng tức giận, đại ca, muốn đi cũng là ta đi, so với
người ta trẻ tuổi hơn, quan phủ càng thích cái tuổi nam tử như ta, hơn
nữa đại ca còn phải nuôi Đại Hà, chúng ta còn phải trông cậy vào Đại Hà
làm quang tông diệu tổ Tô gia ta"
Vì thế ngay khi hai huynh
đệ bọn họ tranh chấp vấn đề ai đi ai ở, Tô Căn thở hổn hển nhìn bọn hắn
chằm chằm, ông cũng biết việc quốc gia lớn hơn nhà, tổ chim bị phá thì
trứng có bình yên được chăng? Nhưng mà trong lòng ông vẫn không chút nào bước qua cái hố này.
Tô Việt đầu tiên là lôi kéo đại ca ra
ngoài nói thầm một lúc, kế đó cho hắn ta trở về, tiếp đó một mình hắn
vào phòng, đem chuyện tính toán tòng quân của chính mình nói cho Tô Căn
nghe, không đợi ông mở miệng phản đối liền đem những tính toán lâu dài
cùng chuyện buôn bán đem ra nói rõ, bao gồm tự ti của hắn ở Lô gia, đối
với sự chờ đợi của bằng hữu.
Tô Căn đầu tiên là giọng nói lẫn vẻ mặt đều nghiêm khắc mắng hắn một trận, thấy hắn bất kể ông có làm
cách gì, dù là tận tình khuyên nhủ hay nghiêm mặt trách móc, Tô Việt đều kiên trì chính hắn muốn đi tòng quân.
Cuối cùng ông cũng
không còn cách nào, chỉ thời dài nói với Tô Việt, "Thôi, ngươi từ nhỏ
đến lớn luôn có chủ ý, vì một cái mục đích mà có thể lên kế hoạch tới
nhiều năm, chuyện này ta mặc kệ, hai huynh đệ các ngươi cứ xem mà làm,
ta già rồi!" Tô Căn nói xong quay người vào phòng ngủ, không để ý tới
tiểu nhi tử.
Tô Việt suốt đêm chạy về trấn trên, tuy rằng hắn nói không để Lô Uyển Chi chờ đợi hắn, thế nhưng hắn biết nếu không có
mình bên cạnh nàng sẽ không ngủ được.
Quả nhiên Lô Uyển Chi
đang đợi hắn, nàng không mở miệng hỏi nửa chữ về chuyện trở về thôn, vẫn như trước hòa nhã vì hắn rửa mặt cởi áo.
Nghĩ đến chính mình sẽ không còn nhiều thời gian hưởng thụ sự ấm áp như vậy nữa, có lẽ sau
khi ra đi sẽ không trở về được, rốt cuộc không chịu được ý nghĩ này
khiến trái tim hắn níu chặt người ngọc.
Tô Việt đột nhiên đẩy ngã Lô Uyển Chi xuống giường. Không đợi nàng phản ứng đã vung tay cởi áo nàng.