Trở về quán trọ, hai chân Giản Diêu đã đông cứng đến không còn cảm giác, hoạ vô đơn chí, bởi vì đột nhiên có bão tuyết, quán trọ còn mất điện. Khương Hoài Tâm nhanh chóng quyết định, thu dọn đồ đạc, cõng Giản Diêu lên lưng lập tức đi.
“Chúng ta đi đâu thế?” Giản Diêu ghé vào trên lưng Khương Hoài Tâm, vô cùng phiền muộn.
“Giờ này vẫn còn sớm, đến khách sạn có lẽ còn phòng trống, muộn hơn chút nữa thì chưa chắc,“ Khương Hoài Tâm nghiêng đầu liếc y một cái, “Em đừng bảo là bây giờ còn không chịu ra ngoài ở với anh đấy?”
“... Không có.”
Y chỉ là hơi ủ rũ mà thôi, ra ngoài chơi một chuyến, lại gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, cuối cùng còn phải để Khương Hoài Tâm đến chăm sóc y.
Khương Hoài Tâm giơ tay vỗ vỗ mông Giản Diêu: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh là anh trai của em mà.”
Giản Diêu ngẩn người, chậm rãi ôm chặt lấy cổ hắn.
Khương Hoài Tâm cõng người đi xuống lầu, lúc này vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, vừa ra cửa liền bắt được xe, Khương Hoài Tâm trực tiếp bảo tài xế đưa bọn họ đến thẳng khách sạn 5 sao gần nhất.
Khách sạn này thuộc một chuỗi tập đoàn, Khương Hoài Tâm có thẻ vip khách sạn, nhìn hắn quen đường quen nẻo mà xử lý thủ tục nhập cư, nỗi buồn bực trong lòng Giản Diêu càng khó mà nói ra lời.
Lúc trước y kiên trì không tiêu tiền, bây giờ nhìn lại chẳng khác gì trò hề, cứ như là y đang cố tình giận dỗi vậy.
Nhưng cách làm của y cũng không sai, rất nhiều lưu học sinh có gia cảnh không tính là đặc biệt giàu có ở bên đây đều như thế cả, để tiết kiệm chút tiền, đã đi làm thêm, ra ngoài chơi thì lựa chọn quán trọ nhỏ giá rẻ, ngay cả du lịch cũng phải tiết kiệm. Ai mà chẳng như vậy, y không phải Khương Hoài Tâm, chẳng thể yên tâm thoải mái mà tiêu tiền trong nhà, mặc dù... Thực ra y cũng có tư cách này.
Khương Hoài Tâm làm xong thủ tục quay lại, thấy Giản Diêu vẫn ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha ở đại sảnh, cầm thẻ ra vào quơ quơ trước mặt y: “Nghĩ cái gì đấy? Lại ngẩn người rồi?”
Giản Diêu hoàn hồn: “Xong rồi hả?”
“Đúng vậy, đi thôi, chúng ta về phòng.”
Một lần nữa được Khương Hoài Tâm cõng lên, Giản Diêu nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Tôi không phải người què, anh thả tôi xuống đi, tự tôi có thể đi được.”
Khương Hoài Tâm nhấc nhấc y lên: “Đừng ồn, cõng cũng cõng cả đường rồi, hai bước cuối cùng này có gì khác đâu.”
“... Anh ngang ngược thật đó.”
Khương Hoài Tâm suýt chút nữa phì cười: “Nhóc thối nói gì vậy, anh trai đối với em tốt như này, sao lại thành ngang ngược rồi? Hơn nữa ngang ngược có thể bằng em sao? Một lời không hợp liền đánh người?”
Giản Diêu ngậm miệng, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một câu, nồi nào úp vung nấy, tính tình này của hai người bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng lẫn nhau.
Về đến phòng, Khương Hoài Tâm lập tức bảo Giản Diêu cởi giày, mau chóng đẩy y vào trong nhà tắm, còn hắn thì lại đi ra ngoài.
Giản Diêu tắm rửa xong đi ra, Khương Hoài Tâm cũng vừa lúc xách theo túi mua hàng trở về, nói với y: “Anh đặt đồ ăn rồi, một lát nữa người ta sẽ đưa đến đây. Vừa nãy anh đến trung tâm thương mại ở khách sạn mua giày cho em nè.”
Giản Diêu im lặng không lên tiếng mà nhận lấy đôi giày, sau đó đặt giày trượt tuyết ướt đẫm kia xuống phía dưới máy sưởi.
Khương Hoài Tâm nhíu mày: “Giày thành như vậy rồi, còn hong cái gì nữa, ném đi.”
Giản Diêu không chịu: “Vẫn có thể đi được.”
Thôi... Cũng không biết cái tính keo kiệt này của Giản Diêu học được ở đâu, tóm lại là Khương Hoài Tâm không giải thích được, nhường y cho xong.
Đạp lên trên thảm lông cừu mềm mại, hai chân đông cứng của Giản Diêu cuối cùng cũng từ từ ấm áp lên. Khương Hoài Tâm liếc mắt quan sát, khung xương Giản Diêu khá nhỏ, ngay cả bàn chân cũng không thô cứng như nam sinh khác, ngón chân trắng nõn mượt mà, móng chân nhỏ sáng long lanh, nhìn đáng yêu lạ kỳ... Khương Hoài Tâm yên lặng dời đôi mắt đi, hai mắt mà nhìn thêm chút nữa, hắn cũng có thể sinh ra suy nghĩ bậy bạ với ngón chân Giản Diêu.
Giản Diêu không hề hay biết Khương Hoài Tâm lại lưu tâm ý dâm gì, đến phòng bếp pha cà phê. Không sai, Khương Hoài Tâm đặt chính là một căn phòng lớn, phòng bếp, phòng khách, phòng để quần áo, cái gì cũng có, ngay cả cái phòng tắm còn lớn gấp đôi căn phòng ở chung cư Giản Diêu thuê. Ở phương diện hưởng thụ, Khương Hoài Tâm chưa bao giờ bạc đãi bản thân.
Buổi sáng Giản Diêu vẫn còn vui vẻ vì kiếm được mấy đồng tiền bất chính, lúc này đã chẳng muốn nhắc lại nữa, chút tiền ấy còn chưa đủ trả phí thuê phòng một buổi tối ở nơi này.
Khương Hoài Tâm đi theo, nhắc nhở Giản Diêu: “Uống ít cà phê thôi, lát nữa bữa tối đưa đến rồi.”
“Tôi đã đặt một chuyến xe vào đêm mai để đến chỗ tiếp theo, anh có muốn đi cùng tôi không?” Giản Diêu đột nhiên hỏi hắn.
“Đi chỗ nào?”
Giản Diêu thuận miệng báo một cái địa danh, đó là một thị trấn nhỏ, Khương Hoài Tâm cũng không biết, nhưng mà chẳng sao hết, dù sao vốn dĩ hắn chính là đi theo Giản Diêu ra ngoài: “Đương nhiên đi, em đi đâu anh cũng đi.”
Tựa hồ sớm biết rằng hắn sẽ nói như vậy, Giản Diêu bất đắc dĩ nói: “Đi chuyến xe đêm rất mệt, anh có chịu được không?”
“Vậy đã là gì, quán trọ kia anh còn ở cùng em hai tối rồi, ngồi một chuyến xe đêm thôi mà.” Khương Hoài Tâm lập tức lôi điện thoại ra, nhanh chóng mua vé, sợ muộn hơn nữa thì hết vé mất, hắn nghi ngờ nếu chuyện đó xảy ra thật, nhất định Giản Diêu sẽ quăng mình đi.
... Vậy đúng là vất vả cho anh rồi.
Giản Diêu cười gượng một tiếng, kỳ thật trong lòng rất hụt hẫng, để Khương Hoài Tâm cùng mình chịu giày vò như vậy, thật sự là làm khó hắn.
Đồ ăn Khương Hoài Tâm đặt không bao lâu đã đưa tới, đầy cả một bàn lớn, hôm nay là đêm Giáng Sinh, nhà hàng còn tặng thêm cho bọn họ hai phần đồ ngọt.
Giản Diêu cạn lời luôn: “Anh đặt nhiều thứ như vậy? Hai người chúng ta ăn thế nào cho hết?”
Khương Hoài Tâm đẩy bờ vai của y đi về hướng trong phòng: “Đặt cũng đặt rồi, đại tiệc đêm Giáng Sinh mà, đặt nhiều đồ ăn một tí thì có sao đâu?”
Giản Diêu cầm lấy hoá đơn nhìn thoáng qua, chút tiền ấy của y cũng đủ trả bữa cơm này, Khương Hoài Tâm rút hoá đơn từ trong tay y ra: “Đừng nhìn, lúc trả phòng sẽ thanh toán một thể, đừng quan tâm.”
“Lúc trước tôi nói buổi tối sẽ khao anh một chầu lớn, bữa này để tôi trả đi.” Giản Diêu nói.
“Không cần, không cần, bắt em trả làm gì, anh quẹt thẻ tín dụng của ba là được.”
“... Nếu có một ngày ba anh cắt thẻ tín dụng của anh, thì anh tính làm sao hả?”
Khương Hoài Tâm phản bác: “Sao có thể chứ, ba anh mà cắt thẻ tín dụng của anh, thì mẹ anh cũng sẽ cho anh tiền, lại còn chưa kể đến bà nội, như thế nào cũng sẽ không để anh chết đói.”
“Anh không nghĩ đến việc tương lai dựa vào bản thân à? Dù sao cũng không thể để ba mẹ anh nuôi anh cả đời chứ?”
“Chuyện tương lai thì sau này nói tiếp,“ Khương Hoài Tâm ấn Giản Diêu ngồi xuống, “Ăn cái gì đi, anh đói lắm rồi.”
Giản Diêu kiên trì nói: “Bữa này tôi mời, chốt xong nhé.”
“Được rồi được rồi, em mời thì để em mời, anh không tranh với em.” Khương Hoài Tâm sợ nói thêm gì nữa sẽ khiến Giản Diêu trở mặt, vội vàng đồng ý. Hắn chỉ là có chút hối hận, nếu sớm biết đã không đặt nhiều đồ như thế, Giản Diêu đi làm vất vả như vậy, cả đêm mới kiếm được xíu tiền này, khuyên lại không nghe, haiz.
Thật ra Giản Diêu cũng chẳng để ý, đối với một bàn mỹ thực, tâm tình y đã tốt hơn rất nhiều, mở to bụng ăn uống thoả thích, không ăn thì lãng phí quá.
Khương Hoài Tâm rót rượu vang đỏ ra, cười ra hiệu về phía Giản Diêu: “Em nếm thử xem.”
Độ cồn của rượu này không thấp, lần trước Giản Diêu uống hai cốc bia đã say, lần này là rượu vang đỏ, Khương Hoài Tâm không dám rót cho y quá nhiều, chỉ một ngụm nhỏ mà thôi, để cho y nếm thử hương vị.
Giản Diêu cầm ly rượu lắc lắc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nếm ra tư vị gì, lại đổ nhiều hơn vào trong miệng, Khương Hoài Tâm không còn cách nào nhắc nhở y: “Uống chậm một chút, lát nữa lại say giờ.”
Sau một lúc, Giản Diêu buông ly xuống, đỏ mặt nhìn về phía hắn cười cười: “Uống ngon lắm.”
Khương Hoài Tâm: “?” Không nhanh đến mức như vậy chứ?
Giản Diêu khẽ lắc đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: “Tôi không say, mới uống một ngụm sao có thể say được, ăn cái gì đi.”
Một bàn đều là đồ ăn Italy chính tông, hương vị rất ngon, Giản Diêu híp mắt, vẻ mặt ăn đến cực kỳ thoả mãn, khoé miệng dính toàn nước sốt, còn thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Khương Hoài Tâm khẽ cười. Khương Hoài Tâm đã xác định, cho dù y chưa say, nhưng chắc chắn cũng không tỉnh táo như vậy.
... Đúng là mới uống một ngụm thật đó.
“Diêu Diêu,“ Khương Hoài Tâm giơ lên một ngón tay, vươn đến trước mắt y quơ quơ, “Đây là mấy?”
Giản Diêu há miệng liền cắn, Khương Hoài Tâm nhanh tay lẹ mắt mà rút về: “Nói chuyện hẳn hoi nào, đừng có động tí lại cắn người.”
“Nhiều thứ như vậy đều không nhét vào trong miệng anh được, sao anh phiền thế hả?”
Khương Hoài Tâm tiếp tục trêu y: “Diêu Diêu à, đêm nay ông già Noel sẽ đến tặng quà, em nghĩ xem muốn cái gì?”
Giản Diêu cười nhạt: “Tôi lớn rồi, anh đừng có coi tôi thành trẻ con.”
“Anh nói có là sẽ có, em nghĩ xem muốn cái gì?”
Giản Diêu sững sờ ngẫm nghĩ, trả lời hắn: “Muốn một nụ hôn.”
Khương Hoài Tâm nhướng mày, ngoài ý muốn nói: “Một nụ hôn?”
Giản Diêu gật đầu: “Nụ hôn đầu tiên của tôi bị một con ma men khốn khiếp cướp mất, tôi muốn lấy lại.”
Ánh mắt Khương Hoài Tâm ảm đạm, ngón tay lần nữa quơ trước mắt Giản Diêu, rơi xuống trên môi y.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại đảo qua lòng bàn tay, tâm trí Khương Hoài Tâm rung động, cả người đều nóng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai mở miệng, một người là say rượu, một người là say lòng, mãi đến khi bên ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng chuông từ giáo đường.
Tiếng chuông liên tục kéo dài, đảo loạn tạo thành gợn sóng ở hồ nước trong tim. Giản Diêu chớp chớp mắt, dường như có chút không rõ ràng cho lắm, Khương Hoài Tâm nhắc nhở y: “Diêu Diêu, em say rồi.”
Ly rượu trong tầm tay y kia, đã bất tri bất giác mà uống xong từ lúc nào, lại vụng trộm rót cho mình một ly.
Giản Diêu không quan tâm đến hắn, cúi đầu lại tiếp tục ăn gì đó, giống như đứa trẻ vậy, vui vẻ phấn chấn mà nhấm nháp rượu ngon mỹ thực, thẳng đến khi trên bàn đầy ắp chỉ còn có cơm thừa canh cặn.
Người ăn uống no đủ xong rốt cuộc mới ngẩng đầu lên: “Tôi ăn no rồi, buồn ngủ quá đi mất.”
“Mệt rồi thì đi ngủ thôi.” Âm thanh Khương Hoài Tâm mềm mỏng.
Giản Diêu ngoan ngoãn gật đầu, ưỡn bụng đứng dậy, không trở về phòng, ngã xuống ghế sô pha ở phòng khách, nắm lung tung lấy gối ôm kéo vào trong ngực, xoay người ngủ thiếp đi.
Ăn no ngã cái liền ngủ, đúng thật là con người kỳ lạ.
Khương Hoài Tâm đi ra bên ngoài ban công hút thuốc, gió lạnh thổi đến, làm hắn tỉnh táo hơn rất nhiều, nghĩ đến con người nằm ở trên ghế sô pha trong phòng kia, khoé miệng vô thức mà nở một nụ cười thật dịu dàng.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, loạn xạ bay xuống, ánh đèn giữa bóng đêm u ám lặng lẽ bao trùm lên vạn vật.
Chút ánh lửa trên tàn thuốc chiếu vào trong mắt hắn, lúc sáng lúc tối, ý cười đột nhiên lướt qua lung lay chậm rãi chìm vào trong đáy mắt.
Giản Diêu dường như đã ngủ say, cho dù có uống rượu, tư thế ngủ vẫn luôn văn nhã yên tĩnh như trước vậy, chỉ có điều đôi môi nhỏ hơi cong lên, mang theo chút trẻ con.
Khương Hoài Tâm ngồi xuống bên cạnh Giản Diêu, ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ ở trên gò má y, khom người xuống.
Một nụ hôn khẽ dừng ở trên môi, Khương Hoài Tâm híp mắt trộm cười, người dưới thân bỗng nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn hắn không chớp mắt.
Khương Hoài Tâm khẽ giật mình, chợt cười, lại đặt một nụ hôn trên môi y, thấp giọng thì thầm: “Trả cho em, một nụ hôn, Diêu Diêu à, năm đó... Có phải em cũng trộm hôn anh như vậy hay không?”
[10/10/2021]