Trên đại điện Đại Sở, văn võ bá quan tề tựu đông đủ.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi mà toàn bộ thần tử trong triều đều có mặt, thậm chí có cả
rất nhiều những lão thần đã lâu không màng sự đời.
Đây có lẽ cũng là lần hiếm hoi mà các văn thần võ tướng trong triều đều liến thoắng
mồm năm miệng mười, người nào người nấy cứ như thể mọc thêm tám cái
miệng, hận không thể trút hết nỗi phẫn nộ của mình ra.
“Bệ hạ,
chúng thần nghe nói, Thừa tướng của triều đình Đại Sở ta là con gái, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ minh xét!”.
Hôm nay Minh Trọng Mưu thượng triều đột nhiên phải đối mặt với sự chất vấn của thần
tử trên dưới Đại Sở. Cho dù hắn biết chỉ cần Tạ Lâm còn ở trên đời, thì
rồi sẽ có một ngày hắn phải đối mặt với những chuyện này, nhưng trước sự chất vấn liên tục dai dẳng vang vọng và những cái dập đầu liên tiếp vẫn khiến hắn không khỏi sững sờ.
“Bệ hạ, Tạ Lâm là Thừa tướng của
triều đình Đại Sở, không lấy mình ra làm gương thì thôi, lại còn dám khi quân phạm thượng, mắc đại tội như vậy, bệ hạ nên trừng trị nghiêm khắc
để cảnh cáo răn đe đời sau!”.
“Không sai,” có một người cao
giọng nói, “Xưa nay triều đình ta chưa từng có tiền lệ để đàn bà con gái làm Thừa tướng, không chỉ pháp luật không cho phép, mà theo thần thấy
Tạ Lâm căn bản không có tư cách làm Thừa tướng!”.
Có lẽ có rất
rất nhiều đại thần có ác cảm với Tạ Lâm, nên giờ tất cả đều nhao nhao
lên hưởng ứng, “Đúng là như vậy! Thần sợ rằng ngay cả Tiên đế cũng bị
che mắt, ả Tạ Lâm này, nhất định phải nghiêm trị!”.
“Đúng, nhất định phải nghiêm trị!”.
Các đại thần thuộc phe của Tạ Lâm nghe thấy chối tai, phản bác: “Trong số
các ngài ai nhìn ra Thừa tướng đại nhân là con gái? Các ngài có chứng cứ gì không?”.
Ông Đạt của bộ Binh cười lạnh nói: “Chứng cứ? Còn
cần chứng cứ nữa sao? Lôi Tạ Lâm ra đây, để tất cả nhìn thử, không phải
là biết ngay à?”.
“Đúng! Lôi ra nhìn thử.”
“Lôi ra nhìn
thử cái gì mà lôi? Tạ Lâm ở trong triều nhiều năm như vậy, cho dù ngài
ấy có thật sự là nữ đóng giả nam đi chăng nữa, thì trong số tất cả các
ông, ai nhìn ra được? Hả?” Tả Minh của bộ Lễ không nhịn được nói.
Lời của ông ta khiến mọi người ngẩn ra, “Việc này……”
Mọi người thầm nhớ lại dáng vẻ của Tạ Lâm, đều không hẹn mà cũng nhớ đến
đôi mắt lạnh lẽo như băng của nàng, thêm nữa tuy Tạ Lâm dung mạo thanh
tú, nhưng khí thế kinh người, mấy năm qua chưa từng có ai có cảm giác
nàng có thể là con gái cả, giờ bị hỏi câu này, lập tức đều do dự.
Đang trong lúc suy ngẫm, thì lại nghe Ông Đạt cười lạnh lùng kiến nghị: “Có
gì mà phải nghĩ ngợi nhiều nào? Cứ để nàng ta cởi hết quần áo ra trước
mặt mọi người không phải là xong sao? Là nam hay nữ, nhìn cái là biết
ngay.”
Câu này vừa nói ra, khiến tất cả các vị đại thần cả kinh.
Những người đứng ở đây đều là những người phong kiến bảo thủ, đặc biệt
là những đại thần phe của Úy Trì Chính lại càng là những người tự cho
mình là thanh bạch liêm khiết, nay nghe thấy những lời này của Ông Đạt,
đa phần đều cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Bất luận Tạ Lâm là nam hay
nữ, thì bị ép đến bước đường phải cởi quần áo ra trước mặt mọi người,
thì e rằng không thể chịu nổi nỗi nhục này, hơn nữa với thân phận Thừa
tướng của Tạ Lâm, thể diện còn quan trọng hơn rất nhiều, rất nhiều những thứ khác, những lời của Ông Đạt, quả thực rất quá đáng.
Các gian thần theo phe của Tạ Lâm tuy rằng trong nhà thê thiếp hàng đàn, cũng có những lúc chơi bời trác táng, nhưng cũng có thể coi là cây cao bóng
lớn, bọn họ cũng không muốn Tạ Lâm ngã ngựa, hơn thế cấp trên mất hết
sạch thể diện, thì sợ rằng bọn họ cũng khó sống, thành ra nhao nhao lên
bày tỏ rằng như vậy không ổn.
Hình Dư của bộ Lễ lại càng lắc đầu
tợn, ấp a ấp úng: “Đề nghị này không được, thực ra có hơi……” Ông ta
không nói hết câu, nhưng tất cả đều biết những lời tiếp sau ông ta định
nói là gì, nên lập tức gật mạnh đầu tán thành.
Ông Đạt vốn dĩ có
thù riêng với Tạ Lâm, nên cảm thấy giờ chính là cơ hội tuyệt vời, chi
bằng nhân dịp này khiến nàng ta bẽ mặt, không ngờ quần thần lại chẳng có ai phụ họa với ông ta, liền thẹn quá hóa giận nói: “Mấy ông già cổ hủ
lạc hậu các ngài, lẽ nào không ngẫm lại thử coi, nếu ra lệnh ép Tạ Lâm
phải cởi quần áo trước mặt mọi người, nàng ta là con gái thì sợ rằng đã
thừa nhận từ lâu rồi, còn nếu nàng ta vốn dĩ là đàn ông, thì càng chẳng
có gì phải sợ, cởi hay không cởi thì cũng có làm sao?” Ông ta chỉ tay
vào quần thần, hận không thể ngoác miệng chửi thề, “Đám các ngài đúng là gỗ mục không thể chạm khắc được!”.
Nếu như Ông Đạt vẫn là Thị
lang của bộ Binh hồi đầu, thì quần thần có bị mắng cũng không sao, nhưng giờ ông ta đã bị giáng xuống ba cấp, dánh tiếng và địa vị đương nhiên
không thể bằng với ngày xưa, mọi người nghe xong, cảm thấy vô cùng chối
tai, trong lòng rất bực bội, chỉ hận không thể nổi sùng lên cãi lại cho
thỏa.
Trong thoáng chốc, bên trong đại điện, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Thù cũ hận mới, đều bốc lên ngùn ngụt.
Tranh chấp phe phái đã lộ rõ, bên nào cũng cho là mình đúng, không ai chịu nhường ai.
Đây là khoảnh khắc có thể nhìn thấy bộ mặt thật sự của các thần tử Đại Sở.
Bén nhọn, ngay thẳng chính nghĩa, lạnh lùng thờ ơ, khủng hoảng sợ hãi……
Vấn đề Tạ Lâm là nam hay nữ đã đẩy mâu thuẫn kịch liệt trong triều đình Đại Sở lên đến đỉnh điểm. Có chính nghĩa, có giảo hoạt, có thanh liêm, có
tham lam, có hờ hững bàng quan, có bình tĩnh, có phẫn nộ, có đè nén, có
nổi nóng…… đủ kiểu người, đủ loại vấn đề, giống như thể sắp bùng nổ dữ
dội, tựa như một ngọn núi lửa đã nín nhịn quá lâu cuối cùng đã phun
trào.
Rốt cuộc Đại Sở đã đối mặt với một cơn địa chấn.
Minh Trọng Mưu biết, những vấn đề này không phải ngày một ngày hai, mà đã
tồn tại từ lâu, âm ỉ suốt một quãng thời gian dài. Mâu thuẫn không phải
trước giờ không có, mà là thiếu cơ hội để bộc phát ra mà thôi.
Mà cơ hội đó đã đến đúng vào khoảng khắc thân phận của Tạ Lâm bị bại lộ.
Minh Trọng Mưu nhìn các vị thần tử của triều đình Đại Sở, ai là trung thần, hắn biết, ai là gian thần, hắn cũng quá rõ.
Trước đây từ rất lâu rồi, hắn không tài nào nhìn ra được rốt cuộc Tạ Lâm là trung hay gian, nhưng sau này, hắn đã hiểu ra.
Hắn không nói không có nghĩa là hắn không biết. Hắn không thể hiện ra không có nghĩa là hắn không hiểu.
“Bất luận có nói thế nào đi chăng nữa,” Ông Đạt lớn tiếng nói, “Ít nhất cũng phải đưa Tạ Lâm ra đây, nếu nàng ta phạm tội khi quân thật, thì chém
hoặc giết, sống hoặc chết, chuyện đó để sau hãy bàn tới.”
Quần thần thấy có lý, cũng phụ họa theo: “Đúng, cứ dẫn Tạ Lâm ra đây đã.”
“Đúng, dẫn ra đây!”.
Có người vẫn còn duy trì sự tôn kính đối với Tạ Lâm, nên không thẳng tên
của nàng, mà gọi là “Thừa tướng”, người bên cạnh liền vỗ vào đầu ông ta, thì thầm nói: “Thừa tướng nào ở đây? Tạ Lâm sớm muộn gì cũng ngã ngựa,
gió trên triều đổi hướng rồi, ngài không biết thánh ý thế nào sao? Bệ hạ đã để Sử Đạt đại nhân xử lý công việc của Thừa tướng từ trước, nên có
lẽ Sử đại nhân là Thừa tướng tương lai chắc cú rồi, ta thấy ông nên sớm
sửa lại thành Sử Thừa tướng đại nhân mới đúng!”.
Người nọ gãi gãi đầu, hoang mang: “Sử đại nhân sắp làm Thừa tướng? Sao ta không thấy thế nhỉ?”.
Người bên cạnh xì một tiếng với ông ta: “Đầu óc ngài mít đặc, có biết gì đâu.”
Bất luận có nói gì đi chăng nữa, Sử Đạt quả thực là một nhân tuyển có khả
năng trở thành Thừa tướng nhất, mọi người đồng loạt liếc nhìn ông ta,
nghĩ thầm chí ít Sử đại nhân cũng nên tỏ thái độ đi chứ, để sau này còn
tiện bề đi theo.
Kết quả Sử Đạt chỉ khoanh tay trước ngực, trầm mặc không nói, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mọi người thấy Sử Đạt không có thái độ rõ ràng, bất giác đưa mắt nhìn nhau, dựa vào suy nghĩ của cấp trên mà nói, cách nghĩ của Sử Đạt có lẽ sẽ
không khác là mấy so với cách nghĩ của bệ hạ, nhưng Sử Đạt lại tựa hồ
như đang tránh xa những phiền phức của triều đình, không kiêu ngạo, cũng không suy sụp. Kiểu như việc có làm Thừa tướng hay không, chả liên quan gì đến ông ta.
Mọi người đột nhiên cảm thấy chuyện này e rằng
không như mình đã nghĩ, tới lúc ấy bầu không ồn ào náo loạn mới giảm
xuống. Quần thần dựa hồ nhớ ra hoàng đế Vạn Triệu vẫn còn đang ngồi trên ghế rồng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, chạm ngay phải ánh mắt lạnh lùng
không chút để tâm của bệ hạ, lúc tia nhìn ấy quét đến khuôn mặt bọn họ,
tất cả không hẹn đều vội vàng cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán rơi
tí tách xuống sàn.
Cuối cùng đại điện cũng hoàn toàn yên tĩnh rồi.
Từ cổ chí kim, thần tử cũng có thể chèn ép được vua.
Ngón tay Minh Trọng Mưu khẽ khàng gõ nhịp lên tay ghế rồng, đột nhiên nhớ tới câu này.
Thế nào gọi là thần tử, là những người chia sẻ vui buồn lo lắng với vua, đó là bổn phận của thần tử. Nhưng nếu vua bạc nhược, mà thần tử lại hùng
mạnh, thì chuyện thần tử chèn ép vua cũng chẳng có gì là lạ.
Minh Trọng Mưu không bàn tới chủ đề bọn họ đang nói, mà ngược lại hỏi: “Từ lúc trẫm đăng cơ đến nay, đã được bao lâu rồi?”.
Quần thần không hiểu dụng ý của Minh Trọng Mưu khi hỏi vậy, nên cẩn thận dè
dặt trả lời: “Từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay, đã được ba năm rồi.”
Minh Trọng Mưu nghe vậy, nhắm hai mắt lại.
Quãng thời gian ba năm, nói dài cũng không phải là dài, nói ngắn cũng không
phải là ngắn, vừa đủ để một vị vua non nớt, trở nên lạnh lùng quyết
đoán.Có lẽ mối quan hệ giữa hắn và Tạ Lâm, cũng giống vậy – vua bạc
nhược thần tử hùng mạnh, vua hùng mạnh rồi thì thần tử phải thối lui.
Nhưng tình cảm hắn giành cho nàng hoàn toàn khác với đại đa số các thần tử
khác, mỗi lần Minh Trọng Mưu nhớ đến nàng, chỉ cảm thấy trái tim trở nên dịu dàng.
“Xem ra các khanh vẫn nghĩ trẫm giống với lúc mới đăng cơ,” Minh Trọng Mưu từ tốn nói, “Khi đó trẫm vẫn chưa thể tự mình chấp
chính, đại quyền rơi vào tay người khác, mặc các khanh nặn tròn nặn méo, trẫm cũng không nói gì.”
Quần thần giật thót, vội vàng cúi đầu thưa: “Chúng thần không dám.”
“Có lẽ sẽ lại có người nói rằng, cán quyền lực của Đại Sở khi ấy nằm trong
tay Tạ Lâm, không liên quan gì đến những thần tử trung trinh các khanh.” Minh Trọng Mưu ngước mắt lên, trong mắt không hề có một tia cảm xúc,
“Từng người từng người một trong số các khanh chắc chắn sẽ phủi hết bụi
bẩn trên người, giả vờ như những chuyện bẩn thỉu ấy chẳng dính dáng gì
đến mình, các khanh đều là những người thanh liêm, công bằng, những
chuyện sai trái toàn do người khác làm.”
Hắn nói rất bé, nhưng âm thanh lại truyền đi khắp cả đại điện, giống như thể vang vọng bên tai
các đại thần, “Thật đúng là bất hạnh, ôi những cánh tay đắc lực của
trẫm.” Minh Trọng Mưu thở dài, trong lời nói toát lên vẻ thâm sâu. “Trẫm may mắn thật, vì Đại Sở vẫn còn đến giờ, vẫn chưa sụp đổ.”
Trong lòng tất cả càng thêm thấp thỏm, không biết bệ hạ đang có ý gì.
Cho đến giờ phút này, quần thần mới sâu sắc hiểu được thế nào gọi là thiên uy khó đoán.
Bệ hạ rõ ràng không hề nặng lời, nhưng ẩn ý khó diễn tả trong câu chữ khiến cho quần thần không rét mà run.
Mọi người vốn dĩ cứ tưởng bệ hạ có ý định bảo vệ cho Tạ Lâm, nên trong lòng đều đang bồn chồn, thì lại nghe Minh Trọng Mưu cười nói tiếp: “Các
khanh không phải muốn nhìn thấy Tạ Lâm sao? Nhưng trái lại trẫm thấy đây là một hành động thừa thãi, tranh cãi của các khanh, trẫm thấy nực cười lắm, đây hoàn toàn là việc không cần thiết.”
“Trẫm nói cho các khanh hay, Tạ Lâm đúng là nữ đóng giả nam, các khanh nhìn thấy là biết ngay thôi.”
Quần thần sốc nặng, không ngờ Tạ Lâm còn chưa xuất hiện, bệ hạ đã thừa nhận thay nàng rồi.
Rồi lại nghe Minh Trọng Mưu nói: “Mấy cái tội khi quân đó đều là những lời vô căn cứ. Trẫm đã biết từ lâu rồi.”
“Tạ Lâm đang mang thai con của trẫm, các khanh đều biết, hậu cung của trẫm
chưa có đứa con nào, hiện giờ đứa bé này là huyết mạch duy nhất của
trẫm, đứa bé sinh ra sẽ là hoàng trưởng tử. Có chuyện gì hãy đợi đứa bé
sinh ra rồi nói tiếp.” Nói đoạn, Minh Trọng Mưu chậm rãi đứng dậy, cảm
xúc của quần thần vô cùng rối loạn, thấy bệ hạ muốn bãi triều, đành phải quỳ xuống cung kính đưa tiễn.
Sau khi Minh Trọng Mưu đi xong,
mọi người liền bu quanh Lại Xương, vây lấy ông ta ở chính giữa, “Lại đại nhân, bệ hạ nói vậy là có ý gì?”.
“Bệ hạ đã biết Tạ Lâm là con gái từ lâu rồi sao?” Có đại thần hỏi với vẻ không thể tin được.
“Bệ hạ đang bảo vệ cho Tạ Lâm đúng không? Ta thấy bệ hạ chưa chắc đã biết Tạ Lâm là con gái thì phải?”.
“Ông nói gì cơ, không phải bệ hạ nói, Tạ Lâm đang mang thai con của người sao? Tạ Lâm chắc chắn là nữ.”
Lời vừa thốt ra, lập tức như cuộn lên một con sóng ngay trong đại điện,
việc Tạ Lâm đang mang thai khiến cho các vị đại thần phát hoảng: “Hơn
thế còn là con của bệ hạ!” Có người thở dài nói.
Tất cả vẫn cảm
thấy chuyện này vô cùng khó tin, đưa mắt nhìn nhau, xôn xao bàn luận, ai nấy đều cho rằng việc này như một giấc mơ.
Có vị có vẻ như bừng tỉnh, quay đầu nhìn Sử Đạt Sử đại nhân đang đứng đầu tiên.
Con gái của Sử đại nhân Sử Hồng Dược, dạo trước muốn làm Hoàng hậu, nếu bệ
hạ thật sự có con nối dõi, thì vị hoàng trưởng tử này, đáng lẽ nên do Sử cô nương này sinh ra, kết quả vị trí mẹ đẻ của hoàng trưởng tử lại bị
Tạ Lâm cướp mất.
Mà Sử Đạt đại nhân cũng cướp đi vị trí Thừa tướng của Tạ Lâm.
Đây gọi là gì? Ăn miếng trả miếng à?
Có người trào phúng nghĩ thầm.
Khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị của Sử Đạt lúc bình thường cũng có thể coi là hiền hòa, nhưng hiện giờ hàng mày cau chặt, có lẽ cũng đang nhớ đến
chuyện từng muốn gả con mình cho Tạ Lâm. Lúc ấy Tạ Lâm lấy cớ “giường
chiếu không hài hòa” khiến ông ta phải dọn đường hồi phủ, giờ nghĩ lại
mới thấy, không phải đối phương không muốn, mà căn bản là không thể. Tạ
Lâm là một cô gái, sao có thể lấy con gái của ông ta về làm vợ cơ chứ?
Sử Đạt đại nhân bị chơi xỏ, chỉ sợ tâm tình không được ổn cho lắm.
Những người thông mình thì nên giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chứ
không phải là xông tới an ủi tâm hồn bị tổn thương của Sử đại nhân.
Nhưng cũng may mà tin thắng trận của Úy Trì Chính ở nước Di liên tiếp báo về, trước đó bệ hạ đã chỉ hôn Sử Hồng Dược cô nương cho Úy Trì đại nhân,
trai tài gái sắc, có thể coi là xứng đôi vừa lứa, vô cùng viên mãn, điều này đối với Sử đại nhân mà nói có lẽ niềm an ủi to lớn.
Lúc này
Lại Xương bị vây ở chính giữa, bị quần thần kéo tới kéo lui, mọi người
hỏi đến vấn đề “Tạ Lâm có thai hay không”, Lại Xương không tài nào trả
lời được, đành nói: “Tiểu nhân cũng khong biết giải thích sao, chỉ có
thể nói với các vị đại nhân rằng, có những chuyện, tai nghe chưa chắc đã là giả, mắt thấy chưa chắc đã là thật.”
Tai nghe chưa chắc đã là giả, mắt thấy chưa chắc đã là thật nghĩa là sao? Ông nói câu này chẳng phải cũng như không à?
Trong lòng Lại Xương nghĩ thầm, Thái hậu đã dặn dò phải làm canh cho Tạ đại
nhân, đến giờ vẫn đang còn hầm trong ngự thiện phòng đây, đến khi nào
các vị đại thần mới thả cho tiểu nhân đi đưa canh cho Tạ đại nhân?
XXX
Kể từ khi Úy Trì Chính xuất chinh đã được hơn nửa năm, Tạ Lâm mang thai được tám tháng, sang đến tháng sau liền lâm bồn.
Nàng bị giam lỏng trong phủ Thừa tướng cũng được hơn nửa năm rồi. Cửa lớn
của phủ Thừa tướng đóng chặt, không một ai biết tình hình bên trong phủ
ra sao, lại càng không ai biết tình trạng của hiện giờ của Tạ Lâm thế
nào, cũng khó trách được vì chuyện Tạ Lâm là gái giả trai đến gần đây
mới bị triều thần phát giác.
Cũng tình trạng tương tự, sau khi Úy Trì Chính dẫn binh chinh chiến, cửa lớn của phủ Thượng thư bộ Binh cũng đóng chặt, người ra người vào cũng càng ngày càng ít, tham mưu của Úy
Trì Chính là Trác Thanh, không có chuyện gì cần thiết thì cũng không
bước chân ra khỏi cửa.
Bên phía Thái hậu thực sự quan tâm thân
thiết với Tạ Lâm hơn hẳn. Suy cho cùng cũng là vị hoàng tử đầu tiên của
Đại Sở, Thái hậu chờ mong đã lâu nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều hơn,
sốt ruột nhiều hơn.
Nhưng hôm nay trong ngoài triều đình hỗn loạn đến không thể hỗn loạn hơn, tin tức truyền đến tai của Thái hậu nhanh
hơn truyền đến phủ Thừa tướng và phủ Thượng thư bộ Binh nhiều.
“Tạ Lâm vẫn còn một tháng nữa mới sinh, Hoàng thượng, ai gia biết con đang nghĩ gì.” Thái hậu ở ngồi ở sau rèm nói.
Minh Trọng Mưu trầm mặc, sau khi bãi triều không lâu, Thái hậu đã sắp xếp để gặp hắn, hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết bà chắc chắn sẽ nhắc đến
chuyện này.
“Vẫn là câu nói đó, ai gia không cho phép con và Tạ
Lâm có mảy may dính dáng gì đến nhau.” Thái hậu nói, “Tạ Lâm là gian
thần, nhưng tin đồn về nàng ta khó nghe đến mức nào, ai gia nghĩ con
không phải không biết.”
“Hai người bọn con sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.” Thái hậu bưng tách trà cung nữ dâng lên, khẽ nhấp một ngụm.
Minh Trọng Mưu không nghĩ đến hôm nay mà Thái hậu vẫn nói như vậy, hắn nheo
nheo mắt, trầm giọng đáp: “Mẫu hậu, nàng ấy mang thai cháu của người, là con trai của trẫm.”
Động tác bưng chén trà của Thái hậu khựng
lại, ánh mắt bà rơi xuống những sóng trà trong chén, sau đó nói: “Ngộ
nhỡ không phải là hoàng tử mà là công chúa thì sao?”.
Minh Trọng Mưu dựa vào lưng ghế, kiềm chế những con sóng đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng: “Thế cũng vẫn là con trẫm.”
Thái hậu im lặng không nói gì.
Tiên đế muốn định quốc an bang, nguyện vọng xây dựng công huân ngàn năm vẫn
như văng vẳng bên tai, Thái hậu không muốn quên. Công huân Tiên đế không thể hoàn thành, thì để cho Hoàng đế làm, có gì không được nào? Tạ Lâm
tình nguyện làm viên đá lót đường, vậy thì cứ giẫm lên thôi, trong lòng
có gì phải áy náy chứ?
Nhưng tại sao…… lại có cảm tình với con bé?
Thái hậu suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể lý giải nổi.
“Thái độ của văn võ bá quan trong triều, Hoàng thượng cũng thấy rồi đấy,”
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu mới nói, “Tạ Lâm cho dù không vì chuyện này
thì cũng sẽ vì chuyện khác mà ngã, con suy nghĩ lo lắng cho Tạ Lâm, ta
thấy Tạ Lâm nhất định sẽ rất cảm kích con. Đứa bé ấy, ta sẽ bảo vệ nó
thay con, nhưng mẹ của đứa trẻ thì có lẽ đã muộn rồi. Tạ Lâm vẫn còn một tháng nữa mới sinh, đến lúc ấy, ngộ nhỡ Tạ Lâm có mệnh hệ gì, ai gia sẽ giao đứa trẻ cho người khác nuôi dưỡng. So với việc nhìn con u sầu, thì chi bằng cứ để nó tan thành mây khói sẽ tốt hơn.”
“Con ấy, khi
cần quyết đoán thì phải quyết đoán,” Thái hậu lại nói thêm một câu,
“Người xưa đã nói, đau dài chi bằng đau ngắn, nếu con có thể không chút
để tâm đến cảm xúc cá nhân, thu hồi lại quyền lực của cả hai người Hầu
Thiết Tranh và Tạ Lâm, thì ai gia tin rằng con nhất định có thể vung đao cắt đứt tơ tình.” Thái hậu dịu dàng nói.