Thần giáo hiện tại nên là một mảnh vui sướng, nhưng không một ai trên mặt đeo vẻ mặt này. Những tình cảnh bi thảm kia, dường như không nên xuất hiện ở đại hôn hiện trường giáo chủ ma giáo. Mà lúc này lại không có bất cứ ai biểu hiện ra nụ cười vui vẻ.
Người vốn nên vào lúc này tiếp nhận lời chúc rượu của bọn giáo chúng đáng yêu, lại đang hôn mê bất tỉnh.
Trần Khiêm Quân đỡ vai Cố Ngôn Chi, cố định y ở bên cạnh mình miễn cho trong lúc bái đường thì ngã xuống.
Thái Dương trưởng lão đứng ở phía trên dùng giọng điệu thật lòng nghiêm túc hô, “Nhất bái thiên địa, “
Trần Khiêm Quân dùng tay kéo Cố Ngôn Chi, một tay khác giữ eo y hơi hơi ngả xuống, xem như là lạy thiên địa.
Thanh âm Thái Dương trưởng lão cũng có một chút nhẫn nhịn không ngừng run rẩy, “Nhị bái cao đường, “
Trần Khiêm Quân làm giống vừa nãy, đỡ Cố Ngôn Chi lạy xuống.
Thái Dương trưởng lão dùng sức thở hổn hển, như là khó có thể tiếp thu chuyện này nhưng không thể không nhận lệnh lại hô một tiếng, “Phu thê giao bái, “
Trần Khiêm Quân đặt Cố Ngôn Chi ở đối diện hắn, sau đó dùng hỉ mạt ôm lấy eo y, để y hơi cong người về phía trước.
“Đưa vào động phòng!” Thanh âm Thái Dương trưởng lão không nhịn được nữa phát ra tiếng khóc nức nở.
Trần Khiêm Quân đỡ Cố Ngôn Chi lên, từng bước từng bước đi vào động phòng.
Thiếu Dương trưởng lão đứng ở một bên trầm mặc, Thái Âm trưởng lão yên lặng gạt lệ, Thái Âm trưởng lão vào lúc này lại không nhịn được gào khóc, một người kéo theo một đám phía dưới tất cả đều khóc theo, trong miệng liên tục hô: “Giáo chủ! Giáo chủ a! Giáo chủ của chúng ta a! ! !”
Tình cảnh như vậy nghe tới quả thật thương tâm tới rơi lệ.
Trần Khiêm Quân cẩn thận đặt Cố Ngôn Chi lên giường xong, ở tên khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng hôn xuống, lại chuyển tới khóe môi có hơi trắng, hôn nhiều lần lưu luyến không rời rời khỏi phòng.
Sau đó hẳn là thời gian chúc rượu, Trần Khiêm Quân cũng không muốn vào lúc này làm những bọn giáo chúng này thất vọng. Những tên này hắn đều gặp qua, nhưng từ lần tiên thấy những tên này, chỉ luôn cảm thấy những tên này đều có tội ác đầy trời, khiến hắn có một loại kích động muốn đưa tất cả bọn họ giam lại, rồi một năm qua đi, lần thứ hai hắn nhìn những tên này, nhưng cảm thấy những tên này rất đáng yêu, hoàn toàn không có ý ẩn giấu bản thân, làm cho người khác có thể liếc mắt nhìn thấu, không cần phải nghi ngờ, cũng không cần phải phòng bị.
Trần Khiêm Quân chậm rãi đi tới, một thân đại hồng hỉ bào làm cả người hắn nhìn không rõ là vui hay buồn. Trên lễ đường bọn giáo chúng vẫn còn đang khóc, gián đoạn còn nghe được mấy tên nhỏ giọng nói “Cuối cùng đã đem giáo chủ gả đi”, “Giáo chủ của chúng ta rốt cuộc không phải một mình nữa”, “Giáo chủ của chúng ta lúc nào mới sinh cho chúng ta một tiểu giáo chủ a? Thật chờ mong a” “Năm ngoái chúng ta còn đang tâm tâm niệm niệm muốn tìm cho giáo chủ một người tốt, năm nay giáo chủ đã gả đi, ta thật vui vẻ thật vui vẻ a” “Giáo chủ xuất giá, lão tử cao hứng mới khóc” …
Khóe miệng Trần Khiêm Quân giật một cái, mấy người các ngươi nói đủ chưa.
Hắn chậm rãi đi tới, một tay cầm ly rượu bạch ngọc, một tay cầm bầu rượu, đứng trước mặt tứ đại trưởng lão nói: “Cảm tạ các ngươi từ trước giờ chăm sóc tiểu bổn đản kia, sau này ta sẽ không bạc đãi hắn.”
Khóe mắt tứ đại trưởng lão rưng rưng lệ, nói: “Hiện tại thân thể hắn còn suy yếu, không thích hợp vận động dữ dội, nếu ngươi có trở về phòng, phải kiềm chế một chút.”
“…” Hắn không cầm thú đến nước này chứ?
Trần Khiêm Quân gật đầu bày tỏ đã biết.
Ẩn Nương thở dài một hơi: “Nếu không chọn ngày hôm nay thì lại phải đợi mười chín năm nữa mới có ngày tốt, ta đây tuyệt đối sẽ không để giáo chủ trong lúc hôn mê bất tỉnh gả cho ngươi.”
Trần Khiêm Quân hơi cười nói: “Ta biết, hắn phải sau bảy ngày mới có thể tỉnh lại, nếu không phải do bất đắc dĩ, cũng không thể uổng phí công sức các ngươi dày công chuẩn bị. Mà hắn còn là người các ngươi yêu thương nhất…”
Tứ đại trưởng lão nghe xong thì gật đầu bày tỏ đã hiểu rõ, rồi cùng từ trong tay áo móc ra một vài thứ.
Thái Dương trưởng lão: “Đây là độc môn tuyệt học hắn luôn luôn ham muốn của ta, ngày tốt hắn thành thân hắn lại không thể tỉnh lại, ngươi nhất định phải giao thứ này cho hắn.”
Thiếu Dương trưởng lão: “Đây là bản đồ giấu kho báu, hắn theo ta muốn rất nhiều thứ nhưng ta đều không cho hắn, nếu là ngày đại hôn của hắn cũng chỉ có thể bỏ đi thứ ta thích.”
Thái Âm trưởng lão: “Anh ~ đây là một loại bí dược của ta, nhất định phải giao cho hắn ~ ngàn vạn một giọt cũng không được lãng phí.”
Thiếu Âm trưởng lão: “Thứ trong cái hộp này ngươi nhớ đưa cho hắn, sau đó là phải hảo hảo sử dụng.”
Trần Khiêm Quân khẽ cười tiếp nhận từng thứ ở trong mắt tứ đại trưởng lão là đồ vô cùng quan trọng, còn thật sự đưa cho Cố Ngôn Chi không hả, còn cần trải qua hắn kiểm tra một lần mới biết.
Trần Khiêm Quân kính rượu từng người xong, trở lại chủ vị nói với cả đám người: “Thường ngày các ngươi có thể nói là trung thành tuyệt đối với giáo chủ, cho giáo chủ rất nhiều bảo bối không sai, điểm này giáo chủ ghi nhớ, hôm nay là đại hôn của giáo chủ, các ngươi hãy…”
Mọi người còn chưa chờ Trần Khiêm Quân nói xong đã ào ào gật đầu bày tỏ: “Chúng ta đã biết, thứ giáo chủ thích chúng ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm được cho giáo chủ.”
Thế là một đám người bắt đầu hiến tặng các loại đồ quý.
“…”
Trần Khiêm Quân khẽ cười tiếp nhận những thứ cổ quái, sau đó hắn cực kỳ bình tĩnh nói một câu: “Các ngươi cứ từ từ ăn.”
Nhìn bóng lưng tân lang, tứ đại trưởng lão lại bắt đầu trao đổi lần nữa.
Thái Dương trưởng lão: “Ta tặng bí tịch gia truyền rất tuyệt vời, nếu như lần này hắn dùng tới, ta lo là giáo chủ phải hơn bảy ngày vẫn không tỉnh lại a.”
Thái Âm trưởng lão: “Thứ ngươi đưa chính là… Vậy làm sao bây giờ? Ta cho thứ kia chính là bí dược hiệu lực cực uy mãnh, dùng một lần phỏng chừng có thể kéo dài bảy ngày đó.”
Thiếu Âm trưởng lão: “Trời ạ, tại sao trong ngài đại hôn giáo chủ các ngươi lại đưa những thứ này? Mấy đạo cụ ta cho giáo chủ nếu như dùng tới, phỏng chừng giáo chủ mười ngày nửa tháng vẫn không tỉnh lại a.”
Thiếu Dương trưởng lão: “…” Quả nhiên chỉ có thứ hắn đưa mới là bình thường nhất sao? Cũng chỉ là một tấm bản đồ kho báo bình thường mà thôi, mặc dù bên trong kho báu có một tí tẹo đặc thù, thế nhưng ít ra còn tránh khỏi bọn họ dùng trong ngày tân hôn!
Trần Khiêm Quân cầm mấy lễ vật tứ đại trưởng lão tặng trở lại tân phòng.
Một năm trước, hắn ở gian phòng xa lạ này tỉnh lại, khi hắn nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp lại xuất hiện ở trên người hắn, loại khiếp sợ kia thậm chí vượt qua năm đó khi phát hiện võ công hoàn toàn biến mất.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa làn da trắng nõn trơn nhẵn của Cố Ngôn Chi. Thậm chí hắn cũng không biết, nếu như chưa từng cùng tên này trao đổi thân thể, thì không biết cuộc sống bây giờ của hắn ra sao.
Có thể hắn vẫn một tên chính trực một lòng giúp triều đình làm việc rồi nỗ lực tìm kiếm tung tích Trần Tiễn Quân. Hoặc là hắn sẽ không cách nào nhịn được khi Trần Tiễn Quân phản bội triều đình, hoặc là không thể hiểu được tất cả những chuyện đang xảy ra. Nhưng tại sao tên này lại có năng lực lớn như vậy, lại khiến sự tinh thần trọng nghĩa thủ vững trong lòng hắn nhiều năm trở nên buồn cười.
Đúng, buồn cười. Có chính nghĩa cũng không phải là chính nghĩa thật sự, bởi vì ngươi sẽ không biết bản thân đang bị ai lợi dụng, ngươi cũng không biết rốt cuộc làm những việc này có mục đích gì. Hắn biết trong lòng vẫn còn một ít kiên trì, nhưng sự kiên trì này là đang cười hoàng thất, cười huyết thống cùng tên Hoàng Đế kia. Trương đại nhân kiên trì nhiều năm, bây giờ lại rơi vào kết cục này, cho nên cho dù có huyết thống hoàng thất thì sao chứ, sau trăm tuổi cũng chỉ thành đám bụi, làm người thế nào cũng do người đời sau nhận xét định đoạt.
Trần Khiêm Quân lại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Cố Ngôn Chi, nếu tên này bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, như vậy có một số việc phải chờ sau đó mới làm tiếp được.
Hắn để mấy lễ vật tứ đại trưởng lão đưa ở dưới gầm giường, ừm, mấy thứ này vẫn không nên nói cho Cố Ngôn Chi thì hơn.
******
“Cái gì? Ở trong lúc lão tử còn trúng độc hôn mê, các ngươi lại bức bách lão tử thành thân?” Cố Ngôn Chi dùng sức tát một cái, đem cái bàn làm bằng gỗ lê đập thành bụi phấn.
Từ sau khi tỉnh lại y đã phát hiện võ công của mình hình như khôi phục, nội lực dường như so với trước đây càng hùng hậu hơn.
“Này, là giáo chủ nói muốn thành thân.”
“Nhưng lão tử nói lão tử sẽ xuất giá sao? Lão tử vì sao phải gả đi hả?” Cố Ngôn Chi lại dùng sức vỗ một cái, trên đất xuất hiện năm ngón tay sâu một tấc.
Giáo chúng kai nơm nớp lo sợ nói không ra lời.
Cố Ngôn Chi lại quát: “Ngươi, lập tức đi chuẩn bị cho lão tử, lão tử muốn thành thân một lần nữa!”
“A?”
“Đi mau!”
Giáo chúng lập tức lăn ra ngoài.
Trần Khiêm Quân chậm rãi đi vào, xoa xoa tay cho y nói: “Sao lại tức giận quá vậy? Là do không thấy tận mắt mình thành thân sao?”
Cố Ngôn Chi quay đầu nói: “Lão tử muốn thú ngươi.”
Trần Khiêm Quân nhíu mày: “Hai chúng ta ai thú ai gả còn không giống nhau sao?”
Cố Ngôn Chi không nói lời nào, lúc lâu sau mới nói: “Ngươi xem, chúng ta hiện chỉ là phu thê hữu danh vô thực*, lúc động phòng cũng không có làm gì, vậy cũng là phu thê?”
*có tiếng không có miếng.
Trần Khiêm Quân khẽ cười, khuôn mặt anh tuấn làm Cố Ngôn Chi nhìn tới sững sờ. Trần Khiêm Quân rất ít khi cười, nhưng khi hắn cười chính là sức quyến rũ chết người.
“Làm sao ngươi biết ta không có làm gì? Hay ngươi quá đánh giá cao tự chủ tướng công của ngươi?” Nói xong, Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng đi về phía trước xoay thân, hai tay đem cả người Cố Ngôn Chi ôm vào ngực của mình.
“Không phải ngươi vẫn có khoảng cách với ta sao?” Đối với việc Trần Khiêm Quân bất ngờ tới gần, Cố Ngôn Chi có chút kỳ quái nhíu mày lại.
“Đó là do ngươi bệnh nặng mới khỏi, ta củng không thể tiết chế làm tổn thương người ngươi.” Trần Khiêm Quân nói: “Nhưng ta thấy hiện giờ ngươi rất tốt, bàn cũng đập nát, sàn nhà cũng đánh thành lỗ, nhìn thế ta lại muốn nhịn xuống, tứ đại trưởng lão nói nhất định muốn mang ta đi xem bệnh.” ( ??? Không hiểu gì a
).
Nói rồi Trần Khiêm Quân cúi đầu hôn lên, lúc bắt đầu còn ôn nhu nhẹ nhàng đến lúc sau thành bá đạo chiếm đoạt, hai người hôn nhau giống như cuộc tỷ thí, ai cũng không chịu thua.
Một lúc lâu, chờ tới khi hai người tách ra, cánh môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
Hai mắt Cố Ngôn Chi hơi ướt: “Chúng ta thử so xem, ai thua thì lần sau thành thân sẽ là tân nương.”
Trần Khiêm Quân hơi cong miệng, lại hôn xuống khóe mắt Cố Ngôn Chi một cái, mới gật đầu nói: “Được.”