Nhìn thấy bộ dáng đáng thương tội nghiệp của Tô Việt, Lô Uyển Chi cũng giận không được, chỉ
gật gật đầu lắc ngón tay nói, "Chúng ta ngày mai. . . ngày mai. . . "
Kết quả nói một lúc lâu ngày mai, cứ nói như vậy không có lời kế tiếp, Tô
Việt nhìn vẻ mặt rối rắm thẹn thùng của nàng trong lòng cảm khái, nếu
lúc này là ban ngày thì tốt biết bao, như vậy hắn có thể nhìn thấy vẻ
mặt ửng hồng của Lô Uyển Chi rồi.
Tô Việt thật sự không thể
chịu nổi Lô Uyển Chi tự ngược đãi mười ngón tay của nàng, nâng cánh tay
giữ lấy tay nàng, cảm giác thật nhỏ bé và mềm mại giống như trong tưởng
tượng của hắn.
"Ta biết ngày mai chúng ta sẽ thành thân, về
sau có rất nhiều thời gian có thể nhìn thấy nàng, nhưng mà bây giờ ta vô cùng nhớ nàng, muốn được nhìn thấy nàng. Bằng không đêm nay ta sẽ không ngủ được", Tô Việt nhìn đỉnh đầu nàng nói tha thiết, hắn cũng muốn nhìn vào ánh mắt Lô Uyển Chi nói lắm chứ, nhưng ngặt nổi Lô Uyển Chi cứ luôn luôn cúi thấp đầu theo kiểu con dâu rụt rè, hắn cũng không thể trực
tiếp lấy hai tay nâng đầu nàng lên được.
Tô Việt cảm thấy lúc này bản thân hắn có thể nắm được tay nàng đã là rút hết dũng khí trên
người, hắn không phải sợ Lô Uyển Chi làm gì hắn, mà sợ nàng hoảng hốt
lớn tiếng đánh thức cả nhà Lô Dũng thức giấc, đến lúc đó lại nói bản
thân hắn lỗ mãng, lại đính thêm cái danh xấu. Vì ban đầu, lịch sử bản
thân hắn trong mắt hai vị trưởng bối không được tốt.
Lô Uyển
Chi nghe lời hắn nói đầu càng thấp hơn, trong lòng cũng rất vui mừng,
không biết nên trả lời thế nào, chỉ yên lặng đứng đó, mặc cho hắn nắm
tay.
Hai người cứ như vậy đứng trong đêm đông lạnh gió, nắm
tay, đột nhiên Lô Uyển Chi hắt hơi một cái, không thể trách nàng, hôm
nay không khí thật sự rất lạnh.
Mà một tiếng hắt xì này
phảng phất như tiếng sấm rền, đánh thức Trương thị trong phòng, bà cao
giọng, "Uyển Chi, sao còn chưa vào nhà sao, bên ngoài lạnh lẽo đừng để
bị đông lạnh!"
Đồng thời thức tỉnh hai người như si như mộng
đang đứng trong sân, Lô Uyển Chi vội vàng tránh thoát bàn tay Tô Việt
như tránh rắn, nhỏ giọng nói, "Trời tối đêm lạnh, ngươi cũng nhanh trở
về đi", nói xong không quay đầu lập tức vào nhà.
Ngay khi bàn tay Lô Uyển Chu rút khỏi tay mình, Tô Việt cảm thấy trong lòng đột
nhiên thiếu vắng cái gì đó, phảng phất như nếu thiếu vật đó, nửa đời sau của hắn sẽ ảm đạm vô sắc.
Lúc này đây, hắn càng thêm khắc
sâu nhận thức tầm quan trọng của Lô Uyển Chi đối với bản thân hắn, nếu
nói trước kia chỉ là một giấc mộng, vậy thì hiện tại nàng chính là thớ
thịt là cả trái tim trên người hắn.
Nhìn Lô Uyển CHi vào nhà, đèn sáng trong nhà tắt đi, đứng ngu ngơ trong sân Lô gia một lúc lâu Tô Việt mới kéo cơ thể cứng ngắc rời khỏi.
Lô Uyển Chi cảm thấy trái tim mình gần như muốn nhảy ra khỏi miệng nàng, cái loại kích thích lại hưng phấn này lấp đầy cả người nàng. Nàng chưa từng có cảm giác
chắc chắn như thế, quyết định gả cho Tô Việt thật sự là đúng.
Hai người trong đêm nay đã có một sự đối lập rõ ràng, Tô Việt về tới nhà
vừa nằm trên giường liền ngủ ngay, buổi sáng mở mắt ra là cười. Lần này
đến lượt Lô Uyển Chi lăn qua lăn lại ngủ không được, lòng tràn đầy suy
nghĩ, một lát là hai mắt sáng lấp lánh của Tô Việt, một lát là vẻ mặt
oán giận của cha nương nàng khi nói về tình hình của bản thân, cuối cùng hai hình ảnh chồng chéo lên nhau làm Lô Uyển Chi không biết ngủ lúc
nào, tận đến ngày hôm sau mới bị Lô Hà Hoa đánh thức.
Trương thị vì chuyện hôn sự của Lô Uyển Chi nên cố ý mời toàn bộ năm phúc nương đến giúp Lô Uyển Chi làm tóc trang điểm.
Sáng sớm chỉ được ăn một chén cháo trắng, nói buổi sáng hôm nay dựa theo quy củ không thể ăn cơm, thế nhưng biết rõ bữa cơm tiếp theo của Lô Uyển
Chi phải chờ đến buổi tối mới có, thế nên người Lô gia làm sao có thể để nàng bị đói được, lập tức ép nàng ăn chén cháo, nhưng mà Lô Uyển Chi
bởi vì nguyên nhân không ngủ ngon đêm qua nên không có chút khẩu vị nào, chỉ ăn được nửa chén rồi đẩy ra.
Ngay lúc này, đúng lúc một
số người hóa trang cho cô dâu vừa đến, Trương thị cũng không ép nàng ăn, vì thế tùng tùng xèng xèng bắt đầu trang điểm, người hóa trang kia thấy Lô Uyển Chi lập tức cảm thán, bà ta đã tới nhiều nhà giúp người ta
trang điểm chưa từng thấy tân nương nào xinh xắn như vậy, đây là lần đầu tiên.
Tuy biết bà mụ này nói lời khách sáo nhưng Trương thị
vẫn nhịn không được khen thưởng một chuỗi đồng tiền vàng. Vui vẻ ra mặt
dặn dò bà ta nhất định phải trang điểm thật đẹp cho Lô Uyển Chi.
Mà sáng sớm, người đến giúp Tô gia nối liền không dứt, dọn bàn dọn ghế,
nhóm lửa chưng bánh bao, lấy pháo lấy lửa thạch không quá nóng. Vương
thị nhìn cũng vui vẻ, mà lúc này rốt cuộc Triệu thị cũng xuất hiện mang
theo Tô Đại Hà lắc lư đến đây, Vương thị thấy có nhiều người ở đây cũng
không vui vẻ nhìn nàng ta, chỉ nói tới là được rồi, đợi nàng ta lát nữa
thu xếp tiếp đãi khách nữ.
Nào ngờ Triệu thị trên mặt tươi
cười, lời nói lộ ra vẻ khinh thường, "Nương, ta nói người làm gì mà
phiền phức như vậy, Lô gia trong thôn cũng có ai thân thích đâu, chỉ có
mấy người hàng xóm thôi, người xem người bày vẽ phô trương thế này, cái
này so với lúc ta thành thân còn phô trương hơn".
Vương thị
lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đúng lúc Tô Việt sau khi bị người khác
trêu ghẹo chuẩn bị trở về phòng mặt hỉ phục nghe được, nghe xong hắn
không hài lòng.
"Đại tẩu, tẩu nói có đạo lý, bên nhà vợ ta
quả thật không giống nhà mẹ đẻ của nhiều người, bà bà cô cô, ôi trời,
ây, ồ, ta nhớ ngày đại ca và tẩu thành thân người của bên tẩu tới cửa
chúng ta đều chật ních, có phải thân thích hay không đều chạy tới ăn ké
một bữa cơm, khiến bọn ta mở mang tầm mắt", Tô Việt nói lời châm chọc
nhưng trên mặt thật sự tươi cười sáng rỡ, phảng phất như hắn đang cười
chế nhạo người khác.
Triệu thị nghe xong sắc mặt tối sầm lại, có một đại gia tộc luôn là việc nàng ta vẫn lấy làm hãnh diện, đương
nhiên người trong nhà nhiều hơn thì càng hỗn tạp, dạng người gì cũng có, ngày nàng ta thành thân họ hàng xa tít tận đâu cũng chạy tới uống rượu
mừng, cuối cùng say xỉn rối tinh rối mù còn cãi nhau ầm ĩ một trận, sự
kiện kia luôn là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Triệu thị, có người nào
mong trong ngày trọng đại của đời mình gặp phải chuyện đó bao giờ.
Bây giờ nghe chú em nhắc tới, trên mặt nàng ta không nhịn được, đang suy
nghĩ gỡ lại danh dự, Vương thị bên cạnh đã lên tiếng, "Ngươi còn không
đi nhanh vào nhà thay quần áo đi? Cũng không xem lúc này là lúc nào nữa, đội ngũ đón dâu sẽ lập tức xuất phát", nói xong kéo Tô Việt đi vào
trong nhà.
Đội ngũ rước dâu kéo thành một dãy dài từ Tô gia
xuất phát, trong thôn người họ Tô cũng chỉ có hơn mười hộ, bọn họ nhìn
đều cảm thán, mấy người Tô gia này huy động tất cả mọi người ra, đội ngũ kéo dài tận tới nửa thôn.
Mà Tô Việt hắn cưỡi trên con ngựa
cao to được mượn từ trấn trên, một thân đỏ thẩm phản chiếu lên khuôn mặt hắn, càng có vẻ anh tuấn, miệng cười, tinh thần sảng khoái chen chúc đi về phía Lô gia.
Một đám người tới cửa Lô gia, Tô Việt xuống
ngựa bị làm khó một phen mới được vào cửa sân không nói, phía sau hắn cổ kiệu còn chờ bên ngoài, dựa theo quy cũ phải để huynh trưởng cõng muội
muội lên kiệu, không có huynh trưởng thì đệ đệ cũng được, còn cơ thể của cậu em vợ Lô Văn Hiên khá nhỏ, Tô Việt cảm thấy lưng hắn cũng có thể
làm cực tốt.
Ai ngờ, Lô Văn Hiên thật sự muốn đưa tỷ tỷ hắn
lên kiệu, có thể là vừa nhìn thấy nương và Nhị tỷ Lô Hà Hoa đều khóc nấc hụt hơi bên cạnh, hắn cũng đau lòng theo, cũng có thể là bản thân từ
nhỏ đã vô cùng thân thiết với Đại tỷ, cũng có thể là lo lắng người Tô
gia thấy người Lô gia, cho rằng bản thân nhà hắn không có người, hắn
muốn nói cho mọi người biết, tương lai Đại tỷ ở Tô gia nếu bị ủy khuất
thì còn có hắn - một đệ đệ ruột vì tỷ tỷ làm chỗ dựa.
Vì thế
một Lô Uyển Chi được che khăn đỏ thật sự được Lô Văn Hiên rung rẩy cõng
đi, kỳ thật bởi vì thức ăn Lô gia luôn luôn tốt hơn người khác nên chỉ
vừa qua sinh nhật mười hai tuổi nhưng Lô Văn Hiên đã cao hơn Lô Uyển Chi nửa đầu, có điều thân thể hơi gầy yếu, nhưng mà hắn ý chí kiên quyết,
cuối cùng đến Lô Dũng cũng gật đầu, vì thế Lô Uyển CHi yên lặng chảy
nước mắt trên lưng đệ đệ nàng.
Một phần tình cảm chân thành
của tỷ đệ Lô gia thật tình làm mọi người có mặt cảm động, Tô Việt càng
cố kìm nén xúc động muốn bước lên giúp đỡ.
Lô Văn Hiên cắn
răng cõng Đại tỷ lên kiệu hoa, vì thế tiếng kèn thổi trống vang bắt đầu
nổi lên, rất nhanh sau đó tiếng nhạc mừng đã hòa tan một phần thương cảm nhàn nhạt kia.
Tiếng nhạc kéo vang không ngừng cùng tiếng
pháo nổ tràn ngập toàn bộ thôn trang, vẻ mặt Tô Việt mĩm cười nhưng
trong lòng không ngừng cuồn cuộn, nghĩ đến người phía sau mình là Lô
Uyển Chi, nhìn thấy số người thưa thớt đưa dâu của Lô gia, giờ phút này
hắn chỉ cảm thấy cuộc đời này nhất định phải đối xử thật tốt với Lô Uyển Chi, bằng không thật có lỗi với nàng, thật có lỗi với cha mẹ vợ của
hắn, càng có lỗi với cậu em vợ đã vất vả vừa rồi.
Rất nhanh,
đội ngũ đã đến cửa sân Tô gia, Tô Việt nhanh chóng xuống ngựa. Nhanh
chân bước đến trước cửa kiệu hoa, nhẹ giọng nói, "Uyển Chi, là ta, ta
đến đây".
Đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương rời xa người
thân, Lô Uyển Chi nghe được lời hắn nói, giống như có một dòng suối ngọt rót vào nội tâm. Đúng vậy, sau này người đàn ông đứng bên ngoài sẽ là
người thân của nàng rồi.
Lại liếc nhìn về bàn tay xốc lên
mành kiệu kia, khung xương rõ ràng, bàn tay khỏe mạnh, Lô Uyển Chi ngưng khóc, kiên định đưa bàn tay mình ra, về sau cuộc sống của bản thân mình sẽ cùng với người đàn ông có bàn tay ấm áp này dây dưa cùng một chỗ,
bất kể thế nào bọn họ sẽ kiên cường chịu đựng, tương lai còn có quá
nhiều chuyện chờ nàng làm, nhiều ân nàng phải hồi báo, nhiều kẻ thù nàng cũng muốn trả thù.
Lô Uyển Chi vừa đặt bàn tay lên tay Tô
Việt, Tô Việt liền dùng sức kéo nàng vào lòng ôm lấy, cúi đầu cách mảnh
khăn đỏ thì thầm, "Uyển Chi, chúng ta đến nhà rồi".