Cách đó không xa có một người cười nham hiểm nói: “Hôm nay đúng là được
mở mang tầm mắt rồi, ta còn tưởng hoàng đế Đại Sở là nhân vật anh minh
thế nào cơ, khích bác khiến nước ta và nước Sở chiến trận liên miên, hóa ra lại là một kẻ đoạn tụ, uổng công bọn ta ngày ngày nghĩ cách nên đối
phó thế nào, thì ra..” Nói đoạn, lại phá lên cười, trong tiếng cười chứa đầy vẻ chế giễu.
Hắn cười còn chưa dứt, thì hình như bên cạnh có người nghe thấy tiếng cười mỉa mải ấy, cũng bật ra một tràng cười phụ
họa theo âm vang khắp nơi.
Tạ Lâm và Minh Trọng Mưu đưa mắt nhìn
nhau, biết rằng đối phương quân số đông như vậy, mà bên mình lại chỉ có
hai người, hôm nay muốn thoát thân, chỉ sợ rằng ngàn khó vạn khó!
Tạ Lâm bị ngã, chỉ cảm thấy bụng dưới rất đau, nhưng tình thế cấp bách,
nên cũng không màng tới đau đớn, nàng nhìn bốn phía xung quanh, bọn họ
vừa mới quất ngựa phi như điên, hiện giờ không có lấy một hộ vệ, kẻ địch thì bao vây rình rập, hôm nay e rằng không tốt lành gì rồi. Tuy đám
người đó đã cải trang, nhưng cũng không phải không nhìn ra manh mối, vừa nãy khi mũi tên bắn tới, Tạ Lâm đã kịp liếc mắt quan sát, thấy trên mũi tên có những hoa văn màu tối trông vô cùng quen mắt, bọn người kia mặc
dù có bịt khăn che mặt, nhưng cử chỉ không hề tầm thường chút nào.
Chi cánh của Đại Sở tuy rằng cũng không ít, nhưng tất cả đều không có đủ
thực lực để tranh giành hoàng vị, nếu không năm đó Vĩnh Lưu hoàng đế
cũng đã không nhường ngôi lại cho đệ đệ, vì thế khả năng đây là người
trong hoàng tộc rất thấp. Từ cách gọi “Hoàng đế Đại Sở” của đối phương
có thể thấy đối phương là người từ nơi khác đến!
Tạ Lâm thoáng
suy nghĩ một lát, đã tìm ra thủ lĩnh của đối phương là ai, nàng cau mày, nhẫn nhịn cơn đau ở phía dưới bụng, kéo Minh Trọng Mưu đứng dậy, cười
lạnh lùng nói: “Tướng quân nước Di Thác Bạt Nguyên, thì ra cũng dùng mấy thủ đoạn bắt gà trộm chó đánh lén người ta như thế này, thật đúng là
trăm nghe không bằng một thấy!”.
Người đó ngây ra, hiển nhiên là
không ngờ thân phận sẽ bị phát hiện, vốn dĩ gã nhận được tin tức từ
trước nên đã chờ sẵn trong khu săn bắn rất lâu, chờ thời cơ đến sẽ hành
động, chờ lâu ơi là lâu, quả nhiên đợi được đến khi Minh Trọng Mưu xuất
hiện một mình. Vốn dĩ lúc ấy gã chỉ chú ý đến hướng đi của Minh Trọng
Mưu, nên không quan tâm đến người bên cạnh là ai. Giờ nghe được câu đó,
gã lập tức quét mắt đánh giá Tạ Lâm một lượt, tuy hắn là người nước
khác, không rõ trang phục của Thừa tướng thì trông như thế nào, thấy
nàng vì tránh mũi tên nên đúng có hơi chật vật thật, nhưng vẫn cảm nhận
được sự sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ từ khi đứng
bên cạnh hoàng đế Vạn Triệu, thiên tử uy nghi kia, bất giác lạnh lùng
hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại có thể nhận ra thân phận của ta!”.
Tạ
Lâm thò tay ra nắm chặt lấy cổ tay Minh Trọng Mưu từ trong ống tay áo,
dửng dưng mỉa mai: “Vô danh tiểu tốt, không đáng để nhắc đến. Ngược lại
Thác Bạt Nguyên tướng quân, so với tướng quân của bản triều Hầu Thiết
Tranh, ngài vốn dĩ không phải là đối thủ xứng tầm, ta còn nhớ rất rõ lần trước, ngài và Hầu tướng quân đại chiến ở sườn Bách Long, nhưng bị Hầu
tướng quân không dùng một binh một tốt nào đánh cho lùi xa mấy trăm dặm, hành động đó của Thác Bạc tướng quân đúng là đắp thêm một lớp da lên
mặt quý quốc.” Tuy nàng cất cao giọng để nói, nhưng lại viết một chữ
“chạy” trên tay Minh Trọng Mưu.
Minh Trọng Mưu cả kinh, ngước mắt lên nhìn nàng, nhưng nàng lại không hề quay đầu lại, mà tiếp tục viết
thêm một chữ “chạy” nữa vào lòng bàn tay hắn.
Thác Bạt Nguyên
nghe Tạ Lâm mỉa mai mình trong khi thuộc hạ cũng đang có mặt ở đây, mặt
mũi đã không còn giữ được bình tĩnh, tức giận nói: “Ấu trĩ dốt nát nói
năng hàm hồ!” Vừa nói xong, tròng mắt gã đảo một vòng, lại cười lạnh
nói: “Tên Hầu tướng quân đó đã bị gã Thừa tường xảo trá của các ngươi
lật đổ từ lâu rồi, vả lại, trên dưới nước Sở các ngươi trong tranh ngoài đấu, âm mưu trùng trùng đâu có một lòng giống như nước Di ta, so với
nước ta thì đúng là trò cười, chẳng trách quốc lực càng lúc càng suy
yếu, ngay cả hoàng đế cũng là một kẻ đoạn tụ, thực đáng chê cười.” Lời
thốt ra từ miệng, nhưng khi ánh mắt gã liếc về phía hoàng đế Vạn Triệu,
lại thấy tên hoàng đế kia đột nhiên lật tay nhổ mũi tên ra khỏi thân
cây, sau đó vung lên, mũi tên so với khi nãy thậm chí còn nhanh hơn, bay thẳng đến trước mặt hắn.
Thác Bạc Nguyên hoảng sợ, vội vàng thụt lùi về sau mấy bước, nhưng thấy lực bay của mũi tên không hề suy giảm
chút nào, liền cuống quýt nhảy tránh sang một bên, mũi tên sượt sát qua
mang tai gã, Thác Bạc Nguyên còn đang mải đắc ý vì mình đã tránh rất
chuẩn, thì lại nghe thấy phía sau có tiếng người thét lên thảm thiết, gã quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy thuộc hạ của mình đã trúng tên, tay bịt
lên vị trí yếu hại trước ngực lăn đùng ngã ngửa, chẳng bao lâu thì tắt
thở, rõ ràng là đã mất mạng.
Thác Bạc Nguyên sững sờ, tuy gã biết hoàng đế nước Sở có luyện võ, nhưng nghĩ rằng kiểu con cháu thiên triều cho dù có biết võ, thì có thể đánh đấm được bao nhiêu? Không ngờ võ
nghệ của tên hoàng đế này lại nằm ngoài dự liệu của người khác như thế.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng ngựa hí từ phía đối diện, tiếng vó ngựa rầm rập, bóng ngựa lao nhanh đi, hướng về phía sâu trong rừng.
Thác Bạc Nguyên trấn tĩnh lại nhìn thử, vó ngựa phi như bay, suy cho cùng
cũng đã từng dẫn quân chinh chiến, gã lập tức hiểu ra ngay, tên hoàng đế kia đã mượn mũi tên để gương đông kích tây, không mong sẽ giết được
người, mà muốn dựa vào khoảng khắc chớp nhoáng ấy, phi ngựa chạy trối
chết.
“Đuổi theo!” Gã vốn đã có ý nghĩ tranh thủ thời cơ bắt sống Minh Trọng Mưu, cơ hội trời cho thế này sau này chắc gì đã có, nên càng hạ quyết tâm, hạ lệnh: “Bắn tên!”.
Trong một thoáng, tất cả đồng loạt rút tên ra ngắm bắn, loạt tên bay như mưa lao về phía hai người Minh Trọng Mưu.
Hiện trường vốn có hai con ngựa, nhưng Minh Trọng Mưu lại kéo Tạ Lâm lên
ngựa của mình, còn con ngựa kia thì hắn nắm dây cương kéo chạy theo, con ngựa không có người cưỡi, nên chạy nhanh hơn nhiều. Minh Trọng Mưu ôm
Tạ Lâm vào lòng, tên bay tới phía sau lưng, hắn lấy tên của mình ra,
vung lên gạt rơi tên của kẻ địch, nhưng tên bắn tới quá nhiều, chẳng bao lâu đã nghe thấy Minh Trọng Mưu khẽ rên lên một tiếng, một mũi tên đã
bắn trúng vai phải của hắn, cơn đau nhất thời khó nhịn được, khiến hắn
suýt chút nữa trúng thêm một phát nữa.
Tạ Lâm không ngờ Minh
Trọng Mưu lại làm vậy, nàng vốn định hy sinh mình để kéo dài thời gian
cho hắn chạy trốn, giờ tình hình thế này, không khỏi vừa sợ vừa giận,
“Bệ hạ, người đang lấy tính mạng mình ra để đùa đấy!”.
Minh Trọng Mưu ấn chặt nàng vào trong lòng mình, cười ha hả, “Sao lại là đùa được, đám người này tới góp vui giúp ta và nàng mà! Ta và nàng đang nói
chuyện tâm tình, cũng cần phải có người khác tới tham gia cùng chứ, như
vậy mới thật sự vui vẻ giống như thần tiên ấy. Từ xưa tới giờ từng có
kiệu lớn tám người khiêng, ồn ào náo nhiệt, mũ phượng khăn quàng vai,
cưới hỏi đàng hoàng rồi, nhưng ta với nàng ở riêng với nhau, nhất định
phải có người tới bắn tên coi như là pháo hoa, thế mới sống động!” Nói
đoạn, Minh Trọng Mưu ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, sau vai bị
thương nhưng hắn không hề cảm thấy gì, chỉ vừa phi ngựa, vừa vung tên
của mình lên đỡ tên của kẻ địch.
Mưa tên rơi càng lúc càng nhiều, mật độ càng lúc càng dày, Minh Trọng Mưu đã biết không ổn, có những mũi tên bắn thẳng về phía mông và phần chân sau của con ngựa quý, con ngựa
hí lên một tiếng đau đớn, thân mình lảo đảo, Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm
suýt chút nữa thì ngã khỏi lưng ngựa. Hắn vội vàng ôm chặt lấy eo Tạ
Lâm, hai chân tung lên đạp vào yên ngựa, mượn lực nhảy vụt lên cao đáp
xuống yên con ngựa thứ hai, ống tay áo còn lại vung lên, tất cả những
mũi tên bắn về phía hai người đều bị một cú vung này của hắn quét sạch,
bay ngược trở lại, mặc kệ những tiếng kêu thảm thiết phía sau lưng, Minh Trọng Mưu vẫn tiếp tục thúc ngựa, phi nhanh về phía trước.
Con
ngựa quý lúc trước chìm trong mưa tên, trên thân mình không còn chỗ nào
không bị trúng tên, trông như một con nhím, con ngựa hí lên một tiếng,
nhìn chủ nhân một lần cuối, rồi ngã xuống đất.
Minh Trọng Mưu
thấy vậy, liền nhắm mắt lại, nhưng cũng không thể quan tâm đến con ngựa
yêu được, chỉ biết dốc toàn lực lao về phía trước.
Tạ Lâm vừa nãy nhẫn nhịn cơn đau dưới bụng, lại nhảy chuyển sang con ngựa khác, khiến
nàng cảm thấy cơn đau càng thêm dữ dội, mùi máu tanh nồng dâng lên, ngập tràn khoang ngực, hơn thế ngựa phi nhanh, hô hấp nhộn nhạo, thân thể
càng khó chịu hơn. Chỉ vì không muốn Minh Trọng Mưu phải lo lắng, nên
mới căn răng nuốt xuống, gồng mình chịu đựng. Bình thường vào những lúc
thế này Tạ Lâm vẫn có thể nói vài câu bông đùa, dùng lời lẽ ép khiến đối phương giận quá mất khôn, nhưng hôm nay thì chỉ riêng việc duy trì hô
hấp đều đặn thôi, nàng cũng đã phải dùng hết toàn bộ sức lực rồi.
Thác Bạc Nguyên thấy bóng lưng hai người càng lúc càng xa, trong khi đó cả
đám người bọn gã lại không hề có con ngựa nào bằng được với bảo mã của
đối phương, nhanh nhất cũng chỉ có hai cái chân, mà hai chân thì sao bì
được với bốn chân. Thác Bạc Nguyên thấy vậy, cũng không màng đến suy
tính ban đầu của mình là bắt sống Minh Trọng Mưu nữa, gã giật lấy cung
của kẻ đi bên cạnh, lắp tên vào.
Tuy lực cánh tay của gã có lẽ
không thể bằng được Hầu Thiết Tranh, nhưng suy cho cùng từng là kình
địch, gã giương cánh cung đã lắp tên lên, mũi tên bắn ra nhanh hơn so
với những người khác rất nhiều, thoáng chốc đã bay tới phía sau lưng
Minh Trọng Mưu, thế bay không hề suy giảm.
Mũi tên dùng để che
chắn trong tay Minh Trọng Mưu rơi mất, hổ khẩu thì tê rần, dẫn đến vết
thương trên lưng càng thêm đau đớn, không kìm được nhủ thầm không xong
rồi. Sau lưng lại có một mũi tên bắn tới, thế bay giống như lúc vừa nãy, Minh Trọng Mưu biết ngay chắc chắn là do Thác Bạc Nguyên bắn, đành phải nhẫn nhịn cơn đau để cản lại.
Thác Bạc Nguyên thấy hắn liên tiếp chặn được hai mũi tên, trong lòng thầm tán thưởng, nước Di xưa nay kính trọng nhất là những hảo hán, nghĩ bụng nếu đối phương không phải là
hoàng đế Vạn Triệu, thì dựa vào bản lĩnh ấy, cũng đáng để kết giao lắm.
Đáng tiếc hai bên lại đối địch nhau, Thác Bạc Nguyên lại bắn tiếp một
mũi tên nữa.Minh Trọng Mưu đã cảm nhận được vết thương trên lưng vỡ ra,
máu chảy đầm đìa, cánh tay phải tê đến mức gần như không nhấc lên nổi,
mũi tên bắn đến, hắn cơ hồ không thể cản nổi nữa.
Thế bay của tên rất dũng mãnh, mắt thấy tên sẽ đâm xuyên qua chỗ yếu hại sau lưng mình, Minh Trọng Mưu thầm thở dài. Nghĩ đến đây, hắn liền cúi đầu nhìn Tạ
Lâm, vừa nhìn xong lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh, sau đó tiện miệng
tức giận quát lớn: “Úy Trì Chính, còn không mau xuất hiện!”.
Mũi
tên sắp bắn đến hậu tim của Minh Trọng Mưu, thì đột nhiên lại thấy một
mũi tên khác bắn tới càng lúc càng nhanh, “Đinh” một tiếng, mũi tên cắm
phập xuống đất.
Thác Bạc Nguyên cả kinh, “Ai!”.
Lại thấy
một người một ngựa phi tới, tay cầm cung tên, đứng đối diện với gã,
“Thượng thư bộ Binh của Đại Sở, vốn là phó tướng dưới quyền Đại tướng
quân Hầu Thiết Tranh, Úy Trì Chính!”.
Theo ngay sau đó, lại thấy
rất nhiều người ăn vận theo kiểu của Ngự lâm quân, tay cầm cung tên vừa
hay bao vây lấy đám người của Thác Bạc Nguyên, nếu tất cả cùng đồng loạt bắn tên, đám người của gã chắc chắn không bằng được với Ngự lâm quân.
“Thác Bạc Nguyên, ngươi hủy hoại giang sơn ta, lại muốn mưu hại thiên tử triều đình ta, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi mất mạng chốn này,
thiên la địa võng thế này, còn không mau đền tội đi?” Úy Trì Chính lạnh
lùng cười gằn.
Gã và Hầu Thiết Tranh là đối thủ cũ, nên đương
nhiên chẳng lạ gì Úy Trì Chính, vừa nhìn thấy, liền sốc, “Úy Trì Chính,
không phải ngươi nói muốn đầu hàng nước Di, bảo ta mai phục ở đây, ngươi sẽ theo trợ giúp à? Sao lại trước một kiểu sau một kiểu như vậy, lẽ nào ngươi muốn ngăn cản ta?”.
Thác Bạc Nguyên còn chưa nói xong, đã
bị Úy Trì Chính lạnh lùng cắt ngang, “Tên Thác Bạc Nguyên kia, ai muốn
đầu hàng nước Di? Triều đình Đại Sở thiên uy cuồn cuộn, hạng tiểu quốc
như các ngươi há lại có thể bằng được? Đừng đứng đó dông dài nữa, bắn
tên!”.
Thanh âm vừa dứt, các cung thủ đồng loạt bắn tên, cho dù
đám người của Thác Bạc Nguyên có giãy dụa thế nào cũng khó lòng chạy
thoát, lại vừa hay ở chính giữa vòng vây, vạn tên bắn ra, cho dù có là
anh hùng gì đi nữa cũng bị bắn trúng.
Tuy Thác Bạc Nguyên dẫn
theo toàn hảo thủ, bản thân cũng là một người võ nghệ cao cường, nhưng
dù hắn có tránh né giỏi đến đâu, thì vẫn chỉ có một kết cục duy nhất,
chết.
Vốn dĩ Úy Trì Chính và Minh Trọng Mưu đã bắt tay vạch ra
một kế hoạch, Minh Trọng Mưu muốn tự mình làm mồi nhử, dụ Thác Bạc
Nguyên, còn Úy Trì Chính sẽ giả vờ muốn đầu hàng nước Di, và cung cấp
tin tình báo ngày giờ săn bắn của hoàng đế cho người nước Di, đồng thời
tiết lộ việc Minh Trọng Mưu biết võ, để hoàng đế nước Di phái Thác Bạc
Nguyên đích thân tới bắt.
Thác Bạc Nguyên đợi rất lâu mới thấy
Minh Trọng Mưu đơn thân độc mã xuất hiện, nhưng đúng vào lúc ấy, gã lại
muốn bắt sống Minh Trọng Mưu, tuy gã biết Minh Trọng Mưu biết võ, nhưng
lại không ngờ võ nghệ của Minh Trọng Mưu cao cường như vậy, bắt sống
không được, vậy thì bất kể là sống hay chết, cứ khiến cho nước Sở hỗn
loạn là được.
Đáng tiếc Thác Bạc Nguyên tính toán đâu ra đấy, lại không biết rằng bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau, cuối cùng bị Úy Trì Chính tiêu diệt.
Lúc thực hiện mưu kế, Úy Trì
Chính cho rằng Minh Trọng Mưu lấy mình làm mồi nhử như vậy quá nguy
hiểm, nhưng Minh Trọng Mưu lại vô cùng ngoan cố. Lần này hắn và Tạ Lâm
thi cưỡi ngựa, ngựa phi rất nhanh, tuy Úy Trì Chính đã biết trước địa
điểm mai phục từ lâu, nhưng vẫn tới muộn nên mới để Minh Trọng Mưu bị
trúng tên.
Úy Trì Chính thấy Thác Bạc Nguyên bị tên bắn như nhím, liền thúc ngựa đi sát lại gần, cười lạnh một tiếng, một tay đẩy ngã
Thác Bạc Nguyên chết trong tư thế đứng như trời trồng ra đất, rồi mới
xuống ngựa, tới quỳ xuống bên cạnh ngựa của Minh Trọng Mưu, cung kính
thưa: “Thần tới cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội.”
Tất cả Ngự
lâm quân cũng đồng loạt khấu đầu, các đại thần theo đến, cũng lũ lượt
làm theo: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!” Giọng nói
vang vọng, khiến chim muông trong rừng bay toán loạn.
Úy Trì
Chính nhìn vết thương trên người Minh Trọng Mưu, vì hắn mặc long bào màu đen, máu có chảy ra nhưng nhìn không rõ, tuy vậy vẫn khiến mọi người
kinh hãi, bị mũi tên dài cắm trên vai, mà vị hoàng đế mới thành niên này không hề nhíu mày. Úy Trì Chính lại nhìn tiếp đến Tạ Lâm đang được hắn
ôm trong lòng, hai người cưỡi chung một con ngựa, Tạ Lâm xưa nay mồm
miệng sắc bén, giờ đang nép mình trong lòng Minh Trọng Mưu, im lặng
không một tiếng động, cũng không hé miệng nói tiếng nào, cảm xúc trong
lòng Úy Trì Chính rất phức tạp, nhưng miệng vẫn cung kính nói: “Xin bệ
hạ hãy lập tức chữa thương, người nhất định phải giữ gìn long thể.” Nói
đoạn, hắn toan định gọi ngự y đi theo tới.
Minh Trọng Mưu ngăn động tác của hắn lại, ôm chặt Tạ Lâm trong lòng, “Úy Trì khanh, Lạc ngự y có đi theo không?”.
Úy Trì Chính ngẩng đầu nhìn thánh nhan, liếc mắt nhìn Tạ Lâm, cúi đầu thưa: “Lạc ngự y đúng là có đi theo.”
“Vậy gọi hắn tới đây, dựng lều ngay tại chỗ, lúc bắt mạch, các khanh không được phép lại gần.” Minh Trọng Mưu đáp.
“Vâng.”
Lều trại được dựng lên rất nhanh, Minh Trọng Mưu ôm Tạ Lâm đi vào trong, Úy Trì Chính đưa Lạc Thạch Thiên đến cửa lều, nhưng không tiện đi vào
theo, nên chỉ đành đứng canh bên ngoài, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
Nếu hắn nhớ không nhầm, thì Lạc ngự y thường xuyên ra vào trong cung, cũng
thường xuyên vào ra phủ Thừa tướng, việc trị bệnh cứu thương cho Tạ Lâm
cũng thường do một tay hắn lo liệu, rốt cuộc tên này có quan hệ gì với
Tạ Lâm?
Hơn thế tại sao Tạ Lâm lại yếu ớt như thế? Hoàng đế bệ hạ ôm hắn xuống ngựa, đi vào trong lều, trong lúc ấy khuôn mặt Tạ Lâm vùi
vào lồng ngực Minh Trọng Mưu, cũng chưa nhìn ra Tạ Lâm bị thương ở đâu.
Nghĩ tới xưa nay Tạ Lâm mồm miệng độc địa, lần này lại chẳng nói tiếng
nào, cũng không biết là tại làm sao, liệu có phải do trọng thương không
nhỉ.
Không dám trái hoàng lệnh, Úy Trì Chính đành đứng ở bên
ngoài lều, tâm trạng xưa nay vốn bình tĩnh bỗng thấy thấp thỏm bất an.
Thỉnh thoảng có đại thần tới hỏi thăm, Úy Trì Chính trả lời nhát gừng
lúc có lúc không, tâm trạng không biết đã phiêu du tới đâu rồi.