Tạ Lâm chậm rãi tiến đến cửa lớn của thư viện Lư Dương, đang muốn bước vào trong, thì lại bị hai gã gác cửa chặn lại, “Trọng địa của hội thi, không nhiệm vụ miễn vào.”
Thân là quan chủ khảo mà lại bị chặn ngoài cửa, nhưng Tạ Lâm cũng không hề nổi giận. Suy cho cùng nhìn khắp lượt cả cái triều đình Đại Sở từ khi khai quốc tới nay, là quan chủ khảo nhưng lại không coi mình là chủ khảo, cũng chỉ có mình Tạ Lâm như vậy mà thôi.
Tạ Lâm cười cười, “Các ngươi thông báo với bên trong một tiếng, nói rằng Tạ Lâm đã đến rồi, vậy là được.”
Hai gã gác cửa vừa nghe thấy hai chữ “Tạ Lâm”, thì liền lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ. Nhưng thấy bộ y phục Tạ Lâm mặc đơn giản, chất liệu tuy là thượng hạng, nhưng vì giặt giũ nhiều nên có hơi bạc màu, khác biệt rất lớn với gã gian thần trong lời đồn. Hai gã không khỏi quay ra nhìn nhau, một trong hai lên tiếng hỏi: “Ngài tạm thời đợi ở đây một lát, để bọn ta vào trong thông báo.”
Tạ Lâm vẫn mỉm cười dễ tính: “Làm phiền.”
Lúc Minh Trọng Mưu bước vào cửa, hai gã liền biết ngay vai vế của hắn không hề nhỏ, áo bào dệt bằng gấm, thấp thoáng có thể nhìn thấy hoa văn hình con rồng được thêu bằng chỉ vàng trên đường viền cổ áo, không chỉ phong độ khí phái, mà toàn thân đều toát lên vẻ quý tộc, chỉ nhìn hai vị đại nhân Hình Dư và Tả Minh vây xung quanh thôi là cũng đủ biết Minh Trọng Mưu là người vô cùng đặc biệt.
Bởi vậy trong khi hai vị đại nhân còn chưa kịp lên tiếng, Minh Trọng Mưu đã dặn bảo Tạ Lâm chờ ở bên ngoài, gã gác cửa lập tức hành động dứt khoát, dạ một tiếng, xoay người quay lại vị trí.
Vừa mới đến cửa lớn, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Tạ Lâm và gã gác cửa còn lại, “Con cháu nhà quyền quý khắp thiên hạ giờ sắp tụ tập cả về đây, tranh giành công danh đến sứt đầu mẻ trán, các hạ cũng có bà con thân thích chứ, hôm nay có đến tham gia thi cử không?”.
Gã gác cửa trả lời bằng giọng nói lạnh lùng: “Đương nhiên là không c, nếu có, thì tiểu nhân cũng đã không đứng ở đây.”
Tạ Lâm nhìn thân hình rắn chắc, vóc dáng cao lớn của đối phương, cười đáp: “Ngươi là tiểu nhân? Nếu ngươi là tiểu nhân, thì há chẳng phải ta thành lùn một mẩu ở chỗ này sao?” Hắn vỗ vỗ lên bả vai của gã, an ủi, “Không sao đâu, nếu có một ngày, ngươi có bà con thân thích, lên kinh ứng thi, thì cứ nói với ta một tiếng, Tạ mỗ nhất định sẽ tranh thủ lúc làm quan chủ khảo, giúp đỡ cho các ngươi.”
Khóe miệng gã gác cửa co giật.
Vừa nói đến đó thì gã gác cửa đi thông báo từ bên trong chạy ra, nghe thấy câu này, trong bụng hắn vốn dĩ còn đang nghi ngờ không biết đối phương có phải là Tạ Lâm không. Thì đoạn đối thoại đó hiển nhiên đã bộc lộ rõ bản chất gian xảo của Tạ Lâm rồi. Gã thở phào nhẹ nhõm nói: “Tạ đại nhân, không phải là chúng tiểu nhân không cho ngài vào, mà là bên trong có một đại nhân vật, bảo ngài đợi một lát, ngài tạm thời chờ ở đây đi vậy.”
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng mày.
Là đại nhân vật nào, định tiếp đón mình, nhưng lại còn bảo mình đứng chờ ở ngoài này thế?
Đang nghĩ, thì nhìn thấy bên trong cửa lớn, có một người chậm rãi bước ra, bóng râm âm u từ trên người hắn vì có ánh mắt trời chiếu vào mà dần dần tan đi.
Tạ Lâm vừa nhìn thấy, liền vội cúi đầu, khom người hành lễ, “Bệ hạ.”
Hai gã gác cửa kinh hãi, nhưng người ở bên trong đã bước ra, cặp mắt thâm trầm sắc nhọn như mũi dao, phong độ phi phàm, khí chất cao quý đến ép người. Nghĩ tới dáng vẻ của các vị đại nhân Hình Dư, cung kính lễ độ với người này, tuy rằng biết đối phương là người cao sang, nhưng không ngờ địa vị lại cao sang đến mức độ ấy.
“Tạ Lâm.” Minh Trọng Mưu lạnh lùng nói, “Đi cùng với trẫm,” Hắn nghiến răng nói, “Trẫm có rất nhiều lời, muốn nói khanh.”
Tạ Lâm vừa nghe thấy bệ hạ có chuyện quan trọng muốn nói, vội vàng tuân lệnh, còn lo lắng hỏi: “Bệ hạ muốn thần đi cùng, thần không dám không đi, nhưng bệ hạ thân thể đáng giá ngàn vàng, không thể coi nhẹ được. Thần không biết võ công, không bảo vệ được cho bệ hạ, tốt nhất bệ hạ nên dẫn theo vài người biết võ.”
Minh Trọng Mưu hờ hững đáp: “Bản thân trẫm biết võ.” Chẳng hiểu sao, lần này bên người ngoài Tạ Lâm, hắn không muốn để bất kỳ ai đi theo cả, bất luận đó là nam, hay nữ. Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, muốn cùng Thừa tướng tâm sự chuyện trong nhà, không muốn bất cứ ai cản trở mình.
Không ngờ vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tạ Lâm không biết đang thì thầm to nhỏ nói gì đó với một trong hai gã gác cửa, gã đó còn liên tục gật gật đầu, thế còn chưa đủ, Tạ Lâm còn vỗ vỗ lên vai gã, “Sau này nếu ngươi cần gì, thì cứ thoái mái nói ra, có bà con thân thích định thi cử giành công danh, Tạ mỗ cũng có thể giúp đỡ được đôi chút. Hoặc là, “Tạ Lâm cười cười, “Nếu ngươi muốn lấy vợ, Tạ mỗ tuy quen biết ít, nhưng cũng sẽ giúp hết sức mình.”
Khóe miệng gã gác cửa lại giật thêm cái nữa, rồi mới quay đầu chạy vào.
Minh Trọng Mưu cau mày rất kinh, “Tạ Lâm, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lại dám lạm quyền âm mưu làm việc riêng ngay dưới mắt trẫm sao!?” Hơn thế lại còn sán lại gần cái gã gác cửa nữa chứ! Trong lòng Minh Trọng Mưu vô cùng khó chịu.
Tạ Lâm cười cười, “Hắn giúp thần một việc lớn như vậy, đương nhiên phải cảm tạ người ta rồi.”
Minh Trọng Mưu hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.
Tạ Lâm lắc đầu bất đắc dĩ, đi theo sau.
Hoàng đế bệ hạ xuất cung, nhưng lại không dẫn theo các hộ vệ, ngộ nhỡ có thích khách, thì biết làm sao? Tạ Lâm dù có làm trái ý của Minh Trọng Mưu, cũng không thể không lo nghĩ đến vấn đề an toàn của đối phương được. Đành dặn dò một trong hai gã canh cửa vào trong nói với nhóm đại nhân Hình Dư một tiếng, để bọn họ phái vài hộ vệ, ầm thầm đi theo.
Không ngờ Minh Trọng Mưu lại bài xích như vậy.
Minh Trọng Mưu đi trước, Tạ Lâm nối gót theo sau.
Minh Trọng Mưu căn bản vẫn còn đang giận đùng đùng phăm phăm đi về phía trước, qua một lúc, cảm giác được bước chân Tạ Lâm đang theo sát, bất tri bất giác, bước chân của chính hắn cũng dần chậm lại. Hoặc có lẽ là vì sợ người phía sau không theo kịp, hoặc là vì một nguyên nhân nào đó, Minh Trọng Mưu cảm thấy trái tim của hắn, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Kinh thành phồn hoa, ngựa xe tấp nập.
Người đi qua kẻ đi lại, cả người mặc áo gấm như Minh Trọng Mưu, suy cho cùng cũng rất ít, đại đa số đều là vải bố sợi đay, dáng đi vội vã, nhưng giữa đất trời, lại yên tĩnh đến lạ.
Minh Trọng Mưu cũng thoải mái được đôi chút, thả chậm bước chân, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
Tiếng rao tiếng thét nơi phố chợ, tiếng bước chân người đi đường, và cả tiếng y phục sột soạt rất khẽ do bị một cơn gió thổi qua nữa.
Nhìn những sạp hàng rong bên đường, Minh Trọng Mưu giống như tìm lại được cảm giác hào hứng mới mẻ ngày xưa. Trước khi tiên đế đăng cơ, hắn vẫn còn là một Quận vương. Hắn không có nhà cửa phủ đệ trong kinh thành, chỉ có tôn danh Quận vương mà thôi, khác với những vị hoàng tử bình thường khác, hắn lớn lên ở bên ngoài hoàng thành. Sau khi tiên đế đăng cơ, thân phận của hắn loáng cái đã thay đổi, trở thành Thái tử, sau đó liền lên ngôi. Trở thành hoàng đế rồi, cả đời này, đều bị bó buộc trong cung, khó có cơ hội được xuất cung lấy một lần.
(Quận vương là danh hiệu dành cho các hoàng tử, có đất phong cấp quận trong phạm vi đế quốc.)
Tiếng rao từ một sạp hàng, thu hút hắn, hắn liền bước đến gần, thấy trên sạp bày bán rất nhiều những món trang sức long lanh rực rỡ, một cây trâm hình như là làm bằng bạch ngọc khắc hình chim khổng tước, khi cầm lên, sợi tua rua liền chảy xuống men theo những ngón tay, xúc cảm ấm áp vô cùng. Chủ sạp vừa nhìn món đồ hắn chọn, liền vội vàng chạy tới, hưng phấn nói: “Khách quan quả là có con mắt tinh đời, cây trâm này được chế tác từ ngọc đấy, không giống với những thứ vàng bạc khác, nó vừa thanh nhã lại đặc biệt, không hề tục khí chút nào, nếu tặng cho con gái, thì bảo đảm cô gái đó sẽ rất thích.”
Minh Trọng Mưu nhìn cây trâm lấp lánh, tâm tư dường như có chút rung động.
Vừa nhìn là biết ngay món đồ này không đáng tiền, khác hẳn với những món đồ trân quý hiếm có trong cung, hay cống phẩm từ các nước khác. Nhưng sự khác nhau này, không biết tại sao, lại khiến Minh Trọng Mưu nhớ tới quãng thời gian trước đây khi còn là Quận vương, lúc ấy hắn cũng thích những sưu tầm những thứ đồ chơi mới mẻ kiểu này, phàm là món đồ quý giá, thượng hạng, đều không bao giờ tiếc ra giá mua về, còn hiện giờ dù muốn thứ gì là có thứ nấy, thì hắn lại hoài niệm những món đồ rẻ tiền và không thiết thực này.
“Tặng cho con gái ư?” Minh Trọng Mưu nghĩ ngợi, rồi hỏi, “Bao nhiêu tiền?”.
Gã đó giơ tay lên, “Không nhiều không ít, vừa đúng mười lượng bạc.”
Minh Trọng Mưu sờ lên người, quả nhiên không mang theo tiền, bèn sai Tạ Lâm: “Trả tiền đi.”
Tạ Lâm nhìn theo, quả nhiên là thế mà. Minh Trọng Mưu thân là hoàng đế, đương nhiên trên người có thói quen không mang theo tiền, bản thân là người đi cùng bệ hạ, tất lẽ là phải móc tiền túi ra rồi. Tạ Lâm liếc nhìn cây trâm hắn cầm trên tay, lông mày cau lại, chán ghét nói: “Cái món đồ này, mà cũng đáng giá mười lượng bạc cơ à?”.
Gã bán hàng vẫn đang cân nhắc, Minh Trọng Mưu toàn thân gấm vóc, chất vải mềm mại, hoa văn tinh tế, vừa nhìn là biết ông chủ giàu có, còn người đi sau lưng hắn, khoan không nói đến dáng vẻ thư sinh tuấn tú vội, chỉ nhìn bộ y phục bị giặt đến bạc màu kia, cũng biết là không có tiền, chắc chắn là người hầu đi theo. Gã chủ động nịnh nọt ông chủ giàu có, nhưng ông chủ còn chưa cần nịnh nọt gì thì đã cắn câu rồi, nhưng cái tên không có tiền kia, sao lại làm bộ mặt chán ghét kinh thế?
Gã bán hàng vội vàng nói: “Khách quan, ngài đừng thấy nó đơn giản mà lầm, chiếc trâm này được chế tác từ loại bạch ngọc thượng hạng, khắc hình chim phượng hoàng sải cánh, hơn thế soi lên ánh mặt trời, trong suốt long lanh, thứ này chắc chắn là đáng tiền.”
Minh Trọng Mưu cũng nói: “Không phải chỉ có mười lượng bạc thôi sao? Trả cho hắn đi. Huống hồ thứ này, ta cũng rất thích, tặng người ta cũng vừa đẹp……”
Không biết tại sao, Tạ Lâm vừa nghe thấy ba chữ “tặng người ta” lại cảm thấy có phần hơi chói tai, không nhịn được lạnh lùng nói: “Vậy thì để thần trả.”
“Vốn dĩ nên vậy mà.”
Tạ Lâm móc túi tiền từ trong người ra, hơi nới lỏng dây buộc, số bạc trắng lấp lánh khúc xạ dưới ánh mặt trời, khiến đôi mắt gã bán hàng sáng lóe lên.
Nhưng Tạ Lâm lại thắt miệng túi lại.
Sau đó tiếp tục móc, móc tới móc lui, móc ra một xâu xu đồng, và ném cho gã bán hàng, “Cộng cả lại, có lẽ cũng không đến một lượng, ngươi cầm tạm đi.” Gã bán hàng vội vàng vơ lấy, “Cám ơn, cám ơn.” Sau đó nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt chờ mong, đợi hắn trả nốt số còn lại.
Nhưng Tạ Lâm lại nhét túi tiền trên tay vào lại trong người, nói với Minh Trọng Mưu: “Tiền trả xong, Gia có thể đi rồi.”
Minh Trọng Mưu cũng ngây người, gã bán hàng lập tức bày ra bộ mặt đau khổ, “Chỗ này còn chưa đủ một lượng, mà hai vị đã muốn cầm cái trâm này đi, thì tiểu nhân lỗ chết mất, hai vị không ngại thì trả thêm hai lượng nữa đi, để tiểu nhân còn thu hồi vốn?”.
Tạ Lâm lườm hắn ta một cái, hờ hững nói: “Chỗ ta cho ngươi, là đủ thu hồi vốn rồi.” Thân là Thừa tướng, nên biết rõ cuộc sống của dân chúng, đây là điều đương nhiên, huống hồ Tạ Lâm xuất thân từ Hộ bộ, rốt cuộc cây trâm này đáng giá bao nhiêu tiền, liếc mắt cái là biết ngay.
Gã bán hàng nghe xong, định tranh cãi tiếp, thì Tạ Lâm đã nói: “Sau này đừng có ăn nói vớ vẩn nữa, món đồ này rõ ràng khắc hình chim khổng tước, ngươi lại bảo nó là phượng hoàng. Chỉ là một con chim bình thường, dù có bay lên cành cao, cũng chẳng thể tôn quý được, vẫn chỉ là một con chim mà thôi. Hơn thế,” Tạ Lâm nghiêm mặt, hơi ghé lại gần, trầm giọng nói, “Phượng hoàng là linh vật của hoàng tộc ta, lẽ nào có thể tùy tiện chơi đùa như vậy sao? Nếu để quan lại nhìn thấy, có tịch thu chín họ nhà ngươi, cũng không đủ.”
Gã bán hàng hoảng sợ, ánh mắt lập tức dại đi, đứng ngây người tại chỗ.
Sau khi Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm rời đi, hai người trầm mặc một lúc rất lâu Minh Trọng Mưu mới nói: “Chiếc trâm này, thật sự chỉ đáng chút tiền vậy thôi sao?”.
“Ngọc này là giả, số tiền vừa nãy trả còn nhiều hơn giá trị của nó.” Tạ Lâm đáp.
Minh Trọng Mưu nhìn chiếc trâm trong tay, thở dài, “Nói như vậy, thứ này không tặng được rồi.”
Tạ Lâm khẽ “hừ” mũi một cái, cũng không biết là đồng ý hay đang mất kiên nhẫn nữa.
“Dù sao, món đồ này cũng là do khanh mua, trẫm thân là vua một nước, tặng cho con gái, chắc chắn sẽ bị người khác cười chê, chi bằng, cho khanh vậy.”
Tạ Lâm ngây người, vẻ mặt đầy chán ghét, “Thần là đàn ông, lấy thứ này về để làm gì chứ? Người cứ ban thưởng bừa cho một cung nữ hay ai đó cũng được, đừng ban cho thần.”
Vẻ mặt chán ghét của Tạ Lâm, khiến Minh Trọng Mưu nổi cáu: “Ai bảo tặng cho khanh, không phải khanh có ba thị thiếp sao? Tặng cho các nàng ta đi, nếu vẫn không ổn, thì đem cho người hầu trong phủ các khanh, dù sao, cũng đã mất một lượng bạc rồi, số tiền đó không thể để lãng phí được.”
Bệ hạ cũng biết tiền của hắn rất khó kiếm, vậy sao vừa nãy còn quả quyết bắt hắn trả?
Tạ Lâm bực bội nhận lấy, nhét vào trong ngực, “Được rồi, thần thay mặt các nàng ấy, cảm tạ bệ hạ.”
Minh Trọng Mưu liếc trộm, thấy Tạ Lâm cất đi rồi, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Cứ để cho ngươi phải ghét đấy! Thứ do chính mình mua, thì tự mình cầm lấy mà chơi đi, Thừa tướng của trẫm ạ.