Cùng một sự việc được nhắc tới lần thứ hai, Lô Uyển Chi quen việc dễ mở lời
không còn ngượng ngùng giống ngày hôm qua, mà đi thẳng vào vấn đề, "A
Việt, cha ta nói chuyện đó, đêm qua chàng đồng ý rồi phải không?"
Gật đầu, tuy vậy Tô Việt cũng bỏ thêm vài câu, "Nhưng mà. . . ta nghĩ về
cuộc sống sau này của chúng ta, nói cho cùng. . . hai vợ chồng chúng ta
vừa thành thân nên không thể tách ra, nàng hãy cùng ta lên trấn trên.
Như vậy thì hai người chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, ta cũng yên tâm hơn".
Đùa sao, để một kiều thê mỹ miều như hoa như ngọc thế này ở nhà, còn bản thân ra ngoài bảo hắn làm sao yên tâm cho được.
Suy tư một lúc, Lô Uyển Chi mới chậm rãi nói, "Như vậy cũng được, vừa đúng
lúc, đầu năm sau Văn Hiên sẽ đi học ở thư viện trấn trên, chúng ta ở
trên đó cũng thuân tiện cho đệ ấy đi lại mỗi ngày. Qua hai ngày nữa
chúng ta trở về bàn bạc với cha nương ta một chút".
Thế
nhưng, Lô Uyển Chi đột nhiên nghĩ đến một việc, cha mẹ chồng trong nhà
còn có ba mẫu đất, nàng lưỡng lự nhíu mày nhìn Tô Việt nói, "Nhưng mà,
cha nương hai người đều ở trong thôn, chúng ta là con mà sống bên
ngoài, trong mắt người khác chính là bất hiếu, cha nương sống khá xa,
đoán chừng cha ta sẽ không đồng ý ta theo chàng lên trấn trên. Đến cuối
cùng trong hai chúng ta phải có một người ở lại với hai người bọn họ,
hơn nữa trong nhà còn có ba mẫu đất không cho mướn, tất cả mọi người đều là đồng hương , tiền mướn đất thu nhiều hay thu ít cũng không thích hợp lắm".
Đương nhiên, Lô Uyển Chi nghĩ lo lắng cho phụ thân Lô
Dũng nhiều hơn, cảm thấy bản thân nói là muốn cùng Tô Việt lên trấn trên thật sự là suy nghĩ không chu toàn.Tuy rằng trấn trên so với thị trấn
hoặc Châu phủ thì kém hơn, nhưng mà dù sao nơi nàng sống là vị trí quan
đạo Nam Bắc lui tới, ngày thường luu trú trong mấy quán trọ cũng không
thiếu mấy thương nhân bị áp bức, vì để tránh tầm mắt của kẻ thù chính
mình trước hết vẫn nên khiêm tốn hơn mới tốt.
Tô Việt nghe
xong lời lo lắng của Lô Uyển Chi, cũng cau mày suy tư, không lâu liền
ngẩng đầu nhìn Lô Uyển Chi chăm chú chậm rãi nói, "Uyển Chi, nếu nàng
không cùng ta lên trấn trên, vậy chuyện này còn ý nghĩa gì nữa. Còn
không bằng cứ ru tú trong thôn lúc nào muốn nhìn nàng còn có thể nhìn
thấy".
Vẻ mặt Lô Uyển Chi không đồng ý nhìn hắn, Tô Việt vội
vàng giải thích, "Ba mẫu ruộng này ta sẽ làm thật tốt, đem lương thực
thu hoạch xong nộp thuế và trữ lại để ăn, cũng có thể bán được một ít
bạc, hơn nữa hiện tại là hết mùa vụ có thể đi xây nhà cho người ta, nhận được không ít tiền công, hơn nữa cuộc sống sau này cũng không tệ. Tuy
nói là đi trấn trên có thể kiếm được nhiều bạc nhưng mà không có nàng ở
đó, có nhiều bạc ta cũng không cảm thấy có ý nghĩa".
Khi nói mấy câu cuối cùng giọng điệu của hắn thậm chí có phần làm nũng, trong giọng nói lộ ra sự lưu luyến cùng da diết.
Lô Uyển Chi nghe xong hai tai lập tức đỏ ửng lên, nàng biết bây giờ vẫn
chưa quen với một Tô Việt hở tí là nói ra mấy lời âu yếm không ngừng.
Tựa như những lời muốn nói là vụt ngay khỏi miệng, hơn nữa hắn không
chút nào cảm thấy thẹn thùng hay ngượng ngùng.
"Chàng. . .
chàng nghĩ lại chút xem", vẻ mặt Lô Uyển Chi rối rắm tới nơi, nàng biết
bản thân muốn báo thù phải cần nhiều bạc, nếu chỉ bằng số tiền bán lương thực lẫn làm hồ, quét vôi thì kiếm thì còn lâu mới đủ bạc, bất quá chỉ
là góp nhặt từng chút (#Huongbb: Trong convert là tích tiểu thành đa,
nhưng tớ thấy trong câu không thích hợp lắm nên tự sửa:D), mà theo ý của phụ thân Lô Dũng hẳn là không chỉ có thế, sợ là muốn rèn luyện hắn
trưởng thành hơn, tương lai có thể đảm đương việc lớn.
Mà ru
rú trong thôn tuy rằng nhất định sẽ cực kỳ thoải mái, chỉ bằng đồ cưới
của nàng cũng đủ cho hai người bọn họ ăn uống cả đời, hơn nữa rất có khả năng là ngay cả nhi tử bảo bối của chính mình thậm chí cũng ra ngoài
làm việc, nếu bản thân không biết chuyện mấy chuyện này thì tốt rồi,
hiện tại đã biết, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, ngay cả không có
quan hệ huyết thống mọi người cũng vì chuyện đó mà dốc hết toàn lực,
huống chi là người thân ruột thịt, mà lại còn là nữ nhi duy nhất.
(#Huongbb: Cái phần này hơi rối ren, chỗ nàyliên quan tới hận thù cũ mà
tác giả nói không rõ nên tớ không hiểu lắm)
Khẽ thở dài, Lô
Uyển Chi quyết định tạm thời không đem bí mật trong lòng nói cho Tô Việt biết, vẫn nên chờ thêm hết năm đã, hoặc là sau khi hắn đồng ý an bài
của phụ thân, hoặc là chờ nàng cảm thấy khi nào tình cảm của hai người
đủ để gánh vác trách nhiệm nặng nề này rồi nói sau.
Bây giờ
sắp tới mừng năm mới, mà hai người bọn họ vẫn còn tân hôn, nếu nói ra
không những có thể mất đi bầu không khí vui vẻ, sẽ làm tăng thêm rất
nhiều lo lắng phiền não.
Tô Việt nhìn thấy sắc mặt vợ tối sầm sa sút, nhịn không được nôn nóng trong lòng, nhưng mà bảo hắn và Lô
Uyển Chi tách ra, hắn làm sao có thể làm cho được, đây là điểm mấu chốt
của hắn.
Đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời, hai tròng mắt rực
rỡ phát sáng nhìn Lô Uyển Chi vội vàng hô to, "Chúng ta có thể mua một
con ngựa, như vậy từ nhà tới trấn trên chỉ mất không tới nửa canh giờ,
ta có thể đi trấn trên trông cửa hàng, buổi tối còn có thể về nhà ăn
cơm. . . Ạch, ngủ", thật ra cái hắn muốn nói là ăn cơm ôm vợ, đột nhiên
nghĩ tới nói như vậy nghe có vẻ lưu manh quá nên vội vàng phanh kịp lúc, đổi thành ngủ.
Tuy vậy, ý tứ biểu đạt quá rõ ràng, ngủ cũng là ngủ với nàng dâu của hắn, nghĩ tới đây Tô Việt nhếch miệng cười nham nhở.
Lô Uyển Chi vừa nghe gánh nặng trong lòng lập tức được giải thoát, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Việt, cất cao giọng, "Thế này đúng là biện pháp
tốt, Tô Việt, chủ ý của chàng thật là nhiều".
"Tất nhiên rồi, nam nhân của nàng hai năm qua không phải là đi ra ngoài lăn lộn uổng
phí", Tô Việt kiêu ngạo khoe khoang. Tuy rằng hắn đã từng nói rất nhiều lần, bào Lô Uyển Chi gọi hắn là A Việt nhưng mà không thấy sửa lại, Lô
Uyển Chi vẫn cứ gọi Tô Việt Tô Việt cả tên lẫn họ như thế, chỉ đôi khi
trong lúc thân mật mới gọi 'A Việt'.
Lúc mới đầu, trong lòng
Tô Việt có chút bất mãn thế nhưng sau này khi nghe nàng gọi cả tên lẫn
họ của mình, cái giọng mềm mại giòn tan này, hơn nữa khác biệt với cách
người khác gọi 'A Việt', hắn lại cảm thấy như vậy rất tuyệt, thế mới
biểu hiện ra bản thân nàng dâu của hắn là người không giống người
thường.
Lô Uyển Chi bị biểu cảm kiêu ngạo khoa trương của hắn chọc cười, nàng không phản đối chỉ cười nói, "Biết rồi, chàng là người
thông minh. Chuyện này chờ qua năm mới rồi tìm cha ta bàn bạc cẩn thận
một chút, không chỉ trong chốc lát là có thể quyết định ngay".
Tô Việt thấy thế được nước lấn người, nháy mắt liền ôm Lô Uyển Chi vào
lòng, hai tay trên dưới gần như mò vào trong áo bông của Lô Uyển Chi,
không ngờ chưa tìm được lối vào đã bị Lô Uyển Chi phủi cái tay xuống.
"Chàng nhìn xem trời bên ngoài đã tối đen!", Lô Uyển Chi lắc lắc cơ thể gắt giọng.
"Trời tối đen mới tốt, chúng ta lên giường ngủ là tốt nhất", Tô Việt nói theo lời nàng, hơn nữa khao khát từ đáy lòng của bản thân than thở.
Giờ phút này Tô Việt mới hoàn toàn cảm nhận sâu sắc, chuyện nam nữ □ đúng
là một vũng bùn, một khi rơi vào đó thì khó thể tự chủ, còn tình nguyện
lún sâu vào. Mà ngay lúc này, cả hai chân hắn đều đã lún vào hố sâu này
của Lô Uyển Chi, không thể thoát ra lại càng không muốn thoát.
Mà Tô Việt càng cảm thấy bản thân mình chính là con mèo hoang trộm được cá rán, mới nếm thử mùi này, muốn ngừng mà không được, luôn ngày nhớ đêm
mong không biết lần sau khi nào mới trộm được một chút.
"Nhưng mà ta muốn đi giúp bà bà làm cơm chiều, chàng mau đứng lên!", Lô Uyển Chi đánh lên bả vai Tô Việt để hắn buông nàng ra.
Tô Việt nghe xong cười ha ha, "Uyển Chi, từ khi nào nàng biết nấu ăn rồi?
Tại sao ta không biết? Bảo nàng đá đánh lửa (nhóm lửa) hiện tại nàng làm không xong mà?"
Lần này Lô Uyển Chi hơi tức giận, vốn ở nhà
nấu cơm là một chuyện, nàng đã cảm thấy bản thân trước mặt người Tô gia
không ngẩng đầu lên được, bây giờ còn bị trượng phu của chính mình trước mặt cười nhạo, tuy rằng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, nhưng lòng tự trọng bị thương tổn Lô Uyển Chi vẫn không nhịn được vểnh môi nói, "Đá
đánh lửa ngày hôm qua ta đã làm được, chàng không được cười nhạo ta,
chuyện nấu cơm sớm muộn gì ta cũng làm được".
Nói xong nàng
đứng lên muốn ra ngoài, Tô Việt vội vàng giữ chặt nàng, còn cười hì hì
nói, "Uyển Chi, ta nào dám giễu cợt nàng, chỉ đùa thôi mà, nàng đừng
giận, mặt xinh đẹp thế này tức giận sẽ không còn đẹp nữa".
Nói xong nhìn Lô Uyển Chi vẫn đang bất mãn nghiêng người, hắn vội vàng đến
gần hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp, Lô Uyển Chi lần này càng giận
hơn, "Chàng lúc nào cũng động tay động chân! Ta không để ý tới chàng
nữa!"
Lần này nàng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài, lúc
này trong đầu không còn nghĩ tới chuyện Tô Việt cười nhạo chuyện nàng
không biết nấu ăn mà tất cả đều là chuyện trượng phu mới cưới của nàng
mấy ngày nay ngang ngược trên cơ thể mình như thế nào.
Càng
nghĩ càng chán nản, cắt phăng mọi thứ trong đầu, đêm nay tuyệt đối không thể để hắn cứ muốn làm gì thì làm với nàng, trong lòng còn tự cảnh cáo
một câu, 'Lô Uyển Chi, ngươi phải có chút chí khí một chút, đừng có mà
bị hắn chạm vào thì đầu óc lập tức biến thành hồ dán'.
Quả
nhiên, vào ban đêm, đợi đến khi Tô Việt trèo lên giường nằm phía sau
nàng, cứ giống như mọi khi rón ra rón rén muốn ôm người ngọc đang nằm
vào lòng, ngay lập tức bị đánh đau, tiếp đó bất kể Tô Việt muốn chạm đến thế nào, khẽ vuốt hay lôi kéo, đều bị cánh tay của Lô Uyển Chi đánh trở về. Tiếp đó còn vứt lại một câu, "Ta rất mệt, ngủ!"
Thấy thử vài lần không có kết quả, Tô Việt chỉ biết tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm giả vờ đáng thương vào tấm lưng của Lô Uyển Chi, cho dù Lô Uyển
Chi không nhìn thấy, giờ phút này Tô Việt cảm thấy bản thân có bao nhiêu bi thương, nhìn được mà không ăn được, trong lòng nôn nóng như có hơn
trăm con kiến nhẹ nhàng gặm cắn làm hắn ngứa ngáy chỉ mong uống vào một
bát nước lạnh vào người cho đã.
Nhưng mà nhớ tới hai ngày
trước chính hắn quả thật hơi điên cuồng, nghĩ tới cơ thể Lô Uyển Chi mới nếm thử mùi đời, chắc có chút không chịu nổi, cho nàng nghỉ tạm một
ngày cũng phải, trong lòng Tô Việt tự an ủi mình như vậy, còn nhịn không được khoe khoang bản thân đúng là nam nhân biết thương yêu nàng dâu
mình cỡ nào.
Ngày cúng ông Táo, thời gian trôi qua như bay,
suốt ngày 24 này, cả nhà bốn người đồng loạt ra quân, thu dọn phòng ốc
trong viện, nên quét dọn thì quét dọn, ngày 25 thì vội vàng tháo dỡ cửa
sổ sửa chữa lại.
Đến sáng sớm ngày 26, Tô Căn đưa cho Tô Việt một chút bạc vụn để hắn lên trấn trên mua chút thịt về, Lô Uyển Chi
nháy mắt bảo hắn khoan hãy đi , sau đó trở về phòng lấy bạc của mình đưa cho hắn.
Tô Việt đẩy ra nói không cần, bảo là hắn đã có,
nhưng Lô Uyển Chi kiên trì mãi, "Đây là đưa cho chàng phần lãi, mẹ ta
cho dù là một vụn bạc cũng không cho ta mang theo, bây giờ đều đưa hết
cho chàng, qua năm sau còn cày bừa vụ xuân, có nhiều chỗ cần dùng tới
bạc, chàng cầm lấy trước".
Thấy từ chối không thành, Tô Việt
đành phải cứng rắn nhận lấy, chỉ là cường điệu một lần nữa, sau này
không bao giờ muốn lấy một phân tiền nào của Lô Uyển Chi, chính hắn còn
muốn kiếm tiền rồi đem toàn bộ giao cho nàng, Lô Uyển Chi cười không
nói, chỉ thúc giục hắn chạy nhanh đi.