Giản Tâm

Chương 7: Chương 7: Biến thái




Hơn mười phút sau, xe cứu thương cuối cùng cũng tới, chỉ có hai nhân viên y tế xuất hiện, đơn giản mà đo huyết áp cùng nhịp tim giúp Khương Hoài Tâm, Giản Diêu đỡ Khương Hoài Tâm đứng dậy, đi theo bọn họ lên xe.

Trên đường đi bệnh viện Giản Diêu gọi điện thoại báo cảnh sát, Khương Hoài Tâm dựa vào bờ vai y buồn cười: “Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, đừng uổng phí sức lực.”

“Vậy vẫn nên thử xem.”

Khương Hoài Tâm không nói nữa, lại bắt đầu kêu đau: “Diêu Diêu, anh khó chịu thật đấy, đau quá đi ôi...”

Lời chế nhạo của Giản Diêu đến bên miệng rồi nhưng ngẫm lại vẫn thôi, phỏng chừng vị đại thiếu gia này từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng phải chịu khổ cực như giờ, xác thật là làm khó hắn, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là vì mình nên mới bị thương.

Đến bệnh viện khâu vết thương còn phải truyền nước, cảnh sát tới ghi chép rồi lập tức đi, đúng theo lời Khương Hoài Tâm nói, quả nhiên chẳng có tác dụng gì.

Giày vò xong lại truyền nước cũng đã qua 0 giờ, Khương Hoài Tâm chảy khá nhiều máu, dựa vào ghế không bao lâu liền hôn mê. Giản Diêu cầm điện thoại của hắn down Anipop chơi giết thời gian, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Hoài Tâm một cái, phần lớn lực chú ý đều đặt trên người Khương Hoài Tâm.

Khương Hoài Tâm ngủ cũng không yên giấc, hết nhíu mày rồi lại xoay người, tóc mái rơi xuống dưới che khuất một bên mắt. Giản Diêu nhìn một lúc, duỗi tay qua, giúp hắn vén lên.

Tên này cũng chỉ có lúc này mới thành thật nhất, Giản Diêu an tĩnh nhìn hắn một lát, tâm trạng khẽ rung động, ngón tay nhẹ nhàng hơi ấn ở giữa lông mày hắn.

Khương Hoài Tâm nhíu lại lông mày trong vô thức rồi dán tới tay y cọ một chút, khoé môi Giản Diêu giương lên, ý cười ẩn vào trong đáy mắt.

Đoán chừng còn phải truyền nước hơn một giờ nữa mới xong, Giản Diêu cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại. Sau một lúc lâu, thanh kéo cửa sổ tin tức thông báo nhắc nhở y có tin nhắn Wechat mới gửi đến, y tiện tay muốn lướt bỏ qua, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn thấy tên người gửi tin nhắn đến.

Vạn Linh Linh: 【Anh ngủ chưa? Đừng tức giận nữa, lúc trước là em không đúng, không nên nổi giận với anh. Em xin lỗi với anh được chưa, đừng không quan tâm tới người ta mà...】

Giản Diêu không chút biến sắc mà nhìn, lại hướng mắt về phía trước giao diện tìm kiếm, bên trong khung chat có không ít lời tán tỉnh thân mật trai gái. Y không đọc nữa mà bấm thoát luôn, cầm di động chậm rãi nằm xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bất động thật lâu.

Khương Hoài Tâm bị Giản Diêu đẩy tỉnh, mơ mơ màng màng ngủ một giấc rồi tỉnh lại, thuốc cũng đã truyền xong rồi, Giản Diêu đứng dậy, ra hiệu bảo hắn: “Đi thôi, trở về.”

Đi ra cổng bệnh viện, Khương Hoài Tâm cử động cái cổ đau nhức do ngủ, nhìn thời gian một chút: “Sắp tới hai giờ rồi, anh đặt xe, em đến chỗ anh ở tạm một đêm đi.”

Không đợi Giản Diêu mở miệng cự tuyệt, Khương Hoài tâm nói thêm: “Dù sao em cũng không thể kêu một người thương tật như anh lại vòng một đoạn đường lớn, đưa em về trước chứ?”

“Đưa anh trước.”

“Vậy không được,“ Khương Hoài Tâm không đồng ý, “Giờ nửa đêm rồi, một mình em ngồi xe trở về cũng không an toàn, được rồi, biệt nữu cái gì, tới chỗ của anh ở một buổi tối mà thôi, anh cũng không ăn thịt em.”

Giản Diêu ngậm miệng, chấp nhận lời đề nghị của hắn.

Chỗ ở của Khương Hoài Tâm không xa, ngồi xe taxi mười lăm phút là đến. Biệt thự nội thành là mẹ hắn ngày trước mua cho, xung quanh còn có hoa viên, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh trường học của hắn.

Khương Hoài Tâm một bên mở cửa, một bên đề nghị với Giản Diêu: “Hay là em cứ dứt khoát chuyển đến ở cùng anh đi, chỗ này của anh có bốn năm căn phòng, em cứ tuỳ ý mà chọn.”

“Anh có dẫn người về qua đêm không?”

Khương Hoài Tâm sửng sốt, xấu hổ cười cười: “Vậy thì sao... Ngẫu nhiên cũng có.”

Kỳ thật Vạn Linh Linh đã mấy lần ám chỉ với hắn, muốn chuyển đến đây ở cùng, nhưng Khương Hoài Tâm vẫn luôn giả ngu, chỉ lâu lâu mới mang ả về qua đêm. Cái này vốn dĩ là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng bây giờ bị Giản Diêu hỏi như vậy, hắn lại chột dạ không rõ nguyên nhân.

Giản Diêu trừng hắn một cái, đi vào trước.

Khương Hoài Tâm đi vào theo, dùng cánh tay còn có thể cử động kia vòng qua cổ Giản Diêu, thổi khí vào lỗ tai y: “Em út họ, ánh mắt vừa rồi của em là sao? Con người cũng mười tám mười chín tuổi, có nhu cầu sinh lý không phải rất bình thường ư? Em đừng bảo với anh là mình còn chưa khai trai đấy?”

Giản Diêu hạ thấp thanh âm: “Buông ra.”

Khương Hoài Tâm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Thật chưa à? Chậc chậc, có muốn anh trai mang em đi hay không?”

“Cút.” Giản Diêu mặt không không biểu tình phun ra một chữ này, nếu không phải nể tình Khương Hoài Tâm đang què một tay, lúc này y đã muốn động thủ đánh người.

Khương Hoài Tâm ngửi thấy mùi dầu gội nhàn nhạt của y, cong cong khoé môi, buông tha y: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa. Em đi ngủ đi, đừng nóng giận.”

Giản Diêu chọn một phòng trong căn nhà rồi đi vào, dùng sức đóng mạnh cửa phòng.

Khương Hoài Tâm ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại phản ứng mạnh như vậy...

Nằm lên giường, bởi vì đã ngủ một giấc nên bây giờ Khương Hoài Tâm không có cảm giác buồn ngủ mấy, lấy điện thoại ra hơi nhìn. Khi mở đến tin nhắn của Vạn Linh Linh trên Wechat, nhướng mày, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, không tiếng động nở một nụ cười, trực tiếp xoá bỏ khung chat.

Một giấc này Giản Diêu ngủ thật sự sâu, hơn mười một giờ mới tỉnh, Khương Hoài Tâm cũng lười biếng nằm ở ghế sô pha phòng khách xem phim điện ảnh. Nhìn thấy Giản Diêu đi ra, lại ngoắc ngoắc ngón tay về hướng y: “Diêu Diêu, qua đây.”

Giản Diêu đi qua, không nặng không nhẹ đạp hắn một chân: “Tôi đi về, anh nghỉ ngơi cho khoẻ, nhớ phải đổi thuốc.”

Khương Hoài Tâm giơ tay kéo y ngồi xuống: “Cứ gấp như vậy làm gì, tốt xấu gì cũng ăn cơm trưa đã, bác gái đang nấu cơm rồi, ăn xong lại đi.”

Khương Hoài Tâm ở một mình, mời người giúp việc là một bác gái đã 50 tuổi di dân sang đây, mỗi ngày đều tới nấu cơm quét dọn giúp hắn.

Trong phòng bếp phả ra mùi hương của đồ ăn, bụng Giản Diêu kêu lên một tiếng, không từ chối nữa, thuận tay cầm lấy bánh quy, bánh mỳ vứt lung tung trên bàn trà, trước tiên lót dạ đã.

Khương Hoài Tâm quay đầu sang, nhìn chằm chằm y cười, Giản Diêu đang uống sữa bò, đối mặt với ánh mắt của Khương Hoài Tâm, không khỏi nhíu mày: “Anh nhìn cái gì?”

Khương Hoài Tâm chỉ chỉ vào khoé miệng y: “Ngoài miệng em có dính vụn bánh quy.”

Giản Diêu rút khăn giấy lau lung tung, Khương Hoài Tâm vẫn đang cười như cũ, nhắc nhở y: “Vẫn còn, hướng lên bên trái một chút.”

Giản Diêu lại hướng lên má trái xoa xoa, ý cười trong mắt Khương Hoài Tâm càng nồng đậm hơn: “Sang bên trái xíu nữa, còn chưa lau đến.”

Lau sang bên trái chút nữa là chạm đến lỗ tai rồi, phản ứng được bản thân bị chơi, Giản Diêu trực tiếp cầm chai sữa bò rỗng ném lên người Khương Hoài Tâm, tiện tay lại đạp hắn một cước. Khương Hoài Tâm thuận thế bắt được cổ chân y lôi kéo, Giản Diêu không hề chuẩn bị trước bị kéo cắm xuống dưới. Khương Hoài Tâm nhanh tay lẹ mắt mà nâng vội cánh tay bị thương của mình lên, dùng một cánh tay khác ôm y vào trong ngực.

Giản Diêu ở trong lồng ngực Khương Hoài Tâm quay cuồng vài cái, thở phì phò ngồi dậy, hung hăng trừng mắt lườm hắn: “Rốt cuộc anh có bị bệnh gì không thế?”

“Đùa với em một chút thôi, tích cực như vậy làm gì?” Khương Hoài Tâm cợt nhả, ngón tay nhéo cằm Giản Diêu một cái, bị y không khách sáo mà hất bay.

Hai người đang đùa giỡn, dưới thân ghế sô pha bị đẩy đến xe dịch vị trí, lộ ra khe hở giữa hai mảnh sô pha, có thứ gì ở bên trong bỗng rơi ra.

Nhìn thấy rõ ràng thứ rơi ở trên thảm là cái gì, Giản Diêu: “...”

Khương Hoài Tâm: “......”

Đó là một cái áo lót tơ tằm cực kỳ gợi cảm, mặt Khương Hoài Tâm cũng tái xanh theo, dùng chân đẩy thứ đó sang một bên, xấu hổ giải thích: “Có thể là rơi ở bên trong sô pha, lúc bác gái dọn dẹp không thấy được.”

Giản Diêu: “Ờ hớ.”

Nhìn thấy khinh thường trong mắt Giản Diêu, Khương Hoài Tâm lại càng tức càng bực hơn, thế là giận chó đánh mèo lên vị bạn gái kia của hắn. Đây là một khoảng thời gian trước, cũng là thời điểm tốt nhất, khi bọn hắn đang làm ở phòng khách thì ném xuống, xong việc cũng chẳng biết Vạn Linh Linh có cố ý hay không, lại không thèm mang đi. Khương Hoài Tâm nghĩ sau này sẽ không bao giờ mang người phụ nữ này đến nữa, đúng là đủ xấu hổ mất mặt.

Trên mặt Khương Hoài Tâm không khỏi co giật, nhưng thấy thái độ khinh thường của Giản Diêu, lại không nhịn được mà trêu y: “Diêu Diêu, có phải từ trước đến giờ em còn chưa sờ qua thứ đồ chơi này hay không?”

Giản Diêu cười lạnh: “Anh là biến thái à?”

Khương Hoài Tâm “Ầy” nói: “Sao anh lại thành biến thái rồi? Nếu em không thích cái này thì mới là biến thái chứ?”

Vẻ mặt Giản Diêu cứng lại, xoay một bên mặt qua, bàn tay đặt ở trên chân hắn từ từ nắm chặt lại, cười lạnh: “Anh cho rằng ai cũng giống như anh ư?”

Sự thay đổi biểu tình của y cũng không tránh được đôi mắt Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm có chút hối hận, hình như vừa rồi lại buột miệng nói sai điều gì thì phải...

“Vậy sao,“ hắn chủ động chuyển hướng đề tài, “Em vẫn nên chuyển đến ở cùng anh đi, em thuê cái chung cư vừa rách vừa nhỏ kia, thật sự không phải là nơi mà người có thể ở...”

“Không tới.” Giản Diêu lạnh lùng cự tuyệt.

Khương Hoài Tâm thở dài: “Cùng lắm thì sau này anh không mang người về nữa là được, lòng dạ em đừng hẹp hòi như vậy chứ. Em ở cái chỗ ngư long hỗn tạp này, chủ yếu là không an toàn. Ngày hôm qua em cũng thấy rồi đó, dám quang minh chính đại ở trên tàu cướp bóc, nơi này ngoại trừ nhiều bọn giật tiền, còn có phường cướp sắc, tốt nhất em vẫn nên cẩn thận chút đi.”

Giản Diêu nheo mắt liếc hắn: “Cướp sắc?”

“Đúng rồi,“ Khương Hoài Tâm gật đầu, “Không phải anh đang nói chuyện giật gân đâu, em đừng tưởng rằng chỉ có nữ sinh mới gặp nguy hiểm như vậy. Hai năm trước có nam lưu học sinh sang bên này, cũng ở tại nơi tạp nham như chỗ em, nửa đêm bị tên hàng xóm người da đen xông vào nhà cướp bóc cưỡng gian, mông cũng nở hoa rồi, quá thảm. Dáng vẻ em còn mềm mại non mịn, mấy con ngựa giống ngoại quốc kia không kỵ nam nữ đều thích chọn những người như em để xuống tay, em cho rằng mình thật sự đánh thắng được chúng nó chắc?”

Em cũng chỉ đánh thắng được anh thôi, mặc dù vẫn là anh nhường em, Khương Hoài Tâm chửi thầm.

Giản Diêu không dao động: “Anh tự lo cho chính mình đi.”

“Anh nói thật mà, sao em lại không tin chứ...”

“Chỗ này cách trường học kia của tôi quá xa, phải chuyển mấy chuyến tàu điện ngầm, tốn thời gian lắm.”

“Không cần thật?”

“Không cần,“ Giản Diêu hơi lắc đầu, “Tôi sẽ tự lo được, không nhọc anh quan tâm.”

Y có thói quen độc lai độc vãng [1], nếu bị Khương Hoài Tâm lắc lư trước mặt lải nhải cả ngày, sẽ làm y phiền chết luôn, vẫn là miễn đi.

[1] Một mình đến, một mình đi: Chỉ sự cô độc của con người.

Khương Hoài Tâm bất đắc dĩ chỉ có thể thôi, mở ngăn kéo bàn trà lấy một chiếc điện thoại ra, đưa cho Giản Diêu: “Em dùng cái này đi, mới mua mấy ngày trước, anh dùng không quen nên không muốn dùng, vứt ở chỗ này cũng phí, em cầm lấy, đỡ phải đi mua lại.”

Giản Diêu rũ mắt, điện thoại nhét ở trong tay mình chính là phiên bản mới ra từ tháng trước, y không hỏi nhiều, gật đầu cất đồ vật đi.

Khương Hoài Tâm cười bĩu môi, thứ kia thật ra là sáng sớm hôm nay hắn bò dậy ra ngoài mua, còn cố tình huỷ đi bao bì, nếu không thì cái tên biệt nữu Giản Diêu này sẽ còn đòi tính toán chi ly rõ ràng với hắn.

Giản Diêu giương mắt nhìn về phía Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm nhướng nhướng mày, cười nhìn y, Giản Diêu nhẹ nhấp chút khoé môi: “Cảm ơn.”

[26/08/2021]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.