Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm Nhanh

Chương 26: Chương 26: Con dân Đại Sở




Đại điện trang nghiêm yên tĩnh, thậm chí nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống sàn.

Vị đại thần ngã gáy đập xuống đất bất tỉnh, mọi người vây xung quanh xoa bóp giảm đau cho ông ta, nhưng lại thấy ông ta chóp chép, rồi xoay người, tiếng khò khò lập tức vang lên giữa chốn đại điện đang im lặng như tờ này, hiển nhiên là đang vô cùng thoải mái nhàn nhã, thật khiến người ta phát cáu. Quần thần ngây người, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Thừa tướng đại nhân, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tái, không nhịn được trong lòng cũng thầm ái ngại, bi ai thay cho vị đại thần đang nằm trên sàn kia.

Tạ Lâm chậm rãi đi tới trước mặt vị đại thần, từ từ cúi người xuống, cánh môi mím chặt hơi nhếch lên, làm dịu đi vẻ nghiêm túc và lạnh lùng của hắn, nhưng thình lình ruột gan mọi người liền giật thót một cái. Chỉ thấy Tạ Lâm móc từ trong người ra một chiếc khăn lụa, bao bàn tay phải lại, sau đó từ từ vươn tay ra, đặt ngón trỏ gần đầu mũi của vị đại thần kia, mọi người tưởng rằng, hắn đang thăm dò hô hấp của ông ta, nhưng rồi lại thấy ngón tay của hắn vẫn tiến về phía trước, chiếc khăn gấm trên tay phải vừa hay dừng lại đúng ngay trên mũi vị đại thần, toàn bộ chiếc khăn trải ra.

Tạ Lâm ấn mạnh vào mũi ông ta, bóp chặt, chiếc khăn vừa chuẩn bịt kín miệng vị đại thần kia lại.

Quần thần thầm nghĩ không xong rồi, hồi đầu, ông ta vẫn còn nói mớ, nhưng chưa được lâu, thì hô hấp bắt đầu trở nên thô nặng, khổ nỗi miệng mũi đều bị che kín, nên căn bản ông ta không thể hít thở được chút không khí nào, chỉ từ từ bị ngạt thở —— cho đến khi ngạt chết mà thôi.

Quần thần sợ đến ngây người, trên đại điện của triều đình, tên gian thần ấy định bóp chết một vị trọng thần vẫn còn đang sống sờ sờ thế kia sao?

Cho dù thái độ của vị đại thần này không đủ cung kính, hành vi khinh mạn, nhưng cũng được coi là chăm chỉ tận tụy, không có công lao thì cũng có khổ lao, tội này chưa đến mức phải chết!

Lại Xương cũng đã nhìn quen những cảnh này rồi, lập tức định thần lại, hoảng hồn bước nhanh đến cạnh Tạ Lâm, “Tạ đại nhân, ngài mau thả tay ra đi, vị đại nhân này sắp bị ngài làm cho ngạt chết rồi!”.

Trả lời Lại Xương, chỉ là một nụ cười lạnh lùng của Tạ Lâm, hắn nhìn khắp bốn phía xung quanh, nói bằng vẻ khinh miệt: “Đến cả bệ hạ cũng giao lại chính sự cho Tạ mỗ, thì tại sao Tạ mỗ lại không thể làm chút chuyện vặt vãnh này để bệ hạ mở mắt ra nhìn?” Nói đoạn, hắn liếc nhìn vị đại thần hô hấp đang càng lúc càng nặng nề dưới bàn tay mình, nhẹ nhàng hỏi: “Ngài nói có phải không, Lại đại nhân?”.

Giọng nói tuy rằng rất nhẹ, nhưng ngữ điệu lại lãnh đạm đến dửng dưng, Lại Xương chỉ cảm thấy toàn thân đầy hơi giá, sau lưng áo lót nhất thời ướt đẫm.

Ông ta nhìn Tạ Lâm, và vị đại thần đang trong tay hắn, cuống quýt nói: “Đại nhân, bất luận thế nào đi nữa, thì cũng là một mạng người, ngài không thể hành sự tùy tiện như vậy được!” Thấy Tạ Lâm vẫn giữ vẻ mặt không chút cảm xúc nhất quyết muốn bóp chết vị đại thần kia, liền hốt hoảng đi tới chỗ người có võ công cao cường nhất trong triều – Úy Trì Chính xin sự giúp đỡ, “Úy Trì đại nhân, ngài……”

Chưa đợi ông ta nói hết câu, Úy Trì Chính cũng đã vội vàng sải bước tới, cúi lưng, định kéo Tạ Lâm ra, dựa vào võ công của hắn, thì đối phó với Tạ Lâm, đương nhiên chỉ là chuyện dưa cà mắm muối. Nhưng lúc chạm vào bả vai Tạ Lâm, lại nghe thấy Tạ Lâm lên tiếng cắt ngang, “Khoan đã!” Giọng nói không lớn, nhưng Úy Trì Chính lại cảm thấy đinh hết cả tai nhức hết cả óc, tiếng quát lạnh lùng khiến động tác của Úy Trì Chính liền khựng lại.

Đúng vào lúc ấy, Tạ Lâm lại nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, tự Tạ mỗ sẽ thả ông ta ra.” Nói xong, hắn nhấc chiếc khăn ra, vị đại thần trên sàn hổn hển hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng luồng không khí chen nhau xộc thẳng vào cổ họng của ông ta, hai bên hông nhói đau, khiến ông ta ngay lập tức bật tiếng ho khan, ý thức vốn dĩ còn mơ màng buồn ngủ, thì giờ cũng tỉnh táo lại được quá nửa.

“Đại nhân,” Tạ Lâm cười lạnh đáp, “Cứ phải gặp những chuyện liên quan đến sống chết thì ngài mới tỉnh, đúng thật là đáng vui đáng mừng.”

Vị đại thần nghe thấy câu ấy, vừa ho sặc sụa, vừa tắc tị không nói lên lời, khuôn mặt già lão nhất thời nghẹn đến đỏ bừng.

Chúng thần lúc ấy mới hiểu, thì ra vị đại thần vừa mới khóc cha gào mẹ thấu đến tận trời xanh kia, đã bác bỏ thể diện của Thừa tướng, tát một cái trời giáng vào mặt Thừa tướng, ngã lăn ra trên sàn đúng lúc Thừa tướng lên cơn, lại còn mở miệng nói mê lung tung, đó cũng là tát một cái trời giáng vào mặt Thừa tướng, bác bỏ thể diện của Thừa tướng.

Không ngờ lại bị Thừa tướng nhìn thấy, ra tay trừng phạt.

Mà Thừa tướng cũng tàn nhẫn quá, bịt miệng bịt mũi, thiếu chút nữa là khiến người ta mất nửa cái mạng rồi.

Hắn vứt chiếc khăn vừa bịt miệng bịt mũi đó vào người ông ta, nói bằng giọng hiểm ác: “Chiếc khăn tay tặng cho ngài, sau này có làm sai việc gì thì hãy nhớ đến kỷ niệm bị trừng phạt ngày hôm nay.” Nói đoạn, lại móc ra một chiếc khăn khác, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi hai tay, cứ như thể trên tay dính thứ gì không sạch sẽ vậy, rồi liếc mắt nhìn Lại Xương, trầm giọng nói: “Đại thần trong triều đình ta kêu cha gọi mẹ sắp thấu đến tận trời xanh rồi. Trời xanh thì đang ở đây, ngay trước mặt ngài và ta, nhưng thiên tử thì không biết đang ở phương nào.”

“Lại đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy,” Hắn lạnh lùng nói, “Những câu nói Tạ Lâm ta coi mạng người như cỏ rác, là gian thần của triều đình, Thừa tướng lộng quyền, khiến Tạ mỗ xấu hổ vô cùng. Có các vị thần linh trên trời dưới đất, Tạ mỗ này không mong có công, chỉ cầu không mang tội mà thôi.”

Hắn nheo nheo mắt, đôi mắt hẹp dài mà sắc lẻm, “Để Tạ Lâm không đến mức trở thành tội nhân thiên cổ, Lại đại nhân, có thể vì Tạ mỗ, mà nghĩ ra cách lấp liếm không.”

Mọi người đều không ngờ được rằng hắn lại nói ra những lời này.

Trước giờ Tạ Lâm tự cao tự đại, không coi ai ra gì, trên dưới khắp triều tuy rằng vô cùng bất mãn với hắn, sau lưng đều nói hắn là gian thần, nhưng lại e sợ quyền thế của hắn, chưa từng nhắc đến những lời này trước mặt Tạ Lâm, thật không ngờ, hắn lại biết rõ thế.

Đã không muốn gánh cái danh tội nhân thiên cổ, thì cũng đừng làm những chuyện khiến người khác oán hận chứ.

Văn võ bách quan, trong lòng căn phẫn, vô cùng bất mãn.

Úy Trì Chính đứng một bên, cũng không biết đang nghĩ gì, thấy vẻ mặt Tạ Lâm lạnh lùng hờ hững, ánh mắt vốn dĩ sáng lấp lánh, giờ đột nhiên ảm đạm đi nhiều.

Lại Xương cũng không ngờ hắn lại nói ra những lời ấy.

Một Thừa tướng đại nhân tự giễu mình là gian thần của triều đình, trong mắt không coi ai ra gì lại mỉa mai bản thân mình như vậy, khiến tổng quản thái giám đột nhiên cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải.

Ông ta chăm chú nhìn vào mắt Tạ Lâm, bỗng nhận ra, đôi mắt của hắn, đen trắng rõ ràng, trong suốt như bầu trời đêm được rửa sạch. Lạnh lùng, kiên định, đầy kiêu ngạo.

Đôi mắt ấy toát lên sự kiên cường mạnh mẽ từ trong xương tủy của con dân triều đình Đại Sở.

Người này rõ ràng là một gian thần, sao lại có ánh mắt như vậy nhỉ?

Lại Xương nhìn đến ngẩn người, nghĩ ngợi hồi lâu, rồi mới chậm chạp đáp: “Được rồi, tiểu nhân nói, đại nhân nghe này.”

Lệnh hoàng đế tuy rằng khó làm trái, nhưng giang sơn này là giang sơn của người dân Đại Sở, thân là con dân Đại Sở, cũng nên gánh vác một số chuyện, quyết đoán một số việc.

XXX

Cẩm Tú cung, xa hoa lộng lẫy.

“Bệ hạ, nào, thần thiếp rót rượu cho người.” Sương phi của cung Cẩm Tú, tà áo dài tha thướt vén lên, nàng ta nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo xuống, khiến xương quai xanh trắng trẻo có thể nhìn thấy thấp thoáng bên trong áo.

Minh Trọng Mưu vươn tay ra, ngón tay mơn man gò má xinh đẹp mĩ lệ của Sương phi, rồi đến chiếc cằm thon nhọn của nàng ta, nhẹ nhàng nâng lên, Sương phi ngước mắt nhìn hắn, rồi lại mang theo vẻ xấu hổ rụt rè cúi đầu xuống. Mị hoặc vô cùng, quyến rũ khôn kham, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào bị nàng ta dụ hoặc đều phải mê mẩn.

Đây mới là người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, người phụ nữ hiểu được thế nào là hứng thú. Minh Trọng Mưu bật cười, khẽ lắc đầu, “Ái phi à, vậy là không đúng rồi.”

Sương phi không hiểu, liền ngẩng đầu lên, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Minh Trọng Mưu, lại cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng phiêu diêu: “Sao lại không đúng chứ?”.

Câu hỏi rất thỏa đáng, thể hiện rõ sự hứng thủ của nàng ta với lời nói của mình, nhưng lại không quá hỗn xược, tâm lý hoàng đế của Minh Trọng Mưu vô cùng hài lòng. Hắn nâng cầm Sương phi, để nàng ta ngẩng mặt lên, sát lại gần mình, soi thấy mình trong đáy mắt nàng ta, “Thân là thê tử, mà nàng vẫn không biết cách tán tỉnh sao?”.

Khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế bệ hạ gần trong gang tấc, khiến sắc mặt của Sương phi liền đỏ ửng, tự mình rót rượu cho mình, sau đó khẽ ngậm một ngụm trong miệng, rồi ngón tay mềm mại chạm vào mặt bệ hạ, sát lại từng chút từng chút một.

Minh Trọng Mưu thầm hài lòng.

Đây mới là người phụ nữ thức thời hiểu chuyện phong tình chứ, biết trẫm, hiểu trẫm, không như……

Nghĩ đến đây, tâm tư đột nhiên dừng lại, chỉ một thoáng thất thần thôi, mà đã quên luôn vừa nãy hắn muốn Sương phi làm gì, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của cô gái trước mặt bỗng dần dần phóng to lên, gần đến nỗi có thể nhìn thấy tì vết của làn da dưới lớp trang điểm, Minh Trọng Mưu cau mày, nghiêng luôn mặt đi, Sương phi vốn dĩ định hôn vào môi hắn, cuối cùng lại rơi xuống gò má hắn.

Sương phi giật mình.

Minh Trọng Mưu cũng giật mình, lúc ấy hắn mới nhớ ra vừa này mình đã bảo Sương phi làm gì.

Cung Cẩm Tú bỗng nhiên trở nên im lặng mất một lúc.

Sương phi tư thế tao nhã trở lại chỗ ngồi, chỉ là khi nhìn hắn, khuôn mặt đẹp tuyệt thế vô song, ánh mắt trong veo nhất thời ẩm ướt, rõ ràng giống như không có chút cảm xúc nào, nhưng cũng lại giống như muốn bật khóc.

Minh Trọng Mưu bỗng thấy có chút xẩu hổ, nhưng nhìn đôi mắt được trang điểm bằng cách vẽ một đường viền màu đen vòng quanh, đuôi mắt kéo dài xếch lên, hắn đột nhiên nhớ tới một đôi mắt không hề được trang điểm, nhưng lại vô cùng giống với đôi mắt đã được trang điểm ngay trước mặt đây.

Một đôi mắt rất trong, nhưng cũng lại rất sắc.

Minh Trọng Mưu đột nhiên thấy rùng mình, ho khan vài tiếng thông cổ họng, cầm đũa lên, gắp một ít thức ăn bỏ vào bát Sương phi, “Nào, ái phi, ăn món này đi.”

Sương phi vẫn u oán nhìn hắn, “Bệ hạ, đây là làm cho người, thần thiếp không ăn món này.”

“……”

Minh Trọng Mưu nghe thấy, lặng lẽ gắp một đũa thức ăn y hệt thế, nhét vào miệng, ngậm cánh môi lại, chầm chậm nhai.

Trẫm buộc phải nghỉ ngơi ba ngày, không phải để bản thân mắc nghẹn.

Nếu nghỉ mà không vui, thì trẫm còn nghỉ làm gì nữa? Còn chẳng bằng tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Minh Trọng Mưu lại gắp thêm một đũa thức ăn nữa, nhưng lần này chiếc đũa lại được đưa đến bên miệng Sương phi, hắn cười cười nói, “Ái phi, ăn nào.” Vẫn là món ăn ấy, ái phi, trẫm không tin nàng không ăn.

Sương phi nhìn cọng rau xanh bóng dầu mỡ, đang đung đưa đón gió trên chiếc đũa làm bằng ngọc, trắng đi đôi với xanh, xanh đi đôi với trắng, trông rất đẹp. Sau đó lại liếc nhìn Minh Trọng Mưu, chỉ thấy hắn rõ ràng là đang cười, nhưng dưới ánh nến, lại có một tầng bóng đen bao phủ lấy hắn, khiến ý cười trở nên vô cùng âm hiểm.

Sương phi bỗng nhiên nhớ ra, có một hôm nghe đồn rằng Thừa tướng đại nhân nguyên lão ba triều của Đại Sở, quyền khuynh triều dã, tính cách hắn ta lạnh lùng thâm hiểm, tâm cơ khó dò, Sương phi rất hiếu kỳ, hôm đó lúc trong cung có tiệc rượu mới len lén nhìn trộm, chỉ thấy con người ấy rõ ràng nghe nói đã hai mươi sáu tuổi rồi, vậy mà da mặt trắng trẻo trơn láng, thư sinh nho nhã, hiển nhiên là cực kỳ trẻ trung, thỉnh thoảng cười khẽ một cái, dáng vẻ trông vô cùng dễ nói chuyện, tính cách chẳng mảy may có điểm nào giống với tin đồn cả, nên không tin chút nào.

Nhưng trong chính buổi tiệc rượu đấy, có một sứ thần của phiên bang, rõ ràng đã lễ nghi cung kính hoàng đế triều đình Đại Sở, nhưng ngôn từ lại găm đầy đao kiếm, khiến người ta phải căm tức. Quần thần đều thấy căm phẫn, cảm giác như bị xúc phạm, người nào trong lòng cũng đầy lửa giận, bất mãn đùng đùng. Ngay cả bản thân nàng ta, cũng không nghe lọt tai nổi, rất muốn khiến cho tên sứ thần đó phải câm miệng.

Trong bữa tiệc, duy chỉ có Thừa tướng đại nhân đột nhiên bật cười. Giống như đóa hoa lê đồng loạt nở giữa núi đồi, giữa bạt ngàn cây cỏ. Khuôn mặt tuấn tú tuy đang mỉm cười, nhưng lại không mảy may mang theo ý cười.

Nụ cười đó, cho đến tận giờ phút này, nàng ta vẫn còn nhớ như mới thể vừa mới hôm qua.

Sau nụ cười đó, Thừa tướng đại nhân chỉ nhàn nhã nói vài câu ngắt lời, không hề có một chữ thô tục nào, cũng không hề thấy có vẻ gì là tức giận, ngữ điệu không nóng cũng chẳng lạnh. Không ngờ tên sứ giả đó vừa nghe xong, sắc mặt lập tức tái mét, sau đó xấu hổ không biết nhét mặt vào đâu, bỏ chạy trối chết.

Nụ cười của hoàng đế bệ hạ lúc này, giống hệt với nụ cười của Thừa tướng đại nhân hôm đó.

Sương phi chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi dần dần bò lên sống lưng, đành phải lặng lẽ bưng bát lên, định đón lấy món ăn bệ hạ gắp cho.

Vốn tưởng bệ hạ sẽ thả đũa ra, để món ăn trên đũa phiêu du rơi vào trong bát, nhưng bệ hạ lại nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười khoe răng, chiếc đũa vẫn giữ cọng rau xanh, “Nào, ái phi, há miệng ra, món ăn ngon như vậy, sao lại lãng phí được, cứ ăn luôn đi là xong thôi.”

Hơi lạnh trên cả người bệ hạ càng lúc càng đậm. Sương phi khóc thầm trong bụng, chỉ đành phải mở cánh môi anh đào, tách hàm răng ra, cắn một miếng.

Minh Trọng Mưu nhìn chằm chằm vào nàng ta, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, bụng liên tục nói thầm: Cắn, cắn đi, cắn cho trẫm! Đũa của trẫm, cho nàng dùng, đó chính là ân sủng! Gắn bó như môi với răng, đó gọi là sủng hạnh!

Đây mới là người phụ nữ thức thời hiểu chuyện phong tình, hiểu ý của trẫm, thuận theo ý trẫm, tuyệt đối không giống như người đó……

Nhìn thấy Sương phi cắn một miếng từ “ngự đũa” của bệ hạ, Minh Trọng Mưu lại nhớ đến chuyện ấy, bỗng nghe thấy giọng cao vút của một tên thái giám ở bên ngoài gọi: “Bệ hạ! Bệ hạ!” Gọi được hai tiếng, còn cảm thấy chưa đủ, đập mấy cái liền lên cánh cửa.

Đáng tiếc cửa khóa, hắn có đập cũng chẳng vào được.

Minh Trọng Mưu bị tiếng động đó dọa cho giật nảy mình, tay thả lỏng đũa, cọng rau xanh rơi thẳng xuống yết hầu Sương phi, tí nữa thì nghẹn chết nàng ta.

Phớt lờ Sương phi đang ho khù khụ bên cạnh, Minh Trọng Mưu cao giọng giận dữ quát: “Không phải đã nói rồi sao, không gặp ai hết, tên nô tài nhà ngươi không hiểu những lời trẫm nói hả?”.

“Bệ hạ, không phải……” Gã thái giám khiến bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, giọng nói run run, vẫn đứng đó lẩy bà lẩy bẩy, nói với vẻ sợ sệt: “Là…… Là Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân dẫn theo các vị đại thần tới đây, khí thế hùng hổ lắm ạ!”.

Đến lúc ấy Minh Trọng Mưu mới hiểu rõ tình hình, giọng của người vừa nói, chính là Lại Xương, người vẫn thường hầu hạ bên cạnh hắn. Mà hiện giờ, đáng lẽ Lại Xương đang lo ứng phó với các vị đại thần trên đại điện của buổi triều sáng chứ nhỉ.

“Thừa tướng đại nhân” dẫn theo “các vị đại thần” tới đây? Tới cung Cẩm Tú này á?

Sắc mặt Minh Trọng Mưu tái mét.

Gì thế này? Tạ Lâm tới để bới lông tìm vết sao?

“Chặn lại!” Minh Trọng Mưu đứng phắt dậy, khí thế cũng hùng hổ không kém, hắn sải bước, đi tới trước cửa, nhìn thấy then vẫn cài rất chắc chắn, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng ghé sát vào khe cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Lại Xương, ngăn lại cho trẫm, trẫm tin tưởng ngươi!”.

“Nô tài……” Lại Xương thở hổn hển, tiếng trả lời thì thầm truyền đến từ bên ngoài khe cửa, “Nô tài ngăn rồi, nhưng mà……”

Nhưng mà sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.