“Không phải,” Tạ Lâm nói, “Những thí sinh ấy, các ngài xem qua một lượt đi, rồi sắp xếp bọn họ theo thứ tự, từ dưới lên trên là được.”
Cái gì?!
Hai vị đại nhân Hình Dư và Tả Minh sốc không thốt lên lời.
Lẽ nào đại nhân thực sự có dụng ý nào đó? Lẽ nào mấy bài thi này thực sự có điểm bất phàm?
Hai vị đại nhân nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, cũng không nhìn ra được nội dung gì, nhưng nghĩ con mắt nhìn người của Thừa tướng đại nhân cao thâm, khác một trời một vực với đám người phàm phu tục tử bọn họ, đang định khiển trách viên quan ghi chép đứng bên cạnh vì tội sắp xếp thứ tự những người này bừa bãi. Thì đột nhiên một vị đại nhân ghé vào tai hai người thì thầm gì đó, lúc ấy hai người mới ngộ ra.
Má ơi, lẽ nào Thừa tướng đại nhân cố ý làm thế.
Mấy hôm trước, không ít quan viên tới phủ Thừa tướng tặng thứ này biếu thứ kia, tuy rằng người khác không nhìn thấy bọn họ biếu xén những gì, nhưng người nào người nấy ngồi kiệu, phô trương thanh thế, khiến mọi người chú ý đến từ lâu rồi. Đặc biệt là trong lúc khoa cử thế này, biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào chủ khảo, lại càng nhiều những kẻ muốn tóm được lỗi sai của quan chủ khảo. Giờ vừa nhìn thấy mấy bài thi này, đã có thể khiến cho Thừa tướng đại nhân chủ động đề ra thứ tự của bọn họ, hơn thế còn không màng đến xếp trước hay xếp sau, suy nghĩ một lát, là lập tức nhận ra ngay đó chính là con cái những vị quan đã tới tặng lễ vật cho Thừa tướng đại nhân.
Vì thế vị đại nhân vừa ghé tai nói nhỏ với hai vị Hình Tả xong, hai người thông minh như vậy, hiểu ngay tức thì.
“Đại nhân,” Hình Dư cau mày, “Mấy thí sinh này, tư chất tầm thường, văn viết lạc đề, câu cú lủng củng, nếu như bọn họ cũng được chấm điểm xếp hạng, thì sẽ khiến những người khác bị trượt, hạ quan cho rằng, như vậy là không công bằng với những thí sinh khác.”
Tả Minh cũng nói: “Tạ đại nhân, hạ quan cũng có ý này, kỳ thi Hương vốn dĩ là để tuyển chọn nhân tài cho quốc gia, đám đầu gỗ này, chúng ta hạ quan thật sự không hiểu sẽ dùng như thế nào.”
Cảm nhận của ông ta và Hình Dư về Thừa tướng đại nhân có chút không giống nhau. Thừa tướng đại nhân xuất thân từ Hộ bộ, nên trên dưới Hộ bộ cũng ít nhiều cũng có ý thân thiết sùng bái, Thừa tướng đại nhân tuy rằng có năng lực quản lý phi phàm, nhưng cả ngày trong đầu đều quanh quẩn cái danh gian thần, nên tâm tư của những người trong Hộ bộ cũng có chút phức tạp.
Vì thế ngay cả lúc ông khuyên nhủ Thừa tướng đại nhân, cũng có chút không tự chủ được, mang theo vẻ chân thành chu đáo, khiến Hình Dư đại nhân thỉnh thoảng không nhịn được liếc sang nhìn.
Tạ Lâm uể oải nhướng mắt, liếc nhìn người đã ghé tai nói nhỏ với hai vị đai nhân, hỏi: “Ngươi là ai?”.
Người này không ngờ Tạ Lâm đã không trả lời hai vị đại nhân, lại quay ra tra hỏi mình, gã tự ý thức được tố chất tâm lý của mình chẳng phải vững vàng gì cho cam, không kìm được thấm thấm mồ hôi trên trán, cúi đầu trả lời: “Hạ quan là chủ sự Lễ bộ Nghi chế, họ Nghiêm, tên là Nghiêm Quán.”
Tạ Lâm “Ồ” một tiếng, lại hỏi tiếp: “Thì là người của Lễ bộ, ta còn tưởng người của Bộ binh chứ.”
Sắc mặt Nghiêm Quán hơi thay đổi, cúi đầu, không trả lời.
“Vì ngươi và Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính, ở một mức độ nào đó rất giống nhau.”
Lúc này sắc mặt Nghiêm Quán tái hẳn đi. Gã hiểu ngay, Tạ Lâm rõ ràng đã nhìn ra rồi. Úy Trì Chính và Tạ Lâm, vốn dĩ là hai thế lực trong triều, bên nào bên nấy đều tích cực tìm cách tóm đuôi đối phương. Vì chuyện Thừa tướng quỳ suốt hai ngày hai đêm khiến cho vết thương do roi quất tái phát lần trước, mà mối quan hệ giữa hai bên đã hòa hoãn đi đôi chút, nhưng suy cho cùng vẫn bất đồng chính kiến, mâu thuẫn khó hóa giải, hai người tất lẽ phải phân ra hai phái, hai thế lực cũng giống như nước với lửa.
Nghiêm Quán đúng là người của đảng Úy Trì Chính, đều thuộc kiểu nguyên tắc, đen trắng phân minh. Lần này gã vội vàng bới móc chỗ sai của Thừa tướng, nào ngờ lại để lộ thân phận. Vì thế, không khỏi có phần ảo não.
Tạ Lâm quan sát sắc mặt không được tốt lắm của gã, bèn nói tiếp: “Ngươi cũng không cần phải buồn phiền như vậy, đây không phải lỗi của ngươi.” Rồi hắn lại tiện tay vứt một bài thi nữa, viên quan bên cạnh vội vàng nhặt lại, vẽ hai dấu chéo thật to, “Chỉ trách phụ thân của ngươi thôi.” Tạ Lâm mắt chẳng thèm nhìn, nói: “Tướng mạo của ngươi và ông ấy quá giống nhau, cứ như đúc ra từ một khuôn, dù có muốn không nhận ra cũng khó.”
Lúc ấy hai vị đại nhân Hình Tả mới liếc sang nhìn, Hình Dư đại nhân không kìm được kinh ngạc thốt lên: “Thừa tướng đại nhân không nói, hạ quan cũng không biết, Nghiêm Quán, Nghiêm Liễu Phương Công bộ Thị lang ngày trước, là gì của ngươi?”.
“Chính là phụ thân của hạ quân.” Nghiêm Quán cúi đầu nói.
Nghiêm Liễu Phương, chính là người lén bớt xén nguyên vật liệu khi tu xửa Lô Dương các ngày ấy, bị bệ hạ phát hiện, bệ hạ không chỉ miễn chức quan của Nghiêm Liễu Phương, mà còn chém đầu ông ta.
Nghiêm Quán tự biết rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thừa tướng, nếu không chuyện của Nghiêm Liễu Phương, bệ hạ tuyệt đối sẽ không phát hiện ra một cách dễ dàng như thế. Vì thế cả ngày đầu óc mê muội chỉ toàn chứa những chuyện có liên quan đến Thừa tướng, khắc cốt ghi tâm, phải báo thù.
Đợi đến khi gã khôi phục được lý trí, thì mới phát hiện ra, mình đã đứng cùng một phe với Úy Trì Chính mất rồi.
Úy Trì Chính là kiểu người theo đuổi sự hoàn hảo lý tưởng, nhưng kẻ địch của kẻ địch, chính là bạn. Nghiêm Quán và Úy Trì Chính thành một phe, đương nhiên là vì lý do này.
“Tóm lại,” Tạ Lâm lại tiện tay vứt một tờ bài thi nữa, nói: “Chuyện này đã xong, bài thi của những thí sinh này, thiết nghĩ các ông trong lòng đều đã có tính toán rồi, không hổ là con của trọng thần trong triều đình ta, trong ngôn từ, cũng có rất nhiều kiến giải sâu sắc, chi bằng các ông cứ nghiên cứu cẩn thận đi, rồi sẽ phát hiện ra những điểm khác biệt, ngoài ra,” Hắn chỉ về phía mấy bài thi khác, “Những bài thi này, các ông cùng cầm đọc thử đi, cách nghĩ cũng thú vị lắm, nhưng có thể nhìn ra được trong nhà không có bà con thân thích gì là đại thần trong triều, nên nhãn giới có hơi thiển cận một chút, nhưng qua thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ là miếng vàng phát sáng.”
“Còn về phần hai bài thi trong tay các ông,” Tạ Lâm ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế, khoanh tay lại, “Thật ra ta cũng đã đọc qua rồi, một bài quá ổn trọng, một bài quá linh hoạt, một tuân thủ quy tắc, một lại nghĩ quá xa đến mức sáo rỗng, nhưng so với đám bài kia, thì hay hơn nhiều, có lẽ, Trạng nguyên và Bảng nhãn chính là hai người này, các ông thương lượng xong đi, rồi báo với ta một tiếng là được.”
Tạ Lâm lười biếng duỗi thắt lưng, thở dài than: “Mấy ngày nay cứ phải nhìn cái đống chữ này, mệt đến mỏi cả cổ, nhớ tay nghề xoa bóp của Mặc Nhi quá.” Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười.
Vài vị đại nhân vô cùng bội phục, nhủ thầm quả nhiên Thừa tướng chính là Thừa tướng, tuyển chọn nhân tài khoa cử, từ con em quan lại trong triều đến con em thường dân áo vải, Thừa tướng đại nhân đều khai quật được ưu điểm của họ, ngay cả hai bài thi đứng đầu này, Thừa tướng cũng đã xem qua từ lâu rồi, còn định sẵn cả Trạng nguyên, Bảng nhãn nữa.
Nhưng nghe Thừa tướng đại nhân nói mãi nói mãi, lại nói đến thị thiếp trong nhà mình, cũng không biết đang nhớ đến giấc mộng đêm xuân nào, mà nụ cười trên miệng lại dịu dàng đến thế, khiến vài vị đại nhân không kìm được khóe miệng co giật.
Quả nhiên là bản sắc gian thần của Thừa tướng đại nhân, không hề tầm thường tí nào, muốn giấu cũng không giấu được.
XXX
Rất nhanh hoàng bảng đã được công bố, mấy nhóm người lập tức vây lấy, ồn ào đông đúc, đám người Lục Cận gần như không thể chen vào được.
(Hoàng bảng thường dùng để công bố những sự kiện lớn tầm quốc gia, như khi hoàng đế lên ngôi, đại hôn của hoàng đế, hay hoàng đế lập thái tử,……)
Lục Cận đã thấp thỏm suốt mấy ngày nay rồi, đắc tội với gian thần Thừa tướng, hắn mà thi đỗ, thì có mà trời sập. Dạo gần đây cứ trằn trọc mãi, suy nhĩ rất lâu, đã bắt đầu cân nhắc tới chuyện thu dọn hành lý, giải tán về nhà, cũng khỏi cần phải xem hoàng bảng làm gì nữa, cứ thu dọn quần áo luôn cho nhanh.
Đang nghĩ, thì lại bị nhóm người phía sau vây lấy, xô xô kéo kéo, đẩy hắn từ vòng ngoài vào hẳn bên trong. Hắn quả quyết bắt đầu tìm từ phía dưới lên trên, dò xem từng người từng người một, đột nhiên thấy một cái tên, hai mắt lập tức phát sáng, hét toáng lên: “Mã Chí Hoa, Mã Chí Hoa, có tên của huynh này!”.
Hắn vừa hét lên xong, thì ngay sau đó đám người xung quanh liền hô to, có người chúc mừng, có người thở dài chán nản. Mã Chí Hoa vội vàng chen vào, “Đâu cơ, đâu cơ?”.
Lục Cận chỉ, “Đây, Tam giáp xếp thứ nhất, truyền lư!”.
(Truyền lư nghĩa là sau khi thi Đình xong, ngay từ lúc sáng sớm đã xướng danh những người đỗ.)
Mã Chí Hoa nhìn, đúng thế thật, khóe miệng bất giác lắp bắp, mọi người xung quanh cũng nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Lục Cận lại nhìn tiếp lên phía trên, bảng quá dài, danh sách có đến trăm người, nhìn thấy cái tên Ứng Tông, đã là rất giỏi rồi, đến khi nhìn kỹ lại hẳn hoi, không khỏi phá lên cười, “Ứng Tông, huynh cũng đỗ rồi, Nhị giáp, xếp thứ năm mươi sáu.”
Bốn người đồng hương, nay đã đỗ hai, Lục Cận cười không khép được miệng, Ứng Tông cũng vô cùng sung sướng. Mọi người xung quanh có người không ngừng nói chúc mừng, có người trông có vẻ hơi bệnh, đứng đầu Tam giáp thì cũng coi như thôi, giờ lại còn cả Nhị giáp nữa. Trượt vỏ chuối rồi, có vài người đã chuẩn bị khăn gói về quê.
Lục Cận tiếp tục tìm lên trên, càng tìm trái tim càng lạnh giá. Đã nhìn mấy lần rồi mà chẳng thấy tên hắn và Trầm Hòa Anh đâu. Tuy rằng trong bốn người tài học của hai bọn họ là giỏi nhất, nhưng ngọa hổ tàng long khắp nơi, nhân tài tuyệt học nào mà không có? Huống hồ lại còn đắc tội với chủ khảo lần này, có rớt cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nên Lục Cận cũng không có quá nhiều tự tin.
Tìm khắp cả bảng Nhị giáp suốt một lượt, cũng không thấy tên của hai người, Lục Cận đã tuyệt vọng lắm rồi. Vốn tưởng rằng, Ứng Tông và Mã Chí Hoa cũng còn có thể đi đỗ ghi danh, thì có lẽ gã Thừa tướng gian xảo đó, có lẽ không ghi thù đâu, nào ngờ……
Đang trong lúc tuyệt vọng, thì đột nhiên có một người vỗ lên vai hắn một cái, quay đầu lại nhìn, thì thấy Trầm Hòa Anh. Trầm Hòa Anh là người ổn trọng như vậy, mà ánh mắt cũng nhìn đăm đăm vào hoàng bảng, không hề suy chuyển, cánh môi mềm có chút run rẩy, “Lục Cận, huynh nhìn Nhất giáp đi, huynh không dám nhìn đúng không? Ta cũng không dám nhìn.”
Lục Cận ngạc nhiên, bèn liếc nhìn lên trên, lập tức trái tim cũng nhảy thót lên một cái.
Chỉ thấy trên đó ghi:
Trạng nguyên: Lục Cận.
Bảng nhãn: Trầm Hòa Anh.
Thám hoa: Giải Luân.
Giải Luân là ai, Lục Cận không biết, hắn chỉ mải chìn trân trối lên tấm bảng kia, sống chết nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên bảng, Lục Cận, Trầm Hòa Anh.
Hai cánh môi của hắn run rẩy, quay đầu lại nói với Trầm Hòa Anh: “Chúng ta đỗ rồi hả?”.
Trầm Hòa Anh cong khóe miệng, “Đỗ rồi.”
“Còn là Trạng nguyên với Bảng nhãn nữa.”
“Ừ.”
Lục Cận không kìm được nhảy dựng lên, cao giọng hét: “Ta phải gửi thư về cho cha mẹ, báo cho bọn họ biết, ta đã thi đỗ rồi, còn đỗ Trạng nguyên nữa, huynh cũng viết thư về cho cha mẹ đi, báo với bọn họ, mình đã thi đỗ Bảng nhãn, huynh nói với bọn họ đi, mau, mau lên.”
Trầm Hòa Anh nhìn chữ trên hoàng bảng, không biết tại sao, dường như có đôi phần ảm đạm, miễn cưỡng gượng gạo nói: “Huynh cứ viết trước đi, huynh viết xong thì ta viết.”
Lục Cận chỉ mải vui vẻ, không chú ý đến thần sắc của hắn, lúc này thấy bộ dạng hắn như vậy, bất giác chần chừ: “Lẽ nào ta thi đỗ Trạng nguyên, nhưng huynh chỉ đỗ Bảng nhãn, ta hơn huynh một bậc, nên huynh không vui?” Hắn vỗ vỗ lên bả vai Trầm Hòa Anh, “Đừng như vậy mà, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt,” nói đoạn hắn nhìn sang Ứng Tông và Mã Chí Hoa, hỏi xác nhận, “Đúng không?”.
Hai người Ứng Mã cười tủm tỉm, “Có huynh đệ có năng lực như vậy, chúng ta cầu còn không được nữa là, sau này hai người làm quan lớn, bọn ta sẽ bắt hai người phải dìu dắt bọn ta đấy.”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
Trầm Hòa Anh cũng cười, “Đó là hiển nhiên rồi, thứ tự có là gì, ta không để ý đâu.” Mấy người cùng kéo nhau đi uống rượu chúc mừng một bữa, còn nói phải đến tửu lâu. Cả đám ồn ào nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Trầm Hòa Anh lúc sắp đi, không nhịn được lại quay đầu liếc nhìn hoàng bảng, miệng lẩm bẩm: “Tại sao không phải là đỗ Thám hoa?” Cũng không biết hắn đang nói ai, ngay sau đó liền bị Ứng Tông kéo đi.”
Mọi người đang cùng nhau bàn bạc, thì bị một người khác chặn đường, bốn người đưa mắt nhìn, thì thấy đó là một nam tử trẻ tuổi, mặc quan phục, trông vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy bọn họ, bèn nói: “Các vị đợi thêm một lát đã, bảng cáo thị này còn thiếu vài chữ, đợi Nghiêm mỗ bổ sung thêm.”
Bốn người nghi ngờ, ngoài trừ lúc ở trên trường thi Hương ra, cả bốn chưa được gặp vị quan nào, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy, nên cũng đồng loạt dừng bước.
Chỉ thấy viên quan họ Nghiêm ấy, thấp giọng dặn dò gì đó vị thủ vệ bên cạnh, vị thủ vệ bèn cao giọng nói: “Đại nhân, bút mực, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn rồi đây.” Nói xong, bèn lấy ra từ bên cạnh, đưa cho hắn.
Vị quan họ Nghiêm lúc ấy mới dẫm lên ghế, đứng ở chỗ cao, điền thêm vài chữ vào hoàng bảng. Sau khi viết xong, gã còn thổi thôi cho khô, rồi bước xuống.
Mọi người tiến lại gần để xem, mới thấy trên đó, viết mấy chữ sau:
Những người thi đỗ có tên trong danh sách này, còn phải trải qua một kỳ kiểm tra nữa, mời hai mươi người của Nhất giáp và Nhị giáp, vào đầu tháng Sáu, diện kiến bệ hạ, đến lúc đó mới định thứ tự.
Mọi người lập tức xôn xao, thế này là sao, thì ra điện thí vẫn còn đang ở giai đoạn đầu đã yết bảng, đám quan các ông đang chơi bọn ta sao?
Vị quan họ Nghiêm lớn tiếng nói: “Kỳ thi lần này vốn dĩ định là ai đỗ, thì đó sẽ được coi là thành tích cuối cùng, nhưng bệ hạ lại cho rằng, quốc có quốc pháp, những chế độ của triều đình ngày trước, vốn dĩ nên làm theo, nên mới có kỳ điện thí, nhưng xin các vị yên tâm, đã có tên trên bảng này, thì tất sẽ được làm tiến sĩ, các vị không cần phải lo lắng.”
Nói là như vậy, nhưng nếu bệ hạ không thoải mái, hủy bỏ tên của tiến sĩ nào, thì tiến sĩ đó cũng đâu thể nói được gì.
Vì thế những người có tên trong bảng xếp hạng, có người thở dài ngán ngẩm, có người thì định ra sức liều một phen xem sao. Còn về phần những người thi trượt, chỉ có thể nói: “Còn nhìn cái gì nữa? Có thi gì cũng chẳng đến lượt chúng ta đâu, quay về nhà chăm chỉ đọc sách thôi!”.
Lục Cận cười nói: “Xem ra Trạng nguyên Bảng nhãn cũng chưa định hẳn, Trầm huynh vẫn có thể cố gắng thêm đấy.”
Ngược lại Trầm Hòa Anh cười đáp trả với vẻ khó lường, “Bất luận có ra sao, ta không định tranh giành gì với huynh cả, nhưng gã Giải Luân kia có vẻ không tầm thường đâu, cẩn thận hắn sẽ đoạt mất chức Trạng nguyên của huynh đấy.”
Lục Cận bật cười ha ha: “Chỉ cần Thừa tướng đại nhân công bằng, thì một tên Giải Luân nhỏ bé kia, có gì ghê gớm?”. Hắn vốn dĩ là một người vô cùng tự tin, nếu ngày đó không đắc tội với Tạ Lâm, e là cũng không sợ bóng sợ gió như thế, giờ đã định thần lại rồi, đương nhiên sợ gì mà không phô ra khí thế hào phóng thường ngày.
Trầm Hòa Anh chỉ biết mỉm cười lắc đầu.