Minh Trọng Mưu đã từng đặc biệt bố trí một bộ bàn ghế
trong ngự thư phòng cho Tạ Lâm, đơn thuần là vì muốn Tạ Lâm có thể ở bên giúp hắn phê duyệt tấu chương.
Trong triều đình Đại Sở, đây có thể coi là ân sủng tột bậc.
Đối với việc này, Tạ Lâm vẫn như ngày thường, khấu đầu tạ ơn, trên mặt
không buồn cũng chẳng vui, cứ như thể việc Minh Trọng Mưu ban thưởng cho mình chẳng có gì đặc biệt hơn khi so với việc ban thưởng cho thần tử
khác, đó chỉ đơn giản là hành động của bậc làm vua ban thưởng cho quần
thần mà thôi, không có gì đặc biệt.
Minh Trọng Mưu thấy thế, cũng chỉ đành thở dài bất lực.
Kể từ sau vụ án đó, Tạ Lâm vẫn thường xuyên đến ngự thư phòng giúp Minh
Trọng Mưu phê duyệt tấu chương. Ánh mắt của nàng nhìn xuống, hàng mi
dài, rợp một bóng râm mờ mờ nhỏ xinh, lộ ra con ngươi đen như mực.
Từ sau đêm đó, Minh Trọng Mưu thường hay chú ý tới nàng.
Kinh thành, hoàng cung, đều là những nơi tranh quyền đoạt thế, tất cả
mọi người đều bị quyền thế che mờ mắt. Minh Trọng Mưu là hoàng đế, hắn
rất rõ, nội tâm của từng người trong chốn cung đình này đều chưa từng
lặng sóng.
Nhưng điều rất lạ là, mỗi khi Minh Trọng Mưu nhìn thấy sườn mặt nàng,
giống như lúc này chẳng hạn, bản thân hắn ngồi trước ngự án, còn nàng
cúi mắt xuống, lúc hắn ngẩng đầu lên, sẽ thấy dáng vẻ tập trung của
nàng, trái tim hắn đột nhiên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Tạ Lâm cảm nhận được ánh mắt hắn, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi, “Bệ hạ có chuyện gì không?”.
“Không có gì,” Minh Trọng Mưu nhếch nhếch miệng, “chẳng qua trẫm muốn
hỏi Thừa tướng, cách xử lý của trẫm với vụ án của Ông Đạt và Tang Tông
đã hợp lý chưa?”.
Thì ra là vì chuyện này. Tạ Lâm ngẫm nghĩ, đáp: “Bệ hạ anh minh quyết
đoán, từ lâu đã không còn giống với ngày xưa nữa, đương nhiên là xử lý
vô cùng hợp lý, sau này gặp những chuyện tương tự, bệ hạ cứ trực tiếp xử lý là được, tránh để thiên vị thần hoặc những người khác.”
“Khanh cũng sợ thiên vị sao?”.
“Thần đương nhiên là sợ rồi,” Tạ Lâm nói, “thần còn sợ tiếng xấu sử sách ghi về mình, nói thần vu hại trung lương, kết bè kết đảng, bao che cho
tội thần, có thể coi là một gã đại đại gian thần ấy chứ.”
Minh Trọng Mưu bất giác bật cười, “Lẽ nào khanh không phải thế?”.
Ánh mắt ngời sáng của Tạ Lâm thoáng nhạt đi đôi chút, “Thần phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Sử sách muốn viết về thần thế nào cũng
được, đó là chuyện của Sử quan, là việc của hậu thế, thần không thể can
thiệp.”
“Khanh không thể can thiệp?” Minh Trọng Mưu cười lạnh, “Tạ Lâm, trẫm
phát hiện hình như khanh và Lục Cận, Trầm Hòa Anh rất thân thiết gần
gũi.”
Tạ Lâm cung kính nói: “Thần là chủ khảo trong kỳ thi của bọn họ, hai
người đó là do thần tuyển chọn, tiến cử, bọn họ giống như học trò của
thần, vì muốn bảo vệ cho những người mình tiến cử không phạm sai lầm,
cũng đề phòng bọn họ đi vào con đường sai trái, nên đương nhiên phải chú ý đến bọn họ nhiều hơn.”
“Nói nghe rất hay,” Minh Trọng Mưu hừ một tiếng, “Tạ Lâm, khanh nói thật đi, nếu trẫm không bố trí Lục Cận và Trầm Hòa Anh, một Trạng nguyên,
một Thám hoa đảm nhiệm việc sửa chữa bổ sung lại sử sách, thì có phải
khanh rất thất vọng không?”.
Theo thông lệ của Đại Sở, Tiến sĩ vừa thi đỗ đợt thi năm ấy, nếu được giữ lại kinh thành, thì đều trở thành Tu soạn, không chỉ soạn chiếu thư cho bệ hạ, mà còn thường xuyên chỉnh sửa lại
sách sử, chức quan tuy nhỏ, nhưng thực quyền lại không nhỏ chút nào.
Nhưng trong đợt thi trước, Lục Cận và Trầm Hòa Anh tuy rằng được giữ lại kinh, nhưng lại không được làm Tu soạn, dù được phân về bộ Lại và bộ
Hình, thực quyền nắm được nhiều hơn hẳn, nhưng còn xa mới tới được gần
trung tâm quyền lực thực sự.
(Tu soạn là một chức quan, chịu trách nhiệm ghi chép, chỉnh lý lại lịch sự của quốc gia.)
Tạ Lâm vốn dĩ cho rằng, Trầm Hòa Anh và Lục Cận không được bố trí làm Tu soạn, có lẽ do Minh Trọng Mưu có suy nghĩ riêng, nhưng nàng không ngờ
cái Minh Trọng Mưu nghĩ lại là điều này.
Nhưng Tạ Lâm lại trả lời câu hỏi của Minh Trọng Mưu rằng: “Không, hai
người bọn họ đều xuất thân từ Nhất giáp, đầu óc vốn dĩ đã xuất sắc hơn
người bình thường, đối với việc trị quốc, cũng có kiến giải của riêng
mình, thần không lo về tiền đồ của họ.”
Nghe Tạ Lâm nói vậy, rõ ràng là cố ý bẻ cong ý của Minh Trọng Mưu.
Hai người Lục Cận và Trầm Hòa Anh không trở thành Tu soạn thực ra đối
với Tạ Lâm, người từng là chủ khảo của hai người, là một chuyện vô cùng
bất lợi.
Tiền triều có rất nhiều gian thần, đều nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến Sử quan viết về mình dễ nhìn hơn đôi phần, hoặc có những trung thần,
lương tướng, không muốn Sử quan bẻ cong chuyện về mình, nên cũng thường
xuyên hối lộ.
Thân làm quan trong triều, người không muốn được lưu danh trong sử sách, quả thực là không thể tượng tượng được.
“Trẫm cũng không cần khanh phải lo lắng đến tiền đồ của bọn họ.” Minh
Trọng Mưu cười lạnh nói. Hắn đứng dậy, phẩy ống tay áo, bước từng bước
đến trước mặt Tạ Lâm. Bóng người cao lớn, phủ lên người nàng. Giọng nói
của Minh Trọng Mưu phiêu diêu, cứ như thể bị gió thổi cho tan biến, “Tạ
Lâm, điều khanh muốn nói chỉ có vậy thôi à?”.
Tạ Lâm ngẩng đầu.
Mặt nạ của Minh Trọng Mưu, đương nhiên là anh tuấn miễn bàn, tướng mạo
cao lớn tuấn lãng khiến người ta nảy sinh một cảm giác tin tướng khá
đáng kể. Nhưng lúc tâm tình hắn không tốt, thì khuôn mặt ấy lại khiến
người ta có cảm giác âm trầm. Hắn đã càng lúc càng có khí thế của một
bậc đế vương rồi, lúc hắn từ trên cao nhìn xuống, sẽ khiến người ta có
cảm giác bé nhỏ như một hạt cát.
Nhưng vẻ mặt của Tạ Lâm lại rất trầm tĩnh: “Bệ hạ, người muốn thần nói gì.”
Minh Trọng Mưu nhìn đôi mắt như một chiếc giếng không mảy may có một gợn sóng nhưng lại chứa đầy trí tuệ của nàng, cảm thấy nàng biết nhưng lại
cứ cố giả vờ như không biết, “Nói gì ư?” Hắn hừ một tiếng, “trong lòng
khanh hiểu rõ hơn ai hết.” Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má nàng,
ánh mắt không kiềm chế được quan sát biểu cảm của nàng, thấy nàng khẽ
cau mày, đầu hơi ngửa ra sau, tránh đi.
Minh Trọng Mưu thu tay lại, hắn không cưỡng ép nàng, “Trẫm từng muốn
khanh nghĩ có kỹ, trẫm từng cho rằng có lẽ khanh vẫn cần thêm thời gian, trẫm không muốn ép khanh, khanh từng là Thái phó của trẫm khi trẫm còn
là Thái tử, là Thừa tướng của trẫm, là thầy dạy của trẫm, trẫm kính
trọng khanh, nhưng khanh lại là gian thần của Đại Sở, những lời đồn khắp cả thiên hạ này đều hướng về khanh, nói khanh là kẻ lộng quyền, trẫm
cũng muốn trốn tránh khanh. Trẫm biết, trong một chốc một lát, rất khó
để khanh xoay chuyển mối quan hệ giữa khanh và trẫm, nên trẫm không
vội.”
“Nhưng,” hắn từ từ ghé lại gần, nhìn đăm đăm vào mắt nàng, “khanh căn bản không nghĩ gì cả.”
“Tạ Lâm, trẫm cho khanh thời gian, là để khanh nghĩ cho rõ ràng, chứ
không phải để dỗ dành khanh! Rốt cuộc khanh có hiểu không?”.
Tạ Lâm nghe xong, hai mắt không kìm được trợn tròn.
Không thể không nói, từ một Minh Trọng Mưu ngay thẳng không giấu diếm
điều gì của trước đây cho đến luôn ẩn nhẫn của bây giờ, quả là một thay
đổi quá lớn. Tạ Lâm từng nghĩ, muốn coi chuyện tối hôm ấy trở thành mây
khói thoáng qua, hắn uống say, nàng cũng uống say, nàng không để ý đển
sự trinh bạch quý giá nhất của người phụ nữ, còn sau đêm hôm ấy, mê
hương và rượu nồng có thể sẽ khiến hắn thần trí mơ hồ, thậm chí quên
luôn.
Đến ngày thứ hai, lúc Minh Trọng Mưu hỏi nàng, cô gái tối hôm qua là ai, là nàng biết hắn không nhớ.
Không nhớ gì là tốt nhất, lần kết hợp thân mật nhất ấy căn bản chỉ là
việc ngoài ý muốn, hắn và nàng, một là vua, một là thần, một ngồi trên
ghế rồng, học thuật đế vương, một là thần tử trầm tĩnh, làm bổn phận của một thần tử tận trung.
Như thế sẽ tốt hơn.
Không ngờ đến hôm nay giờ phút này, Minh Trọng Mưu lại đột nhiên nói những lời đầy thâm ý.
Mối quan hệ giữa bọn họ?
Mối quan hệ giữa bọn họ là vua tôi, là thầy trò, là hai thái cực.
Nàng mãi mãi đi ngược lại con đường của hắn.
“Thần không hiểu bệ hạ đang nói gì.”
Minh Trọng Mưu tóm chặt lấy bả vai nàng, “Không, khanh hiểu!” Hắn ghé
sát lại gần khuôn mặt nàng, “người con gái trong buổi tối hôm ấy, trẫm
đã biết nàng ấy là ai rồi.”
Lời hắn vừa thốt ra, giống như bầu trời bị vỡ vụn.
Cảnh đêm của buổi tối hôm đó quá đẹp, những vì sao như một dòng sông bạc, ánh nến chiếu lên đôi mắt nàng.
Đêm đó, Tạ Lâm đã quên rốt cuộc bản thân mình là ai – là lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, ánh mắt của hắn.
Khi ấy, nàng đột nhiên nhớ lại mười năm trước, lần đầu tiên nàng gặp
hắn, lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, khuôn mặt trắng hồng, vô cùng dễ thương.
Nhưng hắn lại có một chí hướng khác.
“Không cần đến năm năm, ta sẽ trở thành một đại tướng quân, hộ quốc an
bang cho Hoàng bá bá, khiến cho đám người Di mọi rợ đó không dám tới xâm phạm nữa!”.
Và cũng chưa cần đến năm năm, ước mơ của hắn đã vỡ vụn.
Còn ước mơ của nàng vẫn chưa bị vụn vỡ, chỉ là đã thay đổi.
Chỉ vì khuôn mặt ấy khiến nàng nhớ lại quá khứ, nhớ đến bức tranh khó
nói thành lời, nhớ đến mộng tưởng của hắn, mộng tưởng của nàng. Quá
nhiều thứ khiến nàng quên đi bản thân mình là ai.
Nhưng như thế là sai. Nàng là thần tử, hắn là vua, bọn họ không thể có bất kỳ mối quan hệ ám muội nào.
Bất kể nàng là nam hay nữ đều không thể.
Nàng là nam nhân, hắn đương nhiên không thể có quan hệ gì với nàng. Nàng là nữ nhân, hắn và nàng cũng lại càng không thể có quan hệ gì.
“Nàng ta là ai?” Tạ Lâm hỏi.
Minh Trọng Mưu gắt gao nhìn nàng, ánh mắt nàng vẫn trầm tĩnh như thế, mà hắn thì không thể nhìn ra được trăm ngàn cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt
trầm tĩnh ấy, hắn chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng như một cái hồ không gợn sóng, và trái tim nàng, cũng phặng lặng giống thế.
“Nàng ta là ai ư?” Minh Trọng Mưu nghiến răng, “điều này mà khanh còn muốn hỏi trẫm sao?”.
“Thần không biết.” Tạ Lâm nói.
Trái tim nàng thật sự được làm bằng sắt đá, phải là một trái tim như thế nào, mới có thể khiến nàng mở miệng hỏi một câu quá đỗi bình thản như
vậy?
Minh Trọng Mưu cười giễu, “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Tạ Lâm trầm mặc.
Minh Trọng Mưu nhìn nàng, ánh mắt không kìm được lộ ra vẻ chờ mong.
Tạ Lâm nghĩ ngợi một hồi, cảm thán: “Bệ hạ, nếu như người thích nàng ta, thì cứ nạp nàng ta vào hậu cung là được, dựa vào tư chất đầu óc và gia
thế của nàng ta, làm Hoàng hậu có lẽ cũng không quá khó.”
Minh Trọng Mưu tưởng nàng đã nghĩ thông suốt, mặt mày liền giãn ra:
“Trẫm cảm thấy nàng ấy là một nhân tuyển vô cùng thích hợp, nhưng……”
Minh Trọng Mưu cau mày, “trẫm sợ nàng ấy không muốn.”
“Nàng ta không muốn?” Thần sắc Tạ Lâm lộ ra vẻ kỳ quái, “bệ hạ là Hoàng
đế của Đại Sở, thần cho rằng, không một cô gái nào có thể cự tuyệt được
bệ hạ đâu.”
Minh Trọng Mưu cười khổ, nhìn sâu vào mắt nàng, “Đúng vậy, trẫm cũng tưởng thế, trẫm chỉ muốn nàng ấy cho trẫm một cơ hội.”
“Cơ hội? Bệ hạ cần gì cơ hội, bệ hạ chỉ cần đưa nàng ta vào cung, đó đã
là ân điển cực lớn với nàng ta rồi, gia tộc của nàng ta nhất định mong
còn không kịp muốn xin bệ hạ ban ngay cái ân điển này ấy chứ.”
(Tự dưng thấy có mùi ông nói gà bà nói vịt)
Minh Trọng Mưu đột nhiên trở lên cảnh giác, đề phòng hỏi: “Khanh đang nói ai vậy?”.
Ánh mắt Tạ Lâm lộ ra vẻ nghi ngờ: “Sử Hồng Dược chứ ai, có chuyện gì sao?”.
Minh Trọng Mưu vỗ trán, ngửa đầu ra sau, phẩy tay áo, ngồi trở lại thư
án, không kìm được phì cười, hắn thì thầm bằng giọng chỉ đủ cho bản thân nghe thấy: “Trẫm không nên ôm kỳ vọng quá lớn vào nàng, đây là lỗi của
trẫm.”
Trong lúc ấy, Tạ Lâm vẫn nhìn hắn đầy nghi ngờ, nàng không hề biết võ
công, nên đương nhiên không nghe ra Minh Trọng Mưu đang nói gì. Chỉ là
cảm nhận được trong thoáng chốc sắc mặt hắn trở nên không được tốt lắm.
Minh Trọng Mưu chẹp chẹp miệng, khẽ hất sợi tóc vương trên trán lên,
khóe mắt của hắn liếc nhìn Tạ Lâm, cười bảo: “Tạ Lâm, khanh nhìn đây
này.”
Hắn bảo các cung nữ bưng một chậu nước và khăn mặt vào, rồi khoát tay
cho bọn họ lui ra, bao gồm tất cả các thái giám và cung nữ. Sau đó nhấp
nhấp khăn vào chậu nước, lau lên mặt, để đường viền xung quanh mặt được
thấm ướt xong, lại dùng tay thuận thế lột lớp mặt nạ ra.
Khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm, cánh môi phơn phớt hồng nhuận. Khuôn mặt ngay trước
mắt đây, tuấn tú xinh đẹp miễn bàn, Tạ Lâm không phải chưa từng nhìn
thấy nam tử nào xinh đẹp như thế, nhưng chỉ có người trước mắt đây, mới
có đôi mắt sâu hút hồn ấy.
Trong toàn bộ quá trình, Tạ Lâm đều quan sát với sắc mặt không chút thay dổi, dường như chuyện đang xảy ra trước mặt không liên quan gì đến
mình.
Chỉ là cung nữ lui ra ngoài, tuy đã đóng cửa chính lại, nhưng lại quên
không đóng cửa sổ, Tạ Lâm mặt mũi không chút cảm xúc liền đóng kín cửa
sổ vào.
Như vậy mới kín không còn kẽ hở, bí mật dù lớn hơn nữa cũng phải mở cửa ra nhòm thì mới có thể truyền ra ngoài được.
Hoàng đế của Đại Sở, trước mặt là một khuôn mặt, sau lưng lại là một
khuôn mặt khác, nếu như bị người ngoài biết được, nhất định sẽ là chuyện kinh thiên động địa.
Lúc Minh Trọng Mưu bóc lớp mặt nạ ra, thỉnh thoảng vẫn liếc trộm biểu cảm của Tạ Lâm.
Nhưng cứ những lúc hắn nhìn nàng, thì nàng lại nhìn trả lại hắn bằng ánh mắt dửng dưng như không, khiến hắn có phần nhụt chí.
Nhưng Minh Trọng Mưu lại không biết rằng, khoảnh khắc khi bóc lớp mặt nạ đó ra, tay và lớp mặt nạ đó đã che khuất mất đôi mắt hắn, nên không
nhìn thấy ánh mắt của Tạ Lâm đã có một thoáng rung động.
Minh Trọng Mưu tự mình an ủi tim gan bị tổn thương của bản thân, lúc
nhìn về phía Tạ Lâm, vẫn không kìm được vẻ đắc ý nói: “Thế nào? Một
khuôn mặt khác hẳn nhé.” Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào Tạ Lâm, nói thăm
dò, “người trong toàn thiên hạ này nhiều như vậy, nhưng ngay cả Thái hậu cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc trưởng thành của trẫm, trẫm chỉ
cho duy nhất một người xem khuôn mặt này thôi.”
“Chính là cô gái trong buổi tối hôm đó, cô gái khiến trẫm muốn lập nàng ấy làm Hoàng hậu.”
Minh Trọng Mưu cười khẽ, không thể không nói, lúc đeo mặt nạ, biểu cảm của hắn không tài nào sinh động nổi.
Giờ khi lớp mặt nạ đã được lột xuống, khi tâm tình hắn đang vui vẻ hưng
phấn, khi ngũ quan của hắn trở lên sinh động, thì khuôn mặt trắng trẻo
ấy khoe ra vẻ xinh xắn rất kinh.
“Cô gái đó là nàng, Tạ Lâm.” Khuôn mặt xinh đẹp của hắn để lộ biểu cảm
vô cùng dịu dàng, giọng nói của hắn khẽ khàng, giống như lời thì thầm
dưới ánh nến đêm đó.