Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 29: Chương 29: Không đau ở đâu cả




“Máu, toàn là máu thôi, sau lưng Thừa tướng đại nhân toàn là máu.”

Mặc dù ánh mặt trời gay gắt ngay trên đầu, nhưng quần thần vẫn nhìn thấy rất rõ. Vì bề mặt bộ triều phục của Tạ Lâm màu đỏ, nên vết máu sau lưng hắn không lộ rõ, nhưng trên toàn bộ những đường viền hoa văn thêu bằng chỉ vàng thì lại nhuốm đầy máu, lúc ấy quần thần mới phát hiện, thì ra trên người Thừa tướng đại nhân bị thương, quỳ suốt hai ngày hai đêm, thân thể Tạ Lâm suy cho cùng cũng không phải là sắt đá, miệng vết thương cuối cùng cũng vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo.

Tình trạng như thế đương nhiên không tiện để quỳ, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, tư thế tiêu chuẩn mười phân vẹn mười, nếu không phải sau lưng là một mảng màu đỏ sẫm, thì dường như mọi người còn tưởng rằng, hắn không hề bị thương, hoặc không mảy may biết thế nào là đau.

Đúng là quái vật.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

Lại Xương vốn dĩ đang định khuyên Tạ Lâm nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn, duy trì thể lực, nhưng Tạ Lâm lại chẳng thèm để tâm, cứ như thể không nghe thấy gì, không hề có tí phản ứng nào.

Lại Xương biết tính khí Tạ Lâm ngoan cố, hệt như tảng đá dưới hố phân, vừa thối lại vừa cứng, sẽ không dễ dàng nghe lời khuyên nhủ của người khác đâu, vì thế liền cùng với Úy Trì Chính nghĩ ra ý này, cho dù nhiều lời đến hỏng luôn cả mồm mép, cũng phải khuyên Tạ Lâm nghỉ ngơi một lát.

Ai ngờ vừa nói được hai câu, thì bất thình lình nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của vị đại thần sau lưng Tạ Lâm, khiến Lại Xương giật nảy cả mình, mọi người nhìn theo ánh mắt vị đại thần đó, cũng đều bật ra tiếng kinh hô. Lại Xương nghi ngờ, trong lòng nổi lên dự cảm không lành, vội vàng nhìn về phía sau lưng Tạ Lâm, quả nhiên thấy, tuy dưới lớp triều phục đỏ không quá rõ ràng, nhưng từng mảng từng mảng máu đỏ tươi khiến Lại Xương phải kinh hãi thở dốc.

Trên trán Tạ Lâm thấp thoáng một tầng mồ hôi mỏng, Lại Xương còn nghĩ thầm là vì trời nóng quá, không ngờ là vì vết thương quá đau nên mới thế, liền hốt hoảng nói: “Đại nhân, đại nhân, ngài mau đi nghỉ một lúc đi, tiểu nhân sẽ không nói đâu, các vị đại nhân cũng sẽ không nói đâu, sau lưng ngài toàn là máu kìa, đại nhân, ngài nên đi nghỉ đi!”.

Tạ Lâm vẫn quỳ rất nghiêm chỉnh, tư thế không hề thay đổi, không từ chối cũng chẳng tiếp nhận, dường như…… dường như không hề nghe thấy, hoàn toàn không có cảm giác.

Lại Xương và Úy Trì Chính đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi hoặc, lo lắng, lúng túng trong mắt của đối phương.

Lẽ nào…… lẽ nào Tạ đại nhân vì đau quá mà mất đi tri giác rồi sao? Giờ ngài ấy cứ quỳ như vậy, là vì những ý niệm không biết gọi tên là gì đang chống đỡ cho ngài ấy ư?

Lại Xương nghiến chặt răng, thấp giọng nói: “Đại nhân, đắc tội rồi.” Nói đoạn, ông ta tóm lấy bờ vai gầy yếu của Tạ Lâm, dùng lực lắc lắc vài cái, lớn tiếng gọi: “Đại nhân, ngài làm sao thế? Ngài mau tỉnh lại đi!”.

Tạ Lâm dửng dưng nhìn ông ta, đồng tử tối đen, không hề nhìn thấy mảy may bóng dáng của Lại Xương.

Trong lòng Lại Xương không ngừng lo lắng, nên càng lay hắn dữ dội hơn, “Đại nhân, ngài có thấy lời tiểu nhân nói không? Đại nhân!”.

“Đại nhân, ngài đừng dọa tiểu nhân, ngài đi nghỉ một lát đi.”

“Đại nhân, xin ngài hãy nói vài câu đi, đại nhân……!” Lại Xương gào thét hồi lâu, nhưng không ngờ chưa nói được mấy câu, thì yết hầu đã như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào, không nói tiếp được.

Úy Trì Chính ở bên cạnh duỗi tay ra, đặt mu bàn tay lại gần trán Tạ Lâm.

Chỉ thấy mu bàn tay mát mát, lớp mồ hôi trên trán Tạ Lâm dính cả lên tay hắn, khiến hắn thấy hơi lạnh.

Từ lúc nào lại ra mồ hôi lạnh thế này, Úy Trì Chính đương nhiên là hiểu rất rõ. Ánh mặt trời gay gắt, sẽ không khiến Tạ Lâm đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy ánh mắt Tạ Lâm lạnh lẽo như đêm đen, trong lòng Úy Trì Chính rúng động, tay duỗi ra rồi, giống như chạm phải mãnh thú rắn độc, vội vàng rụt trở lại. Cũng không dám chạm vào đối phương nữa.

Đây là gian thần sao? Hắn cũng làm được những chuyện như thế này ư?

Úy Trì Chính chỉ cảm thấy sâu thẳm trong trái tim mình, là một khoảng trống rỗng.

Lại Xương ở bên cạnh Úy Trì Chính đột nhiên đứng bật dậy, vội vàng sải bước đến trước cửa lớn, hoảng loạn nói: “Bệ hạ, bệ hạ, Thừa tướng ngài ấy……” rồi định đập cửa, dường như ông ta đã quên mất rằng, ông ta còn có thể đi từ cửa sau, hoặc nếu ông ta có bản lĩnh, từ cứ đường đường chính chính mà xộc thẳng vào, nhưng ông ta lại quên sạch bách, chỉ biết đập mạnh lên cửa, như thể không làm thế, thì trong lòng ông ta thấy bất an vậy.

Cửa mở ra vang lên một tiếng rất to, Minh Trọng Mưu lao ra, hàng mày kiếm hung hăng cau chặt cả lại, “Thừa tướng làm sao?”.

“Thừa tướng ngài ấy…… ngài ấy……” Lại Xương thực sự rất hoảng sợ, vừa nãy ông ta bất chấp việc thất lễ, tóm chặt lấy vai của Tạ Lâm, tuy hình như không đúng chỗ bị thương nặng, nhưng cũng có máu tươi, nhuốm đỏ cả ngón tay ông ta. Máu đỏ như vậy, khiến cho vị thái giám tổng quan từng trải sự đời cũng không biết nên làm thế nào.

Minh Trọng Mưu không đợi ông ta nói cả câu hoàn chỉnh, bèn gạt ông ta sang một bên, đi tới trước mặt Tạ Lâm. Khuôn mặt đối phương đã trắng bệch, giống như có thể nhìn xuyên qua được, cặp mặt trong suốt như thể trống rỗng, khiến trái tim Minh Trọng Mưu, có một loại cảm giác hỗn loạn mà trước đây chưa từng có.

“Tạ Lâm, khanh làm sao vậy!?” Ánh mắt Minh Trọng Mưu gắt gao nhìn đăm đăm vào Tạ Lâm, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn, hắn liền kiên nhẫn cắn răng đợi phản ứng của Tạ Lâm.

Lại Xương chạy đến, hốt hoảng nói: “Bệ hạ, đại nhân ngài ấy…… đại nhân ngài ấy hình như vì đau đớn quá mức, nên không nghe thấy gì, tiểu nhân nói thế nào, ngài ấy cũng không đáp lại.”

Đúng vào lúc Úy Trì Chính cũng tưởng rằng Tạ Lâm sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, thì lại thấy trong con ngươi đã rã ra của Tạ Lâm, lại một lần nữa tập trung lại. Hình bóng của Minh Trọng Mưu, hiện lên rõ ràng trong đồng tử của hắn.

“Bệ hạ,” Giọng nói của Tạ Lâm, do khát và mất sức, nên đã đạt đến mức độ thô khàn sạn, “Người đã ra rồi ư?”.

Minh Trọng Mưu nhìn thấy hắn yếu ớt đến mức sắc mặt nhợt nhạt, không đành lòng nổi giận.

“Phải.” Hắn nói.

“Bệ hạ sẽ quay lại thượng triều, xử lý triều chính chứ?”.

Minh Trọng Mưu nghe giọng Tạ Lâm yếu ớt thô khàn, đột nhiên cảm thấy trong mắt mình, có thứ gì đó cứ quanh quẩn vấn vít, có lẽ là hạt cát bay vào, rồi hắn nghe thấy bản thân mình nói: “…… Trẫm sẽ quay về.”

“Làm một đấng minh quân, khiến tất cả quần thần phải nể phục chứ?”.

“……” Thời gian Minh Trọng Mưu trầm mặc kéo dài thêm đôi chút, nhưng vẫn nói, “Ừ.”

“Thương dân như con, coi trọng xã tắc, coi trọng dân tình, coi trọng giang sơn chứ?”.

“……”

Tạ Lâm mỉm cười mỏi mệt, “Bệ hạ không cần phải quan tâm đến thần, thần biết, thần không phải là thần tử bệ hạ mong chờ. Nhưng,” Hắn nhìn khắp một lượt xung quanh, các vị đại thần văn võ của triều đình Đại Sở đều đang ở đây cả, “Bọn họ thì phải, trong số bọn họ, sẽ có người phải.”

Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy cát lẫn vào trong mắt mình càng lúc càng nhiều, khiến cho mắt hắn càng trở nên mơ hồ, ẩm ướt hơn, nhưng dường như lại nhìn rõ một số việc, một số người, một số vật hơn, và cũng lại dường như một số việc, một số người, một số vật lại thật giả khó phân biệt hơn.

Cuối cùng hắn đáp: “Tạ Lâm, kim khẩu một khi đã mở, thì tuyệt đối không nói hai lời, khanh nghe cho kỹ đây.”

“Trẫm, hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu, đứng đầu triều đình, chí hướng thủy chung giành cho ngàn vạn con dân của trẫm, bình chiến loạn, giải ưu phiền, để mọi người không phải chịu cảnh đói rét, khiến cả Đại Sở của trẫm, vững chắc như sắt như đồng, đám người trộm cắp vô lại, không có kẽ hở nhũng nhiễu, khiến giang sơn của trẫm, phát triển phồn vinh, ngàn đời ca tụng.”

“Trẫm của trước đây, nói được, lại không làm được, nhưng từ hôm nay trở đi,” hắn nhìn vào đôi mắt Tạ Lâm, nói rành rọt từng chữ một, “Trẫm nói được, thì nhất định sẽ làm được.”

Tạ Lâm nhìn đăm đăm vào ánh mắt hắn, dường như đang phân biệt xem hắn có nói dối không, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tự mình nói với mình: “Tiên hoàng, người có nhìn thấy không? Con trai của người, đã trưởng thành rồi.”

Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Bệ hạ, người thua rồi.”

Nói xong, dường như thứ gì đó giúp hắn cầm cự đã tan biến, hoặc có thể vì cuối cùng đã giành được thắng lợi, khiến hắn nhẹ nhõm. Sức lực toàn thân của Tạ Lâm cạn kiệt, thân thể nghiêng đi, ngã vào lòng Minh Trọng Mưu, hôn mê.

XXX

“Khi nào thì hắn tỉnh?”.

Ngày Tạ Lâm bị ngất, Minh Trọng Mưu bất chấp hết cả lễ nghi, bế ngang hắn lên, sải bước đến chiếc giường vừa bố trí trong Cẩm Tú cung lúc trước, đặt hắn nằm sấp xuống, tránh động vào miệng vết thương trên lưng, đồng thời quát lớn: “Ngự y đâu! Lại Xương, đi tóm một tên ngự y tới đây!”.

Lại Xương xấp xấp ngửa ngửa chạy đi, Minh Trọng Mưu cúi người, đang muốn cởi áo của Tạ Lâm ra để xem vết thương, nhưng Úy Trì Chính đứng bên cạnh lại hơi cau mày, cảm thấy không ổn lắm, bèn ngăn lại: “Bệ hạ đừng vội, hay là đợi ngự y tới khám xem vết thương thế nào đã.”

Minh Trọng Mưu chạm tới phần cổ áo, định cởi ra.

Còn Lại Xương vừa mới ra khỏi Cẩm Tú cung, thì gặp ngay một người ăn vận như ngự y xách theo một cái hòm nhàn nhã đi qua. “Là ngự y đúng không?”.

Gã ngự y gật gật đầu, “Phải phải phải? Lại Xương đại nhân, có bệnh nhân cần tiểu nhân khám sao?”.

Ông ta lập tức túm lấy ống tay áo gã đó, “Đương nhiên rồi, cứ đi theo ta khắc biết!” Nói xong, Lại Xương lôi luôn gã ngự y vào trong Cẩm Tú cung, đưa mắt về phía Tạ Lâm đang nằm trên giường, “Thừa tường của bản triều, Tạ đại nhân, ngươi mau qua xem bệnh cho ngài ấy đi, sau lưng ngài ấy bị thương.”

Gã ngự y bước vội đến, không khỏi kêu lên: “Vết thương gì đây thế này, sao nhiều máu thế,” Gã nhìn hoàng đế và một loạt các vị đại thần trong phòng, hàng mày tuấn tú nhíu lại, xua xua tay như thể xua ruồi, nhấc hòm thuốc lên mở ra, “Tiểu nhân phải xem bệnh, mời các vị ra ngoài trước.”

Có vị đại thần thấy gã bất kính với hoàng đế bệ hạ, liền nổi giận quát: “Thái độ gì vậy hả? Người ngươi vừa đuổi ra ngoài chính là……” chính là đương kim hoàng đế đấy!?

Minh Trọng Mưu cau mày, quay đầu lại nhìn ông ta, vị đại thần liền im bặt, mấy lời sau đó cũng không dám nói tiếp, bước lui xuống.

“Bất luận là ngươi làm gì, nếu hắn thiếu mất một sợi tóc, nguy hiểm một mảy may, thì trẫm sẽ chỉ hỏi tội một mình ngươi thôi!”.

Gã ngự y nheo nheo mắt, nhìn trường bào bằng lụa đen thêu chỉ vàng của Minh Trọng Mưu, khí độ oai phong, hoàn toàn không mù mờ như đám quần thần.

Gã nhếch miệng cười cười, “Đó là đương nhiên, xin bệ hạ cứ yên tâm.”

XXX

Gã này đã biết thân phận của bệ hạ, vậy mà vẫn bất kính thế.

Quần thần bị nhốt ở bên ngoài cánh cửa khóa, thì thầm to nhỏ.

Lại Xương định sai mấy tên thái giam khiêng ghế ra, để bệ hạ ngồi nghỉ tạm trong khi chờ đợi. Nhưng Minh Trọng Mưu lại cười lạnh, “Ngồi cái gì mà ngồi, Thừa tướng vẫn còn ở trong kia để người ta cứu chữa, vậy mà trẫm vẫn có thể ngồi đây nghỉ ngơi được ư?” Hắn vung tay áo, “Không ngồi!”.

Lại Xương đành phải tấp tểnh lui xuống.

Minh Trọng Mưu đứng ở trước cửa Cẩm Tú cung, ánh mắt gắt gao nhìn lên cánh cửa. Bất chợt nhớ đến khoảnh khắc Tạ Lâm ngẩng đầu lên mỉm cười, dùng chất giọng khàn sạn nói: “Bệ hạ, người thua rồi.”

Nụ cười ấy, hoàn toàn không giống nụ cười lạnh lùng khiến người ta toàn thân rét run lúc xưa, mà lại toát lên một cảm giác không biết nên nói thế nào.

Nụ cười của hắn trong khoảnh khắc ấy, không biết tại sao, lại khiến trái tim Minh Trọng ấm áp hẳn lên.

Thì ra khi hắn thật sự nở nụ cười từ tận đáy lòng, lại trông như vậy.

Minh Trọng Mưu cứ như thể bị mê hoặc, đầu óc nghĩ ngợi miên man.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.