Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 5: Chương 5: Thần nằm xuống vậy




Tạ Lâm là gian thần của đương triều, sao có thể thấy phiền vì những chuyện vặt vãnh như vậy được?

Không thể ngồi, vậy thì đứng.

Nhưng Tạ Lâm bị đánh hai mươi gậy, đứng thượng triều, đúng là rất mệt. Huống hồ mấy ngày nay, Hoàng thượng giống như cố ý đối chọi với hắn, việc triều chính ngày thường chỉ hai ba câu thánh thượng đã tự mình quyết định rồi, giờ lại vô cùng khiêm tốn, năm lần bảy lượt hỏi ý kiến của Tạ Thừa tướng.

Tạ Thừa tướng cực kỳ không vui, chỉ muốn về nhà ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, rồi ngủ một giấc thật say thôi. Nay lại chỉ có thể bị giữ ở lại đây, gượng gạo đợi thánh thượng đưa ra quyết sách.

Đổi lại là những vị thần tử khác, chỉ sợ thánh thượng sớm đã cho bọn họ về phủ nghỉ ngơi rồi.

Quần thần đều hiểu cả, nhất định là thánh thượng đang bới lông tìm vết của Tạ Thừa tướng.

Từ xưa đến nay Tạ Thừa tướng chưa bao giờ nhận mình là người ngày ngày bận rộn xử lý triều chính, tuy rằng trên bàn của hắn thường xuyên xếp đầy các loại tấu chương từ khắp mọi nơi trong cả nước.

Trước mặt người ngoài hắn luôn thể hiện mình là người lo lắng cho quốc sự, nhưng bản thân hắn hiểu rằng, sâu tận bên trong xương tủy, chỉ chú trọng hai chữ: Hưởng lạc.

Hắn không lấy vợ, chỉ nạp thiếp.

Đồ hối lộ của thuộc hạ, hắn làm theo nguyên tắc không nhận tức là lãng phí, nên nhận tất.

Lúc thích hợp, Tạ Thừa tướng còn nghe những bài hát vui vẻ, cầm một cuốn sách, vẽ một bức tranh sơn thủy, chấm phá vài nét bút thư pháp, nói một cách dễ nghe là: Trau dồi cảm xúc và suy nghĩ.

Tạ Lâm chỉ thích hưởng lạc, không thích lo việc nước, thì đương nhiên bản thân thấy thế nào vui thì sẽ làm thế ấy.

Không đứng được, vậy thì nằm vậy.

Sau hôm đó, Tạ Lâm lấy danh nghĩa là nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng thực ra là lười biếng trốn tránh. Lúc buổi triều sáng, trong khi các vị đại thần khác đều lên triều, thì hắn lại vẫn nằm trên giường, ôm Khởi La, hoặc Thục Hà, hoặc Mặc Nhi trong lòng, hoặc hôm nào đó đến phường hát trêu đùa mấy nàng ả đào xinh đẹp.

Nhuyễn ngọc ôn hương, cực kỳ thoải mái.

Tạ Lâm sớm không dậy muộn không dậy, lại cứ đợi đến sau khi buổi triều sớm sắp tan, mới rời giường dậy rửa mặt chải đầu.

Người ta đồn rằng, Tạ Thừa tướng và hoàng đế đối đầu nhau, đã thành thói quen rồi, chỉ đáng thương cho đám thuộc hạ bọn họ, thường xuyên không biết nên làm thế nào mới ổn thỏa.

Hễ đứng sai đội, là sẽ mất đầu ngay.

Tuy nhiên, trong triều rốt cuộc cũng có một người mắt sáng như gương, có quan hệ khá tốt với bọn họ, nên cũng lén lút nhắc nhở cho vài câu.

Tạ Thừa tướng, suy cho cùng cũng là nguyên lão ba đời, là trọng thần trong triều. Lúc tiên hoàng sắp đi, còn đặc biệt ra lệnh cho Tạ Thừa tướng làm đại thần phụ chính, Thái phó của Thái tử, ân sư của hoàng đế, lại là Thừa tướng, tuy nói dưới một người, trên vạn người, nhưng thực quyền lại nằm cả trong tay Tạ Thừa tướng.

Tạ Thừa tướng ho một cái, dẫm một chân lên nền đất một cái, thì chấn động cả triều đình, một lời của Tạ Thừa tướng, còn hơn cả mười câu từ miệng vàng của thánh thượng. Không thấy mấy hôm trước, hoàng đế chỉ mới nói rằng sẽ phái viện binh tới biên tái, nhưng sau lại bị bác bỏ bởi một câu của Tạ Thừa tướng đấy à, lúc đó sắc mặt hoàng đế tuy không tốt, nhưng một câu phản bác cũng chẳng nói ra được.

Có thể thấy quyền lực trong tay Tạ Thừa tướng, chỉ sợ là còn lớn cả Hoàng thượng. Đừng thấy hiện giờ Hoàng thượng uy phong, nếu Tạ Thừa tướng không vừa ý, thì hoàng vị của đương kim Hoàng thượng, sợ là cũng…….

Đại thần phụ chính thấy hoàng đế không thuận mắt, lén lút đầu độc hoàng đế, rồi đổi một người mới khác, vừa mắt hơn, trong sách sử, cũng không phải chưa từng viết.

Người có con mắt tinh đời đó nói chuyện, rất thẳng thắn không vòng vo. Nhìn vào những lời ấy, khuôn mặt đang hồng hào của người nghe, trong chớp mắt tái nhợt, tuy khắc họa bộ mặt của Tạ Lâm cay nghiệt, nhưng có thể coi là vô cùng sắc sảo.

Người có con mắt tinh đời đó còn nói rằng, sẽ nhanh thôi, hoàng đế sẽ phải dùng kiệu lớn tám người nâng mời vị thần tử làm việc vất vả công lao to lớn này quay về.

Hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu, thiếu đi Tạ Lâm, như mất đi một cánh tay, một cẳng chân.

Thiếu một cánh tay và một cẳng chân, không phải sẽ ngã, sẽ liệt, không thể cử động được hay sao?

Những lời này rất có lý.

XXX

Và đúng là người có con mắt tinh đời đó đã nói đúng.

Nhưng, ông ta chỉ nói đúng có một nửa.

Hôm đó, hoàng đế đang định truyền thánh dụ, tuyên Tạ Lâm vào cung gặp mặt thánh thượng, nhưng Tạ Lâm lại vừa mới xuống giường, đi được hai bước, liền kêu “ui da ui da”, miệng rên đau cả người hắn cũng đau, đặc biệt phần dưới thắt lưng là đau nhất, hai mươi gậy kia, sợ là đã đánh cho Tạ Thừa tướng gần như tàn phế.

Tên thái giám tuyên đọc thánh chỉ bất lực, đành quay về bẩm báo lại.

Long nhan của bệ hạ đương nhiên vô cùng tức giận, nhưng nhớ tới tính tình vô lại của Tạ Lâm, lại nhìn số tấu chương tích thành núi trên bàn, Minh Trọng Mưu nghiến răng, dặn dò đội khiêng kiệu qua đó phải chú ý, nhất định phải “mời” Thừa tướng đại nhân quay trở lại.

Nếu như một đội kiệu không được, thì hai đội kiệu, hai đội kiệu không được nữa, thì ba đội kiệu……

Minh Trọng Mưu tuy rằng muốn tự mình chấp chính, nhưng thời gian hắn tiếp xúc với chuyện chính sự dù sao vẫn còn ngắn, có rất nhiều việc, vẫn còn vô cùng bỡ ngỡ, trong đám thần tử, Tạ Lâm là người duy nhất có kinh nghiệm xử lý những chuyện này. Suốt mấy đêm liền, sau khi cố gắng một mình phê duyệt tấu chương, cuối cùng Minh Trọng Mưu phải thừa nhận, hiện giờ năng lực của hắn, vẫn chưa đủ để xử lý việc triều chính một cách độc lập.

Một đội kiệu đi, Tạ Lâm không đến, Minh Trọng Mưu vẫn thấy, dựa vào tính cách của Tạ Lâm, đây là chuyện hợp tình hợp lý; lúc hai đội kiệu đi, Minh Trọng Mưu vẫn thấy, đây là chuyện chấp nhận được……

Nhưng kiệu lớn tám người nâng đi rồi, Tạ Lâm vẫn không đến, thánh thượng vô cùng tức giận.

“Tạ Lâm đâu?”

Minh Trọng Mưu trầm giọng hỏi.

Trước long uy của thánh thượng, đám thuộc hạ thừa nhận mình không có cái gan làm trái đốp chát lại như của Tạ Thừa tướng, đành run rẩy trả lời:

“Tạ Thừa tướng nói……”

“Dùng kiệu lớn tám người “nâng” để nâng thần vào cung? Thần đâu phải con gái, không thể gả cho bệ hạ được, cũng chẳng phải nam sủng, không nhận nổi đại lễ kiệu lớn tám ngươi nâng này đâu, bệ hạ hành sự như thế, há không phải muốn người trong thiên hạ đều nói rằng, bệ hạ đối đãi với Tạ Lâm bằng thứ tình cảm đoạn tụ kia ư, Tạ Lâm là bề tôi vì có tài nên được đế vương sủng ái, nhưng lại không thể đảm đương được vị trí đó. Nếu đã vậy, thần…… chi bằng thần xin cáo lão về quê.”

Tên thái giám ra sức đè cái giọng cao the thé của hắn xuống thành trầm khàn, bắt chước ngữ âm ngữ điệu của Tạ Lâm, nghe qua cũng thấy giống y như đúc.

Chỉ đáng tiếc là thánh thượng không nhàn nhã đến mức đi thưởng thức màn biểu diễn của hắn.

“Ngươi đi hỏi Tạ Lâm, rốt cuộc hắn ta muốn trẫm phải thế nào?”.

Qua một lúc lâu, tên thái giám chuyển nguyên văn lời của Tạ Lâm về.

“Thần từng nghe cổ nhân viết, cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá. Thần chỉ muốn hỏi bệ hạ, bệ hạ cần thần giúp bệ hạ điều gì? Bệ hạ không đích thân tới nói, thì thứ cho thần ngu muội, không hiểu rõ được thánh ý, đành phụ tấm lòng hậu ái của bệ hạ, nếu bệ hạ không đồng ý thần xin được từ chức, đó cũng giống như cho phép thần trí sĩ vậy.”

(Trí sĩ: Thần tử cáo quan về quê)

Cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá?

Trẫm là đang lo không có ai chấp nhận khả năng đứng ra giải quyết triều chính của trẫm đây, tiên hoàng đăng cơ muộn, lại ra đi sớm, những năm đầu, hoàng đế vì ước mơ làm một vị tướng quân có thể mang lại hòa bình và ổn định cho đất nước, nên việc xử lý chính sự, quả thực không phải sở trưởng của hắn. Nếu như có thể có người đồng ý cẩn thận truyền thụ, thì trẫm tự tin có thể ngồi vững trên hoàng vị, làm một đấng minh quân thiên cổ.

Nhưng tên Tạ Lâm này, lại là hạng nhờ vào nịnh nọt mà có được sự sủng ái của đế vương. Chỉ sợ háo hức mong chờ trẫm không hiểu chính sự, để mặc hắn nặn tròn nặn méo. Hắn thật sự có ý tốt như vậy ư?

Minh Trọng Mưu hai mươi hai tuổi, không khỏi lẩm nhẩm nghiền ngẫm suốt mấy lần những câu danh ngôn răn dạy của cổ nhân, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Đây là quyết định đủ dể ảnh hưởng tới cả cuộc đời hắn, và cả cuộc đời Tạ Lâm nữa.

XXX

Hôm đó, Tạ Lâm đang ở trong vườn nhà mình nghe hát kịch. Bên tay trái hắn, là nàng thiếp Khởi La, đang đấm bóp chân cho hắn, sau lưng, Thục Hà đang quạt cho hắn; bên tay phải, là Mặc Nhi đang bóc vỏ nho cho Thừa tướng đại nhân, những ngón tay ngọc ngà thon nhỏ, đút từng miếng từng miếng vào trong miệng hắn. Dường như Tạ Lâm ăn rất thích thú, khi những ngón tay ngọc của Mặc Nhi nhẹ nhàng lướt qua bờ môi hắn, hắn nuốt luôn cả nhỏ lẫn ngón tay của nàng.

Đầu lưỡi màu hồng tươi, cuốn lấy quả nho, dư vị cứ như còn mãi, cánh môi đầy đặn, mút hết nước nho dính trên đầu ngón tay Mặc Nhi. Ánh mắt Thừa tướng đại nhân mơ màng, đôi mắt hơi cong, dường như mang theo ý cười, cũng không biết là đang xem kịch, hay đang ngắm mỹ nhân nữa.

Minh Trọng Mưu tới phủ Thừa tướng, lúc thấy Tạ Lâm, lại nhìn thấy luôn cả bộ dạng của hắn như vậy.

Đó chính vị nguyên lão ba đời, là Thái phó của thái tử đã tạ thế, hiện giờ là Thừa tướng của triều đình Vạn Triệu, là vị Tạ đại nhân được tiên hoàng cho miễn quỳ, Tạ Lâm đó sao?

Dáng vẻ lười biếng bừa bãi, tùy tiện càn rỡ, xa hoa dâm dật.

Điều này quả thực…… quả thực……

Quả thực không ra thể thống gì hết!

Trong đầu óc tôn quý của Minh Trọng Mưu, ê hề bốn chữ “không ra thể thống”, và phủ lên bốn chữ ấy là hai chữ “Tạ Lâm” còn to hơn thế.

Đầu lưỡi đỏ tươi, liếm lên ngón tay, sóng mắt mơ màng, cho dù có là ánh mắt của cô gái đẹp nhất trong cung, cũng không bì được với một phần vạn vẻ phong tình trong đôi mắt đó……

Phong tình?

Minh Trọng Mưu suýt chút nữa là cắn đứt lưỡi mình, chụp ý vị phong phú của hai từ đó lên trên người người đàn ông hai mươi sáu tuổi kia, Minh Trọng Mưu cảm thấy hai từ “phong tình” này đã bị sỉ nhục một cách nghiêm trọng.

Giờ trong đầu hắn đã gạch bỏ chi chít tất cả hai từ “Tạ Lâm”, sau đó chèn vào đó hai từ mới.

Gian nịnh!

Minh Trọng Mưu cơ hồ đang hối hận, vì giờ phút này, đang tới trước mặt tên Thừa tướng đại nhân xa rời chuẩn mực kia.

Hắn là trọng thần của triều đình ta?

Xã tắc của triều đại này vẫn chưa suy vong, hoàn toàn là do may mắn.

Tên thái giám đang định cao giọng hô “Hoàng thượng giá đáo”, thì lại bị Minh Trọng Mưu đập cho một cái.

Lúc còn trẻ Minh Trọng Mưu chỉ muốn làm một vị tướng quân, chinh chiến xa trường, lập chiến công gây dựng sự nghiệp, nên đã rèn luyện được một thân võ nghệ tinh thông, hiện giờ trong lòng đang không vui, vừa khéo gặp được tên thái giám xui xẻo, lại thêm việc không hiểu được cách quan sát sắc mặt để ý lời nói, nên trở thành nơi trút giận cho Minh Trọng Mưu.

Tên thái giám nặng nề đứng không vững lảo đảo, rồi đụng phải cái cây cách đó không xa, sau đó dính vào cái cây trượt xuống, lá cây phát ra tiếng “xào xạc, xào xạc”, kinh động đến vài người đang rất thoải mái trong phủ Thừa tướng.

Vở hát lập tức dừng lại, ba nàng thị thiếp của Tạ Lâm đều đã từng nhìn thấy thánh nhan, nên lập tức đều đồng loạt hoang mang lúng túng, định quỳ xuống khấu đầu hành lễ với hoàng đế, trong miệng cũng thiếu chút nữa là hô to “Vạn tuế”.

Nhưng Tạ Lâm lại duỗi tay ra ngăn lại, thấp giọng nói:

“Lúc bệ hạ mặc thường phục đi tuần, là muốn che giấu thân phận, sao các nàng có thể gọi thẳng là vạn tuế, khiến thân phận của bệ hạ bị lộ được?”.

Ba cô gái bọn Thục Hà lập tức hiểu ra tại sao, nên chỉ hơi nhún người, coi như là đã hành lễ.

Trong lòng Minh Trọng Mưu hận không thể khắc tiếp lên hàng chữ “Gian nịnh” vô số những dòng chữ “Hận”, lại viết tiếp vô số chữ “Giết”, “Chém”, “Thắt cổ”, “Quật mộ quất xác”, “Băm thây vạn đoạn”……

Khá khen cho ngươi Tạ Lâm. Ở trong phủ Thừa tướng không có người ngoài, nhưng lại để mọi người biết trẫm là Hoàng thượng, vậy là thế nào hả?

Ngươi rõ ràng là không muốn thị thiếp của mình cúi đầu hành lễ với trẫm!

Giọng nói của Tạ Lâm không lớn cũng chẳng nhỏ, vừa đủ để thị thiếp của hắn nghe thấy, cũng vừa khéo để hoàng đế nghe thấy, và đương nhiên là gánh hát kịch cũng nghe thấy. Người đàn ông dũng mãnh phi thường, tướng mạo anh tuấn kia, chính là hoàng đế.

Minh Trọng Mưu nhìn thấy đám người của gánh hát dập đầu hành lễ, thì cơn giận mới vơi đi được ba phần, ánh mắt nhìn đến Tạ Lâm, lạnh lùng nói:

“Tạ Thừa tướng, thế nào gọi là cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá? Trẫm tới quý phủ của ái khanh, là muốn được nghe giải thích đây.”

Lúc này Tạ Lâm mới vái chào một cái sát đất,

“Bệ hạ có lòng ham học hỏi, thần thấy rất vui mừng, nhưng chuyện này không thể vội được, bệ hạ không ngại cùng thần, vào trong nói chuyện chứ.”

Minh Trọng Mưu đánh một một vòng, đang có một đám người tạp vụ đang đợi xem trẫm học cách phê tấu chương, xử lý chuyện triều chính ư?

Đúng là không ổn.

Hắn liền gật gật đầu, lúc ấy Tạ Lâm mới tiếp đón Minh Trọng Mưu vào trong thư phòng.

Minh Trọng Mưu bước vào trước một bước rồi vén rèm lên, vừa bước qua cánh cửa, thì thấy hai cơ thể mềm mại thơm ngát, đang bước đến dựa sát vào người hắn, dùng bầu ngực như sóng lớn cuộn cuồn, ma sát lên trước ngực hắn.

Minh Trọng Mưu đang trong độ tuổi tinh lực dồi dào khỏe mạnh, một chút kích thích ấy, lập tức khiến cảm xúc của hắn vọt lên, khuôn mặt anh tuấn, trong phút chốc đỏ ửng, không nhịn được tức giận quay đầu lại quát:

“Tạ Lâm!”.

Tạ Lâm chưa bước vào đến cửa, thậm chí Minh Trọng Mưu còn không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu, liền hiểu ra tên này vì muốn tránh bị nghi ngờ, nên đã lảng ra rất xa.

Minh Trọng Mưu đẩy hai cô gái đang dính chặt trước ngực ra, nhưng sóng mắt các nàng ta mông lung, thần trí mơ màng, lại sán vào, Minh Trọng Mưu không khỏi vừa tức vừa hãi:

“Tạ Lâm, ngươi có ý gì?”.

Chỉ nghe thấy giọng nói nhởn nhơ của Tạ Lâm ở ngoài cửa:

“Bệ hạ yên tâm, thần đương nhiên là nghĩ cho bệ hạ rồi, hai cô gái ấy là dùng để luyện tâm tính của bệ hạ đấy, nếu bệ hạ chống đỡ được sự mê hoặc ấy, thì có thể thấy tính tình bệ hạ rất bình tĩnh, không vì có được mà hỉ hả, gặp chuyện lớn như núi Thái Sơn sập xuống cũng không đổi sắc mặt, như vậy, khi bệ hạ xử lý chính sự, tự nhiên sẽ thành gặp khó mà không lùi, lúc ấy có khó mấy, cũng sẽ thành không khó.”

Con cáo “già” này!

Minh Trọng Mưu mắng thầm trong bụng.

Tạ Lâm hai mươi sáu tuổi, so với Minh Trọng Mưu kém hắn bốn tuổi, thì đương nhiên là già rồi.

Minh Trọng Mưu cảm thấy mình mắng không sai, lại nhìn đến hai cô gái xinh đẹp trong lòng, thầm nghĩ ai mà biết hai cô gái này xuất thân có đàng hoàng tử tế không, nếu như hắn chạm vào bọn họ, lại sinh ra mấy tên hoàng tử không rõ huyết thống, há không phải……

Dường như Tạ Lâm hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng Minh Trọng Mưu, lại nói tiếp:

“Bệ hạ cứ giải sầu đi, hai cô gái này đã bị thần dùng thuốc mê hoặc tâm trí rồi, một trong hai, chính là con gái của Võ đại tướng quân Trấn Viễn Uy, Hầu Vận Vi, người còn lại, là con gái của Lại bộ Thượng thư Sử Hồng Dược, đảm bảo xuất thân đàng hoàng tử tế, lòng xuân chưa ai động vào, nếu như bệ hạ chạm vào các nàng ấy, thu nhận vào trong cung, thì thực sự chỉ có lợi mà không có hại, xin bệ hạ cứ từ từ xem xét, tu thân trị quốc, hay là lôi kéo dụ dỗ quyền quý, cái nào quan trọng hơn? Hoặc là,”

Tạ Lâm cười một tiếng, nói tiếp, “Thực sắc, tính dã, thần cũng không trách.”

(Thực sắc, tính dã: có nghĩa là ăn uống và sắc dục là bản tính tự nhiên của con người.)

Một người là con gái của đại tướng quân nắm trong tay toàn bộ binh mã trong thiên hạ, một người là con gái của Lại bộ Thượng thư, nếu như trẫm thu nhận các nàng ấy vào trong cung, có được mỹ sắc, lại có được cả thế lực, quả thật là chỉ có lợi mà không có hại.

Tạ Lâm lại cười nói:

“Tất cả váy áo của các nàng ấy đều do vợ đẹp của thần cởi, thần tuyệt đối chưa mảy may nhìn thấy da thịt của họ, xin bệ hạ cứ yên tâm, nếu bệ hạ không muốn các nàng ấy, thì hai nàng ấy đều bị thần cho uống thuốc, thần trí mơ màng, bệ hạ cho dù có chạm vào, thì bọn họ cũng sẽ không biết, cuối cùng người đàn ông chạm vào mình, là ai.”

Trong lòng Minh Trọng Mưu đầy tức giận, nghiến răng nói:

“Tạ Lâm ngươi giỏi lắm, cái gì đã khiến ngươi nghĩ đến đến điều đó vậy hả!”.

Tạ Lâm trịnh trọng đáp: “Thần thân là Thừa tướng, đương nhiên mong thiên hạ được thái bình, bệ hạ là bậc thiên tử tôn quý, từng lời nói từng cử chỉ đều đại diện cho ý trời, thần dĩ nhiên không thể không suy nghĩ nhiều thêm chút nữa.”

“Được, được, được, được lắm!”

Minh Trọng Mưu nói liền một lúc ba chữ được, nhưng cơn giận lại bùng lên không cách nào dập tắt.

Tạ Lâm, ngươi đã suy nghĩ cho trẫm như vậy, thì trẫm tất nhiên, từ chối sẽ là bất kính!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.