Cái gì? Đó là nương của hắn? Man Tiểu Nhu kinh ngạc,
nhưng nhìn thấy Sở phu nhân mãi nhìn chằm chằm thắt lưng của nàng, theo ánh mắt
của bà cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay to lớn, ngăm đen vẫn còn đặt tại thắt
lưng của nàng.
Vội vàng vươn tay đẩy tay của Sở Hòa Khiêm ra, nàng
thối lui vài bước, thấy Sở phu nhân vẫn còn mãi nhìn chằm chằm, vì thế lắp bắp
chào, “Sở, Sở phu nhân.”
Sở phu nhân tiên sinh nhìn xem nàng, lại quay đầu nhìn
xem con, sau đó che miệng cười trộm, người cũng chậm chậm lui ra ngoài, “Các
ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục, ta không quấy rầy, ha ha.”
Biết bà hiểu lầm cái gì, Man Tiểu Nhu muốn đuổi theo
đi ra ngoài giải thích, Sở Hòa Khiêm lại đỡ nàng, “Không sao, để ta giải thích
với nương của ta là được rồi, ta đưa nàng ra ngoài trước.”
“Vậy được rồi.” Suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu lúc này
nàng ra ngoài giải thích, chỉ sợ làm cho Sở phu nhân hiểu lầm càng sâu, vẫn là
giao cho hắn nói là tốt hơn.
Theo hắn cùng nhau đi ra cửa phòng, trên đường đi dọc
theo hành lang, hai người không nói gì, không khí có chút ngượng ngập.
“Đúng rồi, nàng làm sao có thể biết mà tìm ta để hỏi
thăm tin tức của Nhược Húc?” Sóng vai mà đi, hắn lơ đãng hỏi.
Man Tiểu Nhu cụp mắt, tà liếc hắn một cái, “Ngày hôm
qua lúc tôi đến tửu lâu để phụ giúp, một người khách nhân ngẫu nhiên nhắc tới,
từng thấy Băng Nhược Húc cùng Lục tiểu thư ở biên quan.” Hắn hỏi như vậy, làm
cho nàng cảm thấy, người này không phải ngày hôm qua đã nghe hết cuộc đói thoại
của nàng và vị khách kia trước tửu lâu chứ?
Tình cảnh mới vừa rồi, cho dù nhìn thế này cũng giống
như người này đã chờ nàng đến hỏi thật lâu rồi vậy…………… Quả nhiên, bề ngoài đều
là gạt người
“A, là Quân Nhi đã xuất giá, Nhược Húc rất yêu thương
muội muội thường hay đến quan ngoại để thăm nàng.” Sở Hòa Khiêm mỉm cười, lại
nói: “Nói đến chuyện này, Tiểu Nhu, nàng cũng đã đến tuổi để thành thân, tại
sao vẫn chưa lập gia đình?” Hắn làm như vô tình hỏi đến.
Biến sắc, ngũ quan thanh tú xuất hiện một tia khinh
miệt lạnh lùng. “Lập gia đình? Có gì chỗ tốt chứ?” Hừ! Nhân thế bây giờ ai cũng
đòi hỏi vinh hoa phú quý, hắn nhắc đến chuyện này, lại nhắc nàng nhớ đến một
tên hỗn đản.
Con ngươi đen buồn bã, “Làm sao có thể nói có chỗ gì
tốt? Hay là Tiểu Nhu, nàng đã đính hôn?” Là nam nhân mà hắn đã từng gặp qua kia
sao?
Nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Ngài làm sao
mà biết?” Cho dù thần thông quảng đại, chuyện nàng trước kia ở Tế Nam có vị
hôn phu, cũng không khả năng biết được.
“Nghe giọng nói của nàng, cho dù đã đính hôn, chắc
cùng người ấy không tình đầu ý hợp lắm.” Một cảm giác khó chịu dâng lên làm hắn
nghiến chặt răng, hai bàn tay hơi hơi nắm chặt.
“Tình đầu ý hợp? Hừ!” Giật nhẹ khóe môi, Man Tiểu Nhu
chỉ cần nghĩ đến tên hỗn đản kia là nổi giận tận trời. Không lấy đao chém hắn
là phước tổ tông ba đời nhà hắn, ở đó còn hợp?
“Đã từ hôn rất nhiều năm rồi, ta không muốn nói nhiều
về chuyện này.” Quên đi, thiên nam địa bắc, muốn chém hắn phải thuê xe ngựa đi
tìm, chuyện tốn kém thế, nàng không làm đâu.
Từ hôn? Sở Hòa Khiêm nghe được nàng nói như vậy, hàm
răng đang nghiến chặt kia nháy mắt biến mất, “Thất lễ, là tại hạ lắm lời, đã
làm cô nương không vui, nhưng Tiểu Nhu, nàng thực sự không nghĩ đến sẽ gả cho
người khác sao?”
“Chờ Tiểu Tri hết bệnh rồi nói sau.” Không chút nghĩ
ngợi, lời này liền thốt ra, nói xong, chính nàng sửng sốt một chút. Kỳ quái,
làm sao nàng có thể nói như thế?
“Vậy chúc nàng tìm được lang quân như ý trước.” Chỉ
cần giải quyết Man Tiểu Tri phải không?
“...” Man Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn nụ cười trên mặt
hắn. Không biết tại sao nụ cười đó dường như có hiện lên bốn chữ -- Không có
hảo ý? ^__________^
Hai người một đường nói chuyện phiếm, trong nháy mắt
đã đến cửa lớn của Sở phủ.
“Ngũ thiếu gia, chuyện tìm người Tiểu Nhu xin làm
phiền ngài.” Gánh nặng trên vai, giống như đã vơi đi một nửa, nàng cảm thấy có
thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Mái tóc dài của nàng bị cơn gió thổi tới tung bay rối
loạn, Sở Hòa Khiêm giơ tay nhẹ vén tóc bay lòa xòa hai bên má nàng.
Man Tiểu Nhu chấn động, nhìn vẻ mặt hắn giống như
không có việc gì, sửng sốt một chút, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Sàm sỡ nàng?
Mặt ngoài làm bộ như không có việc gì, nhưng sâu trong
nội tâm hắn, cười thầm sự bối rối của nàng, lại ra vẻ trấn an, “Tiểu Nhu, ngày
sau có tin tức gì, ta sẽ đến báo cho nàng hay.”
“Vâng, tôi đây đi trước một bước, Ngũ thiếu gia xin
người dừng bước.” Đối phương giả vờ như không có việc gì, nàng cũng không thể
nói gì.
“Đi thong thả.”
Đưa nàng đi ra khỏi cửa, cửa lớn đối diện với Sở gia
cũng đang mở ra, một đôi nam nữ thong dong đi ra.
Sắc mặt Sở Hòa Khiêm căng thẳng, hơi hơi cúi đầu,
không định chào hỏi với người đối diện.
Bộ dáng này của hắn làm cho Man Tiểu Nhu nghi hoặc,
“Ngũ thiếu gia, người không sao chứ?” Tại sao sắc mặt dường như đột nhiên trở
nên là lạ?
Đôi nam nữ ở đối diện vốn dĩ không nhìn về hướng này,
nhưng nghe thấy thanh âm của nàng, bất chợt quay đầu nhìn về phía bọn họ đang
đứng.
“Sở, Sở, Sở Hòa Khiêm......” Sắc mặt nam nhân càng
ngày càng trắng bệch, thậm chí toàn thân đều đang phát run.
Nữ tử đang đứng ở bên cạnh hắn cũng không tốt hơn là
mấy, mặt mày cũng trắng xám như xác chết vội vã lôi kéo ống tay áo nam tử, ngay
cả câu đều nói không ra khỏi miệng.
Đã để cho người ta nhìn thấy, Sở Hòa Khiêm cũng chỉ hơi
ngẩng đầu nhìn hai người gật nhẹ đầu, “Đã lâu không gặp, Cố thiếu gia, Cố tiểu
thư.”
Vị Cố thiếu gia kia nghe thấy hắn lên tiếng, giống như
nhìn thấy quỷ, ánh mắt trợn trắng, miệng mấp máy hút không khí, ngay cả Man
Tiểu Nhu cũng có thể nghe thấy thanh âm răng của hắn va vào nhau lập cập.
“Ngài, ngài, ngài, ngài… khỏe chứ, ta, ta, chúng ta có
việc, có việc, đi trước một bước!” Chỉ vừa nói xong, cũng không chờ Sở Hòa
Khiêm trả lời, vội vã kéo tay nữ tử bên cạnh, nhanh chân chạy giống như chạy
không kịp sẽ không toàn mạng vậy.
Man Tiểu Nhu buồn bực nhìn bọn hắn, lại quay đầu nhìn
tiếp theo Ngũ thiếu gia, trên mặt thoáng có ý cười, “Các ngài...... Giao tình
thật tốt.” Kỳ quái, bộ dáng này thật đúng là không tầm thường.
“Đương nhiên.” Trợn mắt nói dối, hắn cười trả lời
nàng.
“Ta đi trước.” Không tin lời hắn nói, nhưng nàng cũng
không có hứng thú rảnh rỗi đi quản chuyện của người khác, gật nhẹ đầu sau đó
rời đi.
Nhìn theo Man Tiểu Nhu rời đi, Sở Hòa Khiêm cũng chuẩn
bị tiếp tục trở về Du Vân Lâu xử lý sự tình, quay người lại, nhịn không được
cười ra tiếng, “Nương, người đang làm gì vậy?”
Sở phu nhân đã sớm trông mong đang đợi hắn, nhìn con
trợn mắt nhíu mày, trên mặt nở nụ cười tặc vô cùng, “Khiêm nhi, vị cô nương mới
vừa rồi kia......”
“Nương, người đừng suy nghĩ nhiều quá, vị cô nương kia
chỉ là con gái của đầu bếp ở tửu lâu mới, chỉ là như vậy mà thôi.” Thản nhiên
nói. Hắn không phủ nhận đối với Man Tiểu Nhu có loại cảm giác nói không nên
lời, nhưng... Còn chưa biết, còn chưa biết đó là cái gì? Hắn cũng đang suy
nghĩ.
Không tin! “Có chắc chỉ như thế không?” Nếu thế sao
con lại vén tóc của người ta? Còn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào
người ta?
“Vâng, chỉ là như thế.” Sở Hòa Khiêm cất bước tránh
ra. Lúc này không đi nhanh còn đợi đến khi nào?
Bà đi theo lên, “Con à, con là do ta sinh ra, con muốn
lừa nương, đạo hạnh của con còn non kém lắm, mau nói cho nương biết nhanh thì
tốt hơn”.
Kéo lấy cánh tay hắn, bà đương nhiên đâu dễ dàng bỏ
qua như thế.
“Nương, người đừng náo loạn.” Hắn cũng không dừng lại,
liền kéo theo bà đi.
“Nàng tên gọi là gì?” Sở phu nhân hỏi.
“Man Tiểu Nhu. Nương, người đừng xen vào việc của
người khác.” Chỉ biết là không dễ dàng thoát khỏi tay bà như vậy.
“Mấy tuổi? Đang ở đâu? Cảm tình của các con đến thế nào?
Khi nào thì nương có thể tới cửa cầu hôn?” Một loạt câu hỏi không ngừng vọt ra
khỏi miêng của bà.
Sở Hòa Khiêm thở dài nhìn bà, vẻ mặt thật khổ sở,
“Nương, người đừng đi làm người ta sợ, Man cô nương và con, thật sự chỉ là quan
hệ chủ tớ thôi, nàng tới tìm con cũng có chuyện nhờ con giúp đỡ mà thôi.”
“Ta không tin, con nói mau! Nhanh lên.”
“Nương, mau buông tay......” âm thanh ầm ĩ của hai hai
mẹ con càng lúc càng xa, một bóng dáng to lớn đi trước kéo theo bóng dáng thanh
tú nhỏ nhắn đi phía sau.
Hạ nhân của Sở gia đứng ở một bên, sớm đã thấy nhưng
không thể trách, mỗi người đều nhún nhún vai, tiếp tục động tác trên tay.
*****************************
Man Tiểu Nhu thật cẩn thận đỡ Man Tiểu Tri bước vào y
quán, vừa đi vào, liền nhìn thấy một người nhìn rất quen mắt.
“Ngũ thiếu gia?” Không nghĩ tới tại đây cũng sẽ nhìn
thấy hắn.
Sở Hòa Khiêm đứng ở trước quầy bốc thuốc, nghe thấy
thanh âm của nàng quay đầu, “Tiểu Nhu.” Cười gọi một tiếng, vội vã băng qua
bước đến trước mặt nàng, liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh nàng. “Vị này
là Tiểu Tri cô nương sao?”
“Xin chào, Ngũ thiếu gia.” Man Tiểu Tri nhìn hắn gật
nhẹ đầu, có chút tò mò đánh giá hắn. Không biết hắn là ai vậy? Hình như gọi tỷ
tỷ cảm giác rất thân thiết.
“Man cô nương, đại phu đợi ở bên trong.” Người phụ
trách tiệm thuốc nói với nàng.
“Chúng tôi đi vào trước.” Man Tiểu Nhu đỡ muội muội đi
vào bên trong.
Sở Hòa Khiêm cầm lấy gì đó trên bàn, lẳng lặng đứng
bên ngoài, vừa lúc có chút tin tức muốn báo cho nàng biết, may mắn chạm mặt
nàng tại nơi này, cũng đỡ hắn phải lại đi một chuyến.
“Cái gì? Lại muốn tăng thêm tiền thuốc? Trần đại phu,
ngài có thấy là hơi quá đáng không? Lần trước tăng thêm năm trăm quan, lần này
lại tăng thêm năm trăm quan nữa, nếu thế phải hơn mười lượng bạc!” Thanh âm của
nàng vang vọng từ bên trong truyền ra ngoài.
“Ta lần trước đã nói, thuốc này rất khó kiếm, mua hay
không mua là chuyện của ngươi, mười lượng hai là mười lượng hai, một quan cũng
không bớt.”
Một giọng nam khác ồn ào lên giọng.
“Ngươi muốn cướp của sao, rốt cuộc ngươi có phải đại
phu hay không? Chỉ biết vơ vét của cải, lương tâm của ngươi để đâu?”
Man Tiểu Nhu giận đến mức kêu to.
“Ta không biết, dù sao ta nói cho ngươi hay, chính là
mười lượng hai, nếu không cần, thì để muội muội ngươi chờ chết đi!” Đối phương
khẩu khí cao ngạo đáp trả lại nàng. Trong phòng trở nên thanh tĩnh trở lại, chỉ
chốc lát sau, nghe được âm thanh đầy giận dữ của nàng hét to--
“Ngươi nói gì?” Còn mang theo một tiếng thét chói tai
khó hiểu.
Vừa nghe đã biết có chuyện không hay, Sở Hòa Khiêm vội
vã tiến vào. Vừa bước vào, hắn đã nhìn thấy Trần đại phu đang cầm lấy tay của
Man Tiểu Nhu, môi còn chu cao cao, muốn khinh bạc nàng.
Trong lồng ngực có cái gì cuồn cuộn dâng lên, một
luồng tức giận không hiểu từ đâu dâng lên não hắn, hắn tiến lên bắt lấy tên
Trần đại phu muốn khinh bạc Man Tiểu Nhu, chém ra một quyền.
Phanh bàng lang! Một khắc trước tên sắc quỷ còn muốn
âu yếm, ngay sau đó đã bị một quyền đánh bay đi ra ngoài.
“A!” Man Tiểu Nhu che chở cho Man Tiểu Tri thối lui về
phía sau.
Sở Hòa Khiêm tức giận chưa tan, đưa lưng về phía hai
tỷ muội, Gương mặt vốn tuấn tú bây giờ trở nên đáng sợ, xanh mét, dáng vẻ dữ
tợn bước đến sốc lấy tên Trần đại phu đứng lên, hắn sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Tha mạng, tha mạng...” Lắp bắp, run rẩy nói, miệng
đầy răng và máu phun đầy mặt đất.
Hắn tiến lên vài bước, nhanh chóng tung ra thêm một
quyền, bộ dáng ngà thường vốn dĩ rất nhã nhặn, nay thoáng chốc bao phủ đầy tà
khí.
“A a a! Giết người!” Trần đại phu kinh hoảng hét to.
Tiếng kêu kia rất là thê lương, Man Tiểu Nhu ngược lại
bị vẻ mặt của hắn dọa đến nhảy dựng. Tại sao tên họ Trần này giống như nhìn
thấy quỷ?
Sở Hòa Khiêm nhìn bộ dáng của hắn, cười nhạo một
tiếng, thở sâu, dịu đi biểu tình trên mặt một chút, sau đó mới quay người lại,
“Nàng không sao chứ?”
Lắc đầu, “Không có việc gì.” Nàng là tức giận và quá
sợ hãi, không nghĩ tới tên đại phu này lại đột nhiên dám nói với nàng nếu không
có tiền cho hắn thận cận một chút thay mười lượng bạc kia.
“Ta đưa các nàng trở về” Sở Hòa Khiêm nói.
Man Tiểu Nhu xem bộ dáng Trần đại phu kia, muốn lấy
thuốc từ hắn bây giờ e là cũng khó. Dù sao trong nhà vẫn còn thuốc, lần sau sẽ
đến lấy vậy.
“Vâng.”
Về nhà, sau khi đưa muội muội vào phòng nghỉ ngơi, Man
Tiểu Nhu mới đi ra, “Đã làm phiền ngài.”
“Không quan trọng, Tiểu Tri cô nương không có việc gì
chứ?” Sở Hòa Khiêm mỉm cười, tận trong tâm cảm thấy cử chỉ không khống chế được
mới vừa rồi của mình cũng có chút kinh ngạc. Hắn lại vì nàng mà lại bộc lộ ra
bản tính chính mình, a...... Có chút nguy hiểm.
“Mời uống chén trà.” Nàng xem tay hắn liếc mắt một
cái. Vốn tưởng rằng hắn nhã nhặn ôn nhu, chắc là không hiểu võ nghệ, bây giờ đã
chứng minh nàng sai lầm rồi... Khó trách, khi đó hắn có thể trong nháy mắt đã
vọt đến phía sau nàng, che chở nàng không để cho nàng ngã.
“Bệnh của Tiểu Tri cô nương, đều là vị đại phu kia
xem?” Cái tên sắc quỷ kia, đã dùng bao nhiêu loại cơ hội như thế này, để ăn
vụng đậu hủ của nàng rồi?
Chỉ nghĩ đến chuyện này, lửa giận ban nãy đã hạ xuống,
bỗng chốc muốn nhen nhóm trở lại.
Man Tiểu Nhu trả lời hắn: “Trong thành Thành Đô, chỉ
có hắn mới trị được chứng bệnh này, lúc trước hắn hay đòi lên giá, ta cũng
không dự đoán được hôm nay hắn lại trở nên như vậy.”
Kỳ thật, vừa rồi nếu hắn không vọt vào, nàng đã cũng
đã chuẩn bị định lấy cái chặn giấy trên bàn thuốc đập vào bộ mặt nham nhở của
tên sắc quỷ rồi.
“Ngài ở y quán không đi là đang chờ ta sao?”
Nàng không ngốc, lúc nàng đến, rõ ràng thấy hắn sắp đi.
“Tiểu Nhu, chuyện nàng nhờ ta vài ngày trước, nay đã
có tin tức.” Không muốn cho nàng tiếp tục truy xét, Sở Hòa Khiêm lập tức đi vào
vấn đề nàng quan tâm nhất.
Quả nhiên, Man Tiểu Nhu lập tức dời đi sự chú ý trên
người hắn, “Ý ngài là, đã tìm được người?”
“Đúng vậy, ta nhờ di nương, tìm được Nhược Húc rồi.”
Thấy đáy mắt nàng vui vẻ sáng rỡ, cái miệng của hắn bất giác gợi lên một chút ý
cười.
“Vậy hắn ở đâu? Ở nơi nào?” Rốt cục, hoàng thiên không
phụ khổ tâm nhân!
“Ta đã viết thư, mời hắn đến đây một chuyến, vài ngày
nữa sẽ đến.” Trên mặt nàng như trút được gánh nặng, làm cho đáy lòng hắn mềm
nhũn, lại là loại cảm giác này. 0(^___^)0
“Thật sự là quá tốt, thật sự đa tạ ngài.” Tiểu Tri,
rốt cục có cơ hội sống như người bình thường rồi.
Thấy bộ dáng nàng vui vẻ như vậy, hắn vẫn nhẫn tâm nói
thật cho nàng biết một chút, "Tiểu Nhu, không biết...... Nàng có biết tác
phong hành y của biểu đệ ta không?”
Man Tiểu Nhu cắn cắn môi, “Ta cũng không phải hiểu rõ
lắm, chỉ biết một điều là tiền chẩn bệnh của hắn… Đều là con số khổng lồ.” Con
số khổng lồ vẫn là hình dung dễ nghe, nàng đã từng hỏi thăm qua người giang hồ,
người ta nói hắn căn bản chính là đang cướp tiền người khác. >"
Thành Đô thành có rất nhiều cửa hiệu vũ khí và võ
quán, cho nên trong thành nhân sĩ giang hồ ra vào cũng không ít, có đôi khi có
vài nhân sĩ giang hồ đến cửa hàng của bọn họ, nàng liền thừa cơ hỏi thăm nơi ở
của thiếu niên thần y.
“Thiếu niên thần y là Nhược Húc vào năm bảy, tám tuổi
đã nổi danh, hiện tại nhân sĩ giang hồ đều gọi hắn là Tà Ngọc thần y, Ngọc
đương nhiên là chỉ mặt hắn như trong sáng đẹp như ngọc, chữ tà này...... Chỉ cá
tính hắn.”
Nàng vừa nghe đáy lòng lạnh một nửa. Chữ Tà đặt trước
chữ ngọc, không phải nói tên Băng Nhược Húc này, cá tính thật sự không tốt lắm,
một người bất thường như vậy, sẽ chịu giúp đỡ sau?
“Ngài nói với tôi những lời này, nhất định có dụng ý,
phải không?” Nàng cũng không cảm thấy hắn là người đơn thuần có hảo tâm giúp
đỡ.
Lặng lẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn
nàng, “Thật ra hắn cũng có một chút quy cũ, thứ nhất, tiền chẩn bệnh là một vạn
lượng hoàng kim, Thứ hai, không phải thân thuộc không chữa; Thứ ba, là vấn đề
quan trọng nhất…. Tâm tình không tốt không chữa”.
Man Tiểu Nhu cẩm thấy lạnh tận tâm can. Người này đề
điều kiện, vốn dĩ chính là làm khó dễ người khác thôi! Đợi chút.
“Nhưng hắn đã từng chữa trị cho người không phải thân
thích!” Nàng đem chuyện ở tửu lâu gặp được Đại Bảo nói cho hắn nghe.
Sở Hòa Khiêm nhẹ khép mắt, che đi ý cười trong ánh
mắt, “Chuyện này, lý do hơn phân nửa bởi vì Quân Nhi. Quân Nhi trời sinh tính
thiện lương, cũng bởi muội ấy thấy không đành lòng, mới muốn Nhược Húc giúp
chữa bệnh, hơn nữa tâm tình của Nhược Húc lúc đó, chắc cũng tốt lắm.”
Mặt Man Tiểu Nhu đen lại. Chuyện này không phải nói
tên kia hoàn toàn không phải không thích chữa bệnh cho người khác, mà ý chính
của hắn là lấy điều kiện đến làm khó dễ người ta!
Biểu hiện của nàng đều thu hết vào đôi mắt thâm thúy
của Sở Hòa Khiêm, hắn không tiếng động nhẹ nở nụ cười lúm đồng tiền, một tay ôm
ngực.
Có thể gặp người làm cho tính khí trong lòng của hắn
mềm nhũn, còn khơi gợi lên cảm xúc sâu xa trong lòng hắn?
“Tiểu Nhu, nàng có khỏe không?”
Đợi tâm tình nàng trở nên vững vàng một chút, mới mở
miệng, “Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ không có phương pháp khác sao? Cho dù có ngài
nói giúp tôi cũng không được sao?”
“Ừ. Đây là tính tình của hắn, không có ai có biện pháp
gì với hắn.” Sở Hòa Khiêm lắc đầu, đem hy vọng mong manh cuối cùng của nàng
cũng tiêu diệt sạch, nhưng là hắn nói thật, cá tính biểu đệ chính là như vậy,
không có người có biện pháp thay đổi hắn.
Trầm tư trong lo lắng một lát, nàng không tin không có
việc gì là không có biện pháp, nhất định còn có biện pháp nào khác.
“Trừ phi......”
Man Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, “Trừ phi cái gì?”
Sở Hòa Khiêm vẻ mặt khó xử thật có lỗi nhìn nàng, “Ta
có một phương pháp có thể giúp nàng, nhưng không biết...... Tiểu Nhu nàng có
nguyện ý hay không?”
“Ngài nói đi, chỉ cần là có cơ hội, tôi sẽ không buông
tay.” Hắn mười phần có đến chính phần đang chờ những câu nói của nàng phải
không? Tiểu Nhu thầm nghĩ.
Đây chính là chính nàng nói! Con ngươi đen đầy tà khí
nháy mắt hiện lên sáng rỡ, “Tiểu Nhu, nếu nàng đồng ý lời của ta, ta đồng ý cho
nàng mượn thân thể của ta, nàng trước tiên chịu ủy khuất một chút làm vị hôn
thê của ta.” Giọng nói vừa thành khẩn lại ôn nhu, tự hạ thấp thân thế của mình,
nâng cao giá trị của nàng.
Nàng giật mình sửng sốt một chút, “Cái gì?” Nàng không
nghĩ tới hắn sẽ đưa ra phương pháp này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không
biết nên trả lời như thế nào.
“Nàng yên tâm, đây chỉ là kế tạm thời để đạt được
quyền lơi, chỉ cần có quan hệ thân thuộc này, Nhược Húc nhất định sẽ giúp đỡ.”
Sở Hòa Khiêm khuyên bảo, ra dáng như một đại thiện
nhân.
Man Tiểu Nhu ninh mày liễu trừng mắt nhìn hắn. Không
hiểu hắn rốt cuộc đang diễn trò gì? Vô duyên vô cớ đề cập đến phương pháp này,
cho nàng là ngu ngốc sao?
“Sở Hòa Khiêm, ý của ngài là gì?”
Đứng dậy đi đến phía sau nàng, thân mình cúi xuống tựa
vào bên tai nàng, “Ta chỉ là... tận tình giúp đỡ bằng hữu gặp khó khăn thôi.”
Hắn muốn biết, cảm giác được ở chung với nàng, thì hắn
sẽ trở nên như thế nào? Một vật nhỏ đáng yêu như thế, không tìm cách giữ chặt
bên mình là không được.
Bằng hữu? Có đơn giản như vậy không? Man Tiểu Nhu quay
đầu theo dõi hắn, nhìn không thấu ẩn ý trong mắt hắn, đôi mắt long lanh hơi hơi
nheo lại, đầu óc chạy đua cật lực để đoán xem hắn thực sự muốn làm gì, muốn đùa
phải không?
“Được, ngài đã nguyện ý ‘Ủy khuất’ hy sinh, cho một
bằng hữu như ta, nếu ta không đáp ứng như thế chẳng phải đã phụ lòng ngài sao,
cứ định như vậy đi.” Để ta rốt cuộc ngươi định giở trò gì?
“Vậy trưởng bối trong nhà của ngài có tính toán gì
không?”
Tuy rằng hắn muốn hết lòng giúp đỡ bạn bè, nhưng nàng
cũng muốn vì bạn bè mà quan tâm hắn, lần giả vờ này nếu không có người của Sở
gia phối hợp mới thành công.
Vì giúp bạn.
“Nàng yên tâm, ta sẽ cùng người trong nhà nói chuyện
ngay.” Chỉ sợ nương nghe được quyết định của hắn sẽ cao hứng đến hoa chân múa
tay ấy chứ, muốn thử sức đùa với hắn sao? Tiểu nha đầu còn quá non kém.
Hắn đã nói như vậy, Man Tiểu Nhu đành nhún vai, “Đước,
cứ như vậy đi.” Trước tiên đem bệnh của Tiểu Tri chữa khỏi, còn chuyện giả rồng
giả phượng gì đó để sau hẳng tính, để nhìn thử xem hắn muốn đùa đến mức độ nào.
“Tiểu Nhu, vậy ủy khuất nàng một thời gian.” Chỉ như
thế thôi thì còn chưa đủ đâu.
Hắn cười ôn nhu đến như vậy, diễn y như thật, nàng
đương nhiên cũng không thể thua, vì thế nở rộ một nụ cười mỉm ngọt ngào như hoa
đáp lại hắn, “Tôi làm sao so sánh được với sự ủy khuất của huynh.” Hồ ly!
“Tiểu Nhu, nếu nàng ta xem là bằng hữu, chúng ta cũng
đừng khách khí như vậy.”
“Không phải khách khí, đây là chuyện nên làm, đa tạ
ngài, Ngũ thiếu gia.”
“Từ nay về sau hãy gọi ta là Hòa Khiêm đi, làm gì có
vị hôn thê nào gọi phu quân kì lạ như thế?” Vừa nói, tay hắn cũng vừa đưa vào
tay áo lấy ra một vật gói trong một khăn tay thêu màu trắng đưa cho nàng.
Khó hiểu đưa tay tiếp nhận, Man Tiểu Nhu dưới ánh nhìn
chăm chú của hắn, thong thả xốc khăn cẩm thêu thủ công tinh xảo lên, nằm bên
trong là một cây trâm bằng vàng đầu hình con bướm đậu trên cánh hoa, vừa thấy
đã biết giá trị rất xa xỉ, “Đây là?” Ngay cả chuyện như thế này cũng đã chuẩn
bị trước?
Sở Hòa Khiêm giải thích, “Nàng đừng hiểu lầm, cây trâm
này coi như là tín vật đính ước của chúng ta, là hôm qua trùng hợp định mua cho
tặng đại tẩu ta, vài ngày nữa là sinh nhật của tẩu ấy, may mắn vừa lúc thích
hợp để tặng nàng, nàng không ngại chứ?”
Như thế nào lại có chuyện trùng hợp đến như vậy? Man
Tiểu Nhu nghiêng đầu nghi hoặc, trong đầu cảm thấy là lạ, nhưng có một cảm giác
ngọt ngào lướt qua.
Nàng cười nhận lấy kim trâm này. Món quà có giá trị
như vậy, không nên khách khí.
“Hai ngày nữa ta liền thỉnh nhân tới cửa đề đính hôn
sự, nhà ngươi lý bên kia, không có vấn đề chứ?”
Muốn thực sự đùa đến như vậy? Hai người thật đúng là
muốn đính thân? “Ngài xác định thật lòng muốn như vậy?” Ý của nàng là hỏi ngài
thực sự muốn đùa chuyện lớn đến như vậy?
“Nàng sợ sao?” Ánh mắt của Sở Hòa Khiêm chuyển động
khắp gương mặt non mềm của nàng, cười nhẹ.
Bên tai truyền đến trầm thấp tiếng cười hùng hậu của
hắn, nhìn kim trâm xinh đẹp nằm trên tay, Man Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, “Chờ
đêm nay, khi cha và nương của ta trở về, ta sẽ đề cập đến chuyện này.” Đem kim
trâm đặt lên bàn, sau đó đưa tay tháo chiếc vòng bằng vàng trên cổ tay đưa cho
hắn.
“Kim khóa phiến này, là lúc ta mới sinh ra, cha ta đã
đặc biệt tặng cho ta, bây giờ coi như thành vật đính ước cho ngài vậy.”
Muốn khiêu khích nàng. Nàng Man Tiểu Nhu đời này ngoài
bệnh tình của Tiểu Tri ra, những thứ còn lại nàng chưa biết sợ là gì.
Sở Hòa Khiêm đưa tay nhận lấy, kim khóa phiến hắn này
hắn nhìn kĩ, thủ công cũng khá khéo léo, và đặc biệt nó còn mang theo hơi ấm
của nàng, lòng bàn tay khép chặt lại như muốn giữ lấy hơi ấm còn vương trên đó:
“Ta sẽ giữ gìn nó thật kĩ.”.
Niềm vui sướng mãnh liệt cố kiềm chế mà không được vẫn
hiển hiện trên gương mặt hắn, làm cho ngũ quan hắn lóe ra tà khí, trong khoảng
thời gian ngắn, theo dõi hắn nhìn thấy Man Tiểu Nhu có một chút sợ run.
Phát hiện thấy biểu tình của nàng khác thường, hắn cúi
đầu cầm kim khóa phiến cẩn thận thu vào trong lòng chính mình, đợi cho bình
tĩnh lại, hắn mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã phục hồi lại vẻ ôn hòa nàng thường
thấy.
“Mọi chuyện khác cứ để ta sắp xếp, tất cả cứ y theo kế
hoạch mà tiến hành.”
“Vậy ủy khuất ngài rồi.” Dù cố che dấu nhưng vẫn để lộ
ra, mới vừa rồi liếc mắt một cái, tuyệt đối không phải nàng nhìn lầm biểu hiện
trên mặt hắn.
Sở Hòa Khiêm trả lời nàng bằng một nụ cười tươi thật
to, “Đúng vậy, ngày sau... Ta cũng sẽ phải nhờ nàng.”
Ban đêm, chờ sau khi Man đại đầu về nhà nghỉ ngơi, ăn
xong cơm, Man Tiểu Nhu lúc này mới đem chuyện buổi sáng nàng cùng Sở Hòa Khiêm
quyết định nói ra, nhưng mà nàng khong nói hết tất cả mọi chuyện.
“Cái gì?” Mọi người Man gia ngoài nàng ra, cùng nhau
hoảng hốt kêu lên.
Nàng nhất nhất đảo qua những gương mặt trước mắt, từ
cha, nương đến Tiểu Tri, Tiểu Bác, mỗi người đều là một bộ dáng kinh ngạc không
dám tin.
“Tiểu Nhu, con, con vừa mới nói cái gì?” Man đại đầu
không tin chuyện mình vừa mới nghe được.
“Cha, người không nghe lầm, con nói con cùng Sở gia
Ngũ thiếu gia tình đầu ý hợp, huynh ấy nói vài ngày nữa sẽ đến nhà chúng ta xin
cầu hôn.” Vốn dĩ nàng là muốn đem hết thảy tình hình thực tế nói ra, nhưng sợ
sẽ làm Tiểu Tri khổ sở, cho nên vẫn là quyết định dấu đi phần quan trọng nhất.
“Như thế nào đột nhiên như vậy?” Ông ngây ngốc. Nữ nhi
vào lúc nào cùng người ta tình đầu ý hợp? Người làm cha như ông tại sao cho tới
bây giờ chưa thấy qua?
Man đại nương tuy rằng kinh ngạc, nhưng rất lạc quan.
Bà vốn dĩ còn vẫn lo lắng Tiểu Nhu đã sắp mười chín tuổi, sẽ bị người ghét bỏ,
không nghĩ tới là có nam nhân điều kiện tốt như vậy thích Tiểu Nhu nhà mình.
Man Tiểu Tri kinh ngạc, nhưng cảm thấy có điểm không
thích hợp, “Là vị công tử buổi sáng đưa chúng ta trở về sao?” Nàng cảm thấy
thái độ vị công tử kia đối với tỷ tỷ hình như không được bình thường, nhưng
tình đầu ý hợp? Hình như không đúng lắm?
“Là huynh ấy.” Man Tiểu Nhu chống cằm.
“Con và Ngũ thiếu gia có gặp mặt nhau sao?” Làm cha
vẫn là thực hoài nghi.
“Chúng con đã chạm mặt rất nhiều lần, buổi sáng hôm
nay Ngũ thiếu gia đúng lúc gặp con bị phiền phức, sau đó huynh ấy đưa con về
nhà, chúng con lúc này mới rõ tình cảm của nhau.” Nàng cố gắng làm cho chính
mình có bộ dáng ngượng ngùng.
“A? Ra là vậy?”
Nàng gật gật đầu, “Vâng, đúng vậy.” Nhìn thấy cha vẫn
thực buồn bực, nàng vội đưa tay vào trong áo, lấy ra một vật, “Cha, người xem,
đây là Hòa Khiêm tặng cho con làm vật đính ước.”
“Cây trâm đẹp quá, nhất định là thực quý.” Man Tiểu
Bác mắt kim quang lòe lòe, cùng đại tỷ làm việc lâu ngày, hắn cũng nhiễm tính
tình yêu tiền giống đại tỷ --. 0(^___^)0
Man đại nương vui mừng gật đầu lia lịa, “Thật tốt quá,
rốt cục nương không cần lo lắng hôn sự của con nữa rồi.” Bà từng gặp qua Sở Hòa
Khiêm một lần, là một đứa nhỏ thực ôn nhu, cùng Tiểu Nhu rất xứng đôi.
Man đại đầu gãi gãi đầu, “Cha sẽ không phản đối, chỉ
là, Tiểu Nhu chính con cũng hiểu rõ mà phải không? Lần đính hôn này không giống
chỉ phúc vi hôn lần trước, chỉ có vài người biết mà thôi, muốn cùng công tử phú
quý người ta kết thân như vậy, cả tòa thành Thành Đô mọi người sẽ biết, đến lúc
đó muốn bứt ra, sẽ gặp khó khăn lớn.” Ngụ ý, nói hôn sự lần này nếu gặp chuyện
không may như lần trước sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
Man đại nương nhấc tay đánh nhẹ vào cánh tay của
trượng phu một chút, “Huynh thật là, sao lại thế này? Tại sao nói chuyện từ hôn
trước chuyện vui như thế này? Muốn rủa con như vậy sao.”
“Ta không phải có ý đó, nàng đừng tức giận.” Ông sốt ruột
nói, biết thê tử tức giận.
Bà hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới ông, cầm lấy tay
của con gái, “Tiểu Nhu, nương thực vui vẻ, con muốn hạnh phúc, nương nhìn thấy
được, vị Sở thiếu gia kia là người tốt.”
Man Tiểu Nhu mỉm cười, “Nương, con biết.” Tuy rằng
nàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của hắn, nhưng nói thật, chính mình cũng
không chán ghét khi hắn có chủ ý đính hôn này, thậm chí đáy lòng lại có một tia
vui sướng?
Lắc lắc đầu, nàng vỗ vỗ vào mặt mình. Như thế nào lại
tới nữa? Man Tiểu Nhu! Ngươi phải nhớ kỹ, Sở Hòa Khiêm không phải là một người
đơn giản, không thể bị vẻ tuấn tú bên ngoài của hắn mê hoặc được!
Ban đêm, Man Tiểu Nhu mới nằm đến trên giường, chợt
nghe Man Tiểu Tri mở miệng
“Tỷ”.
Nàng xốc chăn lên, đến nằm bên cạnh muội muội, “Sao
vậy? Trễ như thế còn chưa ngủ?” Cẩn thận nhìn xuống chăn của muội muội có vững chắc hay
không.
“Muội ngủ không được.” Đưa lưng về phía nàng, Man Tiểu
Tri chậm rãi xoay người, nhìn nàng.
Man Tiểu Nhu cười vươn tay vỗ vỗ mặt của nàng, “Cần tỷ
hát một chút dỗ muội ngủ?” Nàng cảm thấy ánh mắt Tiểu Tri nhìn mình, dường như
có điểm là lạ.
Cụp mắt xuống, nhìn ngực chính mình, nhẹ nhàng thở
dài, “Tỷ, tỷ thành thật nói cho muội biết, tỷ cùng Ngũ thiếu gia đính thân, có
phải vì bệnh của muội không?” Nàng suốt cả đêm suy nghĩ thật lâu.
Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp, cho dù
buổi sáng chính tai nàng đã nghe thấy Ngũ thiếu gia kêu tên của tỷ tỷ thật sự
thân thiết, nhưng cảm giác hai người này, cũng không giống như đang yêu đối
phương.
Thân mình cứng đờ, không nghĩ tới muội muội lại đoán
trúng, Man Tiểu Nhu vội vã làm khuôn mặt tươi cười, “Muội suy nghĩ nhiều quá,
tỷ cùng Hòa Khiêm thật là tình đầu ý hợp.”
“Tỷ, tỷ đã vì muội đã hy sinh rất nhiều, muội không
muốn ngay cả tương lai của tỷ, cũng phải hy sinh cho ta luôn.” Bao nhiêu đêm,
nàng hận chính mình không có sức lực, bởi vì chính mình liên lụy toàn gia, cũng
đã làm nhân duyên tốt của tỷ tỷ.
“Muội không cần suy nghĩ nhiều, tỷ sẽ không làm chuyện
điên rồ.” Thật là tiểu cô nương am hiểu ý người! Nàng yêu thương ôm chặt muội
muội. Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu Tri đi, nhất định phải cứu nàng!
“Vâng......” Chỉ hy vọng như thế.