Editor: Holilinhk (Hoanglinh2tq)
Khi sáng trời đã nhá nhem tối hai lão nhân Tô gia mới về đến trấn trên,
trên đầu hai người đầy bụi đất, khác hẳn bộ dáng hùng hổ lúc sáng, Lô
Uyển Chi vừa nhìn, hẳn là bị Triệu gia ăn hiếp rồi.
Nàng cũng
không hỏi gì nhiều, dặn dò Tiểu Thúy mau chóng bưng thức ăn ra, sau đó
còn bảo Tiểu Thúy nấu chút nước tắm, sau đó để bọn họ đi nghỉ.
Tô Căn và Vương thị vùi đầu ăn cơm xong thì đi tắm, còn không quên dặn Lô Uyển Chi đi ngủ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, không đợi Lô Uyển Chi rời giường, đã nghe trong viện
truyền tới tiếng la lối, nghe âm thanh không phải là một hai người, nàng vội vàng mặc thêm y phục đi tới cửa sổ, dưới cái lỗ be bé nhìn lén ra
bên ngoài.
Không thấy không gấp, điều khiến nàng sợ là, có hơn
mười người đứng đầy sân, mỗi người còn mang theo một đứa con, một người
trong đó Lô Uyển Chi từng gặp qua là đệ đệ của Triệu thị - Triệu Cương,
chính là người từng muốn làm mai cho Hà Hoa. Đám người bọn họ nắm trong
tay gậy gộc đủ thứ, có hai người làm ruộng cầm cả cuốc lên, vây quanh
đông phòng của hai lão nhân, quá nhiều người khiến nàng không thể nhìn
thấy bóng dáng của cha mẹ chồng.
Đầu tiên là nàng thở dài một
tiếng, ổn định tâm trạng rồi đưa mắt tìm bóng dáng của Tiểu Thúy, vẻ mặt hoảng sợ của nha đầu kia hẳn là ở trong bếp, hai mắt mở lớn nhìn tình
hình trước mặt, tất cả đều là sợ hãi.
Cũng may phòng của Lô Uyển
Chi sát bên phòng bếp, nàng thừa dịp ồn ào bên kia, khẽ gọi Tiểu Thúy
vài tiếng, kết quả nha đầu kia có lẽ do quá sợ hãi, nên không nghe được
nàng gọi.
Lô Uyển Chi sốt ruột, quay về phòng tìm một khối nghiên mực (cục mực chưa được mài), mở cửa sổ ném sang Tiểu Thúy, lần này cuối cùng cũng đánh thức nàng từ trong sợ hãi.
Tiểu Thúy là một tiểu
cô nương thông minh, nàng biết nếu mình bước nhanh qua cửa sổ, ắt sẽ
khiến đám người kia chú ý, cho nên nàng nghiêng người đi sát vào cửa sổ.
"Tiểu Thúy, ngươi nhanh tới cửa hàng một chuyến, kể chuyện ở đây cho Hoa quản gia nghe, để ông tới nha môn tìm mục đầu báo án, sau đó bảo ông ta phái mấy người làm có thân thể cường tráng tới đây, nhớ mang theo người! Đi
nhanh về nhanh!" Lô Uyển Chi nói, thời gian gấp gáp, chỉ có thể tận lực
nói đơn giản yêu cầu của mình mà thôi.
Tiểu Thúy vừa nghe vừa
nhìn động tĩnh cửa phòng phía đông, chờ tiếng nói Lô Uyển Chi vừa dứt,
nàng liền chầm chậm di chuyển đến cửa viện, một người tinh mắt của Triệu gia phát hiện kêu lên một tiếng, Tiểu Thúy liền bày bộ dáng xun xoe
chạy ra ngoài, đợi người phía sau phản ứng kịp, đã không đuổi theo kịp,
lại nói Tiểu Thúy ở trên trấn mấy năm, đối với con đường ngõ phố cũng
rất quen thuộc, quanh co lòng vòng liền bỏ rơi hai người của Triệu gia.
Lô Uyển Chi thấy Tiểu Thúy thành công thoát đi, mới thở phào, trước khi
người của cửa hàng hoặc người của nha môn đến nàng không dám ra ngoài,
nếu là trước khi có bầu, nàng đã ra ngoài từ sớm, nhưng hôm nay nàng
biết rõ bây giờ bản thân không được hành động theo cảm tình, đứa nhỏ
trong bụng là cốt yếu.
Đột nhiên nhớ ra mình quên dặn Tiểu Thúy,
bảo Hoa quản gia cứ việc dùng bạc, nàng nhớ Hoa quản gia ở Châu Phủ một
thời gian, chắc chắn sẽ có chút quan hệ với quan phủ.
Một mình Lô Uyển Chi trong phòng cũng đứng ngồi không yên, nàng lo sợ cha mẹ chồng
đã già yếu nhỡ bị đẩy một cái, tay chân xảy ra vấn đề gì rồi sao,trong
nhà của mình mà để cha mẹ xảy ra chuyện, thật nàng không còn mặt mũi nào gặp Tô Việt. Cho nên hắn mới tuyển thêm người làm, người của quan phủ
không biết bao giờ mới tới, trông cậy vào bản thân mới là tốt nhất.
Chỉ là lo lắng cũng vô ích, nàng chỉ có thể chắp tay trước ngực xin cứu binh mau mau tới.
Cửa hàng cách nhà họ cũng không xa lắm, chốc lát sau liền nghe trước cửa
viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, mặc dù những người đó đang
tranh cãi nhưng không ầm ĩ lắm, Lô Uyển Chi vẫn nghe được, nàng len lén
nhìn ra ngoài, quả nhiên, bảy tám người ‘rầm rập’ đi vào, ngay cả chưởng quầy cũng cầm bàn tính tới, Lô Uyển Chi nhìn lập tức xấu hổ một hồi,
tiên sinh à, ông cầm luôn cả bàn tính đúng là rất có khí thế ~.~.
Mặc dù nhân số không chiếm thượng phong, nhưng là đa số người làm đều là
trai tráng tuổi chừng hai mươi, bởi vì phải thường xuyên gánh gạo, nhìn
thế nào cũng là thanh niên thân thể cường tráng khỏe mạnh, mà nhìn lại
Triệu gia, tuy người tới không ít, nhưng có ai gọi là cường tráng đâu,
chỉ toàn là mấy ông lão chống gậy tới.
Lô Uyển Chi thấy có người
tới thì rất hài lòng, rốt cuộc có thể ra khỏi phòng rồi. Mà người của
Triệu gia cũng quay đầu lại nhìn, bọn họ nhìn đám người cao to vạm vỡ vẻ mặt hùng hổ thì hơi sợ sệt, bọn họ quay lại nhìn ông lão chống gậy đứng ở chính giữa, có vẻ hỏi thăm, chuyện này phải tiếp tục như thế nào đây.
Bọn họ tới tìm hai vợ chồng Tô Căn cũng chỉ muốn dọa một chút, căn bản họ
không dám xuống tay đánh người, nếu là trong thôn, muốn đánh thì bước
lên đánh, cùng lắm thì tốn chút tiền xem bệnh, nhưng đây là trấn trên,
nha môn chính là ở trấn trên, cho họ mượn mấy lá gan họ cũng không dám
động thủ trên đầu thái tuế.
Cho nên mới đứng đó cả nửa ngày cũng
chỉ mắng hai lão Tô mà thôi: "Các ngươi đúng là già mà không nên nết,
sao lại buộc nhi tử hưu thê tử nó chứ, Triệu thị giấu các ngươi nó không sinh đẻ được à? Nó đã sinh cho các người đứa cháu đáng yêu như thế mà
các ngươi nói bỏ là bỏ sao, đây không gọi là khinh thường người Triệu
gia bọn ta chứ là gì! Thức thời thì mau lấy lá thư lại, bằng không hôm
nay các ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa!"
Một đám người đứng đó mắng qua mắng lại chỉ mấy câu này, Lô Uyển Chi nghe đã thuộc lòng luôn rồi.
Lô Uyển Chi được Tiểu Thúy dìu ra khỏi phòng, đứng giữa đám người làm mà
nói với người Triệu gia: "Các vị, ta không nói hôm nay các vị tự tiện
xông vào nhà dân phạm tội gì, chỉ dựa vào lương tâm của các vị mà ngẫm,
các vị nhiều người như thế mà nỡ nhẫn tâm bức bách hai người giả tuổi đã trên năm mươi sao? Các vị ai mà không do cha mẹ sinh ra? Ai cũng cũng
có cha mẹ mà!"
Lô Uyển Chi tức giận khiến giọng nói cũng hơi run
run, Tiểu Thúy vội vàng vuốt lưng cho nàng thuận khí, Tiểu Thúy vẫn
không quên nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, hôm nay người có thai đừng
chấp nhặt với bọn họ!"
Không đợi Lô Uyển Chi thuận khí, lão đầu
bên kia lên tiếng: "Ngươi là thê tử của A Việt à? Ta nói nghe này cháu
dâu, hôm nay là con gái ta hôm sau có thể làđến lượt ngươi, hôm nay hai
lão nhân này có thể buộc A Sở bỏ vợ, ngày mai chờ A Việt về đây bọn họ
sẽ buộc A Việt vứt lá hưu thư cho ngươi. Nghe lời gia gia nói, cái người mà ngươi gọi cha nương này chẳng có gì tốt đẹp cả!"
Mới vừa nãy
Vương thị sợ đến nỗi màu mặt trùng màu với đất, bây giờ đã lấy lại sức
lực: "Triệu Chính ông nói bậy cái gì đó? Đã sớm nói cho ông biết, chúng
ta không hề bảo A Sở viết hưu thư, có bản lãnh thì các ngươi đi tìm A Sở mà nói, không có bản lãnh mới đến tìm hai lão nhân chúng ta gây phiền
phức phải không? Hơn nữa, chính A Sở cũng rất đau lòng bỏ khuê nữ ngươi, nhưng vì khuê nữ người làm việc trái với lương tâm, bán sạch sáu mẫu
đất nhà chúng ta, bạc nó bán đất được không phải mang về cho nhà ngươi
à!"
Vương thị rất ít khi nói nhanh như vậy, xem ra là khí huyết công tâm rồi.
"Bà thông gia, lời này của bà không đúng rồi, chúng ta chưa từng thấy bạc
dù là một hào, rõ ràng là các ngươi vu oan cho khuê nữ ta, chẳng lẽ tat
hay nó ra mặt là không đúng?" Lão đầu kia mặt không đỏ tim không loạn
phủ nhận.
Đám người Triệu gia hùa theo, bảo Tô gia không đúng.
Lô Uyển Chi ngồi lên ghế Tiểu Thúy vừa đưa tới, cũng bảo Tiểu Thúy đưa thêm hai cái ghế cho cha mẹ chồng vẫn còn kinh sợ.
"Triệu bá, ta xin hỏi bá, tờ hưu thư là do cha nương ta viết à?" Trong lòng Lô Uyển Chi cũng đã hiểu đại khái đầu đuôi sự tình rồi, nàng ngồi xuống
vuốt vuốt ngực, lầm bầm câu ‘không tức giận’ mấy lần mới bình tĩnh hỏi.
Triệu Chính sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, rồi lại lập tức phản ứng: "Nhà A Việt à, mặc dù không phải cha nương ngươi viết, nhưng bọn họ khuyến
khích. Nếu không tính khí A Sở tốt như vậy, bình thường nó đối xử rất
tốt với khuê nữ của ta, làm sao nó lại vô duyên vô cớ hưu khuê nữ ta
chứ?"
"Ông nói cha nương ta khuyến khích thì phải có chứng cớ,
chỉ với mấy câu của ông mà chúng tôi phải tin à, nếu là như vậy, ta nói
một nhà Triệu gia đều là ngồi ăn đám trùng chờ chết, nhưng sự thậtốc
phải như thế không, tất cả mọi người đều nói người của Triệu gia chăm
chỉ cần cù làm việc đấy thôi." Lô Uyển Chi trợn tròn mắt nói mò, nàng cố ý ngừng ở chữ ‘trùng’ một chút, thấy sắc mặt Triệu Chính với Triệu
Cương đứng bên cạnh khó coi, mới từ từ nói câu sau.
Triệu Chính
không phải là người hồ đồ, hắn biết Lô Uyển Chi cố ý mắng nhà mình,
nhưng là mục đích hôm nay tới đây chủ yếu là buộc Tô gia hạ mã, để cho
bọn họ biết người của Triệu gia không dễ chọc, phải nhanh tay đi lấy lại tờ hưu thư.
Vậy mà mục đích hôm nay chưa đạt được, hơn nữa đối
phương được nhiều người giúp như vậy, với tình hình hiện nay, tranh thủ
rút là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Triệu Chính liếc nhìn Lô Uyển Chi
một cái, quét sang vợ chồng Tô Căn: "Hôm nay Ta tới cũng không có ác ý,
chỉ muốn nói cho thân gia biết, để cho ngươi bảo A Sở mau lấy lại lá hưu thư này, thà phá mười ngôi miếu, cũng không phá một việc cưới."
Mặt Tô Căn lạnh tanh: "Triệu Chính, ta đã nói rồi, chuyền tờ hưu thư ông đi mà hỏi A Sở, hôm qua ta còn khuyên A Sở hãy vì Đại Hà mà rút lại từ hưu thư, nhưng hôm nay ông làm thế này thì xem ra không cần thiết rồi."
Có lẽ ông tức giận không ít, sắc mặt cũng hơi tím lại rồi.
Triệu Chính đang muốn phát tiết, liền nhìn thấy một đám người đeo đao mặc áo
quan phủ nối đuôi nhau đi vào, ông sợ đến nỗi run run vài cái, không nói nên lời.
Lô Uyển Chi thấy thế vội vàng đứng dậy chào đón, nháy mắtồch những người quan sai và Hoa quản gia đi vào.
Hoa quản gia trấn an nàng bằng ánh mắt, Lô Uyển Chi yên tâm, biết chuyện hôm nay mình nhất định không bị thua thiệt.
Quả nhiên, đoàn người đi vào, người đứng đầu hắng giọng hỏi người nào là Tô phu nhân. Lô Uyển Chi đứng dậy trả lời.
"Tô phu nhân, tại hạ là Lưu Lượng, là bộ đầu trong huyện nha, nghe nói có
người tự tiện xông vào nhà dân, tình trạng cụ thể như thế nào kính xin
phu nhân nói rõ." Lưu bộ đầu là người mà trước khi Tô Việt nhập ngũ đã
chuẩn bị sẵn, lúc đó hắn ta thu của Tô Việt không ít bạc, trong lòng hắn lo sợ có chuyện gì xảy ra với nàng, chuyện gì đó đã đến rồi.
Lô
Uyển Chi nhìn lướt qua mọi người của Triệu gia, từ lúc quan sai đi vào,
gậy gộc của bọn họ đã buông bỏ xuống đất, mọi người cúi đầu khom lưng.
Đầu tiên là kể lại toàn bộ những chuyện từ sáng sớm cho Lưu bộ đầu nghe,
sau đó kéo Vương thị bên cạnh: "Cha, nương, hai người có gì oan khuất
không? Thừa dịp có quan nhân trong nha môn ở đây thì nói hết đi, con tin quan nhân sẽ làm chủ giúp chúng ta."
Vương thị sống mấy chục
năm, lần đầu tiên bà thấy người mặc quan phục, sớm đã bị kinh khiếp
không còn biết gì rồi, nhưng Tô Căn đứng bên cạnh phản ứng kịp, kể rõ
chuyện Triệu thị bán đất của Tô gia trợ cấp cho nhà mẹ là Triệu gia như
thế nào, người con lớn của ông viết hưu thư, sáng sớm người Triệu gia
tới đây làm ầm ĩ, ông nói rất rõ ràng.
Triệu Chính nghe thế định
phản bác nửa câu thì bị Lưu bộ đầu cắt đứt, hắn nói nếu người Triệu gia
bị kiện, không bằng thừa dịp vào trại giam tham quan một lần cho biết.
Triệu Chính sợ quá liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nửa lời phản đối
cũng không dám nói.
Tô Căn không muốn làm cứng, hơn nữa đều là
hương thân phụ lão, sau này còn phải gặp mặt, cho nên ông vội vàng cầu
cạnh, nói chỉ cần Triệu gia trả lại toàn bộ tiền bạc cho Tô gia là được. Về phần Triệu thị có bị hưu hay không, đó phải do con trai mình làm
chủ.
Triệu Chính cũng không nhắc lại câu mình không lấy nửa phân
tiền, liên tục gật đầu đồng ý, cuối cùng Lưu bộ đầu nói một câu “Còn
không mau cút đi” lời nói khiến một đám người sắp tè ra quần chạy đi. Gửi thanks