Sau đêm Nguyên tiêu chưa được bao lâu, Tạ lâm liền bắt
tay vào việc trang hoàng lại nhà cửa cho giống với nhà mẹ đẻ của Khởi
La, bên nhà trai vốn dĩ đã sắm sửa khá nhiều rồi, Tạ Lâm chỉ cần thêm
thắt vài món đồ bình thường nữa thôi, nhưng cho dù có là bình thường,
thì cũng phải nhiều hơn hẳn so với nhà trai yêu cầu.
Cũng may Tạ Lâm vẫn còn nghĩ đến việc không được quá phô trương, nếu
không sợ sẽ mang đến phiền phức cho Khởi La, nên mới thu liễm lại đôi
phần, nhưng dù thế cũng đã tinh xảo hơn rất nhiều gia đình khác rồi.
Mặc Nhi hấm hứ, nói bản thân đã chuẩn bị lụa là gấm vóc, vàng bạc châu
báu đầy đủ để làm của hồi môn cho Khởi La tỷ tỷ rồi, nhưng lại bị một
câu nói của Gia, mà lập tức phải cắt giảm nên giờ vô cùng ảo não.
Thục Hạ nghe thấy nàng nói mấy lời hờn dỗi trẻ con ấy, chỉ biết đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Nhưng sự chuẩn bị này của Tạ Lâm cũng đủ để khiến nhà trai phải nhìn
không chớp mắt. Lúc Khởi La xuất giá, kèn trống rộn ràng, treo đèn kết
hoa, quả nhiên là tưng bừng náo nhiệt. Chú rể đứng ở cửa lớn, hồi hộp
sung sướng chờ kiệu hoa tới, mẹ của hắn không kiềm chế được, khẽ ghé sát lại gần, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai chú ý đến, bèn thì thầm
nói: “Lai lịch của thê tử con có vẻ không tầm thường đâu, con đã suy
nghĩ chu toàn chưa đấy.”
“Đương nhiên là chu toàn rồi ạ.” Tân lang cười đáp, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm,
nàng ấy đã bằng lòng gả cho con rồi, đó là một cô gái lương thiện, con
sẽ đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với con, còn chỉ muốn sống cùng nàng ấy kiếp này và cả kiếp sau nữa. Xin mẹ hãy
yên tâm.”
Lúc ấy mẹ của tân lang mới yên lòng được một chút.
Chẳng bao lâu kiệu hoa đã tới.
Tân nương yểu điệu thướt tha, đoan trang kiều diễm, tuy rằng đã trùm
khăn che đầu không nhìn rõ mặt, nhưng quan khách nhìn thấy đều phải vui
thay cho tân lang.
Lúc bái cao đường, vì bên nhà trai cha của tân lang đã mất, nên chỉ có
mẹ, còn nhà gái thì cả cha lẫn mẹ đều không còn, huynh trưởng như cha,
nên Tạ Lâm đứng ra đại diện, nhận một lạy từ đôi vợ chồng mới, sau ba
lần khấu đầu, lập tức đưa vào động phòng, hai nhà hoàn thành lễ cưới.
Trong phòng cưới, tân lang vén khăn trùm đầu của tân nương, dưới ánh nến long lanh lay động, dung mạo của Khởi La thanh tú xinh đẹp, lại thêm mũ phượng rèm châu trông lại càng diễm lệ khiến người ta phải ngẩn ngơ,
tân lang nhìn thấy nàng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, hắn ngồi xuống
bên cạnh, rót đấy hai chén rượu rồi đặt một chén trước mặt Khởi La, chỉ
cần đợi đến khi hai chén rượu này được uống cạn, rượu giao bôi hoàn
thành là có thể trải qua đêm động phòng hoa chúc.
Lúc đó, cả hai mới thật sự là vợ chồng.
Tân lang không chờ được chỉ muốn uống rượu ngay, nhưng Khởi La lại chỉ
bưng chén rượu lên, rồi thoáng ngây ngẩn, rất lâu cũng thấy thấy nàng có ý định uống rượu giao bôi cùng mình. Tân lang nghi ngờ, “Nàng sao
vậy?”.
“Uống cạn chén rượu này rồi, hai người chàng và ta sẽ thật sự trở thành
vợ chồng,” Khởi La nhìn thẳng vào ánh mắt của phu quân mình, dưới bóng
nến rải rác, tỏa ra ánh sáng khiến lòng người rối bời, “Khởi La muốn hỏi phu nhân, chàng…… thật sự cảm thấy ổn chứ?”.
Lúc hai người ở bên nhau, nàng đã nói rõ xuất thân của mình từ lâu, cả
chuyện trước kia mình trao thân nhầm người cũng nói cho hắn biết. Giờ
Khởi La đã không còn hoàn bích, chỉ còn lại tấm thân toàn hoa bại liễu
này gả cho hắn, hắn dù thế vẫn không ghét bỏ nàng, vẫn muốn lấy nàng làm chính thất, ở bên nhau suốt đời suốt kiếp, trong lòng nàng cảm thấy rất biết ơn, nhưng cũng không lấy đó để kiêu ngạo, nàng chỉ muốn hỏi cho
rõ, nếu hôm nay hắn hối hận, không uống chén rượu này, thì ngày sau dù
chỉ một phong thư bỏ vợ, trả về nhà mẹ đẻ.
Thì nàng cũng……. cũng sẽ không oán hận hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Khởi La tái đi, cổ họng nghẹn lại, cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.
Tân lang thấy nàng hỏi như vậy, đột nhiên sững sờ, hắn cũng không phải
là kẻ ngốc, lập tức hiểu ra ý của nàng, bèn đặt chén rượu xuống, nhìn
sâu vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Khởi La, nàng không tin ta ư?”.
Khởi La thoáng cau mày, “Khởi La không phải không tin phu quân, nhưng
Khởi La…… cũng rất sợ, đương nhiên Khởi La hy vọng phu quân không hối
hận, nhưng……” nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Phu quân
không uống chén rượu này, đó sẽ là con đường lùi cho phu quân, nếu như
phu quân thật sự không muốn…… Khởi La…… Khởi La tất sẽ không cưỡng ép……”
Khởi La chỉ nói lẩm bẩm, nàng đã không còn biết bản thân mình vừa nói gì nữa, chỉ là ánh mắt rơi xuống chén rượu đang đặt ngay trước mặt mình,
nhìn những con sóng lăn tăn gợn lên trong chén, ngây ngẩn thất thần.
Tân lang nhìn nàng, rồi đột nhiên bật cười, “Khởi La, ta vốn dĩ không muốn lấy nàng.”
Khởi La nghe xong sững sờ, nàng vốn không giỏi nói chuyện, nhưng câu nói không nặng không nhẹ này dường như có thể đánh nàng vỡ vụn.
Tân lang lại tiếp lời: “Giờ ta công không thành, danh không toại, chỉ là một gã cử nhân thi rớt, lại còn phải đợi ba năm sau mới có khoa thi để
thi lại, hoặc đợi bệ hạ mở ân khoa, thì mới có cơ hội.” Hắn dừng lại một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Ta vốn định đợi đến khi thi đỗ, dựa vào thực
lực của bản thân, dùng kiệu lớn tám người khiêng, treo đèn kết hoa cử
hành nghi lễ trang trọng nhất, sau đó đường hoàng rước nàng qua cửa,
tuyệt đối không để nàng phải tủi thân.”
Hắn cúi đầu, nhìn chén rượu sóng sánh, than: “Không ngờ, tuy rằng nàng
gả cho ta, nhưng lại không nhờ vào bản lĩnh của riêng ta, ta vì muốn
thành thân mà tận lực lo liệu, nhưng lại không bằng một câu nói khi đó
của huynh trưởng nàng, ta thật sự…… thật sự rất xấu hổ.” Nói đoạn, hắn
gục xuống bàn, khiến rượu và thức ăn trên bàn rung lên bần bật.
Khởi La kinh ngạc, thấy hắn ảo não như vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Chỉ là huynh trưởng nóng vội quá thôi, muốn để Khởi La được gả cho một người
đàn ông tốt, huynh ấy chỉ mong Khởi La được gả đi mở mày mở mặt, quên
hết những âu lo phiền não ngày trước, phu quân cũng không cần phải vì
thế mà suy nghĩ đâu.”
“Ta biết,” tân lang cười khẽ, “Nàng gả đi đường hoàng, gả đi vui vẻ, ta đương nhiên cũng thấy vui.”
Khởi La thấy ánh mắt hắn long lanh nhìn mình, bất giác gò má ửng hồng, cúi đầu xuống.
Tân lang chỉ nhìn đăm đăm vào nàng, lại hỏi: “Khởi La, hôm nay nàng gả cho ta có vui thật không?”.
“Đương nhiên là rất vui rồi.” Khởi La khẽ mím môi, đôi mắt cong cong, mỉm cười nói.
“Vậy là được rồi, ta đã nói mà, nàng gả đi đường hoàng, gả đi vui vẻ,
thì ta cũng sẽ vui.” Hắn nâng chén rượu lên, cười bảo, “Vậy giờ đã nâng
chén với ta được chưa?”.
Khởi La không kìm được niềm sung sướng trong lòng, khẽ “ừ” một tiếng,
chậm rãi nâng cánh tay ngọc ngà lên, vòng qua tay hắn, cùng nhau uống
cạn rượu trong chén.
Mẹ của tân lang thay mặt cho cha hắn ngồi cùng bàn với Tạ Lâm, vốn dĩ bà chưa từng gặp Tạ Lâm trước đó, lúc nhà trai tới đưa sính lễ, cũng là bà mối thay mặt mang tới, hôm nay bà mới gặp vị thông gia này lần đầu.
Thấy Tạ Lâm tướng mạo tuấn tú cử chỉ lịch thiệp, bà âm thầm so sánh với
con trai mình, liền cảm thấy thằng con nhà mình vẫn còn non lắm, đành
phải lắc đầu bảo: “Cậu thông gia, ta trông cậu đường hoàng học thức, đã
lấy vợ chưa?”.
Bà âm thầm điểm lại thân thích nhà mình xem có cô cháu gái nhà ai chưa
lấy chồng, tuổi tác lại phù hợp không, nếu cậu thông gia này vẫn chưa
kết hôn thì có thể mối mai để thân càng thêm thân.
Đang mải suy nghĩ, thì Tạ Lâm cười cười đáp, “Tuy vẫn chưa thành gia,
nhưng cũng đã có người ở bên rồi.” Nghĩ đến đêm Nguyên tiêu vì một cái
quạt mà Minh Trọng Mưu vui đến quên trời đất, ánh mắt sắc bén của Tạ Lâm sáng lên rạng rỡ, lắc đầu cười than.
Mẹ tân lang thấy hắn đã có ý trung nhân, đành bất lực bỏ cuộc, lại nói:
“Nghe khuyển tử nói, cậu từng là thương nhân, dám hỏi kinh doanh gì
vậy?”.
“Đúng là thương nhân thật, nhưng cò con không đáng nhắc tới, kinh doanh
gì cũng được, chỉ cần là những đồng tiền trong sạch, vậy là được rồi.”
Mẹ của tân lang nghĩ ngợi thấy cũng phải, chỉ đành cười cười cho qua.
Đang nói chuyện, thì đột nhiên có một cô gái ăn mặc theo lối tì nữ hớt
hơ hớt hải chạy tới, ghé sát vào tai nàng nói thầm vài câu, nghe xong
nàng vội vàng hốt hoảng đứng bật dậy, “Ngươi nói sao?”.
Tì nữ nói lại một lần nữa, mẹ tân lang nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm, chớp
chớp mắt vài cái, mới dám thốt ra một câu chậm rề: “Cậu thông gia, tân
nương xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tạ Lâm sững sờ, tay vốn dĩ còn đang cầm chén rượu, đột nhiên buông ra, khiến chén rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trong phòng cưới, bầu không khí tối tăm ảm đạm, tân lang ôm chặt tân
nương, khóc lóc đau khổ, tân nương ngất trong lòng hắn, không biết là
còn sống hay đã chết.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy vẫn còn tốt đẹp cơ mà.” Mẹ của tân lang nhìn thấy tình cảm thê thảm như vậy, kinh hãi hỏi.
Quan khách không hiểu tình hình thế nào, đều bu quanh trước cửa phòng
cưới tò mò xem xét, Tạ Lâm quan sát, thấy Khởi La đang ở trong lòng tân
lang, son đỏ má hồng cũng không giấu được sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch
của nàng, trái tim Tạ Lâm như bị dao cứa, đầu óc không thể nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ biết vẫy vẫy tay về phía sau, “Tìm đại phu tới……”
Người đằng sau không mảy may có chút phản ứng nào, dường như đều bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ đến đờ người, người nào người nấy đều ngây
ra. Buổi tiệc vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt, lập tức lặng ngắt như tờ.
Tạ Lâm nhắm mắt, nuốt ngược những giọt lệ trực chờ trào ra khỏi khóe mắt vào trong, vung tay áo, quay người lại tức giận nói: “Ta nói tìm đại
phu tới đây, không nghe thấy gì sao!” Nàng vốn dĩ ngồi trên vị trí cao
đã lâu, từng lời nói từng cử chỉ đều có uy hơn hẳn so với rất nhiều
người. Một câu quát của nàng lập tức khiến cho đám người bị dọa cho giật thót, một vài người vội vàng lồm cồm ra khỏi cửa đi tìm đại phu.
Tạ Lâm nhìn tân lang, vì khóc lóc mà mặt mũi nhòe nhoẹt hết cả, lúc
ngước mắt lên nhìn, đột nhiên Tạ Lâm phát hiện ra trong đôi mắt ấy dường như ẩn giấu rất nhiều oán hận, chỉ cần một cái chạm nhẹ lập tức sẽ bùng nổ, hơn thế còn nhắm thẳng vào nàng.
Trong lòng Tạ Lâm thầm hoảng sợ, trấn tĩnh quan sát, tân lang chùi mặt
đanh giọng nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài thử nhìn lại xem, ta là ai.”
Mẹ của tân lang đứng bên cạnh nghe thấy lời này, cả người lập tức run lên, kinh hãi quay qua nhìn Tạ Lâm.
Quan khách ở đằng sau nghe thế, cũng không kìm được xì xầm bàn tán.
Tạ Lâm tạm thời không quan tâm đến việc tại sao hắn lại biết mình chính
là Thừa tướng, mà chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của tân lang, hắn đã
chùi mặt, nhưng không phải động tác gì mạnh mẽ lắm, nhưng vì vừa nãy đối phương đã khóc lóc rơi nước mắt, nên gương mặt vốn dĩ cũng bị nhòe đi
khá nhiều, lông mày cũng ngắn hơn so với vừa nãy, đôi mắt trở nên to
hơn, môi dưới cũng mỏng hơn, tướng mạo hoàn toán khác hẳn với lúc trước.
Tạ Lâm chỉ cảm thấy khuôn mặt càng nhìn càng thấy quen, rồi đột nhiên
nhớ đến một người, bất giác trợn mắt, trong lòng hoảng hốt.
Tân lang nhìn thần sắc nàng, biết nàng đã đoán ra, liền bật cười lạnh,
“Xem ra Thừa tướng đại nhân đã nhận ra rồi, không sai, ta chính là
Nghiêm Quán.”
Nghiêm Quán, con trai của Nghiêm Liễu Phương.
Ngày đó Thượng thư bộ Công Nghiêm Liễu Phương vì lén lút bớt xén tiền
của xây Lô Dương các nên bị bệ hạ chém đầu. Còn Nghiêm Quán thì luôn một mực cho rằng Nghiêm Liễu Phương là do Tạ Lâm giết, vì thế ôm hận trong
lòng, lại cộng thêm việc khoa cử lần trước mà hận càng thêm hận.
Tạ Lâm từ lâu đã cho rằng hắn nhất định sẽ trả thù, nhưng không ngờ hắn
lại dịch dung thành người khác, đã thế hắn còn lừa Khởi La, nàng thị
thiếp bên cạnh Tạ Lâm.
Lần trước gặp nhau, Khởi La đã có tình cảm sâu nặng với hắn, không thể
thoát ra được, còn Tạ Lâm cũng nhìn ra hắn thật sự có tình cảm với Khởi
La.
Có tình cảm, có tình cảm ư, nàng chỉ muốn Khởi La có thể tìm được một
người tâm đầu ý hợp, hiểu và yêu thương nàng ấy, nhưng không ngờ lại
thành hại nàng ấy!
Tạ Lâm cảm thấy vô cùng hối hận, đang muốn bước tới gần, xem Khởi La còn thở không, nếu nàng ấy còn sống, nàng nhất định sẽ cứu nàng ấy, nếu
nàng ấy chết……
Bàn tay để trong ống tay áo của Tạ Lâm buông lỏng rồi siết chặt, siết
chặt rồi buông lòng, nàng chậm chậm thở ra, bước tới gần, đang định thò
tay xem Khởi La thế nào, thì Nghiêm Quán đột nhiên hẩy nàng ra, ôm chặt
lấy đầu Khởi La, tức giận nói: “Không được chạm vào nàng ấy! Không ai
được chạm vào nàng ấy!”.
Tạ Lâm ngẩn người ra, mẹ của Nghiêm Quán đứng bên cạnh vội nói: “Con trai, con tạm thời buông tay ra, đừng như vậy.”
“Mẹ đừng để tâm, cũng không được nhìn, các người đều không được nhìn.”
Nghiêm Quán cũng đẩy mẹ mình ra, dính sát mặt mình vào mặt Khởi La, tràn đầy tức giận, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Nàng ấy là của ta, nàng ấy là của ta!”.
Không bao lâu, đại phu đã tới, ông ta muốn bắt mạch xem Khởi La có ổn
không, nhưng Nghiêm Quán sống chết không chịu buông tay, kiên quyết ôm
chặt lấy Khởi La, bất luận có nói thế nào, cũng không chịu rời. Tạ Lâm
bất lực, đành tìm vài người biết võ cứng rắn tách hắn ra, lúc ấy đại phu mới chen vào xem bệnh được.
Bắt mạch hồi lâu, đại phu mới chậm rãi nói: “Nàng ta không sao, chỉ là
trúng độc thôi, cũng không quá nghiêm trọng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chỉ là để quá lâu, đặc biệt là……” ông ta liếc nhìn một vòng
căn phòng và giường ngủ toàn màu đỏ, hiểu rằng đây là phòng cưới, “Đặc
biệt là lúc viên phòng, độc của nàng ấy không nặng, chỉ là người kia
cùng động phòng với nàng ấy, thì e là tính mạng cũng đáng ngại đấy. Ta
sẽ kê một đơn thuốc, nàng ấy uống vào sẽ khỏi.” Nói đoạn, vung tay múa
bút, đơn thuốc đã xong.
Đợi đại phu đi rồi, Nghiêm Quán nhìn Khởi La nằm trên giường, nghiến
răng, quay người căm hận nói với Tạ Lâm: “Tạ Lâm, nghe rõ chưa? Ngươi
hại cha ta còn chưa đủ, ngươi còn muốn hại cả ta nữa sao? Cô gái này rốt cuộc là ai? Tạ Lâm, ngươi nói đi!”.
Tạ Lâm nhìn dáng vẻ điên loạn của hắn, cuối cùng đã hiểu ra.
“Nàng ấy là Khởi La, ở bên nhau lâu, nhưng quả nhiên nàng ấy vẫn không
nói với ngươi,” Tạ Lâm nhìn Khởi La nằm trên giường, đột nhiên bật cười, “Nàng ấy là thiếp của ta.”
Một câu này, khiến mọi người lập tức ồ lên.
Thừa tướng đại nhân có ba người thiếp, tên tuổi thì không ai biết rõ,
nhưng có rất nhiều người thầm ngưỡng mộ những giai nhân yểu điệu thướt
tha mà Thừa tướng đại nhân yêu thương này.
Thừa tướng đại nhân không giữ rịt mấy nàng thiếp ở nhà, mà để các nàng
thoải mái xuất đầu lộ diện, thậm chí còn chủ động dâng tặng nàng ta cho
đối phương. Dâng tặng thì cũng thôi đành, nhưng trên người cô gái này có mang chất kích động, đã vậy không chỉ độc chết bản thân, mà còn độc
chết cả người cùng động phòng với mình.
Vừa nãy nghe tân lang nói, hình như Thừa tướng đại nhân còn hại chết cha hắn.
Ẩn ý trong chuyện này, không hề đơn giản chút nào.
Quan khách ồ lên, xôn xao bàn tán. Lén lút quan sát cái người sống lưng
thẳng tắng đứng ở chính giữa nhà, tướng mạo rõ ràng sáng sủa như vậy,
không ngờ lại chính là gã Thừa tướng gian xảo.
Bách tính từ lâu đã nghe cái danh gian thần của Tạ Lâm, giờ lại chứng
kiến chuyện độc ác này, bất giác trợn mắt há hốc mồm, âm thầm khinh bỉ.
Đến lúc này, Tạ Lâm đã hiểu ra mọi chuyện, tất cả đều là mưu đồ của
Nghiêm Quán. Nàng nhìn Nghiêm Quán đang sống chết nhìn mình, ánh mắt đau khổ hận thù của nàng cuối cùng không nhịn được lại hướng về phía Khởi
La.
Nàng đột nhiên có một loại cảm giác bội phục từ tận đáy lòng, hơn thế
còn thốt hẳn ra miệng, “Nghiêm Quán à Nghiêm Quán, ngươi bày mưu tính
kế, ngay cả mẹ mình ngươi cũng lừa, lừa quan khách, lừa cả ta,” nàng bật cười khe khẽ, “Còn lừa cả Khởi La nữa.”
Sắc mặt Nghiêm Quán tái đi, hắn nghiêng đầu nhìn Khởi La nằm trên
giường, sắc mặt trắng bệch, còn đâu nhan sắc rung động lòng người lúc
trước?
“Phu quân……” Khởi La nhíu mày, nặng nề gọi, Nghiêm Quán vội vàng nắm lấy tay nàng, khoảnh khắc ấy hắn quên hết sạch mọi thù hận xưa cũ.
“Ta ở đây,” hắn nắm lấy tay nàng, siết thật chặt, “Ta ở đây……” Hắn chỉ
biết lặp lại câu nói đó, còn Khởi La chỉ cau cau mày lặp lại tiếng gọi
vô nghĩa, chỉ một lát sau, nhắm mắt ngất lịm đi.