Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!

Chương 50: Chương 50: Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể




Chương 50

Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt do mũi tên sượt qua, màu máu đen đậm, xác thật có độc.

“Thường nói Cẩm Y vệ là nanh vuốt triều đình, còn tưởng rằng chỉ toàn kẻ trì độn, không ngờ còn phải dùng độc trợ lực. Phải biết, chỉ có nanh vuốt hoàn toàn không sắc bén mới cần tới độc để phụ trợ.” Cố Ngôn Chi đứng bên cạnh Trần Tiễn Quân nói, “Ca, xem ta yêu đệ đệ ngươi nhiều như vậy, nếu như ta chết rồi, thì dùng một cây đuốc đốt, sau đó đặt ở trong rượu đệ đệ ngươi để hắn uống nha, như vậy là ta sẽ cùng hắn hòa thành một thể.”

“Ngươi sẽ không chết, cho nên ta sẽ không ăn ngươi.”

Cố Ngôn Chi vừa nghe tới thanh âm này, liền lập tức ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên chính là Trần Khiêm Quân. Lúc này hắn đang nghênh ngang từ cửa lớn đi vào.

“Này, rốt cuộc là ngươi đem thân thể của ta mang tới chỗ nào?” ( WTH?, hai ngươi đổi lại thân thể lúc nào, lúc XXX đã trở lại nguyên dạng mà a a a, hay vừa trúng độc nên đổi lại???).

Trần Khiêm Quân khẽ cười hồi đáp: “Ngươi để thân thể của ta bị thương trúng độc, ngược lại sao lại trách cứ ta hả? Muốn nói lý?”

“Chưa từng nghe nói tú tài gặp phải binh lính có lý mà không nói được sao?”

“Ta gặp phải ngươi, hoàn toàn không có lý do gì có thể nói, ngược lại ngươi mãi mãi luôn đúng. Ta phát hiện thật hình như càng ngày ta càng thích ăn đồ ngọt, ngươi xác định không phải là nguyên nhân do ngươi hay trộm ăn đồ ngọt sao?”

“Ta phát hiện con người của ta càng ngày càng chính trực, tiểu nha đầu vừa vu hại ta giết người ta vẫn còn giữ, ngươi xác định không phải là vì trong não ngươi cả ngày chỉ có một đống luân lý khiến người ta nghe xong cảm thấy cổ hủ sao?”

“Hình như sau khi ta gặp phải ngươi, luân lý đã không còn, cho nên nguyên nhân tuyệt đối không phải do ta.”

Đối với hai người kia đang nói chuyện hoàn toàn xem nhẹ người xung quanh, tất cả vẻ mặt Phong Thanh Dương đều thay đổi. Hắn nhìn sắc mặt Cố Ngôn Chi trở nên trắng bệch, khóe miệng bất ngờ phun ra một ngụm máu: “Nếu như các ngươi muốn liếc mắt đưa tình, thì tất cả hãy xuống địa ngục đi!”

Trần Khiêm Quân thấy Phong Thanh Dương có gì đó không đúng, liền rút Quỷ Đầu Đao bên hông ra.

Trong nháy mắt, tất cả Cẩm Y Vệ từ trên nóc nhà ngã xuống, Ôn Kỳ lung lay cây quạt làm mặt ôn hòa đứng trên nóc nhà nói: “Giáo chủ không có võ công quả thật quá dễ bắt nạt.”

“Thật sao? Cho dù ta không có võ công cũng có thể uống sạch rượu ngươi ủ.”

Phong Thanh Dương bỗng nhiên hét to chạy lại chém Cố Ngôn Chi, vẻ mặt như muốn trả bất cứ giá nào cũng phải chém chết Cố Ngôn Chi.

Rõ ràng là hắn nhận thức Cố Ngôn Chi trước tiên, rõ ràng là hắn thích Cố Ngôn Chi trước tiên, hắn vì Cố Ngôn Chi không để ý tới mệnh lệnh của phái Không Động an tâm sống ở ma giáo vốn không thuộc về hắn, hắn ở trong tiểu viện tử chờ đợi Cố Ngôn Chi xuất hiện, sau đó đối với hắn khiêu khích ngẩng đầu. Hắn vốn cho rằng có thể an tâm sống ở đó, chỉ cần có thể tình cờ nhìn Cố Ngôn Chi một chút là được.

Nhưng lòng người như vậy vẫn không đủ, hắn biết Cố Ngôn Chi chưa từng xem hắn vào mắt, cho nên tới cuối cùng hắn đã đem tất cả mọi chuyện trong ma giáo nói cho phái Không Động, vào lúc này toàn bộ ma giáo chắc đã bị rơi vào sự vây bắt của nhân sĩ chính phái.

Còn hắn lại từ bỏ cơ hội dương danh lập vạn, dẫn đám chó má Cẩm Y Vệ hoàng gia tới chỗ này, cho rằng có thể từ đó làm cho Cố Ngôn Chi nhìn hắn với con mắt khác, nhưng tất cả những thứ này đều bị Trần Khiêm Quân xuất hiện đánh vỡ!

Có điều không sao hết, chỉ cần hắn giết Cố Ngôn Chi, tất cả sẽ kết thúc. Hắn cảm thấy điều Cố Ngôn Chi vừa đề nghị tốt vô cùng, hắn phải đem thân thể Cố Ngôn Chi đốt thành tro, sau đó bỏ vào trong rượu uống sạch, như vậy hai người bọn họ mới như hình với bóng được!

Tứ đại trưởng lão đứng trên nóc nhà nhìn người phía dưới đánh tới nước sôi lửa bỏng, một bên bình luận vị hôn phu tương lai của giáo chủ công phu không tệ, a võ công của đại bá* giáo chủ cũng vô cùng tốt.

*( anh trai của chồng)

Thái Dương trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, cuối cùng nói: “Ẩn Nương, ngươi nên hồi giáo xử lý những cái được gọi là danh môn chính phái đi chứ? Xem trò vui cũng không nên quên chính diện.”

Ẩn Nương hơi nhíu nhíu mày: “Bọn họ rơi vào bẫy ta thiết kế, hiện tại phỏng chừng đã sắp hoá thành thi thủy* còn đi nhìn cái gì?”

* thi thủy : xác chết trôi sông?

Ôn Kỳ nhẹ nhàng đong đưa cây quạt làm mặt ôn hòa nói: “Nói không chừng sẽ có một hai tên không tồi không rơi vào trong bẫy rập nha?”

“Vậy thì chỉ còn dư lại xác tử thần giáo, còn có cái gì hay để xem?” Tuy rằng nói như vậy, Ẩn Nương vẫn xoay người chạy về phía thần giáo.

“Thái Dương trưởng lão, việc giáo chủ thanh thân chuẩn bị đến đâu rồi? Sao giờ ngươi còn nhàn tình ở đây nói Ẩn Nương?” Ôn Kỳ giải quyết một người, lại quay đầu nhìn Âu Dương.

“…” Không lâu sau, lão già Thái Dương trưởng lão cũng rời đi.

Ôn Kỳ một bên liếc mắt nhìn một bên sửa sang lại tóc, hắn còn đang xoắn xuýt mái tóc mỹ lệ của mình lại bị chẻ ngọn!

Phát hiện ánh mắt Ôn Kỳ, hắn lập tức dựng thẳng lưng, sau đó biến mất ở trên nóc nhà.

Ôn Kỳ không ở lại lâu, cũng nhanh chóng rời khỏi nóc nhà.

Hai mắt Phong Phi Dương đỏ đậm công kích Trần Khiêm Quân, giống như lúc này đang phát điên.

Cố Ngôn Chi kinh ngạc phát hiện, tóc Phong Phi Dương đang dần biến trắng, đây rõ ràng là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!

Trần Tiễn Quân giải quyết xong mấy Cẩm Y Vệ Phong Phi Dương đem tới, rồi dừng lại nhìn đệ đệ. Hắn đã sớm biết Phong Phi Dương căn bản không phải đối thủ của Trần Khiêm Quân, cho nên hắn không vội gia nhập chiến cuộc, trái lại là cùng Cố Ngôn Chi tụ lại một chỗ xem đệ đệ làm sao đối phó đại đệ tử tẩu hỏa nhập ma phái Không Động.

“Ca, mấy tên Cẩm Y Vệ vẫn còn sống kìa.”

“Ta biết.”

“Ca đúng là quá ôn nhu.”

Trần Tiễn Quân hơi cong miệng. Bọn họ tuy rằng còn sống, nhưng vì nhiệm vụ thất bại tới khi quay về, nhất định sẽ thống khổ nhiều hơn so với tử vong, điểm này đối với người từng ở triều đình trải qua mà nói là bình thường.

“Muốn như vậy là vì muốn từng điểm từng điểm chậm rãi dằn vặt bọn họ, làm bọn họ…” Cố Ngôn Chi đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, trước mắt mơ hồ, đại não cũng dần dần không nghe sai khiến nữa.

“Ca ta muốn yên ổn ngủ.” Vừa dứt lời, y liền ngã xuống vào Trần Tiễn Quân.

Trần Khiêm Quân cũng vừa vặn phế bỏ võ công Phong Phi Dương. Đối với tình hình tẩu hỏa nhập ma tinh lực nghịch lưu như hắn, phế bỏ võ công có lẽ là cách duy nhất để sống tiếp. Nhưng đối với một người tập võ cùng thân phận đại đệ tử phái Không Động nổi danh mà nói, không có võ công thì thành một kẻ tàn phế, vừa lúc đối với hắn mà nói mới là chuyện tàn nhẫn nhất.

Trần Khiêm Quân bay tới một cước, đạp Phong Phi Dương bay dựa vào trên tường, nhìn hắn chậm rãi rơi trượt xuống đất, nhổ một ngụm máu tươi. Hắn chậm rãi đến gần nhìn đại đệ tử danh môn chính phái đang chật vật, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đối với hắn ngươi vĩnh viễn đừng có mơ, hắn đã là người của ta, cho nên ngươi chỉ có thể đứng xa mà nhìn, đố kị, oán hận, sau đó lẻ loi một mình chết đi, đây là trừng phạt vì ngươi phản bội hắn. A, còn có tên Vương Hành kia, hắn tự nhiên cũng không gặp được thoải mái. Ta sẽ không giết các ngươi, ta sẽ để các ngươi sống càng thống khổ hơn so với chết.”

Trần Khiêm Quân nói xong quay đầu thì thấy Cố Ngôn Chi ngất xỉu, hắn lập tức chạy gấp tới ôm lấy Cố Ngôn Chi, ấn xuống mạch đập của y.

“Hắn hẳn hôn mê vì trúng độc.”

“Ca.”

“Hả.”

“Ta sẽ đưa hắn về ma giáo, còn ngươi có muốn đến nhìn tẩu tử hay không, đều là quyết định của ngươi.” Nói xong Trần Khiêm Quân ôm Cố Ngôn Chi ngất xỉu đi ra cửa lớn Vương Phủ.

Ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa bố trí thư thích đang chờ đợi, người đánh xe chính là Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kỳ ma giáo.

Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng đặt Cố Ngôn Chi ở trong xe ngựa, ngữ khí ôn nhu nói: “Kẻ xui xẻo, chúng ta về nhà.”

Chu Nại Huyễn đứng ở cửa nói với Trần Khiêm Quân : “Chăm sóc hắn thật tốt.”

“Ta biết.”

Trần Tiễn Quân đứng phía sau Chu Nại Huyễn, nhìn đệ đệ đã trưởng thành. Hắn biết những năm gần đây Trần Khiêm Quân vẫn đang tìm hắn, nhưng hắn lại không có cách nào cùng đệ đệ nhận nhau. Chờ tới khi hắn đã có thể thừa nhận đệ đệ, thì đệ đệ lại mang theo một người khác rời đi, giống như với hắn thì một ca ca không đáng lưu ý vậy.

Loại ưu sầu nhàn nhạt này, giống như lão mẹ cưới con dâu cho nhi tử, rồi người đó muốn cùng mình đoạt con sẽ trở nên không vui, nhưng cũng không phải không vui ( sẽ có cháu mà).

Chu Nại Huyễn cười khổ liếc mắt nhìn Trần Tiễn Quân nói: “Như ngươi muốn đi, ta sẽ không giữ.”

“Ta ở trong mắt hai mẹ con nàng cũng đã như người chết, nàng cũng đã quen cuộc sống không có ta, ta sẽ ở xa nhìn nàng, chỉ cần nàng sống tốt là được. Trái lại là giờ, ta cảm thấy ngươi càng cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc.” Trần Tiễn Quân liếc mắt nhìn sắc mặt Chu Nại Huyễn đã trắng xám.

Thằng nhãi Trần Khiêm Quân đi thật đúng là rất nhanh, lẽ nào nó lại quền ở đây còn nằm một đống Cẩm Y vệ, nếu sau đó Hoàng Thượng truy hỏi, Vương gia sẽ xử lý thế nào?

Hay là nhãi con kia vốn là cố ý, lý do chính là… Vương gia chính là người trong lòng hắn thích?

Khóe miệng Trần Tiễn Quân lộ ra ý cười không rõ nghĩa, đệ đệ từ nhỏ là người quá mức chính trực, trước đây sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện khuyết đức này. Đệ đệ sẽ không tính toán người khác tuy rằng rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng khiến người ta lo lắng hắn sẽ bị người mưu hại. Ân, thật giống kế hoạch lúc trước hắn làm, cùng Đại Định vương thương nghị dùng thuốc khống chế nội lực của nó, không ngờ lại rất thành công.

Trần Tiễn Quân suy nghĩ lại lúc đó, Trần Khiêm Quân mới vừa gia nhập Lục Phiến Môn, tài năng quá lộ, làm rất nhiều người mơ ước, cũng làm cho rất nhiều người muốn vào lúc đó giết nó. Cho nên nếu nó không có võ công, có lẽ mới là chuyện tốt nhất phải làm.

Nhưng Trần Khiêm Quân hiện giờ…

Ma giáo, rốt cuộc là nơi thế nào?

******

Ma giáo

Ẩn Nương nhìn nam hài đại cường trang trấn định trước mặt mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, cùng hai nữ hài bên cạnh hắn đang khóc lóc.

“Các ngươi không sai a, lại có thể tránh được mê tung lâm, hóa cốt tán, hồn phi phách tán trận cùng giáo chúng công kích.” Ẩn Nương nói tán thưởng, trong đôi mắt lại không hề thấy một điểm tán thưởng.

“Ma, ma đầu, nhân sĩ võ lâm chính đạo sẽ không bỏ qua các ngươi! Tà bất thắng chính.” Thiếu niên lúc đầu nói còn có hơi run, đến lúc sau lại hoàn toàn trôi chảy, thật giống như những câu nói này luôn khắc ở trong đầu của hắn.

“Chà chà ngươi có từng nghe nói một câu gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng chưa?” Ẩn Nương cười nhạt, phất tay tung một ít bột, làm ba người hôn mê bất tỉnh.

“Giáo chủ sắp thành thân, ta đây không muốn vào lúc này để ta ngón tay ngọc nhỏ dài dính lên bất luận máu của ai. Cho nên dù các ngươi muốn chết, cũng tuyệt đối sẽ không bị ta tự tay giết chết.”

About Rừng Thần Thoại

Bạn là ai?

View all posts by Rừng Thần Thoại →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.